Xu Hướng 9/2023 # Brain Test 95 Họ Nói Rằng Sự Tò Mò Giết Chết Con Mèo Nhưng Bạn Cũng Có Thể Giết Nó Trả Lời # Top 18 Xem Nhiều | Viec.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Brain Test 95 Họ Nói Rằng Sự Tò Mò Giết Chết Con Mèo Nhưng Bạn Cũng Có Thể Giết Nó Trả Lời # Top 18 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Brain Test 95 Họ Nói Rằng Sự Tò Mò Giết Chết Con Mèo Nhưng Bạn Cũng Có Thể Giết Nó Trả Lời được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Brain Test cấp 95 Họ nói rằng sự tò mò giết chết con mèo nhưng bạn cũng có thể giết nó

Trả lời cho Brain Test 95 Họ nói rằng sự tò mò giết chết con mèo nhưng bạn cũng có thể giết nó , hướng dẫn, ảnh chụp màn hình và video về cách nhanh chóng chuyển sang cấp độ tiếp theo

Câu trả lời

Sự tò mò từ sẽ giết chết con mèo. Vì vậy, chạm vào nó

Video

Ở đây bạn sẽ tìm thấy tất cả các câu trả lời cho mỗi cấp độ, với các mẹo và mẹo hướng dẫn bằng video. Tìm kiếm câu trả lời – Brain Test

Sự Tò Mò Giết Chết Con Mèo

Shakespeare sử dụng cuốn sách năm 1599 của ông chơi “Much Ado About Nothing” trong câu từ tương tự: Cái gì, người đàn ông can đảm gì mặc dù chăm sóc giết chết một con mèo, Chúa có dũng khí đủ để giết ngươi chăm sóc !.

1973, “Gate of Destiny” được sinh ra tại Devonshire, Agatha Christie của Anh (Agatha Christie, 1890-1976) tiểu thuyết trinh thám (Postern of Fate) trong đó: “Sự tò mò giết chết con mèo” (Sự tò mò giết chết con mèo ). Một phiên bản nói rằng một con mèo tò mò một gò đất, luôn luôn cảm thấy những gì bên trong hương vị hấp dẫn. Những người khác ngăn cản nó, nó vẫn vuốt, kết quả có con rắn, gò là vuốt, rắn ra khỏi con mèo bị giết.

Sự tò mò sẽ tự tử.

Có nhiều khả năng vì điều này. Bởi vì mèo có chín cuộc sống, không phải dễ dàng như vậy chết. Nhưng ngay cả chín cuộc sống là sự tò mò giết chết con mèo. Hãy để mọi người một mình. Nên là nguồn gốc.

Sự tò mò giết chết con mèo: sự hài lòng mang lại cho anh

Các cụm từ đầu tiên thường nói: Sự tò mò giết chết con mèo, toàn bộ câu từ năm 1912 kịch bản của Eugene O’Neill. Lý do là con mèo như đánh hơi xung quanh với mũi của mình. Đúng người được yêu cầu mô tả tình yêu không nên đặt câu hỏi, gặp rắc rối, chẳng hạn như Alice in Wonderland. Tại sao không phải là con chó? Nó có nguồn gốc từ thời Shakespeare câu tục ngữ: chăm sóc giết chết một con mèo, nơi chăm sóc của con mèo nói thận trọng quá mức, hoang tưởng, lo lắng, và cuối cùng làm cho cuộc sống ngắn lại. Đến năm 1909, con mèo và liên kết đầu tiên tò mò trong cuốn tiểu thuyết O. Henry ‘Trường học và trường học trong “‘ Curiosity có thể làm nhiều điều hơn là giết một con mèo,” Eugene O’Neill dành sau đó, nó đã trở thành ngày hôm nay Chúng ta thường nói câu này.

Tỷ trọng chóng mặt Episode10

Episode10 sự tò mò giết chết con mèo

Sau khi hoàn thành một loạt các nhiệm vụ cho công chúng, Kitten cũng đã được yêu. “Tỷ trọng công chúa” đã trở thành đám đông gọi là biệt danh mới Kitten. Đến các khu công nghiệp, nhiệm vụ thứ ba của Đức Chúa Trời chú. (Dead mèo ăn bánh quy lạ, sau đó danh hiệu này …) do con mèo đã chết ăn một cái gì đó, không thể gây ra Kitten chuyến bay trọng lực liên tục, phải dựa trên nền tảng này để di chuyển về phía trước. Hãy cẩn thận không để rơi, nhưng không đi sai đường, một cách sai lầm đau rất trứng …… Chennai sẽ là làn sóng thứ hai của quy mô lớn, vì thiếu khả năng hấp dẫn, từ giữa các cuộc tấn công cao cấp. Cách để giải phóng lỗ đen nhỏ niết bàn. Boss trận chiến, ký sinh trên tháp hoa, hấp dẫn không thể bay đường dài, chỉ có một bởi một break bằng cách nhảy nền tảng. Trường hợp thứ ba, các đối tượng lấy từ lá sen bên dưới, ném tấn công. Nhồi máu cơ tim cho gần mở rộng và máy bay phản lực tấn công. Giữ khoảng cách của mình, mở rộng việc sử dụng niết bàn, sau đó chờ đợi.

Thể loại :[Bách khoa toàn thư của ca sĩ nhạc pop]

Đọc 4. Sự Tò Mò Có Thể Giết Chết Một Con Mèo

“Jinyoungie!” Minhyun lên tiếng, cắt ngang màn độc thoại mà bằng cách nào đó lọt vào mắt anh lại trở nên hết mực tình tứ. Jinyoung đang ngơ ngẩn trên giường, nghe tiếng gọi thân quen liền rời mắt khỏi cô gái ngồi đối diện. “Anh Minhyun?” Lờ đi người tạm thời thay thế Jinyoung rơi vào trạng thái thẫn thờ kia, Minhyun một bước tiến thẳng về chỗ nhóc con đang ngồi, áp tay lên trán cậu. “Hơi ấm đầu một chút. Đã uống thuốc chưa?” “Cô y tế vừa cho uống thuốc. Giờ đi ra ngoài rồi.” Jinyoung máy móc trả lời, vẫn chưa kịp hiểu vì sao anh lại ở trường cậu giờ này. Và thấy anh đến bên mình ngay khi cơn ác mộng vừa dứt, chẳng rõ nên thấy nhẹ nhõm hay là bất an đây. Cởi chiếc khăn len to sụ trên cổ xuống, Minhyun cẩn thận quàng cho Jinyoung. Tất cả hành động đều chỉ bằng một tay nhưng dịu dàng và hết sức cẩn thận. “Anh quản lý đang làm việc với chủ nhiệm. Em theo anh ra xe, chúng ta đợi anh ấy cùng về nhà.” Nhận ra người còn lại hoàn toàn không có ý định ngừng nhìn mình, anh miễn cưỡng mỉm cười. “Chào em, chắc em là bạn học của Jinyoung? Cảm ơn em đã giúp đỡ cậu nhóc nhà anh.” “À… Dạ… Em có giúp được gì đâu ạ. Chỉ là phụ cô y tế để ý Jinyoung một chút trong lúc cô ấy ra ngoài thôi…” Hai bím tóc tết đung đưa theo cái lắc đầu vội vã. Bạn (không biết từ bao giờ) cùng bàn với Jinyoung ửng hồng đôi má, ánh mắt cùng nét cười bẽn lẽn đặc biệt khác khi nói chuyện cùng Jinyoung. Tưởng thế nào, ra cũng chỉ giống như bao gái khác, thấy giai đẹp là xoắn xuýt cả lên. Quá thiếu cá tính, Jinyoung thầm đánh giá. “Giờ em cứ về lớp đi, nhóc này đã có anh lo rồi.” Nói rồi tiện tay xoa đầu Jinyoung một cái, khoác vai cậu trực tiếp kéo đi. Không để cậu kịp nói thêm lời nào. Hoặc thực tế, nụ cười trên môi anh giai họ Hwang trước lời thổ lộ bất ngờ của cô bạn cùng bàn đã khiến cậu rơi vào tình trạng mất ngôn ngữ tạm thời mà không biết. “Anh Minhyun, em thích anh lắm!”

Trên đường về nhà, tâm trạng Jinyoung nặng nề thấy rõ. Nhưng Minhyun quá mệt để có thể phân tích xem lý do khiến cậu không vui là gì. Một đêm mất ngủ, thêm một sáng chật vật và việc trực tiếp cảm nhận sự xuất hiện của “gái đó” trong cuộc đời cậu khiến chính anh cũng chẳng vui vẻ gì. Bầu không khí hệt như chiếc xe chở bom cứ kéo dài mãi thế cho đến khi Minhyun ngoác miệng ngáp lần thứ mười. Jinyoung quay phắt lại nhìn anh trừng trừng. “Sao anh cứ như thế?” Minhyun chớp mắt, tròng mắt ngấn nước mở to. Giờ sao đây, ngáp nhiều cũng bị dằn mặt nữa hả? “Tay đang bị thương mà còn chạy lung tung chỗ này chỗ nọ.” “Nhóc con, là tại em ngủ gật trong lớp đến trời sập cũng không biết nên anh mới phải ‘chạy lung tung chỗ này chỗ nọ’ đấy.” Minhyun dở khóc dở cười. “Còn nữa, bị thương ở tay thì tất nhiên là vẫn chạy được.” Jinyoung chán nản liếc Minhyun, im lặng một chút, cuối cùng quyết định ngoảnh mặt về phía cửa xe. Dĩ nhiên mỗi lần đấu võ mồm anh luôn thắng. “Em không phải là nhóc con.” “Cũng chưa đến tuổi trưởng thành.” “Nhưng em đã có thể tự lo cho mình rồi! Đừng lúc nào ở trước mặt người khác coi em như trẻ con vậy.” Anh lắc đầu ngán ngẩm. Jinyoung lại nắm sai trọng tâm của vấn đề. Ý tứ trong câu nói của anh không nằm ở hai tiếng “nhóc con”, mà là “nhóc nhà anh” và “đã có anh lo”. “Em lại sao vậy? Cáu gắt vì cái gì? Vì anh trước mặt bạn nữ em thích quan tâm em như một đứa em trai?” Phải. Là thế đấy. Giận vì anh càng gần em lại càng chẳng muốn đẩy ra xa. Giận vì đã vui khi anh tới. Buồn khi với anh em mãi mãi chỉ là đứa em trai.

Jinyoung muốn hét lên như thế, nhưng lời chưa kịp thoát đã nghẹn lại ở cổ. “Vâng. Em đủ lớn để cân nhắc những mối quan hệ của mình là đúng hay sai, nếu có thích ai cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh và mọi người đâu. Anh không cần thiết phải kiểm soát em trước mặt người khác như thế.” Chiếc xe rời khỏi khúc quanh vắng, nhập vào dòng xe đông đúc trên con đường lớn dẫn về nhà. Vừa vặn, âm thanh của cuộc sống tràn tới, lấp đầy cuộc trò chuyện sớm đã bị bỏ ngỏ bởi câu nói cuối cùng như bóp nghẹt cả hai. “Và vì em thấy phiền. Rất phiền. Chúng ta thậm chí còn chẳng phải anh em ruột thịt. Nên đừng xen vào chuyện của em nữa, được không?”

“Làm gì vậy?” Daehwi giật mình suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Nhắm mắt cũng nhận ra giọng nói lạnh và đầy kìm nén đó thuộc về ai. Huống hồ lúc này mắt cậu còn mở to, đường nét người đối diện khắc vào tầm nhìn rõ đến từng chi tiết. Gương mặt lúc tươi cười ngốc nghếch hệt đứa trẻ, khi nghiêm túc lại xa cách lạnh nhạt của Jinyoung quả nhiên rất có lợi trong việc áp bức tinh thần người khác bằng nhiều cách. “Em… em không cố ý xem trộm… là vô tình thôi…”

“Vô tình?” Mi tâm nhíu chặt, Jinyoung hỏi với vẻ trào phúng. Bằng một cách thần kì nào đó, điện thoại di động cậu để quên trong phòng thu trước khi vào phòng tập đang nằm gọn trong tay Daehwi, sáng thư mục mà ngoài cậu ra, không ai được phép động vào, không ai có quyền biết đến. Thư mục chứa vô vàn bức hình chỉ của một người duy nhất. Chưa hết. Hoảng hốt ngoài mong đợi từ Daehwi như một lời tố cáo rằng thứ bị lục lọi không chỉ là những bức hình, mà còn là tâm tư thầm kín của chính Jinyoung nữa. Jinyoung hung hăng giật mạnh món đồ, phẫn nộ ấy đủ làm Daehwi lảo đảo. Nhìn thái độ ghét bỏ chưa từng có người anh thân thiết dành cho mình, cậu chẳng biết làm gì ngoài luống cuống níu lấy bóng lưng đang dợm bước, vỡ vụn vài tiếng rời rạc. “Jinyoung… em thực sự không cố ý… nghe em nói…” “Tránh ra!” Lời chưa kịp nói hết thì hình ảnh trong mắt Daehwi đã không còn là Jinyoung nữa. Mọi thứ đảo lộn, vụt qua và dừng lại ở bóng đèn sáng rực trên trần nhà. Kèm theo đó là cái đau điếng người khi cơ thể đổ xuống, lưng đập mạnh vào cạnh bàn làm chiếc bàn nghiến vào sàn nhà những tiếng chói tai. Lọ hoa rơi, vỡ nát. Jinyoung bối rối, tim hẫng nhịp và tay lạnh ngắt. Một cái hất tay trong lúc tức giận thì ra có thể mạnh và vô tình như thế, ngoài cả sức tưởng tượng của cậu. “Bae Jinyoung!” Màn kéo đẩy ấy, dù vô tình hay cố ý, đều đã lọt vào mắt Minhyun vừa kịp đến. Gắt lên đầy giận dữ, Minhyun vứt vội áo khoác đang cầm, chạy lại đỡ Daehwi dậy. Đợi đến khi Jinyoung kịp hoàn hồn nhận ra sự có mặt của anh, anh đã đứng ngay trước mặt cậu, quay phắt lại, cặp mắt xếch ánh lên tia lạnh lẽo. “Từ bao giờ em thích dùng tay chân để nói chuyện thế hả Bae Jinyoung? Hay muốn đẩy hết mọi người ra xa để chứng tỏ mình đã đủ lông đủ cánh?” “Không phải vậy đâu anh Minhyun, là tại em trước. Là em tò mò xem điện thoại của anh Jinyoung mà chưa được cho phép.” Daehwi nén đau, nắm tay Minhyun vội vã phân bua nhưng vô dụng. Trước lời buộc tội của Minhyun, Jinyoung cảm tưởng lồng ngực bị khoét một lỗ, hụt hẫng lặng người. “Em cũng không thấy đau mà. Em không sao, thật đấy. Anh Jinyoung vô tình thôi.” Không khí càng im lặng, Daehwi càng khẩn trương. Nhưng thêm một Park Jihoon hiện diện cũng không cứu vãn nổi tình hình. “Đúng sai gì thì cũng để về nhà rồi nói chuyện, anh đừng nặng lời với Jinyoung.” Jihoon tái hiện lại hoàn hảo cách Minhyun bảo vệ Daehwi, cũng như vậy từ cửa tiến thẳng vào chắn trước Jinyoung. Bốn người mặt đối mặt, thi gan trong tiếng kim đồng hồ kéo thời gian chạy dài từng phút. Cuối cùng, Minhyun chấp nhận là người đầu tiên dừng lại, hạ mũi khoan đang xoáy sâu vào Jinyoung thật sắc, lẳng lặng dắt Daehwi đi. Thái độ này là thế nào? Là cho rằng mình đã nặng lời, hay đến nặng lời cũng không muốn nữa? “Về nhà thôi, Jinyoung.” Tiếng Jihoon vang lên thận trọng. Nhìn chiếc áo khoác Minhyun mang đến – là áo của cậu – đang nằm chỏng chơ dưới sàn nhà, Jinyoung nhắm mắt, thở chậm, cố nén uất ức trào lên khỏi cổ họng. Dịu dàng cũng đáng sợ, vứt bỏ dịu dàng đi cũng đáng sợ. Kẻ như Minhyun, ấy vậy mà thật giỏi làm đau người ta bằng nhiều cách.

Tổn thương người khác bằng hành động hay dùng lời nói làm vũ khí thực chất đều hạ đẳng như nhau. Có chăng, Jinyoung là vô tình khiến Daehwi bị thương, còn Minhyun thì gay gắt chủ ý. Suy nghĩ về việc Jinyoung đang dần đổi khác và ngày càng đẩy mọi người ra xa khiến anh cho bản thân cái cớ để thả trôi mình theo nỗi thất vọng. Vậy nên lời nói vốn có thể giữ lại, anh cố tình nói ra như một cách trút giận. Kết cục là đêm về hối hận đến mất ngủ. Lắng nghe tiếng thở đều từ giường trên vọng xuống, Minhyun biết có mạnh dạn trở mình thêm nhiều lần nữa cũng chẳng thể đánh thức được anh Sungwoon ra khỏi giấc ngủ sâu kia. Thế nhưng nghĩ một hồi, vẫn là quyết định biến đi đâu đó chút chút để cơn cáu kỉnh dễ mến lúc hai giờ sáng không ảnh hưởng đến ai. Khoác thêm chiếc áo mỏng, mở cửa, anh thẳng tiến lên sân thượng. Cách sân thượng một cái đẩy cửa nhẹ, tiếng rầm rì kì lạ thu hút sự chú ý. Bàn tay Minhyun đặt trên nắm cửa khựng lại. Giọng nói này, nguồn cơn của nỗi khó chịu cồn cào trong lòng anh đang ở rất gần. “Có nghĩa là Daehwi đã xem điện thoại và nhận ra người em thích là ai?” “Em cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại hớ hênh như thế nữa. Thông minh như Daehwi chắc chắn hiểu được những bức ảnh đó có ý nghĩa gì. Không biết chừng còn cảm thấy rất kinh tởm mà đi nói với mọi người nữa.” “Thằng bé không phải người như vậy đâu, em nghĩ nhiều quá rồi. Nhưng dù sao thì anh nghĩ em cũng nên giải quyết với Daehwi, càng nhiều người biết càng không tốt.” “Em biết rồi. Em sẽ tìm cách. Dù phải dùng cách thức tồi tệ đến mấy em cũng nhất định giữ kín chuyện này.” Người ta nói, sự tò mò có thể giết chết một con mèo. Quyết định biến cái chạm tình cờ thành vụ nghe lén có chủ ý đẩy Minhyun vào mê cung hỗn độn những mảnh giả thật, vào những tháng ngày đầy ngờ vực. Ngờ vực với suy nghĩ của chính mình. Với hành động của người anh thương. Mang theo tất cả ngờ vực vừa ôm vào lòng, Minhyun thu tay khỏi cánh cửa. Cuộc trò chuyện này, không gian này ngay lúc này không chào đón sự xuất hiện của anh. Bất giác, hơi thở ai đó mỏng và nhẹ chạm vào gáy. Minhyun bất an quay đầu. Là Woojin với ánh nhìn như muốn xuyên thấu ra sân thượng. Vậy đấy, có những thời điểm mọi quyết định đều dẫn tới kết quả ngoài ý muốn.

‘Tính Tò Mò Đã Giết Chết Con Mèo’

‘Tính tò mò đã giết chết con mèo’

Chương trình hàng tuần của chúng tôi là về các từ, thành ngữ và thành ngữ chúng tôi sử dụng trong tiếng Anh Mỹ.

Trong bất kỳ ngôn ngữ, thành ngữ có thể khó khăn. Đôi khi, bạn cần biết rất nhiều “nền tảng văn hóa” – ý nghĩa đằng sau các từ – để hiểu những câu nói này. Và sử dụng chúng đúng cách có thể gây ra vấn đề cho người học tiếng Anh.

Nhưng đừng lo lắng. Ngay cả những người lớn lên ở Hoa Kỳ nói tiếng Anh cũng có vấn đề với một số thành ngữ này.

Trên một từ khác và Câu chuyện của họ , chúng tôi đã nói về cách thành ngữ “máu dày hơn nước” bị hiểu nhầm. Tuần này chúng ta nói về một biểu hiện khác người Mỹ thường nhận sai.

Biểu hiện đó là: Sự tò mò đã giết chết con mèo .

Tôi biết. Nghe có vẻ không hay lắm. Nhưng hãy tin tôi. Nó không tệ.

“Bạn tốt hơn không nên nói về tôi!”  Chà, ít nhất khuôn mặt anh ta dường như đang nói điều đó. “Bạn tốt hơn không nên nói về tôi!” Chà, ít nhất khuôn mặt anh ta dường như đang nói điều đó. Trước tiên, hãy bắt đầu với từ tò mò.

Từ tò mò có nghĩa là muốn biết những điều bạn không biết; để điều tra. Vì vậy, để tò mò không phải là một điều xấu. Người lớn và giáo viên thường khen ngợi trẻ em có đầu óc tò mò khi đặt câu hỏi – đôi khi rất nhiều câu hỏi!

Những người tò mò có thể rất thú vị. Họ muốn biết thêm về thế giới xung quanh họ. Một cách khác để nói tò mò là tò mò . Động từ “hỏi” có nghĩa là hỏi một hoặc nhiều câu hỏi.

Chúng tôi thường sử dụng nó theo cách này. Chúng tôi nói với ai đó, Nhìn Nhìn, tôi không có ý chọc ngoáy và sau đó chúng tôi tiếp tục và hỏi họ bằng cách hỏi họ một câu hỏi cá nhân không phải là việc của chúng tôi.

Đôi khi khi chúng ta tò mò, chúng ta chỉ quan tâm đến ai đó. Nhưng nó vẫn có thể bắt đầu rắc rối. Vì vậy, như chúng tôi đã nói, sự tò mò thường là một điều tốt. Nhưng nó cũng có thể khiến bạn gặp nguy hiểm .

“Sự tò mò đã giết chết con mèo” là một thành ngữ chúng tôi sử dụng để cảnh báo mọi người. Tò mò có thể khiến bạn gặp rắc rối. Chúng ta thường sử dụng biểu thức này khi người khác đặt câu hỏi tò mò.

Những người hỏi những câu hỏi như vậy đang cố gắng tìm ra thứ gì đó không phải là việc của họ. Họ đang tọc mạch .

Được rồi, vậy bây giờ, chúng ta hãy nghe một ví dụ về một người tò mò hỏi những câu hỏi tò mò bằng cách đặt mũi của họ ở nơi không thuộc về nó.

Vì vậy, đêm qua tôi đã thấy Tom đi chơi với một người phụ nữ và đó không phải là Jessica!

Có thật không? Họ đã không chia tay, phải không?

Tôi không nghĩ vậy. Bạn biết đấy, tôi sẽ ăn trưa với Jessica vào ngày mai. Có lẽ tôi sẽ hỏi cô ấy.

Tôi sẽ không làm điều đó nếu tôi là bạn.

Tại sao? Bạn có tò mò không?

Một chút. Nhưng nó không phải là một ý tưởng tốt để dính mũi vào kinh doanh của người khác .

Tôi không được tò mò. Tôi chỉ tò mò thôi.

Chà, bạn biết họ nói gì không, Curiosity đã giết con mèo. Chỉ cần để nó một mình.

Có lẽ bạn đúng.

Đây là vấn đề. Sự tò mò đã giết chết con mèo “chỉ là một phần của biểu hiện. Toàn bộ thành ngữ diễn ra như sau:” Sự tò mò đã giết chết con mèo, nhưng sự hài lòng đã mang nó trở lại. “

Đó là phần cuối cùng thực sự thay đổi ý nghĩa. Con mèo được sống. Sự tò mò không giết chết nó. Vì vậy, chúng tôi sử dụng nửa đầu của câu nói như một lời cảnh báo: Hãy cẩn thận với những nguy hiểm của việc điều tra hoặc thử nghiệm không cần thiết! Nhưng phần thứ hai – “sự hài lòng đã mang nó trở lại” – cho thấy rủi ro có thể đáng giá.

Không nhiều người nói tiếng Anh biết rằng trong thành ngữ gốc, con mèo sống sót. Nhưng bây giờ bạn làm! Cuối cùng, cách mà hầu hết người Mỹ sử dụng thành ngữ này như một lời cảnh báo và họ chỉ đơn giản nói “sự tò mò đã giết chết con mèo”.

Đừng Để Lũ Mèo Giết Chết Tính Tò Mò Của Bạn!

Một vài năm trước một người dùng của mạng xã hội Reddit đã đăng một câu hỏi: Nếu có một người từ những năm 50 đột nhiên xuất hiện, điều gì là điều khó nhất để giải thích cho họ về cuộc sống của chúng ta ngày nay?

Câu trả lời phổ biến nhất là: ” Tôi đang sở hữu một thiết bị, nó nằm trong túi của tôi, nó có khả năng truy cập gần như toàn bộ thông tin của nhân loại. Tôi dùng nó để xem những bức ảnh những chú mèo con rồi bàn luận về nó với những người tôi chưa gặp bao giờ”

Thật buồn cười nhưng đây là sự thật. Ngày nay, mỗi người được tiếp cận với một lượng thông tin mới trên khắp thế giới lớn gấp ba lần lượng thông tin được lưu trữ ở một thư viện cổ tại Alexandria. Nơi này đã từng được coi là nơi chứa đựng một kho thông tin của toàn thế giới. Ngày nay gần như tất cả thông tin mới đều có thể đến được với bất cứ ai có mạng Internet. Chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên vàng của việc khám phá tri thức, một cuộc khai sáng có tính chất toàn cầu. Chúng ta thì chẳng cảm thấy như vậy lắm thì phải?

Khi bạn đi làm, nhìn xung quanh vào những người cùng đi xe buýt với mình sáng nay, bạn thấy tất cả bọn họ đều dán chặt vào màn hình điện thoại, chơi game hoặc nhìn vào những bức hình thú cưng của bạn bè. Tưởng tượng hai mươi năm trước, ít nhất cũng có một nửa trong số những con người này hoặc đọc một cuốn sách hoặc đọc một tờ báo. Những gì họ đọc có thể không phải lúc nào cũng có tính giáo dục nhưng ít nhất thì có vẻ như họ còn có một mối quan tâm với một thế giới nằm ngoài thế giới nhỏ bé của họ.

Chúng ta đều biết sức mạnh giải trí khó cưỡng của Internet có thể cản trở những nỗ lực nhỏ nhoi nhất của chúng ta trong việc mở mang hiểu biết về thế giới xung quanh. Nhưng nó còn ảnh hưởng theo một cách khác khó nhận ra hơn đó là đe dọa đến tinh thần đặt câu hỏi của chúng ta.

Bằng việc luôn có sẵn những câu trả lời, Internet sẽ làm suy giảm khả năng đặt câu hỏi của chúng ta.

Aristotle gọi sự tò mò là “niềm khao khát được biết”. Sự nóng lòng ở tính tò mò trỗi dậy trong một vùng mà nhà tâm lý học George Loewenstein gọi là “khoảng trống thông tin”: một khoảng trống giữa những điều bạn biết và những điều bạn chưa biết. Nếu bạn không tiếp tục thúc đẩy mối quan tâm cho sự không hiểu biết của mình, bạn sẽ nhanh chóng thành người không có tính tò mò. Rắc rối lại nằm ở chính Google và Wikipedia khi những công cụ này quá hiệu quả, chúng ta chỉ phải dành rất ít thời gian để bù đắp vào cái khoảng trống đó.

Những vấn đề chúng ta hỏi Internet thường không ở lại lâu trong tâm trí chúng ta, và hệ quả là chúng ta đã có quá ít thời gian để phát triển và đào sâu những vấn đề đó. Khi chúng ta có được câu trả lời thì câu hỏi cũng lập tức biến mất theo sự tò mò trước đó. Lãnh đạo phụ trách tìm kiếm của Google, ông Amit Singhal đã được hỏi liệu con người có ngày càng biết cách đặt những câu hỏi rõ ràng hơn không, ông thở dài và nói: “Máy móc càng chính xác bao nhiêu, các câu hỏi càng trở nên “lười biếng” bấy nhiêu”.

Internet là một cỗ máy diệu kì để tạo ra dạng tò mò đa dạng. Nhưng tò mò tri thức đòi hỏi một sự nỗ lực có ý thức chẳng hạn đọc cuốn sách đã được trích dẫn trên trang Wikipedia; không hài lòng với những kết quả trả lời đầu tiên có được trên Google. Chúng ta cũng cần những khoảng không gian online để trau dồi nghệ thuật đặt câu hỏi. Quora là một ví dụ, đây là một trang điển hình cho những câu hỏi hay và cũng là một diễn đàn cho các câu trả lời. Kevin Kelly, cha đẻ sáng lập của US WIRED đã từng nói thế này:

“Khi các câu trả lời trở nên rẻ tiền thì những câu hỏi hay là những câu hỏi hóc búa và có giá trị hơn.”

Vậy nên, hãy để những câu hỏi được ấp ủ trong tâm trí bạn, đừng để sự tò mò bị giết chết bởi chú mèo trên những tấm hình kia.

Trạm Đọc (Read Station) Theo Ian Leslie.

Đau Lòng Cảnh Tượng Mèo Mẹ Bên Xác Mèo Con Bị Giết Chết Dã Man

Bất lực chứng kiến 2 đứa con bé bỏng mới chào đời bị giết chết dã man, mèo mẹ chỉ có thể kêu gào thảm thiết và cố hết sức lực liếm láp thân thể lạnh ngắt của con mình.

Một cư dân sống ở khu vực này 10 năm – bà Dương, 68 tuổi, cho biết, sáng sớm ngày 14/6, khi xuống tầng 1 đi dạo, bà phát hiện ra dưới chiếc ghế gãy ở bên kia đường có 1 con mèo mẹ đang chăm sóc 2 đứa con mới ra đời. Nhìn thấy 2 con mèo non nớt không có chỗ trú tội nghiệp, bà đã bế lũ mèo đến một chiếc lều bỏ không trên bãi cỏ gần đó.

Vì sợ hộ dân ở bên đó sẽ khó chịu, bà đã đến gặp họ nói chuyện, hy vọng họ sẽ thương tình để lũ mèo ở tạm vài ngày cho tới khi mèo con đủ cứng cáp. Tuy nhiên, gia đình này không đồng ý và có ý định tháo chiếc lều ra. Lúc này, bà Dương đành lấy một số đồ vật quây thành một khoảng đất nhỏ làm chỗ trú tạm thời cho 3 mẹ con.

7 giờ sáng, người phụ nữ tốt bụng này đem đồ ăn xuống cho mèo mẹ. Nhìn thấy chúng đang ngủ ngon trong chiếc ổ của mình, bà mới yên tâm đi ra ngoài. Thế nhưng, khi quay về nhà vào 13 giờ, bà không ngở mình phải chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra với lũ mèo như thế: 2 chú mèo con bị giết chết ở giữa đường vô cùng tàn độc, bé mèo đen chỉ còn lại mỗi phần đầu, còn phần thân đã biến mất, bé mèo còn lại thì bị mổ phanh bụng, nhìn thấy cả các bộ phận bên trong.

Nhìn chúng chết thương tâm như vậy, chắc chắn không phải bị xe đâm chết mà là do có người dùng dao mổ bụng, chặt đầu rồi. Lũ mèo vẫn còn quá nhỏ, đến đi còn chưa nổi, kẻ nào lại nhẫn tâm ra tay thế chứ? Bà Dương tỏ ra cực kỳ phẫn nộ

Một người mẹ trẻ trong khu dân cư bàng hoàng:

Lúc 10 giờ hơn tôi chở con về đến nhà đã thấy 2 chú mèo con bị giết chết ở đây rồi. Khi ấy tôi sợ quá, còn không dám cho con tiến lại gần. Nhìn vết thương ấy dám chắc là do dao gây ra. Tàn nhẫn quá!

Còn điều gì đau đớn hơn với mèo mẹ khi nhìn thấy 2 đứa con của mình bị giết dã man. Nó cứ đứng lỳ ra đó, bên cạnh xác 2 đứa con của mình và kêu gào thảm thiết. Bất chấp mọi người đã thử nhiều cách, nó vẫn không chịu rời đi và kiên quyết không chịu ăn uống bất cứ thứ gì.

Khi bà Dương đào đất ở 2 bên đường để chôn cất con của nó, nó vẫn cứ đứng bên cạnh không ngừng liếm láp xác con của mình; đau đớn, tuyệt vọng. Chứng kiến cạnh tượng này, nhiều người không khỏi thương xót. Hành động sát hại những con vật bé nhỏ không chút phản kháng, tự vệ là ” một việc làm biến thái, không thể chấp nhận được “.

Những người yêu động vật đã lên án mạnh mẽ những kẻ máu lạnh này. Họ yêu cầu các cơ quan chức năng nhanh chóng điều tra chân tướng sự việc. Tuy nhiên, có vẻ cảnh sát nơi đây cũng máu lạnh không kém khi họ từ chối tiếp nhận vụ án khi biết nạn nhân là 2 chú mèo con.

Cập nhật thông tin chi tiết về Brain Test 95 Họ Nói Rằng Sự Tò Mò Giết Chết Con Mèo Nhưng Bạn Cũng Có Thể Giết Nó Trả Lời trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!