Xu Hướng 9/2023 # Chương 3: Mèo Khóc Chuột # Top 14 Xem Nhiều | Viec.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Chương 3: Mèo Khóc Chuột # Top 14 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Chương 3: Mèo Khóc Chuột được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Editor: demcodon

Phùng lão hán thay đổi sắc mặt do dự hỏi: “Cái này, có được không đó?”

Đôi mày liễu của Phùng Thanh Liên nhướng lên, gương mặt tuy vẫn tươi cười nhưng đã có vẻ tức giận: “Nếu lúc trước không phải các người tham sính lễ của Phương gia thì một nữ hài tốt như con sao lại có thể gả cho một tên ngu ngốc xấu xí thế được? Bây giờ cũng không phải kêu hai người đi giết người phóng hỏa, chẳng qua là đi theo con vào nhà ầm ĩ một hồi mà giờ lại ra sức từ chối làm bộ làm tịch sao? Nếu đã thế thì hai người mau dẫn Thanh Thư về Hà Tây đi, con không nuôi nổi ba cái miệng rộng các người!”

Lúc gả nữ nhi Phùng lão hán đúng là mê muội đến hồ đồ, biết rõ thiếu gia Phương gia xấu đến dọa người nhưng lại vì năm mươi mẫu ruộng tốt làm sính lễ nên vẫn ép buộc nữ nhi phải gả đến đây. Trong lòng ông hổ thẹn giọng của Phùng lão hán nhỏ đi trông thấy, trưng gương mặt tươi cười luôn mồm thưa dạ.

Nương của Thanh Liên là Từ thị thì lại không chấp nhận, chỉ vào mũi nữ nhi mắng: “Phi! Đồ nghiệp chướng như con không gả cho Phương gia thì gả cho ai? Cả ngày đeo vàng dát bạc, chẳng lẽ con còn muốn gả cho tên nghèo mạt hạng Phan Tử Hàm kia? Phụ mẫu nào một câu không phải vì muốn tốt cho con? Con nhìn xem hiện giờ con phô trương thế nào, chưởng quản sản nghiệp Phương gia, mặc tơ lụa lăng la, ăn thì toàn gà vịt mập mạp, đã như vậy con còn nghẹn tức đến nói hươu nói vượn ư? Còn dám mắng chúng ta hại con? Không phải chúng ta hại con thì hiện giờ chẳng biết con còn đang uống gió ở đâu đâu! Phan Tử Hàm kia ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú thì còn bản lĩnh gì nữa? Hắn quan tâm con, muốn con cho núi vàng núi bạc con cũng cho, phụ mẫu ăn của con một miếng cơm mà con còn dám tính kế như thế? Nữ nhi chết bầm không có lương tâm kia!”

Từ thị mắng không ngớt, Phùng Thanh Liên tức giận đến run rẩy cũng bắt đầu to tiếng mắng lại mẫu thân: “Các người ăn của con uống của con, còn bắt con phải nhìn sắc mặt của các người mà sống nữa sao? Con thiên vị cho Phan lang tiền, nhà này, của cải này, tương lai con sẽ cho Phan lang hết! Thế nào? Giận không? Ngài đi đi!”

Từ thị mắng vài câu cũng bắt đầu nổi điên xắn tay áo lên muốn nhào vào đánh. Phùng lão hán vội quát kéo bà lại: “Đủ rồi!” Lúc này bọn họ không thể cương lên với nữ nhi được, gia tài bạc triệu của Phương gia sắp tới tay giờ lại ầm ĩ không chịu ở lại Phương gia nữa thì số tiền này bọn họ đừng hòng mơ tới một cắc.

Phùng lão hán quát Từ thị, khuôn mặt đầy nếp nhăn rặn ra một nụ cười quay qua nói với Phùng Thanh Liên: “Được rồi, chúng ta đi cũng không được! Chỉ cần khuê nữ con lên tiếng thì ta và nương con, còn có huynh đệ con nữa, tất cả đều nghe theo con!”

Phùng Thanh Liên lúc này mới vừa lòng: “Đồng ý ngay từ đầu có phải tốt rồi không, còn lảm nhảm vô nghĩa thế làm gì?”

Từ thị bực bội trong lòng, trong miệng vẫn không chịu ngừng: “Làm bậy mà, làm bậy mà, nữ nhi chết bầm con sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Phùng Thanh Liên vừa muốn nổi giận nữa Phùng lão hán lập tức tát Từ thị một cái làm cho bà ngậm miệng không dám lại nhắc nữa, bà uất ức đi theo sau nữ nhi và trượng phu, tất cả cùng đi vào phòng thiên.

Ba người vừa vào cửa Phùng Thanh Liên đã kéo khăn tay vắt trên vạt áo xuống, hai tay che mặt bổ nhào đến bên giường khóc đến ngã xuống đất: “Phụ thân, sao phụ thân đã chết rồi?”

Phùng Thanh Liên vừa khóc, Phùng lão hán và Từ thị cũng theo vào bổ nhào đến trước giường Phương Thế Hồng, một trái một phải hai tay giơ cao đập vào ván giường kêu rầm rầm, trong miệng không gừng tru tréo khóc hét: “Thông gia ơi, số thông gia thật khổ mà!”

Ba người khóc đến thảm thiết, biểu cảm sinh động, người không rõ nội tình còn tưởng người nhà này tình sâu nghĩa nặng, công công (cha chồng) chết mà tức phụ cũng có thể khóc giống như phụ thân ruột đã chết, thật là hiếm có.

Phương Vân Tuyên ngồi trên giường, tay đỡ Phương Thế Hồng nhìn Phùng Thanh Liên duỗi hai tay che mắt, khăn tay màu hồng đào làm cho mười ngón tay thon dài trắng trẻo như bạch ngọc của nàng càng thêm nổi bật. Nữ tử này dáng vẻ khá đẹp, bảy phần đẹp ba phần phong tình, chính là một người đẹp tiêu chuẩn. Nữ tử như vậy không phải là người mà một kẻ chất phác như Phương Sửu Nhi có thể có được.

Ba người trong phòng ra sức làm ầm ĩ, tiếng khóc tiếng đập hệt như con hát diễn xuất trên sân khấu làm cho đám làm công bên ngoài vây xem náo nhiệt. Thư Mặc và bà tử thô kệch không dám đứng nhìn, chỉ dám lén lút trộm trốn dưới chân tường cố rướn cổ lên nghe động tĩnh bên trong.

Phương Thế Hồng vừa mới thở được một hơi, thấy tình cảnh đó lại lửa giận ngập đầu. Bệnh của ông vốn là do tức giận, là loại bệnh không thể tức giận, càng giận thì bệnh càng nặng, càng tức cách ngày chết gần hơn. Ông còn đang thở dốc mà Phùng Thanh Liên đã vội chạy đến khóc tang ngay trước mặt, đây không phải là ngại ông chết chậm muốn lập tức làm cho ông tức chết đó sao.

Phương Thế Hồng bấu chặt lấy cánh tay Phương Vân Tuyên liếc nhìn đám người đứng đầy ngoài cửa. Xưa nay ông luôn coi trọng thế diện, đám người Phùng Thanh Liên này đáng lẽ ra phải ra ngoài, ông còn sợ bị người chọc giận ấy chứ.

Giận tới cực điểm, cũng không biết sức lực từ đâu ra Phương Thế Hồng cố gắng đứng dậy, hung hăng phun nước bọt về phía ba người Phùng Thanh Liên còn đang kêu khóc rồi mắng to: “Cút! Cút hết khỏi đây ngay! Ta còn chưa chết, chưa chết đâu!”

Tiếng hét này quá đột ngột, đám người Phùng Thanh Liên đang khóc lóc cũng ngơ ngẩn, trên đỉnh đầu vang lên tiếng mắng chửi tức giận đến khàn cả giọng, mang theo vẻ thê lương không thua gì một tiếng sấm vang lên bất chợt. Ba người sợ tới mức rụt cổ, tiếng khóc cũng ngừng lại ngay tức khắc.

Phùng Thanh Liên dừng một chút dùng khăn tay lau khô khóe mắt, lại khóc hu hu nói: “Phụ thân không nên tức giận, cẩn thận thân thể. Tức phụ cũng là thấy phụ thân bị bệnh nặng trong lòng sốt ruột. Ngài ghét tức phục, tức phụ không dám cãi lại, chỉ cầu ngài nghĩ đến Nam ca nhi đừng giận tức phụ con.”

Nàng không nhắc đến Nam ca nhi thì không sao, vừa nhắc đến Nam ca nhi Phương Thế Hồng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực như bị búa tạ nện vào, cổ họng tanh ngọt, một búng máu cứ thế phun ra.

Phùng Thanh Liên cười thầm, chuyện về Nam ca nhi là vảy ngược của Phương Thế Hồng. Lần trước nàng vừa nhắc tới đã làm cho lão ta giận đến mức nằm liệt trên giường, lần này chắc chắn có thể làm cho lão ta tức chết.

Nam ca nhi không phải là con ruột của Phương Sửu Nhi, chuyện này Phùng Thanh Liên biết, trong lòng Phương Thế Hồng cũng hiểu rõ. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của Phương gia coi như mất sạch. Tức phụ còn chưa qua cửa đã mang theo cái thai hai tháng gả đến, trên đầu Phương Sửu Nhi đội nón xanh đã năm năm, lại còn giúp người ta nuôi nhi tử không công. Lời này kêu Phương Thế Hồng ông làm sao nói ra được? Nói ra không phải sẽ bị hàng xóm láng giềng cười chết ư? Phương Thế Hồng đã ép việc này xuống bụng nhất quyết không lộ ra ngoài. Lần này ngậm bồ hòn làm ngọt, chính ông cũng phải tự nhai tự nuốt mà thôi.

Phùng Thanh Liên biết tính Phương Thế Hồng, thấy ông giận đến hộc máu biết mình đã tìm trúng mạch rồi. Phương Thế Hồng không muốn nghe đến chuyện của Nam ca nhi, đó là cái gai trong lòng ông, nghe vào là tim nhỏ máu.

Lần này thì hay rồi, Phùng Thanh Liên cứ nhai đi nhai lại vừa khóc vừ gọi tên Nam ca nhi. Nàng thấy hơi thở của Phương Thế Hồng tán loạn, sắc mặt tái xanh, chảy nước mắt gọi trời khóc đất, dường như sắp ngất đi mới chậm rãi ngừng khóc quay đầu nhướng mắt với Phùng lão hán, ý bảo ông nhanh nhanh châm thêm lửa vào nữa.

Phùng lão hán cất bước muốn tiến đến gần giường.

Phương Vân Tuyên ngồi ở bên giường thấy ông muốn tiến tới thì đột nhiên đứng lên ngăn cản đường Phùng lão hán.

Phùng lão hán chưa bao giờ đặt tử tế (con rể) này vào mắt, còn khinh hắn vướng bận trừng lớn mắt lên duỗi một tay gạt đi, há miệng mắng: “Ngươi chỉ là thằng nhãi ranh con! Còn không nhanh tránh ra!”

Ông đẩy hai cái Phương Vân Tuyên không chút sứt mẻ, Phùng lão hán “hừ” một tiếng lùi lại hai bước nhào người lên muốn túm lấy vạt áo trước ngực hắn, tát cho hắn hai cái.

Phương Vân Tuyên nghiêng người qua bên né tránh bàn tay của Phùng lão hán. Phùng lão hán túm vào khoảng không đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, lại mở miệng mắng: “Hừ, người quái dị như ngươi lanh lợi lên từ bao giờ thế? Còn biết né à?” Ông cũng không thèm để ý tới hắn lại lao lên bước thẳng đến giường của Phương Thế Hồng.

Phương Vân Tuyên làm sao để ông đi qua, một tay hắn túm lấy cổ áo của Phùng lão hán. Phùng lão hán bị người khống chế cánh tay quơ loạn xạ mắng mỏ, giãy dụa lung tung. Nhưng làm thế nào cũng không thể tránh thoát, không khỏi vận sức xuống eo xoa mở hai tay, muốn quay lại đánh Phương Vân Tuyên.

Phương Vân Tuyên thuận thế túm lấy cánh tay Phùng lão hán bắt chéo tay ông ra sau lưng rồi ấn ông té xuống đất. Hắn cũng mặc kệ đến tiếng la hét đau đớn của ông, hắn cứ thế túm cánh tay ông kéo dài đến cửa phòng, xách ông như xách con gà con, tàn nhẫn đá một cái vào mông ông, cứ thế đá thẳng ông ra khỏi phòng.

Phùng lão hán chúc đầu xuống đất, mặt đập xuống, miệng đầy đất cát. Lần này bị ngã không nhẹ, ông ui da một hồi lâu mới từ từ bò lên từ trên đất, trước mắt sao bay loạn xạ, Phùng lão hán quay vài vòng mới định rõ được phương hướng.

Đám làm công cười vang một hồi, ngay cả Thư Mặc cũng không nhịn được phải bật cười. Phùng lão hán thẹn quá hóa giận nhảy bật lên, cánh tay trật khớp rũ xuống một bên, dậm chân mắng Phương Vân Tuyên: “Được đó, tử tế đánh nhạc gia (con rể đánh bố vợ)! Loạn rồi, không còn thiên lý nữa rồi!”

Từ xưa kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không sợ chết, nhưng kẻ không sợ chết cũng phải sợ gặp phải kẻ không biết xấu hổ. Ba người Phùng gia đều là những kẻ không biết xấu hổ.

Phùng lão hán đứng ngoài cửa mắng chửi, mẫu nữ (mẹ và con gái) Phùng Thanh Liên cũng bị một màn vừa rồi làm cho sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Tính tình Phương Sửu Nhi nhút nhát, vừa thấy người là sợ hãi rụt rè, đầu lúc nào cũng cúi thật thấp chỉ sợ người khác thấy gương mặt xấu xí của mình. Phùng Thanh Liên và hắn thành thân đã được năm năm, nhưng chỉ cần Phương Sửu Nhi thấy mặt nàng là ngay cả một câu cũng không dám nói. Huống chi là giống hôm nay sấm rền gió cuốn, làm việc tàn nhẫn, tương xứng với một gương mặt xấu xí đó thật sự hệt như ác quỷ. Bỗng nhiên bọn họ thấy lòng hơi nhút nhát.

“Hai người các ngươi…” Phương Vân Tuyên chậm rãi mở miệng: “Là muốn tự mình đi ra ngoài hay là muốn ta ném ra ngoài như ném ông ta?”

Lê Công Định Bày Trò “Mèo Khóc Chuột”

Loa phường –

Vừa qua, vào ngày 1/6/2023, trên trang mạng xã hội facebook, “luật sư”, kiêm nhà hoạt động “dân chủ cuội” Lê vi phạm pháp luật của Nguyễn Viết Dũng. Trong đó, Lê Công Định cho rằng: “Nếu ở một xã hội mà con người thấy điều sai cũng không dám lên tiếng, thấy việc đúng mà cũng không dám làm thì xã hội ấy sẽ đi về đâu?” Điều đó đã cho thấy rõ bản chất ngông cuồng, chống phá chính quyền nhân dân của Lê Công Định. Hành động trên của Lê Công Định mặc dù đã tạo được tiếng “thơm” trong giới “dân chủ” khi bày tỏ sự “thương hại” đối với đàn em Nguyễn Viết Dũng. Tuy nhiên, thông qua hành động này, Lê Công Định đã một lần nữa chứng minh cho chúng ta thấy một điều rằng bản chất phản động trong con người này vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn hết sức ngoan cố, tiếp tục bán rẻ lương tâm của mình để phục vụ cho các

Lê Công Định lại cổ súy cho các hành động sai trái của Dũng Phi hổ

Chúng ta đều biết rằng Nguyễn Viết Dũng, tức Dũng Phi Hổ từ lâu đã là một cái tên không quá xa lạ đối với cộng đồng “dân chủ cuội” ở Việt Nam. Dũng Phi hổ sinh năm 1986, sinh trưởng trong một gia đình nông dân nghèo ở vùng quê Hậu Thành, Yên Thành, Nghệ An. Mặc dù Đảng, Nhà nước đã tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất để Dũng được học thành tử tế, thành người công dân có ích cho xã hội nhưng chính hắn đã từ bỏ mọi thứ, chấp nhận bán rẻ lương tâm của bản thân cho đám quan thầy ngoài hải ngoại. Thậm chí, hắn được cộng đồng mạng xã hội biết đến với những hành vi “chơi trội” và có những sở thích ngông cuồng, bệnh hoạn, tự sướng chụp hình mặc quân phục rằn ri của chế độ Sài Gòn và treo cờ vàng ba sọc, gây bức xúc trong toàn xã hội.

Bên cạnh đó, để phô trương thanh thế, đánh bóng tên tuổi với đám “quan thầy” ngoài hải ngoại, vào ngày 2/4/2023 Nguyễn Viết Dũng đã công khai thành lập tổ chức phản động với danh xưng “Đảng Cộng Hòa và Hội những người yêu quân lực Việt Nam Cộng Hòa”; lợi dụng danh nghĩa “yêu nước”, biểu tình chống Trung Quốc, tuần hành “bảo vệ” cây xanh để gây rối an ninh trật tự trên địa bàn thành phố Hà Nội. Chính vì vậy, ngày 12/4/2023 Cơ quan cảnh sát điều tra công an thành phố Hà Nội đã ra lệnh bắt Nguyễn Viết Dũng về tội Gây rối trật tự công cộng theo điều 245 Bộ luật hình sự năm 1999. Đến ngày, 11/3/2023, trong phiên tòa phúc thẩm, Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội đã tuyên án Nguyễn Viết Dũng 12 tháng tù giam.

Tuy nhiên, vào ngày 13/4/2023, Nguyễn Việt Dũng được mãn hạn tù và trở về địa phương. Những tưởng thời gian ngồi trong tù Dũng sẽ ăn năn, hối cải về những việc làm sai trái của bản thân thì hắn lại tiếp tục có những hành động chống phá chính quyền nhân dân. Trong đó, Nguyễn Viết Dũng đã nhiều lần chụp ảnh công khai với cờ ba sọc ở khắp mọi nơi để đăng tải, tán phát lên mạng Internet để đánh bóng tên tuổi cho bản thân. Đồng thời, Nguyễn Viết Dũng cũng thường xuyên biên soạn, đăng tải, viết các bài viết ca ngợi chế độ ngụy quân, ngụy quyền, bôi nhọ chủ tịch Hồ Chí Minh, công khai thách thức pháp luật Việt Nam, làm giảm niềm tin của quần chúng nhân dân vào sự lãnh đạo Đảng và hiệu lực quản lý của nhà nước, ảnh hưởng xấu đến uy tín và vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế. Hành vi của “Dũng Phi hổ” đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật Việt Nam. Việc Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Nghệ An ra Lệnh bắt khẩn cấp đối tượng Nguyễn Viết Dũng về hành vi “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” quy định tại Điều 88 – Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1999 là hoàn toàn hợp lòng dân. Ấy vậy mà một kẻ suốt ngày huyên hoang, tự cho là kẻ “có ăn”, “có học” như Lê Công Định lại cổ vũ cho các hoạt động đi ngược lại lợi ích của quốc gia, dân tộc thì đúng là không thể chấp nhận được.

Hành động “thương hại” của Lê Công Định đối với đàn em Dũng Phi hổ thực chất chỉ là một trong các chiêu trò rẻ tiền mà Lê Công Định sử dụng để gây tiếng vang trong giới “dân chủ”. Đây là hành động hết sức nguy hiểm, gây bức xúc trong quần chúng nhân dân và đáng bị cả xã hội lên án. Và thông qua đó cũng cho thấy Lê Công Định là một kẻ ngựa quen đường cũ, vẫn chứng nào tật ấy, tiếp tục bán rẻ lương tâm của mình để tham gia vào các hoạt động tuyên truyền chống Đảng, Nhà nước. Nếu Lê Công Định không sớm hối cải, cải tạo bản thân, “quay đầu lại là bờ” thì có lẽ ngày mà hắn tái nhập trại chắc chắn sẽ không còn xa nữa. Vì vậy, mỗi người dân cần cảnh giác, nhìn nhận vấn đề trên một cách khách quan, thấu đáo, tránh để các đối tượng xấu lợi dụng vào các hoạt động gây rối an ninh trật tự.

Share this

Related Posts

* Nguyễn Lân Thắng Diễn Trò Mèo Khóc Chuột

Vị “Tiến sỹ đường phố” hiện đang công tác tại Viện Hán Nôm Việt Nam – Nguyễn Xuân Diện đã không chần chừ đưa ra những lời mắng nhiếc, cay cú kiểu đàn bà: “Làm mới khó, đứng ngoài phán thì rất dễ anh ạ. Cả nước chỉ có 154 người tự ứng cử thôi ! Còn thì gần 90 triệu đứng ngoài phán như thánh tướng . Ông MTA giỏi giang, có tầm như vậy, sao ko ra ứng cử nhỉ ?” (Trích FB Chú Tễu). Lí do được biện dẫn cho hành động có phần “cực đoan” của Diện chính là cái “bài học” do Mai Tú Ân vô tình đã giẫm đạp/động chạm lên nỗi đau còn rỉ máu của Diện và đám người thất sủng trong phong trào tự ứng cử đại biểu Quốc hội vừa qua. Người đau khổ không cần người khác động viên kiểu dạy khôn là vì thế. Cách diễn đạt hết sức trịch thượng của Mai Tú Ân cũng là nguyên nhân khác khiến những lời lẽ tâm huyết của gã trở nên phản cảm và khó được chấp nhận.

Phản ứng sau “bài học” của Mai Tú Ân được đăng đàn, mặc dù không kiểu đốp chát như Xuân Diện, bình thản hơn một tí, Nguyễn Tường Thụy đã tự an ủi mình bằng “phép thắng lợi tinh thần” y chang nhân vật AQ trong QA chính truyện của Đại văn hào Trung Quốc Lỗ Tấn: ” Những ứng cử viên độc lập chưa bao giờ và ngay từ đầu đã không tính đến chuyện trở thành đại biểu quốc hội. Chung danh nghĩa với các đại biểu quốc hội 13 khóa qua chẳng vinh dự gì. Mục tiêu của họ là vạch trần sự thật về cái gọi là “dân chủ đến thế là cùng” ở VN. Và như vậy, dù dừng chân ở giai đoạn nào, họ vẫn thành công, biết chắc thành công ngay từ khi tuyên bố ứng cử”.

Ở đây sẽ không có gì đáng bàn sau hai phản ứng của Diện và Thuỵ dù cho hai cách diễn đạt và nhìn nhận sự việc với hai sắc thái biểu cảm khác nhau. Vậy nhưng có lẽ nhiều người đã bất ngờ khi nghe Nguyễn Lân Thắng đăng đàn nói về “bài học” của Mai Tú Ân. “Anh Mai Tú Ân đừng có trùm chăn hô xung phong, kiếm cái gì mà làm đi chứ đừng ngồi không mà mắng mỏ người khác… ” (Trích FB Nguyen Lan Thang). Điểm chung giữa Thắng và Mai Tú Ân là đều không tham gia tự ứng cử với tư cách là ứng viên tự do như Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang A hay Nguyễn Tường Thuỵ. Cái lẽ “đồng cảnh thương nhau” vì thế sẽ khiến nhiều người nghĩ rằng Nguyễn Lân Thắng sẽ bênh vực Mai Tú Ân một cách quyết liệt thay vì thể hiện quan điểm trái chiều, phê phán, lên án Ân. Việc Nguyễn Lân Thắng làm điều ngược lại đã dấy lên những băn khoăn khó giải đáp và tự đặt ra những câu hỏi có tính ngờ vực kiểu như phải chăng dù không ứng cử tự do như Nguyễn Xuân Diện hay Nguyễn Tường Thụy nhưng Nguyễn Lân Thắng đồng tình với phương pháp “tranh đấu” kiểu diễn trò của hai đại diện đến từ phía Bắc này? hay hành động của Thắng cho thấy vẫn còn một sự khác biệt rất lớn trong cái ranh giới “Dân chủ phía Bắc” và “Dân chủ phía Nam” do Mai Tú Ân làm đại diện.

Và thực tình thì không hề dễ dàng để luận giải 02 câu hỏi đã được nêu ra. Phần vì Nguyễn Lân Thắng được biết đến với biệt tài “ăn vụng biết chùi mép” nên đứa con lạc loài của Dòng họ Nguyễn Lân danh giá sẽ chẳng dại dột gì để người khắc “nắm được cái đuôi” của chính mình. Vậy nhưng, quay trở lại thời điểm đầu của Phong trào tự ứng cử Đại biểu Quốc hội do đám Quang A, Xuân Diện, Tường Thuỵ khởi khởi xướng sẽ thấy ở Nguyễn Lân Thắng có một vài chi tiết hết sức đáng nghi. Theo đó, mặc dù không có bất cứ một động thái nào dù cho đám Quang A, Xuân Diện, Tường Thụy liên tục hò hét đám đồng đảng, trong đó có Thắng nộp hồ sơ cũng như phát đi tuyên bố tự ứng cử ? Sự “im lặng” của gã khi đó đã được cho là một sự bí ẩn mà không mấy người có thể giải đáp một cách thực sự thuyết phục. Và mọi sự lại càng trở nên khó hiểu hơn, thậm chí là hơi mâu thuẫn khitrên nhiều diễn đàn lề trái chính Thắng chứ không ai khác liên tục thúc dục các cá nhân khác đứng lên tự ứng cử.

Xâu chuỗi hai chi tiết với nhau sẽ thấy ở Nguyễn Lân Thắng có một sự đối kháng không nhỏ trong hành động mà chúng ta vẫn được biết ở gã là trò “chọc gậy bánh xe” quen thuộc. Việc đứng sang một bên phong trào tự ứng cử đại biểu Quốc hội cho thấy Nguyễn Lân Thắng đã dự đoán, biết trước cái kết cục sẽ xảy ra. Và nguyên nhân khiến gã vẫn thúc đẩy người khác tham gia dù biết trước hậu quả không ngoài việc làm ồn ào dư luận và biến những kẻ tham gia trở thành “những con chuột bạch trong phòng thí nghiệm” theo kiểu “được thì tốt mà không được thì cũng không ảnh hưởng gì đến mình”. Thậm chí, việc thất sủng của các dân chủ khác sẽ là điều kiện và môi trường thuận lợi để gã tha hồ mà thể hiện mình. Những khoản tiền từ bên ngoài vì thế cũng rơi trọn tay gã! Cho nên, sẽ không ngoa nếu nói rằng, chính gã (Nguyễn Lân Thắng) đã cố công bày trò “tự ứng cử Đại biểu Quốc hội” để đám dân chủ “háu đá”, thích nổi tiếng còn lại thể hiện. Và điều đáng tiếc là những dân chủ gia lão làng như Nguyễn Xuân Diện và Nguyễn Tường Thụy hay “chiến lược gia” phong trào tự ứng cử Đại biểu Quốc hội, Hội đồng nhân dân các cấp Tiến sỹ Nguyễn Quang A đã dính bẫy.

Nhưng cái cao tay của Nguyễn Lân Thắng chính là cái giả đò “mèo khóc chuột” thông qua hành động “tát nước theo mưa” đã được chỉ ra ở trên. Mặt khác, chúng ta cũng phải thông cảm cho cái khó của Thắng bởi dù sao cùng là “Dân chủ” đất Bắc với nhau cả nên vì bất cứ lí do gì gã cũng không dám phản pháo lại đám Xuân Diện, Tường Thụy; trong khi đó với gã, Mai Tú Ân dù sao cũng là một tay dân chủ đại diện cho phía Nam.

Vậy nên, nếu nói về sự thành công của đám dân chủ trong phong trào “tự ứng cử Đại biểu Quốc hội” vừa qua thì đó chỉ có thể là thành công riêng của Nguyễn Lân Thắng!

Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 3

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Mấy ngày nay vừa vặn là ngày toàn bộ học sinh nhập học, các câu lạc bộ trong trường cũng tranh thủ chiêu nạp thêm thành viên mới.Nhưng mà các cô lại là nghiên cứu sinh, tuy cũng mang các mác người mới nhưng lại không ai đến hỏi thăm.Chỉ có một khóa duy nhất, danh sách lại ít đến đáng thương.Hơn nữa đại học B đối đãi với học sinh đều thực hành chính sách nuôi thả, cho nên trong mấy ngày khai giảng này, Ôn Nhiễm rảnh rỗi quá đành ở kí túc xá xem phim.

Hôm nay Ôn Nhiễm đăng kí MSN, vừa kết nối được đã có thông báo, thì ra là nàng Diêu Trường quấy rầy.Đây là bạn từ nhỏ đến lớn của cô, suốt ngày đều học cùng lớp với nhau, mãi đến khi Ôn Nhiễm lên đại học đến trường B thì tách ra.Bây giờ Diêu Trường đang làm việc cho một ngân hàng đầu tư, mỗi ngày lên MSN không ngừng, ca thán công việc cho nên ngay khi xem status của Ôn Nhiễm lúc sáng :”Hôm nay không có việc gì làm” lập tức không bình tĩnh.

Bông y tế: Ôn Nhiễm mày làm tao nhớ đến Louie mười sáu…

Ôn Nhiễm: ?

Bông y tế: Louie mười sáu thích viết nhật kí, có việc cũng ghi mà không có cũng ghi.

Ôn Nhiễm:…

Bông y tế: có một ngày buổi sáng, ông ta viết nhật kí: Hôm nay không có việc gì làm

Ôn Nhiễm: sau đó?

Bông y tế: kết quả cách mạng nước Pháp nổ ra, sau đó mày cũng biết.

Ôn Nhiễm:…

Quả nhiên con người này tâm lý không bình thường mà.

Bông y tế: haha, nói giỡn thôi.Thế nào, cuộc sống của nghiên cứu sinh ở đại học B thế nào?

Ôn Nhiễm: không có gì để làm.

Bông y tế: lúc trước mày cố gắng để được trúng tuyển vào đại học B, sao lại không có việc gì ,nói đi.

Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát, ngón tay trên bàn phím định đánh lại thôi.Đúng lúc Đồng Chu đột nhiên đẩy cửa bước vào, cầm một quyển tập chí nói mãi không ngừng.Ôn Nhiễm nhìn bạn một cái, có tâm đưa cho bạn cốc nước.

Đồng Chu không giống với cô, vừa mới đi gia nhập hội nghiên cứu sinh, mỗi ngày đều có việc, đúng là bộ dạng của sinh viên mới.Đồng Chi uống ngụm nước, huơ huơ tạp chí vui vẻ nói:”Này, mình nói cho nghe, gia cảnh thầy Diệp thật không đơn giản.”

“Thầy Diệp?”

“Đúng, chính là giáo sư Diệp.”

Ôn Nhiễm bừng tỉnh:”Thế nào cơ?”

“Này cậu xem, học vị tiến sĩ ngành kinh tế Bắc Mỹ, nghe nói trước kia là nghiên cứu sinh đại học T”

Nói xong Đồng Chu đưa một phần tạp chí cho cô,Ôn Nhiễm vừa nhìn đã thấy là tạp chí nội bộ của đại học T, cũng không biết Đồng Chu kiếm đâu ra.Ảnh chụp Diệp Dĩ Trinh lưu ở trang thứ hai, anh cùng một người đàn ông khác kề vai, chụp cận cảnh, khuôn mặt hao gầy, miệng mở rộng như đang cười.

Không thể không nói người đàn ông này cười làm cho người khác có ấn tượng rất sâu sắc, ôn hòa, không quá khoa trương, nhìn qua lại rất thoải mái.

Ôn Nhiễm nhìn tiêu đề: “phó giáo sư trẻ tuổi nhất đại học T”, bàn tay nắm tạp chí càng thêm chặt.

Sau ngày khai giảng, viện trưởng học viện ra thông báo tiến hành ở quy mô nhỏ vài nghiên cứu.

Sáng sớm thứ tư, bốn người trong kí túc xá suy nghĩ miệt mài bắt đầu chọn đề án.

Lưu Phỉ Phỉ không ngừng đập bàn:”Đề án này giống như muốn đua tốc độ với ốc sên a, đến ốc sên cũng còn chê nó chậm.”

Đồng Chu khuyên bảo:”Không cần gấp gáp, cứ thong thả suy nghĩ rồi cũng làm được thôi”.

“Làm gì có chuyện tốt như thế, có khi ngay cả thành tích bình thường không khéo cũng bị người ta cướp sạch, mấy đề đưa cho cậu chính là của Diệt Tuyệt sư thái đó a”.

Đồng Chu nhô đầu ra khỏi máy tính:”Sư thái, sư thái là ai?”

Lưu Phỉ Phỉ bày ra bộ mặt vô cùng đau đớn:”Chính là người khó tình cực kì lại quyết định việc tốt nghiệp của chúng ta, học kì này lại đúng có một môn của bà,Miss Lý.”

Ôn Nhiễm cẩn thận hỏi:”Sẽ không thảm như vậy chứ?”

“Sao lại không, chạy nhanh chạy nhanh thôi.”

Một loạt đầu đề, Ôn Nhiễm xem qua một lần, có chút đau đầu.Mỗi một hàng là một tiêu đề, ngay cả gợi ý cũng không có làm cho Ôn Nhiễm thật rất muốn có đề cương luận văn.Quên đi, cũng không có gì quan trọng, tùy tay chọn một cái, xem như đã không còn đường lui.

Môn thứ nhất là của Diệp Dĩ Trinh, Ôn Nhiễm còn nhớ rõ, lúc tan học tiết đầu tiên thầy có nói là sẽ không điểm danh, hy vọng mọi người có thể đi học đúng giờ, nếu không có thể tự mình viết đơn xin phép rồi đưa lên là được.Đối với sinh viên hoàn toàn tin tưởng.

Mọi người không khỏi cảm thán:”Giáo sư như vậy thật không nhiều lắm”.

Ôn Nhiễm định tiết thứ nhất tranh thủ đến sớm chiếm chỗ, nhưng cô lại không thể rời giường được, thế là chờ sang tiết hai, nhưng mà đi muộn ngồi sau lại không nhìn thấy gì, bởi vì người đến nghe tiết của thầy quả không ít.Lúc này Ôn Nhiễm đứng ở cửa cùng Lưu Phỉ Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ:”Này đây là môn chuyên ngành của chúng ta, bọn học MPA chạy tới đây làm gì?”

May mà Đồng Chu đến sớm đã chiếm được chỗ phía trước, Ôn Nhiễm đi theo Lưu Phỉ Phỉ chen qua, Đồng Chu nhún vai:”Biết làm sao được, thầy Diệp vốn rất được hâm mộ mà.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Trinh đang chậm rãi bước lên bục giảng, phong thái cực kì nhàn nhã.

Diệp Dĩ Trinh nhìn quét qua mọi người lộ ra một nét cười thản nhiên, hai tay chống bàn từ từ nói:”Gần đây nghe nói có nhiều người oán giận tôi tại sao đến dạy lại dẫn theo nhiều học sinh như vậy, tôi cũng không hiểu lắm, hôm nay bước vào phòng mới ngẫm ra.”

Có người cười trộm.

Diệp Dĩ Trinh cười cười nói:”Thích môn học này quả là tốt, nhưng đối với các bạn trễ học lại không tốt.Tôi nghĩ có người oán giận tôi cũng không phải là không đúng.”

Cách nói hài hước của hắn bây giờ Ôn Nhiễm đã khá quen thuộc, bả vai bị Lưu Phỉ Phỉ vỗ một cái:”Ôn Nhiễm mình luôn thấy, một người con gái đứng đắn không thể tùy tiện thích một nam nhân.”

Ôn Nhiễm bị dọa nhếch miệng:”Cho nên?”

Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt nói:”Cho nên, hiện tại mình rất hối hận, mình muốn là một nữ sinh bồng bột đem luôn người đàn ông trên bục cho vào túi”.

Haha

“Nữ nhân đứng đắn sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ”.

“Mình biết nhưng cũng có thể gặp được ngoại lệ”.

Ôn Nhiễm híp mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh, không khỏi tưởng tượng không biết có bao nhiêu người nguyện ý cho hắn ngoại lệ đó.

Tới gần giờ nghỉ, Diệp Dĩ Trinh tắt máy tính:”Hôm nay học viện đã thông báo kết quả đề án được nhận.”

Tất cả mọi người rất quan tâm đến chuyện này vội hỏi:”Thầy à, đề mục thầy chọn là của người nào?”

Giáo sư tốt tình hiền lành như vậy ai mà không muốn làm cùng cơ chứ.

Chỉ một người thôi sao?Thực vất vả mà.Ôn Nhiễm trong lòng hơi sợ, cô tùy tiện chọn cái đề án kia sẽ không phải là…

“Ôn Nhiễm” âm thanh trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng, người đàn ông ngẩng đầu lên, quét qua một vòng:”Ôn Nhiễm là ai?”

Quả nhiên…

Dự cảm chẳng lành của cô luôn cực kì chuẩn xác, Ôn Nhiễm bất lực trước cặp mắt ngưỡng mộ của mọi người đứng lên, mỉm cười nhạt nhẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:” Thưa thầy, là em.”.Em chính là cái người xui xẻo đó.

Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, ôn hòa cười:”Hi vọng sẽ cùng em hợp tác vui vẻ.”

Đồng Chu nhỏ giọng nói:”Thật là tốt a.”

Lưu Phỉ Phỉ tiếp lời:”Giáo sư Diệp đúng là tốt nhất a.”

Ôn Nhiễm đầu đầy hắc tuyến ngồi xuống, không chú ý đến vẻ hứng thú trong ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh.

Thật ra kết quả này với anh cũng có chút ngoài ý muốn, văn phòng thông báo quá muộn, anh còn không kịp nhìn đề mục đã rút đại một bộ, vốn tưởng sẽ không có ai chọn, mình cũng sẽ được nhẹ nhàng hơn, không nghĩ lại có một người.Cũng may, anh còn có chuẩn bị.

Dọn dẹp xong xuôi để về, vừa ra khỏi phòng đã thấy có một cô gái đang chờ.

Anh khẽ nhăn mày, chậm rãi bước qua cười nói:”Có vấn đề gì sao ?”

Ôn Nhiễm mâm mê ngón tay có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc:”Em chỉ muốn hỏi thầy, đề án phải chuẩn bị gì trước ạ?”.Chỉ có một mình, cô cũng cần phải sớm làm thôi, nghĩ đến đây Ôn Nhiễm càng cảm thấy chán nản.

Cho dù người con gái trước mặt cố gắng che giấu, Diệp Dĩ Trinh vẫn nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời đó có một tia cảm xúc khác thường, khẽ cười:”Không cần vội, thứ sáu tuần này mới bắt đầu, khi đó chúng ta hãy bàn bạc.”

Ôn Nhiễm:”…”.Quả nhiên, hắn không hiểu sự khổ cực của cô

“Này em?”Anh gọi, nhìn đồng hồ,”Còn có việc gì sao, tôi còn có tiết.”

Nói xong lại mỉm cười, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đó làm Ôn Nhiễm vô thức lắc đầu, khi tỉnh ra thì bóng dáng cao lớn của Diệp Dĩ Trinh đã ở đằng xa.

Thứ sáu là lần đầu tiên họp, Ôn Nhiễm cẩm tài liệu đến khu học viện.Nhắm mắt, thật sự không có tinh thần chút nào.

Thời gian còn sớm, tòa học viện không có mấy người, Ôn Nhiễm đứng trước đại sảng, nhớ tới khi mình đi Đồng Chu và Lưu Phỉ Phỉ còn nằm trong chăn ngủ, thật oán giận mà.Thứ sáu vốn không có tiết, các thầy cô đều khá rảnh rỗi, đa số các đề báo cáo đều họp mười giờ, nhưng tối qua Ôn Nhiễm lại nhận được lời nhắn của Diệp Dĩ Trinh, sáng tám giờ có mặt ở phòng họp.

Trước cửa phòng làm việc của sư thái, cửa khép hờ, Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn qua, sư thái đang trừng mắt nhìn hai bạn nam cùng lớpTrong lòng không khỏi sung sướng, không may cũng không phải chỉ có mình cô.

Văn phòng của Diệp Dĩ Trinh ở cuối hành lang, cửa mở sẵn, Ôn Nhiễm do dự một chút rồi gõ cửa.

“Vào đi”.Giọng đàn ông từ trong phòng truyền ra.

Ôn Nhiễm đẩy cửa bước vào, Diệp Dĩ Trinh ngồi bên bàn làm việc, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, đằng sau chiếc kính là đôi mắt đen láy, trầm tĩnh như nước, thấy cô thì ánh mắt chợt lóe lên.

“Buổi sáng tốt lành”.

Ôn Nhiễm ngượng ngùng gật đầu:”Buổi sáng tốt lành”.Nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp:”Thầy Diệp”.

Nói xong lại thấy hắn cười, có vẻ như bộ dạng lúc nãy của cô chọc cười hắn.Bỗng nhiên một danh sách được đưa đến trước mặt.

“Đầu tiên xem bảng danh sách này, phía dưới là những thứ em cần tham khảo, tôi ở đây có mấy quyển, còn lại em đến thư viện tìm”.

Ôn Nhiễm nghe xong thoáng ngơ ngẩn.

Diệp Dĩ Trinh vừa xem tài liệu vừa nói:”Cũng có thể sẽ gặp khó khăn, vốn đều là những tài liệu dành cho nghiên cứu sinh khi làm luận văn dùng.Nhưng mà em cũng có thể đi hỏi các anh chị đi trước, nếu vẫn không được…”.Giọng nói kéo dài một chút rồi lại vang lên:”Em cũng có thể tìm tôi.”

Cô thật không thể hiểu được cái vị giáo sư hay nói giỡn này.

“Thầy à, cái này chúng ta không học mà”.Cô cố gắng đề nghị.

“Sao?Vậy nhân dịp này thì học nhiều một chút, càng tiếp thu được nhiều hơn.”

Lại bị bác bỏ, Ôn Nhiễm nhất định không buông xuôi:”Nhưng mà không phải chỉ là thành tích bình thường thôi sao?”

“Em nói không sai.”Hắn gật đầu.”Nhưng cũng không phải là không quan trọng.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn híp lại, thần sắc không giống như vẻ ôn hòa lúc trước:”Nếu không quan trọng ,tôi cũng không cần phải bỏ thời gian cho em.Làm gì cũng phải chú ý được mất,em hiểu không.”

Người này dạy dỗ học trò mà vẻ mặt cũng không thay đổi.Ôn Nhiễm hít một hơi, lấy bút ra bắt đầu đánh dấu vào bảng, bộ dạng rất ư là hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.Không bảo sao mà Diệp Dĩ Trinh và sư thái đều bắt đầu họp vào tám giờ, thực là thời điểm bi tráng mà.

Diệp Dĩ Trinh nhíu mày nhìn người con gái trước mặt, môi hơi gợi lên.

“Thầy Diệp”.

“Ừ”.Anh vươn tay nhận lấy bảng danh sách cô đưa, nhìn qua ,đúng đến tên mình thì bật cười, cô bé này, cố ý?

“Ôn Nhiễm.”

“Dạ?”

Nghe được tên mình, Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu, thấy người trước mắt lấy bút vòng to trên tờ giấy, ba chữ cái to làm Ôn Nhiễm như có bị sét đánh, chỉ đạo giáo sư Diệp Dĩ Trinh, cô thế nhưng lại viết sai hai chữ!!

Diệp Dĩ Trinh dở khóc dở cười, lấy ra một chiếc bút giúp cô sửa lại, rồi đưa cho cô.

Dĩ Trinh.

Khí thế độc lập mạnh mẽ, đúng là hai chữ này.

Đọc 15. Giả Mèo Khóc Chuột! Bụng Đầy Dao Râm

Cô kéo hắn ra khỏi phòng, hắn không phản kháng hay làm bất kỳ cái gì chỉ lặng lẽ quay đầu đi theo cô đi, để lại một người đang bị bóng đêm bao trùm. Trước cửa vẫn còn bác sĩ cùng y tá ở đấy. “Đừng vào cho cậu ta một mình đi” hắn để lại một câu rồi cùng cô đi mất ” Thật tội cho cậu bé, gặp phải tên tra công a” giọng nữ phát lên, trong đám y tá . ” Cầu tra công biến trung khuyển nha” lại thêm một giọng khác lên tiếng. Biết đâu đây sẽ lời phán xét định mệnh a. “Các cô thôi đi” bác sĩ cuối cùng kết thúc câu chuyện. Không biết đã bao lâu, dường như đã rất lâu, cũng có cảm giác như vừa thoáng qua. Cậu đã dần bình tĩnh lại, giờ không gian chỉ còn lại mình cậu. Cậu biết bản thân cậu là người rất vô tình, chưa từng yêu ai, chắc chỉ yêu bản thân cậu chăng. Cậu đau lòng con cậu vì con cậu là một phần của cậu? là người thân duy nhất của cậu? Nhưng rồi hiện tại cậu lại không quá đau nữa rồi, giống như cơn bão kéo đến nhanh kéo đi cũng nhanh, nhưng mỗi lần nhớ đến nó nước mắt cậu lại không tự chủ rời, là dư âm của cơn bão chăng?Cậu rất muốn cười đúng là cậu là người vô tình không tim không phổi, hết đau rồi, cậu vẫn cảm giác như thời gian qua là ảo tưởng, thật khùng điên làm gì có chuyện cậu có thể cùng người đàn ông lăng giường lại có thể sinh con thật buồn cười. “Ha ha ha ….” Trong căn phòng chỉ có một người vang vọng một giọng cười rợn người, tiếng cười thê lương làm sao vàng vọng hang làng yên tĩnh ở bệnh viện khiến người nghe được là muốn bỏ chạy ngay lập tức. Mày đúng là không ai thương, người vô tình ích kỷ như mày, ai lại thương mày, ba mẹ không thương, con mày cũng bỏ mày, nó không muốn phải ở cùng với người như mày… Tâm trạng càng ngày càng quặn vẹo, cậu chìm trong dòng suy nghĩ ngày càng tiêu cực, cậu hận cả thế giới nhưng lại cực kỳ hận bản thân, cậu nghĩ nếu cậu chết đi thì sao? Cậu thật sự không dám nhìn mặt con cậu. Nhưng cậu phải làm gì đây cậu phải sống sao đây, cậu muốn rời đi, đi thật xa, cậu không muốn quan tâm gì nữa hết cậu muốn đi. Dù quảng đời còn lại có ra sao đi nữa cậu cũng không muốn ở đây nhìn bộ dạng giả mèo khóc chuột của hai người kia, cậu vốn là tên vô giá cư, không ai quan tâm bị bỏ rơi ở cô nhi viện. Trên con đường hàng lang yên tĩnh chỉ vàng vọng lại tiếng bước chân nặng nề, ánh trăng chiếu vào từng ô cửa kính mờ nhạt hiện lên một vết máu kéo dài.Vết thương khi đi mỗi bước cứ như lấy một con dao đâm vào người, máu chảy đầm đìa. Càng đau lại khiến cậu càng tỉnh táo.

Sát Nhân Diễn Tuồng Mèo Khóc Chuột Để Qua Mặt Công An

—————————————————————– Một người đàn ông gục xuống cạnh đám máu trên đường, được người dân phát hiện và đưa đi cấp cứu.Nhận thấy đây không phải là một vụ tai nạn giao thông bình thường, cán bộ y tế đã nhanh chóng trình báo Công An huyện Nam Hà. Sau một quá trình điều tra liên tục với không ít gian nan, cuối cùng cơ quan Công An tỉnh Lâm Đồng cũng đã lật tẩy được bộ mặt của kẻ thủ ác, ra tay sát hại người đàn ông trong đêm là Lê Quốc Sỹ Thái Anh, ai cũng đều bàng hoàng khi biết đối tượng chính người đưa nạn nhân đi cấp cứu. Một lần nữa đây cũng là lời cảnh tỉnh, tội phạm dù có sử dụng thủ đoạn tinh vi đến mấy cũng sẽ phải trả giá, giống như Lê Quốc Sỹ Thái Anh dù có cố gắng che đậy tội ác trong vai một người tốt bụng nhưng “vải thưa không che được mắt thánh” chính những thái độ bất thường của đối tượng đã buộc hắn phải trả giá trước pháp luật. ———————————————————————- Kênh An Ninh Thế Giới – ANTG là kênh chuyên biệt về tin tức an ninh Việt Nam, An ninh Thế Giới.Cho người xem tiếp cận với kho thông tin hình ảnh khổng lồ về sự hình thành và phát triển của các nền văn minh nhân loại, lịch sử các cuộc xung đột và chiến tranh, những góc khuất lịch sử, những tên tuổi gắn với các đế chế và thời đại. ANTG giúp người xem lý giải bí quyết vươn lên của các quốc gia, các kinh nghiệm quý báu phát triển kinh tế, khoa học công nghệ, quản trị xã hội. ✮✮✮ ĐĂNG KÝ KÊNH ✮✮✮ ★ An Ninh Thế Giới: ★ ANTV – Truyền hình Công an Nhân dân: ★ Camera Giấu Kín: ★ An Ninh Toàn Cảnh : ★ Chuyện kể lúc 0 giờ: ★ Địa chỉ liên hệ: anvienmedia@gmail.com

#hànhtrìnhpháán #ánmạng #mèokhócchuột

Nguồn: https://acemaxsindonesia.com

Cập nhật thông tin chi tiết về Chương 3: Mèo Khóc Chuột trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!