Bạn đang xem bài viết Anh Trai Em Gái Chương 6: Em Là Con Mèo Lang Thang Của Tôi, được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Dương An ngồi dưới chân cột đèn đường, ánh đèn khuya hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi. cô đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa, tít tận điểm mút con đường có những ngọn đèn nhỏ dần. vừa rồi cô đã thỉnh cầu Liêu Văn Đạo cho ngủ nhờ một đêm.
Đêm về khuya, ở những tòa nhà xung quanh, thỉnh thoảng có ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. An An vô cùng cô đơn.
Liêu Văn Đạo đang nhìn người con gái ngồi co ro duối chân cột đèn đường không chịu về nhà, chợt cảm thấy thật ảm đạm.
Một cô gái mười tám, mười chín, xinh đẹp, tự tin lại tự để rơi vào cảnh ngộ khiến người ta có cảm giác cô đang bị xa lánh, đang trốn chạy tội lỗi, hoặc gặp chuyện éo le nào đó – đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như thế này.
Các cô gái thời nay quả đáng sợ. Anh cho rằng Dương An cũng chỉ là một trong bao nhiêu thiếu nữ được nuông chiều giận dỗi bỏ nhà ra đi vì bị cha mẹ mắng mấy câu mà không biết rằng bên ngoài có bao nhiêu cạm bẫy.
Lẽ ra Liêu Văn Đạo phải lấy làm mừng, bởi vì một cô gái xinh đẹp chủ động đưa ra lời đề nghị – tưởng chỉ có trong giấc mơ của cánh mày râu.
Liêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái trẻ, hai tay ôm gối ngồi dưới chân cột đèn đường nhất định không chịu về nhà thì anh bắt đầu do dự. Anh có cảm giác cô ta không giống đứa con hờn dỗi cha mẹ. “Dỗi bố mẹ bỏ nhà đi hả?” Liêu tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, tự dưng mỉm cười, môi hơi nhếch lên vẻ chế nhạo, lại quay đi, nhìn xa xăm. Vẻ tội nghiệp, yếu đuối lập tức bị thay thế bởi cái ngang tàng, bất cần cố ý.
“Tôi đưa em về nhà!” Liêu Văn Đạo không thích kiểu cách phóng đãng cố ý của một cô gái trẻ măng. Anh nói, giọng cương quyết.
“Về nhà ư? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nên về nhà? Tôi không thích cô đơn.” Cô ngước nhìn anh, chun mũi, nhăn mặt, trông rất ngộ. “Cảm giác cô độc thật khó chịu.” Cô buột miệng.
“Vì sao?”
“Bởi vì…”, cô ngoẹo đầu, đứng dậy, một tay nắm chặt cột đèn đường xoay người một vòng rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau, vừa liếc nhìn anh vừa thủng thẳng buông một câu chẳng hề phù hợp với dáng điệu bất cần của cô lúc đó. “Khi chỉ có một mình, người ta sẽ nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta xoay người quanh cột đèn đêm của thành phố với vẻ sung sướng lạ thường. Vẻ tội nghiệp yếu đuối dường như đã biến mất tự lúc nào.
Liêu phân vân, thì ra mỗi người đều có tâm sự riêng, mà nếu có chuyện gì xảy ra với một người xa lạ thì mình cũng không phải chịu một trách nhiệm nào hết. Trong xã hội này, đàn ông sợ nhất hai chữ: “trách nhiệm!”. Đôi vai của bao nhiêu đàn ông đã oằn xuống bởi trách nhiệm mà vẫn phải giả bộ đàng hoàng trước người khác. Có người cho thế là giả dối nhưng thực ra, nó thể hiện một đều rất quan trọng: sự mệt mỏi.
“Tôi không dám đảm bảo tôi là người tốt. Em có hiểu ý tôi không?” Anh nói rất thật, bởi anh ái ngại cho sự ngây thơ, khờ khạo của cô gái.
“Đêm nay có thể xảy ra chuyện gì ư?” Cô gái người nhìn anh, ánh mắt trong sáng, chân thật.
Liêu Văn Đạo không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cô về nhà, trong lòng không chút áy náy.
Trong khoảnh khắc quay người đi về nhà, Liêu Văn Đạo nghĩ, dường như với cô gái ngày nay, tuổi tác tỷ lệ nghịch với tình sử. Không biết đó là phúc hay họa của đàn ông?
Liêu Văn Đạo là người Trùng Khánh. Anh vừa hoàn thành khóa đào tạo nhạc công ở Thẩm Quyến. Quán Địa Đàng nơi anh làm việc, nằm ở trung tâm thành phố, gần nơi có bia tưởng niệm quân giải phóng, anh cùng với bạn thuê phòng ở gần đó.
Từ quán Địa Đàng đến nơi ở của Liêu mất khoảng mười phút đi bộ; trên đường đi, cảm giác yên tâm không chút áy náy lúc trước đã tiêu tan, Liêu lại thấy băn khoăn. Trái lại, cô gái đi bên cạnh anh tỏ ra hết sức vui vẻ; cô như một con chim nhỏ nhảy nhót trên đường, miệng liến thoắng hỏi tất cả những gì nảy sinh trong cái đầu hiếu kỳ kia.
“Sao anh lại đi làm nghề này?”
“Làm nhạc công có mệt không? Tôi thấy lúc chơi nhạc, trông anh “phê” lắm!”
“Sao cái nghề của anh có vẻ tầm thường thế? Trong trí tưởng tưởng của tôi, nhạc công phải là những anh chàng tóc đỏ, tóc túm sau gáy, râu quai nón, tai đeo khuyên sáng loáng cơ. Trông anh chẳng giống họ chút nào!”
Nói đến đây, An An quay người đi giật lùi. Miệng vẫn nói nói cười cười, không lúc nào yên.
Liêu Văn Đạo băn khoăn, chẳng lẽ vừa rồi cô ta không hiểu câu nói của anh. Một câu mà bất kỳ cô gái nào ở tuổi trưởng thành cũng không thể không hiểu. Ai chẳng biết tình cảnh hiện nay của hai người đã có một cái tên rõ ràng – “cuộc tình một đêm”. Từ bao giờ, cuộc tình một đêm đã đi vào lứa tuổi thuần khiết của các thiếu nữ? Phải chăng, phàm những cô gái lõi đời hoặc trục lợi đều cố tình tỏ ra ngây thơ?
Liêu Văn Đạo châm thuốc rít một hơi dài. Ánh đèn đêm lúc mờ lúc tỏ. Anh nhìn rất lâu cô gái mới quen, như muốn biết bên ngoài vẻ ngây thơ con trẻ kia, thực chất cô ta là ai, nhưng ánh mắt, khóe miệng, cả những câu hỏi liến thoắng của cô mà anh nghe câu được câu chăng chỉ thể hiện một sự thơ ngây thuần túy. Phát hiện này, không hiểu sao khiến anh bật cười.
“Không phải nhạc công nào cũng lập dị. Coi như tôi hơi khác người. Nhưng tôi thực sự không thích phô trương.” Anh nói, vẻ nghiêm túc.
“Ô, vậy anh nhìn nhận thế nào về những anh chàng thích trang phục sặc sỡ?”
“Tôi không phản đối, rốt cuộc vẫn có những người làm như vậy để thu hút sự chú ý. Trang điểm cho mình có gì xấu!” Liêu thong thả nói.
“Tôi hiểu, có phải anh định nói anh có khả năng thực sự, không cần phải đánh bóng bằng trang phục lòe loẹt?”
“Có lẽ em đã quá lời.”
“Anh không nghĩ anh cần một cô bạn gái sao?”
“Có chứ, nhưng tôi chưa tìm được!” Liêu chậm rãi nhả khói; làn khói thuốc lẩn quất, vòng vèo trước mặt.
“Lương tháng năm ngàn, ở cái đất Trùng Khánh này coi như không đến nỗi nào, chỉ có điều, hiện vẫn chưa gặp tình yêu đích thực.” Nói xong câu cuối, anh liếc nhìn cô, mỉm cười.
“Có phải anh sợ các cô gái lừa gạt tình cảm của anh, đến với anh chỉ vì tiền?”
Liêu nhìn An An, anh thích sự thông minh, thẳng thắn của cô.
“Có thể coi là thế, nhưng cũng còn bởi tôi chưa tìm thấy một người tôi thực sự thích.”
An An gật đầu, vẻ hiểu biết.
Khi đi được nửa đường, Liêu chợt nghĩ đến câu hỏi đầy ẩn ý của An An vừa rồi, anh bỗng tiến sát bên cô, đưa tay nắm lấy vai cô. Cô gái quả nhiên không phản ứng gì, tiếp tục đi. Thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, có lúc bỗng cười phá lên, rất tự nhiên. Cô đi giật lùi trước mặt Liêu, tóc cột cao sau gáy, má ửng hồng, môi đỏ, rất đáng yêu.
Lần đầu tiên đưa một cô gái thông minh, xinh đẹp về nhà, lúc bước vào phòng, Liêu cố kiềm nén hồi hộp.
Vào nhà thì Chàng Béo đang lên mạng; nhìn thấy cô gái đi sau Liêu Văn Đạo, anh ta cũng tỏ ra thông minh, không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu thay cho lời chào.
Vừa vào phòng An An đã kêu mệt, muốn đi ngủ.
“Vậy cô nghỉ một lát rồi đi tắm, hôm nay nóng quá!” Liêu vừa đưa cho cô gái tách trà vừa đưa ra lời khuyên không hẳn là vô tư.
An An nói: “Hay đấy”, sau đó nhảy chân sáo vào nhà tắm.
An An ở trong nhà tắm. An An đang tắm. Liêu cảm thấy tiếng nước chảy nghe rõ hơn mọi ngày. Tiếng nước ào ào nhắc Liêu trong đó có một mỹ nhân đang để trần tấm thân trắng như tuyết. Tắm xong, An An bước ra, thoang thoảng mùi xà phòng thơm. “Đây là phòng ngủ của tôi. Em đi nằm trước đi.” Liêu Văn Đạo nói, rồi anh đi vào nhà tắm.
Trong phòng tắm lờ mờ ánh đèn còn phảng phất mùi người lạ, Liêu Văn Đạo cảm thấy như vừa hít phải hơi men. Đầu óc anh thốt nhiên đờ đẫn. Anh nhắm mắt hình dung cảnh tượng vừa diễn ra trong phòng tắm vài phút trước, tưởng chừng như anh đã nhìn thấy tất cả.
An An đang đứng ở ban công, cởi chiếc khăn trên đầu bỏ vào túi. Cô gục đầu vào thành lan can; dưới lớp tóc mái dày, cặp mắt đen chăm chú dõi nhìn ra xa. Từ trên tầng mười bốn nhìn xuống, thành phố như cả một biển đèn lung linh.
“Nhìn gì thế?” Liêu lặng lẽ đi đến, vòng tay ôm An An từ phía sau. Không hiểu sao tiếng nói của anh bỗng khản đặc. Nói thế nào nhỉ, có một cô gái rất đẹp đang chờ anh trong đêm…
“Đèn!” An An trở nên đăm chiêu.
“Đèn?” Liêu ngạc nhiên. Lúc này, nếu họ có nói chuyện với nhau thì cũng nên nói ở trên giường mới đúng! “Đèn làm sao?”
“Có một ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình. Bao giờ mới có một ngọn đèn thuộc về em?!”
Liêu nghe câu nói ấy, đột nhiên đầu óc tỉnh táo trở lại. Anh khẽ buông An An. Khuôn mặt trông nghiêng của cô đượm buồn. Anh nhớ lại hình ảnh cô gái ngồi dưới ngọn đèn đường, mắt nhìn xa xăm.
Lẽ nào cô ấy đúng là con mèo lang thang?
Cô ấy vì ai mà phải đi lang thang như vậy?
Liêu nhớ lại hoàn cảnh lúc anh rời nhà ra đi – mười bảy tuổi, không nơi nương tựa, tài sản duy nhất là một cơ thể cường tráng và những giấc mơ đẹp. Thời gian đầu anh làm gì cũng thất bại, thành tích học tập không lấy gì là lý tưởng, nhưng lại ngây thơ cho rằng mình có thể làm được tất cả, tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước. Sau nửa năm rời gia đình, tiền tiêu hết, anh gặp Chàng Béo, cả hai lăn lộn tìm việc, những lúc đói bụng chỉ có thể tự an ủi bằng tương lai huy hoàng trong tưởng tượng.
Những lúc như vậy, anh vừa gặm bánh bao chay vừa mơ ước: giá mà mình có 500 vạn đồng.
Nhớ hồi nhỏ đi học, thầy giáo dạy văn thường ra đề bài: “Nếu em có…”
Hồi đó Liêu đã viết: “Nếu em có cha…”
Bài văn của em được thầy đọc mẫu trước lớp, gây xúc động lớn cho các bạn. Nếu anh có cha… Trong ký ức của anh, cha là một từ rất xa lạ, không thể hình dung, không thể chạm tới. Anh nghĩ nếu nhà mình không quá nghèo thì mình đã không bỏ nhà ra đi lúc mười bảy tuổi, để đến nỗi ngày ngày gặm bánh bao chay, mơ ước viển vông. Nếu tôi có 500 vạn đồng…
Chàng Béo đã gầy đi nhanh chóng chính trong khoảng thời gian này.
Đó là chuyện bảy năm trước, khi còn ở Thâm Quyến. Lúc đó anh tưởng rằng ở Thâm Quyến, vàng rải khắp nơi.
Vào một đêm bảy năm trước, khi không nhặt được vàng cũng không còn tiền mua bánh bao chay, Liêu Văn Đạo cũng từng nhìn ngắm những ngọn đèn qua các ô cửa sổ, xót xa nghĩ, mỗi ngọn đèn là một gia đình, bao giờ mới có một gia đình thuộc về mình?
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, dường như anh muốn ngay lập tức cho cô một gia đình: Đừng lang thang nữa, mèo con của tôi!
Sau một hồi im lặng, An An bỗng cất giọng sôi nổi: “Có chuyện gì phải buồn kia chứ, ngủ thôi!”
Sau đó cô chạy tọt vào phòng ngủ. Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi vào theo.
Đọc Chương 16. Bạn Gái Anh Trai
– Nam hay nữ? – Nữ. – Anh không định dắt em đi gặp người yêu cũ để cùng nhau ôn lại chuyện xưa cho ấm cúng đấy chứ? – Em nhìn Crush bằng ánh mắt kì dị, giọng điệu có phần châm biếm. Crush ở bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn. Ban nãy anh ấy một tay để cho em gối, tay còn lại cầm đống tài liệu chi chít số mà nghiền ngẫm, lúc này đã buông xấp giấy dày cộm đó, vòng qua vuốt ve tóc em đầy cưng chiều. Người có thể dùng giọng mũi nhẹ nhàng, vô cùng điềm đạm đáp lại một câu nói đầy tính khiêu khích thì quả là cao tay. – Sẽ không. Em gật gật đầu, dụi mũi ngượng ngập. . . Buổi chiều tụi em ra ngoài từ sớm, phần vì điểm hẹn cách nhà Crush hơn tám cây, phần vì anh ấy còn phải ghé tiệm bánh ngọt mà theo như anh ấy nói, chính là tiệm bánh yêu thích của người đó. Trên đường đi, em không giấu nổi tò mò, kê cằm lên vai Crush hỏi nhỏ. – Đó là người thế nào vậy ạ? Là người thế nào mà có thể trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt kẻ coi cả nhân loại là kẻ thù như Crush. – Một đứa nhỏ rất hay tùy hứng, – Anh ấy ngừng một lúc, lại nói tiếp – giống như em vậy. Em đưa tay đánh Crush mấy cái ra điều không vừa ý nhưng kỳ thực trong lòng đã dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả. Khi bước vào quán nước, điều đầu tiên đập vào mũi em chính là mùi ngọt nồng của đủ thứ loại bánh hòa trộn với nhau. Chắc mẩm rằng đây là một cô gái cuồng đồ ngọt. Em vẫn còn đang quan sát khắp mọi ngõ ngách xem cuối cùng người được anh ấy nhắc đến là ai thì Crush từ đằng sau vừa mở cửa bước vào, em chưa kịp quay sang hỏi rốt cuộc là ai thì từ trong quán, một cô bé phi như bay đến nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh ấy. Hóa ra là em gái. – Em đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa học được chút ý tứ nào sao? – Crush luôn miệng lảm nhảm về mấy cái chuẩn mực công dung ngôn hạnh ấy từ lúc vào cửa cho tới lúc vào bàn vẫn không thôi. – Xùy. Hai cứ làm quá thôi, đã là thời nào rồi… – Con bé lập tức đánh mắt sang em. – Chị ha? – À ừ. – Em đang uống nước nghe thế không kiềm được ho khan hai tiếng. Anh em nhà này đúng là biết cách khiến người khác khóc không thành lời, gene di truyền nhỉ? Thoạt nhìn, con bé có gu thời trang rất hợp thời, khác hẳn cụ ông già cỗi nào đó. Đuôi tóc duỗi thẳng dài ngang lưng màu hạt dẻ, không để mái hơn nữa còn vén gọn gàng hai bên tai. Chiếc quần jeans lửng dài quá nửa đùi màu đen bó sát càng tôn lên đôi chân khẳng khiu trắng muốt. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng rất ra dáng thiếu nữ. Thấy em nhìn chăm chú, con bé một giây trước ngơ ngác chớp mở đôi mắt, giây sau lập tức tươi cười giơ thẳng tay phải về phía em.
– Em tên Thanh. Em mỉm cười, không còn gượng gạo như lúc nãy, từ tận đáy lòng mình, đây là một nụ cười thật hơn cả chữ thật. Vì sao ấy hả? Tuy hoạt ngôn nhưng Thanh lại không hề khiến người khác khó chịu, và hơn hết là, con bé có nụ cười tựa như cái hà hơi vào ngày đầu đông, nhỏ bé và bình thường nhưng vô cùng ấm áp và dễ chịu. – Chị là Hiền Anh. – Em đưa tay ra bắt nhẹ lấy tay con bé. Mềm và mát. – Vậy… – Thanh kéo dài hơi, nhìn Crush đầy ý tứ. – Ừ. Bạn gái anh, sinh viên năm hai. Crush nghiêng mặt nhìn em, mắt tràn ngập ý cười. – Thanh đang theo học cấp ba tại Nga. Con bé tính tình bộp chộp, em cứ mặc nó. Tụi em cứ thế chuyện trò cho đến tận khi trời sập tối, Thanh xin phép về trước vì lỡ có hẹn với bạn học cũ. Con bé dường như rất hạnh phúc khi nhận được hộp bánh, rưng rức cả nửa ngày. Trên đường về nhà em đem giọng điệu trách móc ra hỏi Crush. – Sao anh không nói em là anh còn có em gái. – Là em không hỏi kia mà? – Crush vờ oan ức. – … À phải rồi, con bé có đôi mắt rất đẹp. Không quá sắc lẹm chém đinh chặt sắt như Crush, đủ dịu dàng, đủ sâu sắc. *** Trong một lần em gái Crush ghé chơi, hai anh em ngồi ôn lại chuyện cũ, nhắc đến chuyện ngày xưa đều là một tay anh ấy thay đồ tắm rửa cho Thanh mỗi khi con bé đi phá làng phá xóm về. – Sau đừng bắt bạn trai hầu em như thế, kẻo ế. – Hai nghĩ sao thế? – Thanh bĩu môi khinh bỉ, – Tuổi này lại còn ai cần thay đồ hộ cơ? – Có đấy. Không những có mà còn hơn cái “tuổi này” em nói rất nhiều là khác. – Hả?? Ai?? – Không biết nữa. – Crush hắng giọng, đảo mắt một vòng qua người em. Thanh đơ ra một lúc, vừa hiểu ra ý tứ tế nhị của anh mình liền phì cười, không có chút nào giống như muốn nhịn. Mẹ ơi sao con lại vớ phải quả người yêu khó đỡ cả họ như này chứ huhu.
Truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo Chương 1
Tác giả: Quất Cửu Bàn
Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
Những áng mây chiều lan khắp bầu trời, phố mới lên đèn, màn đêm ở Thượng Hải bắt đầu mở ra.
Nơi đây, đường phố không ngừng lưu thông, xe cộ, người đi đường qua lại như mắc cửi, chỉ một lần đèn đỏ cũng có thể tắc đường hơn mười phút.
Nhìn màn đêm mờ ảo bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất, Lý Khoa có hơi thất thần.
Hôm nay, cô bạn gái yêu xa một năm rưỡi đã bay tới Thượng Hải để gặp anh. Anh cực kỳ vui vẻ nên sung sướng bỏ lại đám bạn đồng nghiệp cuồng làm việc đang mê muội làm thêm giờ. Trên đường, từng giây phút đều làm cho người ta cảm thấy anh đang đi về nhà với tốc độ bàn thờ.
Vừa rồi… Được rồi, quay lại đoạn vừa rồi cho chúng ta xem lại nào.
Lý Khoa đứng trước cánh cửa chống trộm được sơn màu xanh, chất lượng còn rất tốt của nhà mình. Căn phòng mới được sửa chữa xong, ngay cả bức tường bên cạnh cũng trắng tới chói mắt. Ở cửa có một giá để giày mới tinh, trên đó bày một đôi dép nam màu xanh đậm và một đôi giày da nữ nhỏ nhắn, tinh xảo màu đỏ.
Khi đi tới cửa nhà mình, Lý Khoa mới bắt đầu hơi lo lắng, anh nhìn cửa chống trộm vẫn chưa xé màng bảo vệ rồi nhe răng, trợn mắt làm ra mấy vẻ mặt khác nhau, xác định vành mắt đen thui và bọng mắt do phải thức đêm lâu ngày mà có không hề gây ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của mình thì anh mới rút chìa khóa trong túi ra rồi từ từ vặn ổ khóa, đẩy cửa vào.
Sau khi vào cửa, Lý Khoa đối diện với cánh cửa nhà mình, suy nghĩ ba giây về cuộc đời rồi mới cởi ác khoác, treo trên giá ở cửa và đi vào phòng khách.
Cô bạn gái thơm tho, mềm mại đã lâu không gặp của anh đang ngồi trên ghế sô pha vuốt lông cho boss mèo. Boss mèo sung sướng tới mức râu mép rung rung, chân duỗi thẳng, ngáy grừ grừ vô cùng thỏa mãn.
Tâm trạng hơi khẩn trương của Lý Khoa lập tức bình tĩnh lại, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào và thỏa mãn: “Tiểu…”
Một luồng ánh sáng trắng không biết từ đâu xuất hiện chợt lóe qua. Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa, cô bạn gái thơm thơm, mềm mại chợt đổi vị trí với boss mèo.
Lý Khoa sải bước tiến đến, lôi boss mèo từ dưới người bạn gái lên, nửa câu còn lại vẫn nghẹn trong cổ phun ra một cách kỳ dị: “… Kha?!”
“Meo?”
Boss mèo đang nằm trong lòng Lý Khoa kêu một tiếng thê thảm. Lý trí của Lý Khoa nhanh chóng quay về, anh ngẩng đầu lên nhìn cái đèn tuýp sau khi lóe lên một luồng ánh sáng trắng thì vẫn mang theo tinh thần “người tàn mà chí không tàn”, dùng ánh sáng của bản thân chiếu rọi căn phòng: “Ánh sáng trắng… vừa rồi là do đèn tuýp bị nổ sao?!”
Cô bạn gái ngồi trên sô pha bĩu môi, cặp kính cận dáng vuông lệch xuống má, để lộ ra đôi mắt cận độ cao, trước mắt mờ ảo làm cho hai mắt cô trở nên long lanh, đôi lông mày hơi nhíu lại trông rất đáng thương, vô tội, cứ như Lý Khoa và boss mèo cấu kết với nhau để bắt nạt cô vậy.
Ý thức được sau khi đèn tuýp nổ rồi lóe lên ánh sáng trắng thì phản ứng của bạn gái không giống bình thường, Lý Khoa, chàng trai chuyên ngành kỹ thuật thành thật, cẩn trọng đưa tay về phía bạn gái: “Tiểu sư muội đừng sợ, đèn tuýp bị hỏng thôi mà, anh lấy thang đến rồi sửa là được.”
Lý Khoa, người bạn trai có trình độ level max, an ủi bạn gái xong lại không ngờ bạn gái được đằng chân lân đằng đầu, cô dùng hai cánh tay vô cùng mềm mại ôm lấy cái tay đang đưa ra của Lý Khoa, đồng thời còn dùng gò má cọ mấy lần. Sau đó cô ngẩng đầu, dùng cặp mắt to long lanh ngập nước kia nhìn Lý Khoa như lấy lòng.
Đầu óc của Lý Khoa như bị đông cứng lại.
Là một thằng đàn ông đi làm kỹ thuật với đàn anh, hai năm trước Lý Khoa và đàn anh được trường học mời về để diễn thuyết một bài nhằm thu hút các sinh viên mới nhảy hố, lúc đó anh mới quen cô bạn gái bây giờ. Hai người vừa gặp mà như quen biết từ lâu, bắt đầu liên hệ với nhau qua thư, cho tới bây giờ, hai người đã yêu xa được một năm rưỡi, chưa từng xảy ra vấn đề gì về tình cảm và sinh lý cả. Cách đây không lâu, bạn gái mới tốt nghiệp, xuất phát từ việc suy nghĩ cho tương lai của hai người, cô định tìm việc làm ở Thượng Hải này.
Tuy rằng tình cảm vẫn luôn tăng tiến ổn định nhưng đã yêu nhau lâu như vậy mà tiếp xúc thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay. Lý Khoa vốn đã độc thân suốt hai mươi hai năm, giờ đây không phải không muốn để mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, chỉ là…
Bạn gái có khuôn mặt rất trẻ con, đeo kính mắt, mặc đồ công sở gì vào cũng giống mấy em loli mặc đồ cosplay. Mỗi lần hai người ra ngoài, Lý Khoa đều cảm thấy mình như ông chú dẫn theo cháu gái mới học cấp hai xong, chuẩn bị lên cấp ba ra ngoài đi chơi công viên trò chơi vậy. Bản thân Lý Khoa cũng cảm thấy, bạn gái mình ngoại trừ tuổi tác ra thì chỗ nào cũng nhỏ, bởi vậy anh cũng không muốn chủ động để mối quan hệ tiến thêm một bước.
Anh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Sau khi bạn gái đến Thượng Hải lại chủ động như vậy, có phải anh có thể thuận thế đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước hay không? Cứ thuận theo chiều gió mà bị đẩy ngã thôi?
Mãi tới khi bắt đầu tưởng tượng lung tung thì boss mèo đang ở trong lồng ngực Lý Khoa đột nhiên bắt đầu uốn tới ẹo lui.
Lý Khoa dùng một tay để nâng boss mèo nặng tới bốn cân, anh chợt cảm thấy như mình đang nâng cả thế giới vậy, nhất thời anh đã ném hết chuyện sửa đèn tuýp và chuyện đẩy ngã hay bị đẩy ngã ra sau đầu.
“Ngao meo!”
Nói tới ức gà luộc thì trong nháy mắt, bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu lên một tiếng. Trong chớp mắt, Lý Khoa cảm thấy trong mắt của cô đều là những vì sao sáng.
Cô bạn gái vẫn luôn yêu thương Lý Cẩu Đản như yêu Lý Khoa chợt có thái độ rất khác thường, cô không hề đón lấy boss mèo mà tùy tiện để boss mèo nặng bốn cân trượt từ bụng của cô xuống đùi.
Boss mèo “bị” trượt xuống đùi vô cùng bất mãn, nó duỗi vuốt ra lay cánh tay Lý Khoa, kêu meo meo không ngừng.
Lý Khoa nghiêm mặt lại, boss mèo và bạn gái tranh giành sự sủng ái, lúc này đây nhất định phải giúp người thân chứ không cần phải nói đạo lý làm gì: “Lý Cẩu Đản, con…”
“Meo…”
Bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu một tiếng y như mèo.
“… Tiểu sư muội?”
“Meo!”
Boss mèo đứng trên ghế sô pha y như người kêu một tiếng.
Em Gái! Làm Vợ Anh Nhé!!!
-Dạ,để ck tự giải quyết!Chứ vk đánh ghen chắc chết người
-Biết thế là tốt:))-Nó mở cửa xe rồi đi vào
-Dạ!!!Bà xã về cẩn thận ạ!!-Anh ngoan ngoãn
-Nè,cơm trưa,ăn cho hết!!-Nó đưa hộp cơm trưa cho anh
-Cảm ơn bà xã!!-Anh nhận lấy rồi vẫy tay chào nó,đứng nhìn sau khi chiếc xe đã đi xa
-Vợ ngốc!-Anh cười thầm rồi lên phòng làm việc
Tất nhiên là bên dưới sảnh cả nam lẫn nữ không trừ một ai bắt đầu tám chuyện….
Anh lên phòng thì thấy thư kí vẫn đứng đó
-Cô còn không mau làm việc?
-Nhưng thưa Tổng giám đốc,còn cơm…-Thư kí nhìn về hướng hộp cơm của cô ta
-Khỏi cần,tôi đã có rồi!!Đi ra ngoài đi!!
-Tổng giám đốc,sao ngài lại chịu hạ mình dưới một con đàn bà như thế chứ,cô ta có gì hơn tôi đâu!Tôi đẹp hơn cô ta,giỏi hơn cô ta,gia thế giàu hơn cô ta,tại sao ngài lại yêu cô ta chứ không phải tôi!Chắc chắn con đàn bà đó đã bỏ thuốc mê tổng giám đốc rồi!!
-Lọai như cô không xứng để nói vợ tôi!!Cút ngay!Tôi sa thải cô!-Anh tức giận hét lên,người tỏa ra sát khí
-Tổng giám đốc chắc chắn ngài bị cô ta bỏ thuốc rồi,con hồ ly đó!!-Thư kí vẫn mạnh mồm mà không biết anh đang đùng đùng nổi giận,mặt đen lại
Anh lấy máy ra
-Alo-Bên đầu kia
-Bắt người!Tập đoàn!Nhanh!-Anh lạnh lùng nói
-D…dạ!!-Người bên kia sợ hãi lắp bắp”Hic,tên nào to gan chọc giận bang chủ vậy chứ,đúng là điên mà!!”Tên này nghĩ
Anh cúp máy rồi nhìn thư kí
-Cút ra khỏi đây tôi!!Nếu còn muốn sống!
-Không,nhất định tôi sẽ làm tổng giám đốc yêu tôi!!!
-Bảo vệ!!
-Thưa tổng giám đốc cần gì ạ??
-Lôi người này ra ngoài,bên dưới có xe đang chờ,giao cô ta cho họ!
-Vâng!!-Hai người bảo vệ kéo thư kí ra ngoài
-Tổng giám đốc,anh phải yêu tôi!!!-Cô ta hét lên rồi cười điên dại,xuống đến phía dưới,bảo vệ giao cô ta cho người trong chiếc xe rồi đi mất
Bên trong nơi làm việc,ai cũng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi,ai cũng tiếc thầm cho cô ta vì dám chọc giận tổng giám đốc,mà cô ta cũng đáng như vậy lắm!
Tối đó,anh vừa bước vào nhà
-Trời ơi!!Nhà tôi biến thành cái gì thế này????-Anh hét ầm lên nhìn xung quanh phòng khách nào là vỏ bánh kẹo,bim bim,hoa quả,lon nước ngọt vứt tứ tung,đồ đạc bị ném lại một góc còn nó ngồi trên ghế bên cạnh là những túi bim bim,nước ngọt, bỏng ngô,một tay cầm điện thoại,tay kia di chuyển chuột máy tính,mắt nhìn lên ti vi vẫn đang bật
-Vợ ơi!!!Em phá nhà hả vợ???-Anh kêu nó
-Osin về rồi hả?Giờ dọn đống này đi,ta buồn ngủ quá,đi ngủ đây!!!-Nó nhảy tót lên cầu thang rồi đóng sầm cửa phòng lại
-Huhu T_T cuộc đời tôi!!!-Anh khóc lóc nhìn căn phòng nó quậy rồi bắt đầu dọn dẹp
1 tiếng….à không 2 tiếng sau
Anh ngồi thở hồng hộc như bị ma đuổi
-M…Mệt…Mệt quá!!!!AAA…..-Anh hét ầm lên làm nó thức giấc
-NÀY!TÊN OSIN KIA IM NGAY TA NGỦ!!!!-Nó hét vọng xuống
-Dạ╯︿╰ -anh ngoan ngoãn nghe lời
Trên phòng nó….
-Đáng đời lắm dám làm ta ghen ahaha=)) -nó cười thầm
Anh nhìn lại phòng một lần nữa,sạch bong như mới không còn chút rác nào
-Tuyệt vời!!!Mình giỏi quá mà:v -anh tự cười tự khen rồi vào bếp nấu bữa tối gọi nó xuống ăn
-Mèo lười này~~-anh gọi nó
-Mèo….mèo lười????-Nó đang ăn cơm tối mặt xuống
-Thì vợ giống hệt con mèo lười mà chỉ ăn ngủ chơi thôi!!-Anh vô tư nói ra mà không biết nó đang giận đùng đùng
-Tôi no rồi!!-Nó đứng dậy lên phòng
-Mình nói sai à??-Anh ngơ ngác nhìn nó rồi vội dọn bữa tối chạy lên phòng nó
-Vợ à~ giận chồng hả???Nè~~
-Ai vợ ngươi??-Nó lườm anh
-Mèo con của anh chứ ai!!-Anh ôm nó vào lòng
-Haha ngượng kìa!!!-Anh cười rồi ôm chặt nó sát vào người mình
Nó ngượng ngượng cố nhích ra khỏi người anh
-Mèo lười này,em có làm gì cũng vô ích thôi!!Tôi mạnh hơn em,tôi có thể ăn em bất cứ lúc nào, em nên biết điều đó!!-Anh đe dọa nó
-Không!!-Nó
-Đi mà!!Mèo à~~
-Tôi nói không là không!!!
-Nha nha!!!Mèo con của chồng,mèo à
-Ơ hay,tôi bảo không mà!
-Mèo lười mà không làm là chồng đi tìm mèo khác đấy!!
-Anh…
-Nào!!Giờ có làm không???-Anh cười gian xảo
-Thì làm!!-Nó ngượng rúc đầu vào ngực anh
-Thương mèo của anh quá
-Biết rồi biết rồi!!
-Mèo không thương lại anh à?Anh khóc đấy
-Dạ,thương….thương anh!!!!-Nó ngượng đỏ mặt nói
-Ai thương anh??
-Vợ thương anh!!-Nó nói lẩm bẩm
-Mèo nói gì?Nói to lên,anh chưa nghe thấy!!-Anh giả vờ
-Vợ….vợ thương anh!!-Nó nói to hơn chút nữa
-Gì??
-VỢ THƯƠNG ANH!!!!!-Nó hét vào tai anh
-Nghe thấy rồi nhưng vợ đừng hét thế!!Sập nhà mất!!-Anh trêu nó
-Cút!!Ra khỏi phòng tôi ngay tên biến thái!!!!AAAA…..tức chết mà!!!!!-Nó vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh
-Vợ à!!Tên biến thái này muốn ăn em!!!-Anh thì thầm vào tai nó rồi cắn lấy tai nó
Nó đỏ mặt
-Dừng lại!!Được rồi,anh có thể ngủ cũng tôi đừng đe dọa nữa!!
-Gọi chồng xưng vợ xem nào!!Không ta ăn em!!
-Anh đừng có mà quá…..-Nó đang định nói thì dừng lại
-Dạ!!Chồng có thể ngủ cùng vợ!!!
-Đó!Thế mới ngoan chứ!!-Anh hạnh phúc rồi ôm nó ngủ ngon lành đến sáng hôm sau
Hôm nay anh không đến công ti nhưng sáng sớm đã đi đâu đó,nó dậy thì thấy nhà không có ai chỉ có một tờ giấy anh để lại trên bàn
“Vợ à!!Em dậy rồi thì xuống dưới nhà,anh có mua bữa sáng cho em rồi đó,hôm nay em không cần đi làm đâu!Anh có việc gấp cần đi sớm,xin lỗi vì không báo trước!!Nếu tối nay quá 7h tối mà anh chưa về!Em hãy ra quán cà phê đối diện công ti anh tìm anh ở đó!!
Chồng của vợ
Hoàng Khánh Minh “
-Xì,nghĩ gì mình đi tìm hắn chứ!!-Nó để tờ giấy lại cho cũ rồi xuống dưới nhà ăn sáng…
Quả nhiên là cả buổi hôm nay anh không về mà trời thì ngày càng tối dần,đồng hồ cứ kêu tích tắc tích tắc qua lại,kim ngắn đã chỉ gần sang số 7,kim ngắn đã chỉ đến số 9
-6h45 rồi sao tên đó vẫn chưa về!!Có khi nào trong thế giới ngầm xảy ra chuyện!!Không ổn rồi!!-Nó đã ngồi lo lắng nhìn đồng hồ suốt hơn 3 tiếng vội vàng vơ chiếc áo khoác trên ghế lấy chìa khóa xe,vào gara lôi chiếc môtô ra đi thẳng tới quán cà phê
Đến nơi,nó vừa bước vào đã sững người lại trước mặt nó là
Tony,Gia đình của Deyky đặc biệt hơn là….
-Nii-chan!!!!!-Nó rưng rưng nước mắt chạy đến ôm lấy Đức Bảo (mong chưa bạn nào quên@.@)
-Em gái của anh đã lớn từng này rồi sao!!Đi mà không nói với anh một tiếng,biết anh tìm em mấy năm nay không!!!
-Em xin lỗi hihi:))
-Mamy!!!-Denvin chạy tới ôm lấy nó
-Denvin lâu rồi chưa gặp con!!Con có nghe lời pama không đó!!-Nó bế Denvin lên
-Con ngoan lắm mamy!!Con nhớ mamy!!!
-Mamy cũng nhớ con mà!
-Lâu rồi chưa gặp lại,Phương!!-Hai vợ chồng Deyky lên tiếng
-Lâu rồi chưa gặp lại hai người!!Vẫn khỏe chứ?
-Tất nhiên mà!!
-À đúng rồi!!!Khánh Minh đâu?Anh ấy bảo em đến đây tìm!
-Đây rồi,quên mất!!-Sara-vợ của Deyky lên tiếng kéo nó theo vào một căn phòng nhỏ của quán
-Sao vậy Sara?
-Đi theo mình!!Mình giúp cậu!!^^ -Sara vui vẻ
Bên trong căn phòng,Sara lấy ra một bộ váy màu trắng dài tới đầu gối có đính kim cương tuyệt đẹp và một đôi giầy búp bê trắng thắt nơ
-Nè,mặc vào đi!Mình ngắm cho!!!
-Nhưng sao lại…-Nó nhìn chiếc váy và sdôi giầy
-Cứ thử đi mà!!-Sara đưa nó đến phòng nhỏ thay đồ
Khi nó bước ra…..
-Oa!!!Đúng là vừa vặn mà,đẹp lắm!!!Người đẹp mặc gì cũng đẹp!!
-Mình thấy cứ sao sao ấy!!-Nó ngượng ngịu
Sau hơn 1tiếng được Sara giúp nó….
Nó như tiên nữ vậy đó,làn da trắng hồng không tì vết,đôi môi đỏ mọng,mặc chiếc váy thuần khiết
Đức Bảo buộc khăn bịt mắt nó lại rồi đưa nó lên xe ôtô đến một nơi nào đó….
Sau 15phút đi đường,nó đã được xuống xe và tháo khăn bịt mắt
Trước mắt nó dần dần hiện ra khung cảnh là một bãi biển với những ngọn nến lung linh được xếp thành hình trái tim giữa những đóa hoa hồng,anh đứng ở đó,tay cầm bó hoa
Nó từ từ bước đến
-Anh!!-Nó khẽ gọi
Anh quay ra bước đến gần nó hơn rồi quỳ xuống
Nó xúc động,nước mắt rơi từ từ xuống trong hạnh phúc
-Em đồng ý!!!
Anh đeo chiếc nhẫn vào tay nó rồi đứng dậy ôm lấy nó, từ từ…..môi chạm môi….trong khung cảnh lãng mạn….
Nó và anh sẽ mãi mãi bên nhau,hạnh phúc và có những đứa con kháu khỉnh,nghịch ngợm,với trí thông minh hơn người của bố mẹ chúng!!
Cập nhật thông tin chi tiết về Anh Trai Em Gái Chương 6: Em Là Con Mèo Lang Thang Của Tôi, trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!