Xu Hướng 6/2023 # Chuyện Con Mèo Và Con Chuột Bạn Thân Của Nó: Tình Bạn Tử Tế Và Đầy Nhân Văn # Top 9 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Chuyện Con Mèo Và Con Chuột Bạn Thân Của Nó: Tình Bạn Tử Tế Và Đầy Nhân Văn # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Chuyện Con Mèo Và Con Chuột Bạn Thân Của Nó: Tình Bạn Tử Tế Và Đầy Nhân Văn được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó là truyện ngắn mang đậm chất Luis Sepúlveda – nhẹ nhàng, dễ thương với những tình huống đơn giản nhưng chứa đựng những ý nghĩa lớn lao về tình bạn trong cuộc sống. 

Viết cho Luis Sepúlveda và Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó 

Luis Sepúlveda tên đầy đủ là Luis Sepúlveda Calfucura, sinh năm 1949 và là một nhà văn Tây Ban Nha. Vào cuối thập niên 1980, Sepúlveda chinh phục giới văn học với tiểu thuyết đầu tiên Lão già mê đọc truyện tình. 

Sau thành công của Lão già mê đọc truyện tình, Luis Sepúlveda bắt đầu được biết đến nhiều qua vai trò người viết truyện cho thiếu nhi. Truyện của ông nhẹ nhàng, trong sáng và dễ thương, lấy điểm nhìn chủ yếu từ thế giới động vật.

Chuyện con mèo dạy hải âu bay được xem như kiệt tác của ông với việc được xuất bản 18 triệu bản trên thế giới và được dịch ra hàng chục ngôn ngữ khác nhau. “Truyện cổ tích dành cho người lớn” này cho ta một cái nhìn thật nhân văn về tình thương giữa mọi người và sự quan trọng của việc giữ lời hứa.

“Thật dễ dàng để yêu thương và chấp nhận một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn.”

 – Chuyện con mèo dạy hải âu bay

Không chỉ gây ấn tượng với người đọc bởi Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Luis Sepúlveda là tác giả của hàng loạt sáng tác nổi tiếng khác như Chuyện con ốc sên muốn biết vì sao nó chậm chạp, Chuyện con chó tên là Trung Thành và Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó. 

Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó cũng không ngoại lệ, mang chất văn rất Luis nhẹ nhàng, trong sáng và ngọt ngào như miếng bánh thơm lừng. Chỉ vỏn vẹn trong 74 trang sách nhưng câu chuyện là kết tinh những gì đẹp đẽ nhất của tình bạn giữa Mix, Max và Mex.

“Cuốn sách đẹp đẽ này sẽ khiến lũ trẻ và cả người lớn nữa tan chảy. Đúng là một món khoái khẩu!”

– La Crotx

Đây là câu chuyện với những tình tiết đơn giản mà nhẹ nhàng, tạo cho người đọc cảm giác thân thuộc, gần gũi và hiểu thêm về sự cao quý của tình bạn trong cuộc sống. 

Giữa Mix và Max là sự yêu thương và tôn trọng nhau

Câu chuyện về Mix và Max mở đầu bằng một câu khẳng định đầy chắc chắn của tác giả.

“Tôi có thể nói Mix là con mèo của Max nhưng tôi cũng có thể tuyên bố Max là con người của Mix.”                                                   

                                           – Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó

Mix và Max gặp nhau thuở nhỏ, khi ấy, Max chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm và Mix cũng là một chú mèo nhỏ xíu có “khuôn mặt nhìn nghiêng kiểu Hi Lạp”.

Trong một lần, Mix trốn ra ngoài chơi và leo lên tít trên cành cao nhất của một cây dẻ nhưng việc xuống lại chẳng dễ dàng như lúc trèo lên, chú mèo nhỏ phải bấm chặt móng vuốt vào cành cây, cất tiếng meo meo inh ỏi để cầu cứu.

Max không ngần ngại trèo lên để mang Mix xuống nhưng cũng gặp tình trạng tương tự. Sự kiện ấy đã làm kinh động tất cả mọi người, phải nhờ đến sự giúp đỡ của đội cứu hộ và xe cứu hoả để đưa một người một mèo xuống.

Mix và Max lớn lên, theo thời gian, tình bạn của họ cũng lớn dần. Những ngày đi học, Max không quên đổ đầy chén của Mix món pate nó yêu thích, cậu cũng tôn trọng bản tính tự do của loài mèo, tôn trọng những chuyến phiêu lưu của Mix.

Ngược lại, Mix cũng luôn canh chừng tủ bếp của Max, không để bất cứ con chuột nào bén mảng đến. Nó cũng luôn ngoan ngoãn mỗi lần Mix học bài, không đòi hỏi, mè nheo hay giận dỗi.

Khi Max trở thành một chàng trai mạnh mẽ, cao lớn thì Mix dần già đi và trở thành một chú mèo mù, Max đã tự nguyện không xê dịch, cũng không cho bất kì vị khách nào thay đổi vị trí vật dụng trong nhà, để Mix có thể dễ dàng di chuyển.

Cậu vẫn luôn yêu thương và sẵn sàng làm mọi việc vì Mix, dù giờ đây Mix chỉ là một con mèo già mù lòa. 

Giữa Mix và Mex là sự giúp đỡ và luôn san sẻ cho nhau

Trong những sáng tác của Sepúlveda, mọi thứ đều có thể đi ngược lại với quy luật tự nhiên. Mèo và chuột vốn là những sinh vật “không đội trời chung” nhưng dưới cách dẫn dắt tự nhiên, linh hoạt của ông, tình bạn của Mix và Mex, một chú chuột Mexico, chính là minh chứng hùng hồn nhất cho điều đó.

Mex vốn không có tên, nó chỉ là một con chuột Mexico láu cá trong trên tủ sách nhà Max, món ăn khoái khẩu mỗi ngày của nó là những hạt ngũ cốc vụn rơi trên sàn. Mix dù đôi mắt mù lòa nhưng thính giác và khứu giác siêu phàm đã tóm được Mex vào một ngày đẹp trời.

Sự tinh ranh của Mex hòng thoát thân không thể qua được cái đầu khôn ngoan và già đời của con mèo “có góc nghiêng kiểu Hy Lạp”.

Cuộc trao đổi diễn ra nhanh gọn với sự thỏa thuận có lợi cho đôi bên rằng Mex sẽ ngồi bên cửa sổ, mô tả cho Mix tất cả những cảnh vật nó nhìn thấy bên ngoài. Đổi lại, Mix sẽ cho phép chú chuột ăn món ngũ cốc yêu thích.

Chúng đã trở thành bạn bè của nhau như thế, Mex chính là cái tên mà Mix đã đặt cho người bạn của mình.

Người và mèo yêu thương nhau, trở thành bạn của nhau vốn là điều dễ hiểu nhưng mèo và chuột lại có thể kết bạn và sống chung với nhau mỗi ngày, đó là một mối quan hệ rất “ngược đời”.

Song mọi thứ khi bắt đầu đều có lí do của nó, Mix là một con mèo mù nhưng trong nó vẫn tồn tại bản năng của loài mèo, đó là được phiêu lưu và khám phá.

Ấy mà nó phải sống một mình trong ngôi nhà mỗi khi Mix đi làm ăn xa, cô đơn, buồn bã, dần “chấm dứt vĩnh viễn lối sống tự do đáng quí của loài mèo”.

Mex xuất hiện như thổi hồn vào cuộc sống của Mix. Nó trở thành đôi mắt của Mix, nó khơi dậy bản năng được khám phá và phiêu lưu của Mix, nó làm căn nhà nhỏ vốn tĩnh lặng trở nên sống động và vui vẻ hơn bao giờ hết.  

Chú chuột Mexico ấy đã động viên người bạn mèo khi Mix, vì đã quen với căn bệnh mù lòa, trở nên sợ hãi bóng tối, sợ những điều không chắc chắn và mất niềm tin vào bản thân mình.

Nhờ những lời cổ vũ chân thành ấy, Mix đã hoàn thành cú nhảy ngắn đầu tiên. Không xuất sắc như khi còn cường tráng nhưng cú nhảy đã khiến cho Mix thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mix trở về là một chú mèo đầy ngang tàn và ngạo nghễ.

Chính Mex đã xóa bỏ tất cả sợ hãi và nghi ngờ, giúp Mix tìm lại được chính mình.

“Phải đúng thế đấy, sẽ thành chuyện kinh khủng lắm, nhưng cậu rất khoẻ, Mix ạ, mà tớ thì lại nhìn rất rõ, tớ có hai con mắt rất tinh tường, cực kỳ tinh tường, mắt lửa ngươi vàng luôn ấy. Tớ có thể nhìn thấy những gì cậu không nhìn thấy…”

– Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó

Mex là đôi mắt của Mix nhưng nó cũng nhờ Mix mà hoàn thành được ước mơ “trở thành một chú chuột biết bay” của mình. Mix là đôi cánh của Mex, đưa chú chuột nhỏ bay qua nóc những căn nhà cao nhất thành phố.

Tình bạn tử tế và đầy nhân văn trong Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó

Tình bạn giữa Mix, Mex và Max vốn là điều không thể nay lại trở thành có thể dưới ngòi bút của Sepúlvada. Trong cuộc sống, tình bạn vốn là một điều cao cả và lớn lao, đã là bạn bè thì luôn cảm thông, yêu thương và san sẻ cho nhau, kể cả khi đau khổ hay hạnh phúc. 

“Bạn bè thì phải chăm lo cho hạnh phúc của nhau.” “Những người bạn thật sự thì luôn để tâm tới nhau.” “Bạn bè thật sự cũng chia sẻ với nhau cả những điều nhỏ nhặt giúp cuộc sống vui tươi.” “Bạn bè thật sự là cùng chia sẻ ước mơ và hy vọng.”

     – Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó

Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó đã được Luis Sepúlvada gửi gắm vào đó những bài học bổ ích.

Cốt truyện nhẹ nhàng, đơn giản nhưng gấp lại cuốn sách, mỗi người sẽ học được cách yêu thương nhiều hơn, mở lòng nhiều hơn với mọi sinh vật xung quanh mình, bất chấp mọi sự khác biệt cố hữu, giống như cách Max, Mix và Mex đã bỏ qua những khác biệt của nhau, để sống hạnh phúc mãi mãi. 

Tuyết Nga

Review Sách: Chuyện Con Mèo &Amp; Con Chuột Ban Thân Của Nó

-Luis Sepúlveda, “Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó”-

Luis Sepúlveda là nhà văn chuyên viết truyện thiếu nhi, đặc biệt là những câu chuyện dễ thương về thế giới loài vật. Người ta thường biết đến ông nhiều nhất qua kiệt tác “Con mèo dạy hải âu bay” – cuốn truyện nổi tiếng đã bán được 18 triệu bản trên thế giới. Tuy nhiên, không vì thế mà những tác phẩm khác của ông trở nên kém cạnh. Mỗi quyển sách của Luis đều mang một màu sắc và ý nghĩa khác nhau.

“Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó” cũng là một tác phẩm như vậy. Một câu chuyện nhẹ nhàng và trong sáng về tình bạn giữa Max, một chàng thanh niên tốt bụng, Mix, chú mèo của anh, và Mex, một chú chuột Mexico, bạn thân của Mix. Câu chuyện ngọt ngào, ấm áp như ly chocolate sữa nóng vào môt ngày đông lạnh giá, “khiến lũ trẻ tan chảy, và cả người lớn nữa” (La Croix), và độ đáng yêu của nó rõ ràng là có thể chinh phục cả những độc giả khó tính nhất.

“Tôi có thể nói Mix là con mèo của Max, nhưng tôi cũng có thể tuyên bố rằng Max là con người của Mix”. Đó là phần mở đầu thú vị của tác giả cho những câu chuyện của Mix, một con mèo già đẹp mã có “góc nghiêng kiểu Hy Lạp” và Max, anh chàng chủ nhân của nó. Giữa Mix và Max là mối thân tình khắng khít đến kỳ lạ. Thật khó mà tưởng tượng được mối quan hệ nào giữa người và mèo lại có thể đáng yêu và cao quý đến thế!

Khi còn bé xíu, một lần Mix trốn ra ngoài chơi, và “leo lên tít trên cành cao nhất của một cây dẻ”. Con mèo nhỏ nghịch ngợm, nhận ra trèo xuống chẳng dễ dàng như trèo lên chút nào, đã “bấm chặt móng vuốt vào cành cây, cất tiếng meo meo inh ỏi để cầu cứu”. Max, khi ấy cũng chỉ là một cậu bé, không ngần ngại trèo lên để mang Mix xuống, nhưng rồi chính cậu cũng gặp tình trạng “hoa mắt chóng mặt” tương tự. Sự kiện một đứa trẻ và một con mèo bị mắc kẹt trên cây đã làm kinh động gia đình Max và cả xóm, khiến người ta phải gọi cả cứu hộ và xe cứu hỏa. Max, dù cảm thấy có lỗi vì đã gây ra hàng tá rắc rối, chẳng có lời nào trách cứ hay mắng mỏ Mix. Cậu chỉ bảo con mèo rằng lần sau phải cẩn thận trèo lên cành thấp trước đã. Bạn bè thì không nên quát nạt nhau. Bạn bè là phải “giúp đỡ lẫn nhau, bảo ban nhau, cùng nhau chia sẻ những thành công cũng như sai lầm”.

Tình bạn đẹp đẽ đó của cả hai vẫn vậy, cho dù Mix và Max, theo thời gian, đã lớn lên, trở thành một “chàng mèo trưởng thành, rắn rỏi” và một cậu thiếu niên năng động, mạnh mẽ “ngày ngày đạp xe đến trường”. Max, trước khi ra khỏi nhà, chưa bao giờ quên đổ đầy bát ăn của Mix món pate cá mà nó yêu thích, và Mix cũng vui vẻ nhận nhiệm vụ canh gác tủ bếp, không cho một con chuột nào bén mảng. Khi Max phải học bài cả ngày lẫn đêm và chẳng có thời gian cho Mix, chú mèo ngoan ngoãn nằm yên, không mè nheo, không quậy phá, tuyệt đối tôn trọng sự yên lặng của Max. Ngược lại, Max cũng tôn trọng “bản tính tự do của loài mèo”, hoàn toàn yên tâm để Mix trải nghiệm những chuyến phiêu lưu trên mái nhà và trở về “bất cứ khi nào nó muốn”.

Và khi Mix dần già đi và không còn nhìn thấy ánh sáng, khi nó chỉ còn có thể dựa vào trí nhớ để di chuyển, Max đã tự nguyện không xê dịch, và không cho bất kỳ vị khách nào thay đổi vị trí của những đồ vật trong nhà nữa.

Quả là một tình bạn chân chính. Chẳng có ai sở hữu ai cả. Không phải Max là ông chủ, người có nhiệm vụ cho vật nuôi ăn, chăm lo cho nó và đòi hỏi nó phải trung thành phục vụ mình. Cũng không phải Mix là một con mèo được ban ơn và phải dựa dẫm vào chủ. Cả hai đều có tự do riêng, những dự định và ước mơ riêng, và tôn trọng điều đó của nhau. Họ chia sẻ cuộc sống, không chỉ như một con người và một con mèo, mà còn như những người bạn thực sự, như hai sinh vật hoàn toàn bình đẳng. Max và Mix yêu thương và thấu hiểu lẫn nhau dù chẳng cùng ngôn ngữ, cùng chăm lo cho hạnh phúc của nhau, tôn trọng cá tính của nhau, và luôn thành thật với nhau.

Trong thế giới này, chuyện người yêu quý mèo và mèo trung thành với người không phải là quá lạ lẫm. Nhưng người và mèo xem đối phương là bạn bè thân thiết, không có ai cao quý hơn ai, không có ai là chủ nhân, cũng không có ai ban ân huệ, và vì vậy tước đi quyền tự do của ai, thực sự là một việc hiếm thấy trên đời.

Mèo và chuột, nếu không phải ăn thịt hay trốn chạy lẫn nhau, thì không thể nào chơi với nhau được, phải không?

Tuy nhiên, trong thế giới của Luis Sepúlveda, chẳng có điều đẹp đẽ nào là không tồn tại cả. Tình bạn của Mix và Mex – một chú chuột Mexico, chính là minh chứng hùng hồn nhất cho điều đó.

Mex là một chú chuột láu cá sống trên nóc tủ sách nhà Max, hằng ngày thường chạy xuống ăn vụng những mẩu ngũ cốc rơi trên sàn nhà. Dĩ nhiên là Mix, với thính giác và khứu giác siêu phàm của loài mèo thay cho đôi mắt, không thể nào không biết chuyện đó.

Mix tóm được Mex vào một ngày đẹp trời. Sự tinh ranh của Mex hòng thoát thân không thể qua được cái đầu khôn ngoan và già đời của con mèo “có góc nghiêng kiểu Hy Lạp”, và để tốt cho cả đôi bên, chuột và mèo đã đi đến một thỏa thuận: Mex sẽ ngồi bên cửa sổ, mô tả cho Mix tất cả những cảnh vật nó nhìn thấy bên ngoài, và đổi lại, Mix sẽ cho phép chú chuột ăn món ngũ cốc yêu thích. Chúng đã trở thành bạn bè của nhau như thế, nhiều ngày và nhiều tháng sau đó.

Đây là một mối quan hệ thậm chí còn kỳ lạ hơn tình bạn của người và mèo. Làm sao mà hai sinh vật được xem như kẻ thù tự nhiên của nhau có thể kết bạn với nhau? Mix hoàn toàn có thể xơi tái Mex ngay trong lần gặp đầu tiên, và Mex, sau khi đã ăn no nê ngũ cốc, với bản tính láu cá của mình, chú ta chỉ cần trốn đi và cẩn thận hơn trong lần ăn vụng sau, chẳng phải ngồi kể chuyện cả ngày trời cho một con mèo mù không quen biết. Một số người có thể cho rằng Mix và Mex làm vậy chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, vì mỗi bên đều có thứ mà đối phương đang cần. Nhưng nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tác giả đã không đặt nhan đề quyển sách là “Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó”. Phải có một cái gì đó cao quý hơn thế, mà người ta chỉ vỡ lẽ ra khi đọc hết tác phẩm này.

Mix là một con mèo mù. Vì không còn nhìn thấy ánh sáng, nó không còn được thỏa mãn bản tính tự do khám phá những nóc nhà cao nhất thành phố – lãnh địa quen thuộc của loài mèo – như trước kia nữa. Nó quanh quẩn trong nhà như một hiệp sĩ hết thời, và trong những ngày Max phải đi làm xa, nó chẳng có ai để bầu bạn. Cuộc sống như vậy cứ tẻ nhạt trôi qua, và Mix cũng dần chấp nhận cái sự mù lòa và già cỗi “đã chấm dứt vĩnh viễn lối sống tự do đáng quý của loài mèo”.

Và chính trong lúc đó, Mex đã thổi vào cuộc đời buồn chán của Mix một sức sống mới. Mex trở thành đôi mắt của Mix, cho nó thấy lại thế giới muôn màu mà nó từng biết. Mex nói và nói suốt ngày không ngừng nghỉ, khiến căn nhà vốn lặng yên trở nên sống động đến kỳ lạ. Từ khi Max đi làm và ít về hơn trước, đây là lần đầu tiên chú mèo mù được giao tiếp với ai đó nhiều đến thế. Dù ban đầu tỏ ra láu cá, mồm mép, và có thể bị nghi ngờ rằng chỉ đang lợi dụng Mix để được no bụng, Mex đã dần dà chứng minh được mình là một chú chuột tốt bụng và hết lòng vì bạn bè. Chính Mex đã nhen nhóm lại trong Mix khát khao được phiêu lưu, bay vun vút qua mái nhà cao ngất như những ngày huy hoàng xưa cũ. Chú chuột Mexico ấy, bắt đầu bằng lời gợi ý về “một chuyến dạo chơi trên mái nhà”, đã động viên người bạn mèo khi Mix, vì đã quen với căn bệnh mù lòa, trở nên sợ hãi bóng tối, sợ những điều không chắc chắn và mất niềm tin vào bản thân mình.

“Phải đúng thế đấy, sẽ thành chuyện kinh khủng lắm, nhưng cậu rất khoẻ, Mix ạ, mà tớ thì lại nhìn rất rõ, tớ có hai con mắt rất tinh tường, cực kỳ tinh tường, mắt lửa ngươi vàng luôn ấy. Tớ có thể nhìn thấy những gì cậu không nhìn thấy…” -Luis Sepúlveda, “Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó”-

Nhờ những lời cổ vũ chân thành ấy, nhờ sự miêu tả chính xác cảnh vật xung quanh của Mex, Mix đã hoàn thành cú nhảy ngắn đầu tiên. Không xuất sắc như khi còn cường tráng, nhưng cú nhảy đã khiến cho Mix thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mix lại là Mix của ngày xưa, với dòng máu phiêu lưu luôn sục sôi trong huyết quản. Chính Mex đã xóa bỏ tất cả sợ hãi và nghi ngờ, giúp Mix tìm lại được chính mình. Nếu không có người bạn như thế, chú mèo mù hẳn đã không biết mình còn có thể sống lại những chuỗi ngày đáng mơ ước như xưa.

Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau. Mex trở thành đôi mắt tinh tường, giúp Mix trở lại cuộc đời tự do tự tại. Và ngược lại, nhờ Mix, Mex nhận được “sự vững chãi tỏa ra từ anh bạn lớn”, người bạn đã giúp nó hoàn thành ước mơ được bay của mình.

Mex luôn ao ước được trở thành “một chú chuột biết bay” và “bay giỏi nhất thế giới”. Nhưng dĩ nhiên là chuột không có cánh, và nhất là đối với Mex, sẽ là một nỗi thống khổ vô cùng nếu ai đó bỏ rơi nó trên mái nhà. Vậy nên, Mix đã tự nguyện trở thành đôi cánh của Mex, chở chú chuột nhỏ bay qua nóc những căn nhà cao nhất thành phố. Và cũng nhờ người bạn mèo, Mex đã không còn sợ nỗi bất hạnh bị bỏ lại trên mái nhà nữa. Bây giờ, Mex có thể mỗi ngày ngồi trên nóc những ngôi nhà, cùng với Mix, ngắm hoàng hôn buông xuống, và nói đủ thứ chuyện trên đời.

Còn có tình thân hữu nào đẹp đẽ hơn thế! Hai kẻ chẳng có điểm gì giống nhau, chẳng có mối quan hệ thân thích nào ràng buộc, và đáng lẽ chẳng phải có nghĩa vụ gì với nhau, lại tự nguyện chia sẻ cuộc đời với đối phương, từng bước khiến người bạn của mình tiến bộ, phát triển và hoàn thiện. Bởi vì bạn bè chính là giúp đỡ nhau trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình!

Max, Mix và Mex: Tình bạn “tay ba” lạ lùng nhất trên đời

Có tình bạn giữa người và mèo. Và dù vô cùng đáng ngạc nhiên, tình bạn giữa mèo vào chuột cũng là có thật.

Vậy có tồn tại tình bạn kỳ lạ giữa cả người, mèo và chuột không?

Một lần nữa, câu trả lời của Luis Sepúlveda là có.

Từ trước đến nay, mèo vốn dĩ đã là vật nuôi của con người. Vậy nên, người yêu quý mèo cũng là điều dễ hiểu. Nhưng chuột, nhất là một con chuột nhắt, chẳng phải vật cưng kiểu chuột lang hay hamster, lại có thể làm bạn với con người, quả thật chỉ có thể xảy ra trong nhà của Max.

Max xem Mix là bạn tốt. Cậu đã nuôi chú mèo này từ nhỏ, và dù gì thì Mix cũng là mèo nhà đã nhiều năm. Mex thì ngược lại, chỉ là con chuột hoang tình cờ lọt vào nhà ăn vụng, không có dây mơ rễ má gì. Max có thể, như rất nhiều người khác, đặt bẫy chuột hay tìm mọi cách để đuổi Mex đi. Hầu như chẳng có ai thích có chuột trong nhà cả.

Nhưng Max, thật không thể tin nổi, đã chào đón chú chuột nhỏ như một vị khách quý. Khi phát hiện Mex là con chuột bấy lâu đã ăn vụng ngũ cốc, Max không hề có thái độ giận dữ, không có lời nào quát tháo hay xua đuổi. Cậu lấy thêm một cái bát, đặt cạnh cái của Mix, và đổ “một phần hậu hĩnh” ngũ cốc vào đó mời chú chuột. Cậu chẳng tiếc phải chia sẻ thức ăn với một con vật xa lạ tự dưng xuất hiện trong nhà. Max thậm chí còn cho phép Mex ở lại nhà, bầu bạn với Mix và ăn bao nhiêu ngũ cốc tùy thích.

Quả là người bạn đáng yêu nhất trong truyền thuyết. Đáng quý nhất là, Max không chỉ đối xử tốt với những ai đã và đang là bạn của mình. Mọi sinh vật trên thế giới này, kể cả con chuột hoang sống trong xó nhà, đều là bạn bè của cậu cả. Mà đã là bạn bè, thì giúp đỡ nhau lúc khó khăn hoạn nạn là chuyện đương nhiên rồi!

Và xem nào, Max không chỉ là người bạn ngọt ngào duy nhất, mà cả Mix và Mex cũng thế. Chính chú mèo đã cho Max biết đến sự tồn tại của Mex. Dù Mix rất quý người bạn chuột và nếu để Max thấy một con chuột sống trong nhà, có khả năng là anh chàng sẽ tống nó ra ngoài ngay lập tức, Mix vẫn chưa từng có ý định giấu Max bất cứ điều gì. Bạn bè là phải luôn thành thật với nhau. Và Mex nữa. Mex chưa bao giờ lợi dụng hay đòi hỏi gì ở sự hào phóng của Max.. Trong lần kẻ trộm đến “hỏi thăm” nhà Max, Mex – chú chuột vẫn thường tự nhận là mình nhát như thỏ đế ấy – lúc đầu thậm chí đã run cầm cập và trốn vào chân người bạn mèo. Nhưng sau đó, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cũng chẳng có thời gian nghĩ đến sống còn của bản thân, một con mèo mù lòa và một con chuột chết nhát đã đoàn kết hành động, thành công khiến kẻ trộm phải cao chạy xa bay. Bạn bè là phải hợp sức bảo vệ nhau, như vậy đấy!

Văn phong giản dị và cuốn hút

Là người chuyên viết những câu chuyện nhỏ cho trẻ em, cốt truyện của Luis Sepúlveda thường khá đơn giản, dễ hiểu và không có những cao trào quá kịch tính hay phức tạp.

Trong mỗi hành động và suy nghĩ của người, mèo và chuột, Luis đều lồng ghép vào đó những bài học giản dị và bổ ích. Đây có thể xem là cách giáo dục trẻ nhỏ vô cùng hiệu quả, khi các bé dễ dàng nhận biết và hình dung thông điệp mà tác giả muốn truyền tải thông qua từng cử chỉ nhỏ bé của các nhân vật trong truyện.

Và đặc biệt nhất là, gấp lại quyển sách nhỏ này, người đọc sẽ yêu thương nhiều hơn, mở lòng ra nhiều hơn với mọi sinh vật xung quanh mình, bất chấp mọi sự khác biệt cố hữu. Giống như cách Max, Mix và Mex đã bỏ qua những khác biệt của nhau, để sống hạnh phúc suốt nhiều năm sau đó, và “chia sẻ với nhau những điều tốt đẹp nhất”.

12 Cách Mèo Bày Tỏ Tình Yêu Với Chủ Nhân Của Nó

Nhiều bé mèo yêu chúng ta cũng nhiều như cách chúng ta yêu các bé vậy, và các bé thích thể hiện điều đó. Nhưng cách một bé mèo thể hiện tình yêu rất khác so với con người. Trong thế giới mèo, có rất nhiều cách để thể hiện bản thân, bao gồm cả 12 màn thể hiện tình yêu sau đây.

1. Kêu rừ rừ

Cách rõ ràng và phổ biến nhất cho thấy hạnh phúc và tình yêu của mèo là thông qua tiếng rừ rừ. Mèo có một động cơ đặc biệt nhỏ hoạt động bên trong các bé khi các bé thư giãn và tận hưởng một cái gì đó. Bạn có thể thường xuyên nghe thấy tiếng ồn ào, rung động này trong khi bạn đang vuốt ve bé mèo của bạn. Đôi khi tiếng rừ cũng xuất hiện khi bé mèo của bạn buồn bã, nhưng nó không phổ biến cho lắm.

2. Lăn

Trẻ em có xu hướng quăng mình xuống đất và lăn lộn trong cơn giận dữ, nhưng khi bé mèo của bạn làm điều đó, điều đó có nghĩa là các bé rất phấn khích khi nhìn thấy bạn. Mèo có thể đi bộ hoặc chạy đến chỗ bạn và quăng mình xuống đất và bắt đầu lăn lộn. Đây là một lời chào yêu thương và có nghĩa là các bé muốn sự chú ý của bạn, đặc biệt nếu các bé khoe bụng ra cho bạn thấy.

3. Cọ đầu

Cọ đầu là khi bé mèo cọ má hay cọ đầu vào bạn hay các vật thể khác,, xoa đầu bạn bằng trán hoặc dụi đầu vào bạn. Đó là một cách để bé mèo của bạn để lại mùi hương của mình trên bạn, đánh dấu lãnh thổ của các bé. Mèo làm điều này khi các bé yêu một cái gì đó hoặc ai đó. Các bé thường cọ đầu lên vật nuôi khác hoặc lên con người yêu thích của bé.

4. Cào

Cào để lại cả mùi hương và dấu hiệu “nhận biết” của một bé mèo. Hãy chú ý đến nơi bé mèo của bạn cào nhiều nhất. Các khu vực quan trọng nhất đối với một bé mèo thường được liên kết với người chủ nuôi mèo – là bạn đó!

5. Xoa bóp

Hành vi xoa bóp gợi nhớ lại cảm giác thời ấu thơ của các bé. Bàn chân mèo con nhào vào ngực mèo mẹ để kích thích tiết sữa. Mèo trưởng thành tiếp tục hành vi này khi các bé cảm thấy thoải mái, hài lòng và được yêu thương nhất. Điều đó thường xảy ra khi các bé được chăm sóc hay được ngồi trên đùi bạn. Hãy nghĩ về việc xoa bóp này như một biểu hiện khác của sự ngưỡng mộ và yêu mến.

6. Săn mồi và tặng quà

Mèo rất đáng yêu nhưng các bé vẫn là những động vật ăn thịt nhỏ bé có bản năng săn mồi. Mèo có thể bắt tất cả mọi thứ, từ đồ chơi đến chuột, và các bé thường chia sẻ chiến lợi phẩm này với những người các bé yêu thích. Những bé mèo mang mấy con mồi này đến trước mặt bạn xứng đáng được bạn khen ngợi. Các bé sẽ không mang những món quà đặc biệt này đến cho bạn nếu như các bé không yêu bạn đâu!

7. Chơi đùa

Mèo con chơi hết mình vì sự thích thú vốn có, và đồng đội yêu thích nhất của các bé thường là người bạn đồng hành đáng tin cậy và được yêu mến. Một số bé mèo có thể tương tác bằng cách chạy ra khỏi tầm với của bạn, để bạn buộc phải đến với các bé và bắt đầu chơi đùa.

8. Ngủ

Mèo thường ngủ tới 16 giờ một ngày. Vì các bé là loài dễ bị tổn thương nhất khi ngủ, nên nơi mà chú mèo chọn để ngủ lại phải là một địa điểm an toàn và đáng tin cậy. Không có lời khen yêu thương nào lớn hơn việc một bé mèo chọn vạt áo của bạn làm chỗ ngủ yêu thích của các bé.

9. Đôi mắt yêu thương

Mắt mèo mở to tương đối lớn. Như vậy, mắt mèo là vốn liếng quan trọng nhất để sinh tồn, nhưng cực kỳ dễ bị tổn thương. Những bé mèo đặt khuôn mặt với đôi mắt mở to gần một người là để thể hiện sự tin tưởng và tình yêu lớn dành cho người đó. Một cú nháy mắt chậm xuyên suốt căn phòng được ví như một nụ hôn mèo đó!

10. Cử động của đuôi

Nếu bạn đã từng cưng nựng một bé mèo, có lẽ bạn đã bắt gặp tư thế “nhấc mông lên”, đó là lời mời bạn đặc biệt chú ý đến gốc đuôi. Mèo thích được vuốt ve ở chỗ này. Các bé cũng dựng thẳng đuôi để bày tỏ tình yêu. Khi một bé mèo đến gần bạn với cái đuôi của các bé giơ thẳng lên và phần cuối đuôi hơi nghiêng, đó là dấu hiệu của tình yêu. Một bé mèo phe phẩy đuôi trước mặt bạn cũng là để bày tỏ tình cảm cảm. Mèo con chào mẹ bằng đuôi phẩy cao, thể hiện sự tôn trọng, và mèo trưởng thành tiếp tục hành vi này với những người các bé yêu thích

11. Kêu meo meo

Mèo hiếm khi kêu meo meo với những bé mèo khác. Thông thường, chỉ có mèo con kêu meo meo với mẹ của các bé và các bé lớn lên theo thói quen khi trưởng thành. Bé mèo trưởng thành cũng sử dụng cách phát âm này đặc biệt để tương tác với mọi người. Cũng giống như chúng ta, mèo không “nói chuyện” với những người mà các bé không thích, vì vậy ngay cả khi mèo của bạn đang làm phiền bạn với rất nhiều tiếng meo, hãy nhớ rằng các bé đang tương tác với bạn vì yêu bạn đó!

12. Liếm láp

Mèo dành rất nhiều thời gian để tự chải chuốt bản thân, và những bé mèo cũng dùng cách này để bày tỏ sự thân thiện với nhau. Những bé mèo thường liếm láp để chải chuốt cho những người mà các bé thích, bằng cách liếm da hay tóc của họ, thậm chí còn gặm mút áo để thu hút sự chú ý của bạn. Nhờ đó, các bé có thể đánh dấu bạn là người quan trọng trong gia đình của các bé thông qua mùi hương.

Hãy Nuôi Ngay Một Con Mèo: Nó Sẽ Thay Đổi Cuộc Đời Bạn

Dựa trên một câu chuyện có thật, ngay từ khi ra mắt, cuốn sách này đã trở thành một hiện tượng toàn cầu, lọt vào top bán chạy của tờ New York Times, đứng trong top bán chạy tại Anh 52 tuần liên tiếp và được xuất bản tại hơn 30 quốc gia trên thế giới. James và Bob hiện đã có hơn 500 ngàn lượt follow trên Facebook. Cuốn sách đã được dịch sang tiếng Việt và do NXB Văn học cùng Mintbooks ấn hành.

Chương 1

Anh bạn đồng hành

Có một câu nói nổi tiếng tôi đã đọc được ở đâu đó. Rằng mỗi ngày trong đời, tất cả chúng ta đều được trao cơ hội thứ hai. Chúng vẫn ở đó để ta nắm lấy, chỉ là chúng ta thường bỏ qua chúng mà thôi.

Tôi đã sống một quãng dài trong đời mình chỉ để minh chứng cho câu nói đó. Tôi đã được trao cho rất nhiều cơ hội, đôi khi là hàng ngày. Một thời gian dài tôi đã không thể nắm lấy bất kì cơ hội nào trong số đó, nhưng rồi, đầu xuân năm 2007, điều đó cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi. Đó là khi tôi kết bạn với Bob. Nhìn lại ngày đó, có điều gì đó mách bảo tôi rằng đấy cũng là một cơ hội mới với cậu chàng luôn.

Tôi gặp anh bạn đó lần đầu tiên vào một buổi tối tháng Ba, ngày thứ Năm ảm đạm. London vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được mùa đông và đường phố hãy còn vương lại cái lạnh se sắt, nhất là mỗi khi những cơn gió thổi tới từ dòng sông Thames. Thậm chí bầu không khí đêm ấy còn thoáng chút sương giá, đó cũng là lí do tôi quay trở lại căn hộ tạm trú mới của mình tại Tottenham, mạn bắc London, sớm hơn một chút so với mọi khi sau một ngày đàn dạo quanh quận Covent Garden.

Như thường lệ, tôi mang hộp guitar đen và cái balo đeo trên lưng, nhưng đêm đó tôi còn có cô bạn thân Belle bên cạnh. Chúng tôi từng hẹn hò nhiều năm về trước nhưng giờ thì chỉ còn là bạn. Chúng tôi tính sẽ chén một phần cà ri mua mang đi rẻ tiền và xem một cuốn phim trên cái tivi đen trắng tôi đã xoay xở kiếm được từ một cửa hàng từ thiện ở góc phố.

Cũng như mọi khi, thang máy trong khu căn hộ không hoạt động nên chúng tôi bước tới dãy thang bộ đầu tiên, chấp nhận một cuốc leo bộ dài lên tới tầng năm.

Dải đèn dây nơi sảnh chính đã hỏng và một phần tầng trệt bị bưng kín trong bóng tối, tuy nhiên, khi lần đường tới cầu thang bộ tôi vẫn không thể không nhận ra một cặp mắt rực sáng lên trong màn đêm. Và khi nghe được một tiếng meo nhẹ, có phần rầu rĩ, tôi đã nhận ra.

Tiến lại gần hơn, dưới ánh sáng lờ mờ, tôi thấy một chú mèo mướp vàng cuộn mình trên tấm thảm ở bậc cửa trước của một trong số những căn hộ tầng trệt trên hành lang dẫn ra từ sảnh chính.

Tôi đã lớn lên bên cạnh lũ mèo và luôn hơi dễ mềm lòng với chúng. Khi tới gần hơn và nhìn cho rõ ràng, tôi có thể nói đó là một anh chàng, một chú mèo đực.

Tôi chưa từng nhìn thấy nó trong căn hộ trước đó, có điều ngay cả trong bóng tối tôi vẫn thấy được anh chàng này có gì đó đặc biệt, tôi có thể nói ngay rằng xem ra nó cũng có cá tính đấy. Cậu chàng không thể hiện chút căng thẳng nào, mà thực tế hoàn toàn ngược lại. Ở nó có một vẻ tự tin lặng lẽ và điềm tĩnh. Nó trông có vẻ hoàn toàn thoải mái dưới bóng tối này và dựa trên cái cách nó ghim vào tôi một cái nhìn kiên định, soi mói và khôn ngoan, chính tôi mới là kẻ đang đi lạc vào địa bàn của nó. Như thể cậu chàng đang nói: “Thế anh là ai và điều gì mang anh tới đây?”.

Tôi không thể kìm được mình ngồi xuống và tự giới thiệu.

“Xin chào, anh bạn. Tớ chưa gặp cậu bao giờ đấy, anh bạn sống ở đây hả?”, tôi nói.

Cậu chàng chỉ đơn giản nhìn lại tôi, vẫn với cái vẻ thận trọng pha chút lãnh đạm ấy, chừng như nó vẫn còn đang dò xét tôi.

Tôi quyết định vuốt ve cổ cậu chàng, phần để làm quen nhưng phần cũng để xem nó có đang đeo vòng cổ hay có một hình thức nhận dạng nào không. Không dễ thấy được gì trong bóng tối, nhưng tôi nhận ra không có gì ở đó cả, điều này lập tức gợi cho tôi rằng cậu chàng là mèo hoang. London đã có quá đủ cái hội này rồi.

Cu cậu xem chừng thích thú với sự quan tâm đó, và bắt đầu cọ mình nhè nhẹ vào tay tôi. Trong khi nựng cậu chàng thêm một lúc nữa, tôi nhận thấy lớp lông của nó đang trong tình trạng khá tệ, với những mảng lông rụng lởm chởm đây đó. Cậu chàng hẳn là cần một bữa ăn tử tế. Từ cái cách cậu chàng cọ mình vào tôi, có thể thấy nó còn cần tới một chút TLC nữa.

“Tội nghiệp thằng bé, anh nghĩ nó là mèo hoang. Nó không đeo vòng cổ và còn gầy nhom nữa”, tôi nói, ngước lên nhìn Belle, cô ấy đang kiên nhẫn đứng đợi nơi chân cầu thang.

Cô ấy biết tôi rất dễ động lòng trước tụi mèo.

“Không, James à, anh không giữ nó được đâu”, cô ấy đáp, hất đầu về phía cánh cửa căn hộ mà anh bạn mèo đang nằm. “Nó không thể nào đi lang thang vào đây rồi nằm luôn đó được, nó rõ ràng là mèo nhà ai sống trong đó rồi. Chắc nó đang chờ họ về và cho nó vào nhà thôi.”

Tôi nghe lời cô ấy một cách bất đắc dĩ. Tôi chẳng thể nào cứ thế nhặt một chú mèo rồi mang nó về nhà mình được, dù rằng mọi dấu hiệu đều dẫn về chuyện là nó đang vô gia cư. Chính tôi cũng vừa mới dọn tới chỗ này và vẫn còn đang loay hoay sắp xếp căn hộ của mình. Nếu như cậu chàng đúng là của người đang sống trong căn hộ này thì sao? Họ sẽ không vui vẻ lắm với kẻ đã hớt đi thú cưng của nhà mình đâu, phải không?

Thứ nữa, điều cuối cùng tôi cần trong lúc này là phần trách nhiệm đối với một chú mèo. Tôi là một tay nhạc công thất bại đang phục hồi sau cai nghiện và sống một cuộc đời tay làm hàm nhai trong một căn hộ tạm trú. Chịu trách nhiệm với chính mình đã đủ vất rồi.

Buổi sáng hôm sau, ngày thứ Sáu, tôi đi xuống dưới nhà để thấy anh chàng mèo mướp vàng vẫn đang ngồi đó. Dường như nó đã không hề dịch chuyển khỏi vị trí cũ trong suốt mười hai giờ qua hay khoảng chừng đó.

Một lần nữa tôi ngồi quỳ xuống trên một chân và gãi cổ cậu chàng. Một lần nữa thấy rõ ràng nó thích thế. Cu cậu rên rừ rừ, đón nhận tấm thịnh tình đang có được. Nó vẫn chưa thể tin tưởng được tôi trăm phần trăm. Nhưng tôi cảm thấy nó cho là tôi cũng ok đấy.

Trong ánh sáng ban ngày, tôi có thể thấy cu cậu là một tạo vật đẹp đẽ. Cậu chàng có một gương mặt thực sự sắc nét với đôi mắt xanh dài, dù rằng, nhìn kĩ hơn, nó hẳn đã bập vào một cuộc ẩu đả hay một tai nạn gì đó bởi lẽ cu cậu có những vết sẹo trên mặt và chân. Đúng như tôi đã đoán đêm trước, bộ lông cu cậu rõ thảm hại. Cậu chàng cực kì gầy và tả tơi nhiều chỗ với ít nhất nửa tá những mảng trụi lông lộ rõ cả da. Giờ thì tôi thực sự cảm thấy đáng lo ngại cho cu cậu, nhưng một lần nữa tôi lại tự nhủ mình đã có quá đủ những thứ để lo với việc chấn chỉnh bản thân mình rồi. Vậy là, hơn cả một chút miễn cưỡng, tôi vòng ra bắt xe bus từ Tottenham tới trung tâm London và Covent Garden, nơi tôi sẽ cố lần nữa kiếm thêm chút tiền hát dạo.

Đã rất muộn khi tôi quay trở về vào đêm đó, cũng gần mười giờ. Tôi lập tức tìm đến dãy hành lang nơi mình đã gặp anh chàng mèo mướp, nhưng giờ thì không còn dấu hiệu nào của nó nữa. Một phần trong tôi cảm thấy thất vọng. Tôi đã phần nào như là yêu quý cu cậu rồi. Nhưng hầu như tôi nghe lòng nhẹ nhõm. Tôi kết luận nó hẳn đã được chủ cho vào nhà khi họ trở về từ bất kì nơi nào trước đó.

Tim tôi rớt xuống một chút khi tôi đi xuống ngày hôm sau và thấy cậu chàng đã trở lại vị trí cũ. Giờ đây trông nó có phần yếu ớt và tơi tả hơn trước nữa. Cu cậu có vẻ lạnh, đói và còn hơi run rẩy.

“Vẫn ở đây hả?”, tôi nói, vuốt ve cu cậu. “Hôm nay trông mày không khỏe lắm nhỉ?”

Tôi quyết định rằng tình trạng này kéo dài thế đủ rồi.

Thế là tôi tới gõ cửa căn hộ đó. Tôi nghĩ mình phải nói gì đó. Nếu như nó là mèo nhà họ, đây rõ ràng không phải là cách chăm sóc mèo. Nó cần gì đó để ăn và uống – và có thể là một vài sự chăm sóc y tế nữa.

Một người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Anh ta để râu, mặc áo thun, quần thể thao và trông như thể đang ngủ mặc dù khi đó đang là giữa chiều.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, anh bạn. Đây có phải mèo nhà anh không?”, tôi hỏi.

Trong một giây anh ta nhìn tôi như thể tôi đang có tí khùng.

“Mèo nào?”, anh ta đáp, trước khi nhìn xuống và thấy bạn mèo mướp vàng đang cuộn tròn như trái banh trên thảm cửa.

“Nó đã ở đây mấy hôm rồi”, tôi nói, và một lần nữa lại nhận về một cái nhìn trống rỗng.

Rồi anh ta đóng sầm cửa lại.

Tôi quyết định ngay tức khắc.

“Rồi, nào, anh bạn, đi với tớ”, tôi nói, lục tìm trong balo một hộp bánh quy mà tôi mang theo, đặc biệt dành riêng để chia cho đám chó mèo lâu lâu vẫn lại gần khi tôi chơi nhạc.

Tôi lắc lắc cái hộp trước mặt cậu chàng và nó lập tức bật dậy bằng cả bốn chân và đi theo tôi.

Tôi có thể thấy cu cậu có chút khó khăn khi đứng lên và phải kéo lê một chân sau một cách kì cục, vậy nên chúng tôi cứ chậm rãi leo lên năm lượt cầu thang. Vài phút sau, chúng tôi đã yên ổn náu mình trong căn hộ của tôi.

Căn hộ của tôi tả tơi trơ trọi, phải nói là vậy. Bên cạnh cái tivi, tất cả những gì tôi có ở đây chỉ là một cái giường sofa second-hand, một tấm nệm ở góc gian phòng ngủ bé xíu, và trong gian bếp là một cái tủ lạnh ẩm ương, một lò vi sóng, một ấm đun nước và một máy nướng bánh mì. Không bếp. Những thứ còn lại trong căn hộ là đống sách, băng đĩa và mấy đồ lặt vặt của tôi.

Tôi có hơi giống loài chim ác là; ưa nhặt nhạnh đủ thứ tìm thấy trên đường phố. Khi ấy tôi đang chứa chấp một cái đồng hồ tính giờ đậu xe đã hỏng ở một góc phòng, và một con ma-nơ-canh bỏ đi với chiếc mũ cao bồi trên đầu ở một góc khác. Một người bạn từng gọi chỗ ở của tôi là “cửa tiệm đồ cổ”, nhưng trong khi khám phá môi trường mới thứ duy nhất khiến anh bạn mèo thích thú lại là gian bếp.

Tôi “trục vớt” được ít sữa trong tủ lạnh, trút ra một cái chảo và pha với chút nước. Tôi biết – trái với suy nghĩ thường tình – rằng sữa có thể gây hại cho tụi mèo bởi lẽ, thực ra, chúng không dung nạp được lactose. Cậu chàng liếm sạch trong vài giây.

Tôi còn một ít cá ngừ trong tủ lạnh, thế là tôi trộn cá với ít bánh quy nghiền và mang cho cu cậu luôn. Một lần nữa, cu cậu nghiến ngấu sạch phần ăn. Khổ thân, nó chắc phải đói dữ lắm, tôi nghĩ thầm.

Trải qua cái lạnh lẽo, tối tăm của dãy hành lang, căn hộ này rõ như là khách sạn năm sao đối với anh bạn mèo. Cu cậu tỏ vẻ rất khoan khoái khi được ở đây và sau khi ăn uống no nê trong gian bếp, nó luồn ra phòng khách rồi nằm cuộn tròn trên sàn, bên cạnh lò sưởi điện.

Trong khi ngồi đó và quan sát cậu chàng kĩ hơn, tôi không còn nghi ngờ gì nữa rằng chân của nó đang có vấn đề. Thật vậy, khi ngồi xuống trên sàn bên cạnh cu cậu và bắt đầu thăm khám, tôi tìm thấy một khối mủ lớn nơi bắp chân sau bên phải. Vết thương cỡ một hàm răng nanh lớn, điều này giúp tôi hình dung được lí do cu cậu có nó. Cậu chàng hẳn đã bị một con chó, hoặc có thể là cáo, tấn công, con vật đã táp răng vào chân cu cậu và giữ lấy trong khi nó cố gắng chạy trốn. Cu cậu cũng có rất nhiều vết sẹo, một trên mặt không xa vùng mắt và nhiều vết khác trên lưng và chân.

Tôi cố khử trùng vết thương tốt nhất có thể bằng cách đặt cu cậu vào trong bồn tắm rồi tra một chút chất giữ ẩm không cồn xung quanh và một chút vaseline lên vết thương. Nhiều anh bạn mèo sẽ cắn phá loạn lên nếu tôi cố gắng làm thế nhưng anh bạn này thì nằm im như thóc vậy.

Cu cậu dành phần lớn thời gian còn lại trong ngày để nằm cuộn tròn tại nơi giờ đã là vị trí ưa thích của nó, bên cạnh lò sưởi điện. Tuy nhiên nó cũng mò quanh căn hộ một chút khi này khi khác, nhảy nhót và cào lên bất cứ thứ gì nó tìm thấy. Mặc dù lúc trước đã phớt lờ món này, nhưng giờ đây cu cậu lại bắt đầu coi con ma-nơ-canh trong góc phòng như một thỏi nam châm. Tôi thì không phiền. Cậu chàng có thể làm gì với món đó tùy thích.

Tôi vẫn biết các anh bạn mèo mướp vàng thường cực kì hiếu động và có thể thấy anh bạn này hãy còn quá nhiều năng lượng dự trữ. Khi tôi tới vuốt ve cậu chàng, nó nhảy dựng lên và bắt đầu đập tay với tôi. Tới một lúc thì cậu chàng đâm ra tăng động, cào cấu loạn xạ và suýt nữa làm xước tay tôi.

“Rồi rồi, anh bạn, bình tĩnh nào”, tôi nói, nhấc cu cậu xuống khỏi người mình và đặt nó xuống sàn. Tôi biết rằng tụi mèo đực đang lớn mà chưa triệt sản có thể trở nên cực kì tăng động. Tôi đồ rằng anh bạn này hãy “còn nguyên” và đang ở tuổi động dục. Tôi cũng không chắc được, dĩ nhiên, nhưng điều này một lần nữa nhấn mạnh cái cảm giác day dứt rằng nó hẳn phải đến từ đường phố thay vì từ một ngôi nhà nào đó.

Tôi dành cả buổi tối ngồi xem tivi, anh bạn mèo cuộn tròn bên lò sưởi, ra chiều thỏa mãn khi được ở đó. Cu cậu chỉ di chuyển khi tôi đi ngủ, tự nhấc mình lên và đi theo tôi vào phòng ngủ, nơi cu cậu thu mình thành một trái banh nơi mép giường bên chân tôi.

Khi lắng nghe tiếng rừ rừ của cậu chàng trong bóng tối, tôi cảm thấy mừng khi có nó ở đây. Cu cậu là một người bạn, tôi nghĩ. Dạo gần đây tôi đang không có mấy những người như vậy.

Buổi sáng Chủ nhật, tôi thức dậy khá sớm và quyết định sẽ xuống phố để coi có tìm được chủ nhân của cu cậu không. Tôi cho là ai đó có thể đã dán lên những tờ thông báo “Tìm mèo lạc” chăng. Gần như luôn luôn có những tờ thông báo tìm mèo được photocopy dán trên những cột đèn, những bảng thông tin hay trạm chờ xe bus quanh đây. Nhiều mèo lạc đến nỗi lắm khi tôi tự hỏi liệu có phải đang có một băng bắt cóc mèo đang hoạt động trong vùng hay không.

Phòng trường hợp nhanh chóng tìm ra chủ nhân, tôi mang anh bạn mèo theo mình, cột nó vào một sợi dây tôi chế từ dây giày để giữ nó được an toàn. Cu cậu tỏ vẻ vui thích khi đi cạnh tôi lúc chúng tôi đi thang bộ xuống tới tầng trệt.

Ra tới bên ngoài khu căn hộ, anh bạn mèo bắt đầu kéo giật đầu dây như thể muốn chạy đi. Tôi đoán rằng nó muốn đi xử lí vụ kia. Quả vậy, cu cậu tót vào bên trong một lùm cây bụi bên cạnh một tòa nhà gần đấy và biến mất trong một, hai phút gì đó tuân theo tiếng gọi của tự nhiên. Xong xuôi nó quay lại chỗ tôi và ngoan ngoãn luồn trở lại vòng dây.

Nó hẳn phải rất tin tưởng mình, tôi nhủ thầm. Tôi ngay lập tức cảm thấy mình cần phải đền đáp niềm tin ấy và cố gắng giúp đỡ anh bạn này.

Điểm đến đầu tiên của tôi là một người phụ nữ sống bên kia đường. Bà được biết đến trong vùng là người hay chăm nom mèo. Bà cho tụi mèo hoang quanh đó ăn và triệt sản chúng, nếu cần. Khi bà ra mở cửa, tôi thấy ít nhất năm chú mèo đang ở trong nhà. Có trời mới biết bà còn bao nhiêu bạn mèo nữa ở sau nhà. Dường như toàn bộ mèo trong vòng vài dặm đã tụ về sân sau nhà bà vì biết rằng đó là nơi tuyệt nhất để xin ít đồ ăn. Tôi chẳng hiểu làm sao bà có thể lo liệu tiền nong cho hết cả đám đó ăn được.

Bà nhìn anh bạn mèo và tỏ ra thích nó ngay tức thì, khoản đãi cu cậu luôn một bữa.

Đó là một quý bà dễ mến nhưng bà cũng không biết cậu chàng từ đâu tới. Bà chưa từng gặp nó quanh đây.

“Cô đoán nó từ mạn nào đó khác ở London tới. Không ngạc nhiên nếu nó bị đá ra đường đâu”, bà nói. Bà bảo sẽ để ý nghe ngóng phòng khi nghe được gì đó.

Tôi có cảm giác bà đã đúng về việc anh bạn này tới từ đâu đó xa khỏi Tottenham.

Tò mò, tôi tháo vòng cho anh bạn mèo để coi nó có biết phải đi về hướng nào không. Nhưng rồi trong khi đi trên phố, nó rõ ràng là chẳng biết mình đang ở đâu. Cu cậu có thể bị lạc hoàn toàn. Nó nhìn tôi như muốn nói: “Tôi chẳng biết đâu vào đâu cả; tôi muốn ở chỗ anh kia”.

Chúng tôi ở ngoài trong vài giờ. Tới một lúc cu cậu lại vọt vào trong một bụi cây để làm vụ kia, để mặc tôi đứng hỏi han mọi người qua đường xem họ có nhận ra nó không. Tất cả những gì tôi nhận được là những cái nhìn và những cái nhún vai trống rỗng.

Rõ ràng cu cậu không muốn rời tôi. Trong khi chúng tôi lang thang loanh quanh, tôi không thể ngăn mình nghĩ về câu chuyện của cậu chàng: nó tới từ đâu và đã sống cuộc đời thế nào trước khi tới ngồi trên tấm thảm tầng dưới như vậy.

Một phần trong tôi tin rằng “quý bà chăn mèo” nhà bên đường đã đúng và cậu chàng vốn là mèo nhà. Nó là một con mèo đẹp và có thể đã được mua làm quà Giáng sinh hay quà sinh nhật ai đó. Mèo mướp vàng hơi dễ bị kích động và có thể tệ hơn nếu không được triệt sản, như tôi đã thấy đó. Chúng có thể trở nên rất độc tài, hơn nhiều những giống mèo khác. Phỏng đoán của tôi ấy là khi nó đâm ra hung dữ và nghịch ngợm thì nó cũng đồng thời trở nên quá thể đáng không đỡ nổi.

Tôi hình dung cảnh các vị phụ huynh phán “đủ rồi đấy” và – thay vì mang nó tới trạm cứu hộ hay RSPCA – lại tống nó vào sau xe hơi, lái xe đưa nó đi rồi quẳng nó xuống phố hay lên lề đường.

Loài mèo có khả năng định hướng rất tốt, nhưng cậu chàng rõ ràng đã bị thả đi quá xa khỏi nhà và chưa thể quay về. Hoặc giả nó đã rút ra rằng nơi đó chẳng phải một mái nhà đúng nghĩa và quyết định sẽ tìm một nơi chốn mới.

Một giả thuyết khác của tôi là nó thuộc về một người già đã qua đời.

Hẳn nhiên, cũng có thể câu chuyện lại chẳng giống thế chút nào. Vấn đề rằng cậu chàng đã không được dạy dỗ vụ vệ sinh là luận điểm chính chống lại ý kiến rằng nó đã được chăm sóc trong gia đình. Nhưng càng biết thêm về cậu chàng, tôi càng tin rằng nó chắc chắn đã quen với việc ở bên cạnh một người nào đó. Cu cậu có vẻ sẽ bám dính lấy người nào mà nó cho là sẽ chăm sóc mình. Đó là điều nó đã làm với tôi.

Manh mối bự nhất về quá khứ cậu chàng là vết thương của nó, vết thương trông thật dơ hầy. Rõ ràng là cậu chàng đã lãnh vết thương này trong một cuộc ẩu đả. Dựa vào cái kiểu chảy mủ này, vết thương hẳn đã được vài ngày, thậm chí là một tuần. Điều này lại gợi trong tôi một khả năng khác nữa.

London luôn luôn có rất nhiều mèo giang hồ, đám mèo hoang lang thang trên đường phố sinh tồn bằng thức ăn thừa và mối sẻ chia từ người lạ. Hồi năm hay sáu trăm năm trước, những chốn như phố Gresham, Clerkenwell Green hay đường Drury từng được biết đến như là những “phố mèo” và luôn luôn quá tải lũ mèo. Đám mèo hoang phiêu dạt trong thành phố, nhộn nhạo đấu tranh sinh tồn từng ngày. Rất nhiều trong số đó giống với anh bạn mèo mướp vàng này: những sinh vật rã rời, tả tơi.

Có lẽ nó đã tìm thấy nơi tôi một tâm hồn đồng cảm. Trạm Đọc (Read Station) Theo Mintbooks

Cập nhật thông tin chi tiết về Chuyện Con Mèo Và Con Chuột Bạn Thân Của Nó: Tình Bạn Tử Tế Và Đầy Nhân Văn trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!