Bạn đang xem bài viết Câu Chuyện Cổ Tích Hổ Và Mèo được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
– Xin Thầy thương tình mà truyền cho các ngón nghề võ nghệ phòng thân.
Nghe thế Mèo đồng ý nhận Hổ làm học trò mà ngày ngày truyền dạy võ nghệ, truyền tất cả các ngón nghề. Mỗi lần học, Hổ lại nài nỉ:
– Thầy còn tuyệt nghệ nào xin truyền hết đi.
Thế là Mèo lại truyền môn “ra oai” bằng những chiêu gầm gừ, gầm rống và xù lông làm đối phướng khiếp vía kinh hải.
Ngày qua ngày, Hổ đã học được hết tất cả các môn võ nghệ. Muông thú đều sợ hãi và đều thất bại dưới móng vuốt của Hổ mỗi khi tỉ thí. Tính tham lam và cao ngạo lên cao, nhìn lại thấy chỉ còn Mèo là Hổ chưa tỉ thí và nghĩ Mèo quá nhỏ thó so với Hổ, nếu thắng Mèo nữa thì sẽ là Chúa tể muôn loài. Vậy là Hổ thẳng thừng thách đấu với Mèo.
Mèo nghe tin ấy không tỏ vẻ sợ hải hay ngạc nhiên.
Đến ngày thi đấu, Mèo đến, Hổ đã chờ sẳn. Không nói không rằng, Hổ liền bất ngờ tấn công Mèo. Mèo biết trước, nhanh nhẩu né tránh và trèo thoăn thoắt lên cây cao. Hổ bị bất ngờ nên tức lắm, ở dưới gốc cây gầm rống vang cả núi rừng. Mèo ở trên cây cười và bảo:
– Meo mẻo mèo meo, ta còn võ trèo, ta chẳng dạy cho.
Hổ càng tức điên, nhưng cố bình tĩnh, nhại lại Mèo, nghiến răng nói:
– Meo mẻo mèo meo, ta bắt được Mèo ta ăn cả phân!
Từ ấy, Hổ tuy mạnh mẽ nhưng lại không biết leo trèo, cũng từ ấy dòng dõi nhà Mèo đều phải đào hố và giấu phân của mình.”
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh một con hổ dưới gốc cây đang ấm ức trước con mèo trên cành cây. Dường như nội dung duy nhất chuyển tải của câu truyện, xét trên quan niệm truyền thống ngàn đời của người Việt Nam, là muốn nhắc nhở người đời rằng phải biết “tôn sư trọng đạo”, “uống nước nhớ nguồn”.
Trần Tiến Khải (Theo Tổ văn)
Bài Học Từ Câu Chuyện “Con Mèo Dạy Hải Câu Bay”.
Câu chuyện “con mèo dạy hải âu bay” có cốt truyện vô cùng đơn giản xoay quanh chú mèo Zorba và những người bạn khác của mình sống tại bến cảng Hamburg. Vào một ngày nọ, khi chú mèo Zorba béo ị đang phơi mình tắm nắng thì nó gặp được một cô hải âu thoi thóp vì cố gắng bay khỏi vùng biển bị ô nhiễm dầu. Cô hải âu không chịu được nữa và muốn nhờ Zorba hứa với cô ba điều “ Không ăn quả trứng, chăm lo cho quả trứng nở thành con và phải dạy cho hải âu non biết bay.” Zorba đã nhận lời.
Câu chuyện “” có cốt truyện vô cùng đơn giản xoay quanh chú mèo Zorba và những người bạn khác của mình sống tại bến cảng Hamburg. Vào một ngày nọ, khi chú mèo Zorba béo ị đang phơi mình tắm nắng thì nó gặp được một cô hải âu thoi thóp vì cố gắng bay khỏi vùng biển bị ô nhiễm dầu. Cô hải âu không chịu được nữa và muốn nhờ Zorba hứa với cô ba điều “ Không ăn quả trứng, chăm lo cho quả trứng nở thành con và phải dạy cho hải âu non biết bay.” Zorba đã nhận lời.
1. Bài học về chữ tín.
Zorba khi đã nhận lời cô hải âu thì đã hết sức hết lòng chăm sóc quả trứng.Từ việc thay mẹ nó ấp trứng cho đến khi nó an toàn nở thành chim non. Zorba cũng đã hết lòng bảo vệ chú chim hải âu non khỏi móng vuốt của lũ mèo hoang cũng như khỏi bàn tay của con người.
Zorba hoàn toàn có thể bỏ rơi quả trứng vì hải âu mẹ đã không còn, Zorba không cần phải chuốc quá nhiều phiền toái như vậy. Nhưng không Zorba tôn trọng lời hứa của mình với cô hải âu.
2.Bài học về tình yêu thương.
hải âu non. Nhìn cách mà Zorba chăm sóc chú hải âu từ lúc mổ vỏ ra ngoài cho đến khi chú hải âu chập chững bắt đầu đi. Không chỉ có Zorba mà những cư dân khác của bến cảng cũng chăm sóc yêu thương chú hải âu non không kém: từ Đại tá mèo uy tín cho đến đến mèo Einstein uyên bác, Screrario nhanh nhẹn hay mèo bốn biển kinh nghiệm… Tình yêu thương vốn là thứ không phân biệt màu da, dân tộc, hay giống loài nó được xây dựng dựa trên
Zorba là mèo trong khi chú chim non lại là hải âu. Hai giống loài hoàn toàn khác nhau thế nhưng không vì như thế mà Zorba không yêu thương chú. Nhìn cách mà Zorba chăm sóc chú hải âu từ lúc mổ vỏ ra ngoài cho đến khi chú hải âu chập chững bắt đầu đi. Không chỉ có Zorba mà những cư dân khác của bến cảng cũng chăm sóc yêu thương chú hải âu non không kém: từ Đại tá mèo uy tín cho đến đến mèo Einstein uyên bác, Screrario nhanh nhẹn hay mèo bốn biển kinh nghiệm… Tình yêu thương vốn là thứ không phân biệt màu da, dân tộc, hay giống loài nó được xây dựng dựa trên trái tim của mỗi chúng ta.
3. Hãy để con là chính mình.
Tuy Zorba là mèo nhưng chưa bao giơ Zorba muốn hải âu non phải là mèo vì bản thân nó là hải âu. Cha mẹ nên hiểu bản thân con cái chúng là gì, chúng muốn gì chứ đừng áp đặt theo suy nghĩ của chúng ta. Hải âu thì phải biết bay cho nên dù Zorba không muốn thì nó vẫn để hải âu tập bay vì tung bay trên bầu trời mới là niềm yêu thích và tự do của hải âu.
Mèo Zorba để chú hải âu tung bay ( Nguồn: dammesach.)
4.Bài học về môi trường.
Thông qua việc diễn tả về tai nạn của hải âu mẹ khi rơi vào vùng biển bị loang dầu, tác giả đã lên án cũng như báo động đến với mọi người những hoạt động vô ý thức của chúng ta đang hủy diệt chính môi trường mà chúng ta đang sống. Môi trường không còn thì con người cũng không thê tồn tại. con người hãy có sự quan tâm đúng mức hơn về vấn đề môi trường.
Câu chuyện “ con mèo dạy hải âu bay” được tác giả kể lại với giọng văn dí dỏm và nhẹ nhàng tuy nhiên lại khiến người ta đọc hoài không dứt cho đến những trang cuối cùng. Để rồi khi gấp sách lại bản thân cảm thấy chúng ta vừa rút ra được những bài học tuy đơn giản nhưng vô cùng thấm thía.
Tịnh Yên.
Truyện Hổ Và Mèo Cùng Họ!
Hổ ở gần nhà chị em mèo, mèo A và B. Trước đây vài lần hổ sang vồ mèo để xơi thịt, nhưng chị em mèo biết trèo cây, nên hổ ta chỉ còn nước đứng dưới gốc cây, ngước nhìn, nuốt nước bọt suông. Ngoài kế sách trèo cây, mèo còn được giúp sức bởi đám chuột. Mèo vốn chúa tể của bầy chuột. Hổ chúa tế rừng xanh. Mỗi bận sang vồ mèo, hổ bị lũ chuột múa máy, cắn chí như kiểu muỗi đốt, có bận bị sốt xuất huyết lử khử. Thế là bỏ cuộc bắt mèo.
Hai chị em mèo lâu nay mỗi ngày vẫn vồ vài ba chú chuột. Tuy ăn thần dân, nhưng mèo và chuột vẫn là mối quan hệ thần dân bền vững trong chuỗi thức ăn của hệ sinh thái. Thỉnh thoảng chúng còn lôi nhau ra chơi trò, mèo đuổi chuột, vui đáo để.
Gần đây hổ sang chơi và bảo chị em nhà mèo rằng: Xưa nay chúng ta là láng giềng tốt đẹp, gần gũi. Rồi thỉnh thoáng hổ lân la sang thăm nhà mèo. Một lần hổ rỉ tai hai mèo: Chúng mình còn có họ với nhau đấy! Không tin, các cô cứ giở tự điển sinh học ra mà coi. Mèo mở từ điển, thấy đúng thật, mèo và hổ cùng họ. Họ hàng đã quý rồi, nhưng chị em mèo quý nhất gói quà hổ biếu, cao hổ cốt.
Thấy hổ lân la sang thăm, lũ chuột xúm lại can, đừng chơi với nó. Đã không nghe, mèo bịt bông vào tai, sau đó thấy lũ chuột cứ tâu trình mãi, liền vồ lấy vài thần dân, nhai tươi, lại vặt trụi đuôi dăm con nữa. Chuột cụt đuôi, còn đâu ngoáy được lọ mỡ. Từ đấy, chẳng con nào dám can chị em chúa tể mèo.
Một lần hổ sang nhà mèo. Lúc này không con chuột nào dám bén mảng đến, vì mèo có lệnh, cấm tiệt chúng khi láng giềng hổ sang thăm viếng.
Hổ thì thầm vào tai mèo: Hôm nay tôi bàn với hai em láng giếng về dự án liên doanh. Nghe hổ nói, hai chị em mèo mắt sáng long lanh, rỏng tai nghe. Hổ to nhỏ:
– Lãi, lãi lắm. Mà không phải vốn.
Mèo hỏi:
– Liên doanh gì?
Liên doanh xuất khẩu thịt chuột. Bắt tiệt lũ chuột, đem xuất khẩu. Xuất sang mấy làng ở Bắc Ninh, Hưng Yên, họ tuyền ăn thịt chuột luộc ép lá chanh.
Kế sách hổ đưa ra là dùng thuộc diệt chuột do nhà hổ sản xuất. Thuốc này cực nhạy, giết cả lượt nhà chuột, mèo chả phải rình bắt nữa, thỏa thuê ăn, còn dành xuất khẩu mỗi đợt hàng bao tải. Vụ liên doanh này, không cần tiền, mèo chỉ cần thế chấp cái sổ đỏ thôi. Ngoài dự án lien doanh, hổ còn biếu tiếp một tạ cao hổ cốt.
Đúng là cơ hội vàng, trời cho. Thế là mèo nhập thuốc của hổ về, rải khắp nhà. Những gói thuốc bì mác óng ánh, đẹp lắm, trên đề rõ to bằng chữ chuột: Thuốc này không độc, lại bổ!
Vốn là thần dân của mèo, thấy chúa tể ban phát ân lộc, chuột nào chẳng tin, cứ xúm vào xơi thuốc bổ.
Đêm rải thuốc, sáng ra chị em mèo được bữa thịt chuột thỏa thuê. Sau bữa thịnh soạn xong thịt chuột, chúng rủ nhau lên phố Hàng Hành, uống cà phê. Chúng dùng cà phê sáng quen rồi, sài sang quen rồi, ông chủ cà phê nhẵn mặt. Chúng gọi cà phê phin để còn có thời gian tâm sự, để còn ngắm những giọt đen đen lách tách rơi. Trong khi ngắm cà phê rơi, em mèo A ngó sang chị mèo B và buông câu:
– Chị có…. cái mũi dài và đẹp thế!
Chị mèo B mũi nở ra vì sung sướng. Sung sướng thật. Chị ngồi đến một lúc thưởng thức cái sự người ta khen và sướng. Rồi chị mèo B nghĩ ngợi, chả nhẽ mình hưởng sướng suông lời em khen, phải khen lại chứ. Chị liền cất giọng:
– Em ạ, em có….. cái đuôi … đẹp và dài thế!
Nghe khen đuôi mình dài, em mèo A ngây ngất sướng, ngả ra ghế hưởng sướng. Dài thật, đuôi mình dài thật, nó lại còn vẫy… vẫy được nữa. Cái đuôi mình nó vẫy…. vẫy kìa! Chao ơi, sao ở trên đời này lại có cái đuôi đẹp, dài đến thế! Lịm đi hưởng sướng đến cả tiếng, em mèo A lại nghĩ, mình được khen sướng quá, thế thì mình cũng phải khen đáp lễ lại chị mình chứ. Em A liền khen chị B:
– Chị có…. có… cái lông dưới mũi đẹp thế, như ria con kiến ấy…
Chị mèo B vội vàng vuốt ria, và mang cả gương ra soi. Đẹp… bộ ria đẹp thật! Đến bộ ria của diễn viên nổi tiếng người Mỹ: Oách – Xà – Đùng cũng không đẹp bằng. Đẹp quá đi mất thôi. Nó mới óng ả làm sao, dài đến cả thước, đi trùm quết đất. Chị mèo B lân mân cả tiếng lãng du về bộ ria mép dài, bóng, dày,… đẹp của mình. Rồi chị lại ngó sang em A và nghĩ, đến lượt mình khen rồi đấy. Chị cất cao giọng:
– Em … em có cái…. cái ấy, đẹp quá!
Em mèo B nghe khen, mũi nở ra. Được mươi phút em chợt ơ ớ ra, quay sang hỏi chị:
– Chị ơi, cái đẹp… chị khen ấy là cái gì… nhỉ?
Chị mèo B hơi sững. Đúng rồi, mình đã nghĩ ra cái đẹp ấy gì đâu, vội vàng lấp liếm:
– Cái… cái ấy… ấy mà!
Em mèo B đến lúc này mới hay, người ta khen cái gì ấy của mình đẹp. Trong đầu em mèo A lóe lên sung sướng. Đúng là cái ấy … ấy của mình, đẹp thật! Em mèo B ta vội vàng mang gương ra soi, soi mãi chẳng thấy cái ấy… ấy của mình đâu… nhưng nó vẫn thấy đẹp. Đẹp thật. Nó gật gù sướng.
Chị em nhà mèo cả sáng ngồi khen nhau và sướng. Thời gian trôi đi… Bụng mèo B chợt ngâm ngẩm, rồi đau dần lên, đến …quặn đau. Nó không thể ngồi được nữa để hưởng sự khen đẹp của em, nó phải đứng lên đi làm cái việc thiên nhiên kia. Nhăn mặt, mèo B vịn bàn đứng lên:
Thấy nét mặt chị nhăn nhăn, em mèo A vội khen:
– Ôi… nét mặt chị buồn …. đẹp quá!
– Ư… ử – Chị mèo A đáp.
Đáp xong, chị lử đử bước. Thấy chị bước …., em mèo B lại vội cất tiếng:
– Ôi, bước đi của chị…. yểu điệu thế!
Nhưng lúc này, chị mèo B đau quá, đau quặn ruột, chả còn hơi sức đâu thưởng thức sự khen của em, chị bước… bước lấy bước để…
Hôm sau, ông chủ hàng cà phê không thấy chị em nhà mèo đến dùng cà phê sáng.
Còn ở nhà mèo, cổng treo tờ cáo phó: Đau buồn báo tin, cả hai chị em nhà mèo chết ráo. Chủ tang là ông hàng xóm hổ. Ông ta phúc đức quá, đứng ra lo việc tang ma cho hàng xóm. Trong bài điếu, hổ rưng rức khóc và đọc đoạn văn: chị em nhà mèo khen nhau. Ông hổ ta trình luôn trước bàn dân thiên hạ, cái sổ đỏ và treo luôn tấm biển, đây là nhà ông hổ. Ông ta còn vứt ra ngoài đường gói quà cao hổ cốt. Nó là miếng xương con láng giềng tốt đẹp gần gũi xưa nay hổ vẫn khoe.
Sau đám tang, hổ thu lại hết thuốc diệt chuột. Nó phải để cho đàn chuột sinh sôi mà làm thịt dần đám thần dân mới chứ./.
Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Mèo Hello Kitty
Ở nước Nhật, có một câu chuyện cảm động về sự ra đời của chú mèo “Luôn biết lăng nghe” người khác
Có một cô bé là con gái duy nhất của một cặp vợ chồng trẻ và có lối sống hiện đại. Bố mẹ cô luôn bận rộn với những chuyến công tác và lịch trình làm việc dày đặc. Cô bé thì ngày nào cũng đến trường để tham gia vào những hoạt động ngoại khóa nào đó. Thế nhưng, vì bé nhỏ và nhút nhát nên cô bé thường bị những đứa trẻ ở lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn bị đánh. Cô bé khao khát được nói chuyện với ai đó, nhưng chẳng ai dành thì giờ ngồi nghe. Nỗi sợ hãi, lạc lõng khiến cô ngày càng thu mình trong vỏ ốc cô đơn.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn trên lớp lôi ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi thu mình trên ghế đá và khóc. Một lúc sau, khi ngẩng lên, cô nhìn thấy một ông lão đang ngồi cạnh mình. Ông lão mỉm cười ân cần hỏi:
-Cháu gái, tan học rồi sao cháu không về nhà mà ngồi đây khóc ?
Được khơi mở, cô bé oà lên tức tưởi:
-Cháu không muốn về nhà, ở nhà buồn lắm, không có ai hết, không ai nghe cháu nói!
-Vậy ông sẽ nghe cháu nói! – Ông lão nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Vừa khóc, cô bé vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, buồn rầu trong lòng từ bấy lâu nay.Ông lão cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời phân định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ hôm đó, hầu như chiều nào tan học cô bé cũng vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn.
Cho đến một hôm cô bé bị một bạn trong lớp trêu chọc và ức hiếp. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ với ông lão cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Quá vội vã, cô bé chạy băng qua đèn đỏ và tai nạn đã xảy ra…
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé thường ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt những hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn tặng cô bé ngày hôm trước, nhưng cô bé đã không đến được. Hình nộm là một chú Mèo rất đẹp, trắng trẻo,có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành nhưng không có miệng. Ông lão muốn nó ở cạnh cô bé, mãi mãi lắng nghe và không bao giờ phán xét.
Ngày nay, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một con búp bê hình Mèo được mang danh hiệu là “Hello Kitty” nhưng điều đặc biệt là chú Mèo này không có miệng. Bởi vì được chú làm ra với mục đích lắng nghe mọi người.
Cập nhật thông tin chi tiết về Câu Chuyện Cổ Tích Hổ Và Mèo trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!