Xu Hướng 12/2023 # Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng # Top 16 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Editor: An Hiên Beta: Mạc Y Phi

Cơn mưa ngày hè lúc nào tới cũng vừa nhanh vừa vội, mới vừa rồi chỉ là vài hạt mưa, chỉ trong nháy mắt liền trở nên nặng hạt, mưa như trút nước. Những giọt mưa dày đặc như biến thành một tấm màn bạc bao phủ đất trời, làm người ta có cảm giác dường như màn đêm buông xuống.

Sơ Ngữ phanh gấp, dừng xe ở ven đường, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, ngón tay trắng bệnh nắm lấy vô lăng: “Em nói… thật sao?”

Đại Miêu không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nó sợ hết hồn: “Thật đấy, Nhị Lang Thần cũng nghe thấy, không tin chị hỏi thử xem.”

Tiếng Nhị Lang Thần truyền đến từ ghế sau: “Đúng là chúng nó nói như vậy.”

Ngay cả Nhị Lang Thần cũng khẳng định vậy rồi, Sơ Ngữ bắt buộc phải tin, nhưng cũng chính bởi vì tin nên trong lòng cô ngày càng hoảng sợ. Với một công dân tuân thủ pháp luật, một sinh viên vừa ra trường, kinh nghiệm xã hội không có nhiều, lại còn chỉ mới chỉ thấy xác chết trên TV như cô mà nói, nghe đến có vụ án giết người, theo bản năng sợ hãi vô cùng.

Trong xe rất nóng nhưng Sơ Ngữ lại cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng lên trán, cả tay chân đều trở nên lạnh lẽo.

Mãi một lúc sau, rốt cuộc Sơ Ngữ mới bớt cảm giác hoảng sợ, cô tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi, “Không ai báo cảnh sát ư?”

Đại Miêu ngồi xổm ở ghế lái phụ, lo lắng nhìn cô, “Không, nghe nói cô gái kia sống một mình, cho nên đến tận bây giờ vẫn không ai phát hiện ra cô ấy đã chết. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Em dọa chị sợ rồi à?”

Sơ Ngữ lắc đầu: “Chị không sao, chỉ là lần đầu tiên nghe có vụ án giết người nên hoảng sợ một chút thôi.”

Sơ Ngữ bất giác nắm chặt vô lăng, đầu rối như mớ bòng bong. Cô vừa cảm thấy sợ, muốn mau chóng rời xa chỗ này, lại vừa cảm thấy nếu cứ mặc kệ không làm gì, lương tâm sẽ rất cắn rứt. Thực ra việc này cũng chẳng yêu cầu cô đi bắt hung thủ, chỉ cần báo cảnh sát thôi.

Nhưng báo cảnh sát rồi thì nói như thế nào đây? Lẽ nào nói với cảnh sát rằng có con mèo hoang nói với tôi rằng ở chỗ đó có người chết? Tạm thời không nói đến việc người khác sẽ coi cô là kẻ điên, chắc chắn họ sẽ không tin cô!

Mưa bên ngoài ngớt dần, mặt trời lại ló ra sau những đám mây đen, cơn mưa to mang đến sự mát mẻ đang từ từ biến mất. Nhiệt độ tăng trở lại, dường như cũng tiếp thêm dũng khí cho Sơ Ngữ, cô ổn định tinh thần, mở cửa xuống xe, định đi tìm đám mèo hoang kia hỏi một chút về tình huống cụ thể.

Đại Miêu và Nhị Lang Thần nhảy từ trên xe xuống, muốn đi cùng cô, Sơ Ngữ cũng không từ chối, lúc này cô thực sự rất cần chúng nó làm bạn.

Bởi vì trời mưa nên cây ATM ở góc đường không có ai cả, vài con mèo đang tạm thời chiếm cứ nơi này để tránh mưa. Lúc Sơ Ngữ bước vào, chúng nó ngay lập tức trở nên cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy Đại Miêu và Nhị Lang Thần sau lưng cô, vài con mèo bình tĩnh trở lại, còn thử thăm dò hỏi: “Chị là người có thể nghe hiểu chúng em nói chuyện sao?”

“Là chị.” Sơ Ngữ ngồi xổm xuống, khẽ gật đầu.

“Meo meo, chị ấy thật sự có thể nghe chúng ta nói chuyện kìa, chao ôi!”

Vài con mèo hưng phấn vây quanh Sơ Ngữ, vô cùng thích thú ngắm nghía cô.

Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy camera chống trộm lắp đặt trong ATM, liền ra hiệu với chúng nó muốn ra ngoài nói chuyện. Vài con mèo vui vẻ theo cô ra ngoài.

Sơ Ngữ ngồi xuống bậc thang, nhẹ giọng hỏi, “Đại Miêu bảo chị rằng các em nói với nó là tiểu khu đối diện có một người chết? Là tiểu khu nào? Tiểu khu Hinh Uyển?” Phía Bắc đường Ngô Đồng là tiểu khu Hinh Uyển, phía Nam là tiểu khu Giang Hoa mà Sơ Ngữ đang ở.

“Đúng vậy, chính là trong tiểu khu Hinh Uyển, chị ấy thật đáng thương, chết nửa tháng rồi nhưng không một ai phát hiện ra.”

“Chị ấy là một cô gái tốt, thường hay cho bọn em thức ăn, nói chuyện lại rất dịu dàng êm tai, em siêu thích chị ấy!”

“Lần trước em bị thương, chính chị ấy đã băng bó cho em, còn thắt một chiếc nơ bướm rất xinh nữa.”

“Chị gái ơi, chị giúp chị ấy một chút đi, báo cho người nhà chị ấy đến, chị ấy chết lâu như vậy rồi mà vẫn không có người phát hiện ra, thật sự rất đáng thương.”

……

Vài con mèo mồm năm miệng mười nói, thậm chí có con còn hét lên, Sơ Ngữ sợ chúng gây ra tiếng động to khiến người khác chú ý, vội vàng ngắt lời, “Được rồi, chị biết rồi, nếu như chuyện này là thật, chị nhất định sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát báo cho người nhà cô gái kia, đồng thời truy bắt hung thủ, các em đừng quá lo lắng.”

“Là thật là thật mà, em chưa bao giờ nói dối, tối hôm đó em còn tận mắt nhìn thấy cơ!” Mèo vàng sốt ruột đến nỗi hét lên, chỉ lo Sơ Ngữ không tin nó.

Sơ Ngữ động viên nói: “Chị tin em.”

Nhưng cô không thể để cho người khác biết chuyện cô nghe hiểu động vật nói gì nên chuyện báo cảnh sát nhất định phải lên kế hoạch thật tốt, phải chọn một phương pháp ổn thỏa trước đã.

Sơ Ngữ suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

****

Cục công an Giang Thành, trong đại sảnh sạch sẽ sáng sủa, nhân viên mặc cảnh phục đi lại vội vã, vô cùng bận rộn.

Giản Diệc Thừa đi ra từ phòng cục trưởng, sắc mặt hơi khó coi, người đi bên cạnh là cậu bạn vào cục cùng khóa với anh – Lâm Lang, anh ta dùng cùi chỏ huých nhẹ, “Sao thế, cục trưởng Cố lại làm khó cậu à?”

Giản Diệc Thừa không nói gì, sắc mặt âm u khó đoán.

Lâm Lang độc thoại, “Này, tớ nghĩ cậu nên xin cấp trên điều đi nơi khác đi, ở đây mỗi ngày cục trưởng Cố đều làm khó cậu như này cũng không phải cách, dựa vào quan hệ của cậu thì đi đâu cũng được, tội gì cứ phải ở đây chịu đựng ông ta…”

Lâm Lang còn chưa nói hết đã bị ánh nhìn chăm chú của người bên cạnh làm nghẹn họng. Giản Diệc Thừa nhìn thẳng vào anh ta, rõ ràng không có bất kỳ thái độ gì nhưng lại khiến Lâm Lang cực kỳ áp lực, đành ngượng ngùng cười nói, “Tớ nói đùa thôi, đừng coi là thật.”

Giản Diệc Thừa cụp mắt, “Lần sau đừng đùa kiểu đấy, tớ không thích.”

“Biết rồi biết rồi.” Lâm Lang cười ha hả nhưng trong lòng không phục, anh ta cảm thấy Giản Diệc Thừa không cần kín kẽ như vậy. Từ ngày đầu tiên Giản Diệc Thừa tới đã bị cục trưởng Cố bới móc sạch sành sanh, trong cục còn ai không biết gia thế của anh nữa đâu.

Lời nói nguyên văn của cục trưởng Cố là như thế này: “Người này chính là công tử tới từ Bắc Kinh, con ruột cục trưởng tiền nhiệm của chúng ta, được cấp trên trải thảm vàng tới nơi này, mọi người để ý một chút, đừng đắc tội nhân vật lớn này!”

Chỉ bằng một câu nói đã thay đổi ánh mắt tất cả cảnh sát dành cho Giản Diệc Thừa, vốn dĩ anh là nhân tài được trường cảnh sát vô cùng coi trọng, nhưng bây giờ mọi người đối xử với anh rất lạnh nhạt, mối quan hệ trong đội cực kỳ kém, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Cục trưởng Cố không thể nào không biết nói điều đó sẽ khiến Giản Diệc Thừa bị mọi người xa lánh, nhưng ông ta vẫn nói như vậy, có thể thấy vị cục trưởng này cực kỳ không ưa Giản Diệc Thừa. Nghe nói là hồi trước làm việc dưới trướng cục trưởng Giản cũng bị gây khó dễ nên bây giờ phong thủy luân chuyển , bố nợ con trả, đến lượt Giản Diệc Thừa gánh chịu.

(1) Phong thủy luân chuyển: Ý chỉ cả đời không phải lúc nào cũng may mắn suôn sẻ.

Chỉ có điều Lâm Lang cực kỳ khó hiểu, Giản Diệc Thừa có thể dễ dàng dùng quan hệ trong nhà để được điều đi nơi khác, nhưng tại sao anh cứ phải nhất quyết ở đây chịu đựng cục trưởng Cố?

Đúng lúc này ở cửa cục cảnh sát xuất hiện tình trạng ầm ĩ, người qua đường cuống quýt né tránh, tạo điều kiện cho Lâm Lang nhìn thấy bên ngoài có một con chó xông vào, màu lông sáng rõ, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.

“Ồ, khá lắm, liều mạng giống Tiểu Hắc trong đội chúng ta.”

Còn chưa dứt lời, Lâm Lang liền thấy con chó kia lao tới chỗ này, anh ta trợn tròn mắt, vội trốn ra phía sau, “Ôi anh bạn chó, đừng cắn tao, tao đang khen mày mà….”

“Gâu gâu gâu!”

Ngay tại thời điểm Lâm Lang cho rằng nó sẽ nhào lên cắn mình thì chú chó đen lại dừng lại, sủa một trận với bọn họ. Sủa xong, xoay người rời đi, nhưng lúc đi tới cửa, quay đầu phát hiện bọn họ không đi theo mình thì lại sủa to một trận nữa.

Hết lần này đến lần khác, rốt cuộc có người hiểu ra, “Hình như nó đang muốn các anh đi theo nó phải không?”

Lúc này chú chó đen không nhịn được nữa, xông lên cắn vạt áo Giản Diệc Thừa, lôi anh ra ngoài.

“Đúng rồi, con chó này thật thông minh.”

Giản Diệc Thừa quay đầu xin chỉ thị của đội trưởng đội hình sự Lý Trường Phong, “Đội trưởng Lý?”

Lý Trường Phong phẩy tay, “Đi đi, cậu với Tiểu Lâm đi một chuyến xem sao, có khi chúng nó thật sự có chuyện gì không biết chừng.”

Vừa nói xong đã thấy Giản Diệc Thừa và Lâm Lang xoay người đi theo con chó rồi.

Đúng vậy, chú chó đen chính là Nhị Lang Thần mà Sơ Ngữ nuôi, Sơ Ngữ muốn báo án nhưng lại không giải thích được vì sao mình phát hiện ra nên đành nảy ra ý tưởng này.

Cô thấy biện pháp này không ổn lắm, cũng đã nghĩ sẵn những phương án dự phòng rồi, không ngờ cảnh sát liền đi với Nhị Lang Thần thật. Lần đầu tiên Sơ Ngữ cảm thấy biết ơn những đồng chí cảnh sát nhân dân chăm chỉ như vậy, cho dù là tình huống có độ khả thi nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

Cục cảnh sát cách phố Ngô Đồng một đoạn khá xa, Lâm Lang chạy theo Nhị Lang Thần hết ba con phố thì bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, “Thất sách quá, đáng nhẽ nên lái xe đi.”

Ngược lại với anh ta, Giản Diệc Thừa mặt không đỏ cũng chẳng thở gấp, thể lực vẫn dồi dào, anh đỡ Lâm Lang, “Nhanh lên, nó rẽ kìa.”

Vừa rẽ xong thì đến đường Ngô Đồng, tiếp theo, Nhị Lang Thần đưa hai người đến tiểu khu Hinh Uyển.

Đường Ngô Đồng này thuộc khu phố cũ, những năm gần đây đã đập đi phá lại, cải tạo rồi lại cải tạo, còn rất ít những khu dân cư cũ nát như tiểu khu Hinh Uyển. Nơi này là khu dân cư cũ, được xây vào những năm 90, tường ngoài đang loang lổ không thể tả, tòa cao nhất cũng chỉ có năm tầng, không có thang máy, cầu thang đi lại thì vô cùng chật hẹp.

Lúc bọn họ đến cũng không thấy có mấy người, các căn nhà đều đóng chặt cửa sổ, xem ra đã rất lâu rồi không có người.

Cầu thang nhỏ đến nỗi hai người không thể đi song song được, đành một trước một sau đi lên mới đến tầng ba, Giản Diệc Thừa đã nhận ra gì đó.

“Mùi gì vậy?” Lâm Lang phẩy tay, nhíu mày hỏi.

Giản Diệc Thừa bình tĩnh, “Mùi xác chết.”

Lâm Lang lập tức ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. Lúc mới đầu anh ta cho rằng Nhị Lang Thần chỉ dắt họ đến nơi có mấy thành phần gây náo động thôi, nhưng dính đến xác chết, vậy chắc chắn đây là một vụ án rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo Nhị Lang Thần, đi đến tầng năm liền thấy nó đang đứng trước cửa phòng 501.

Càng tới gần, mùi hôi thối của xác chết càng nặng.

Lâm Lang vừa căng thẳng vừa khó nén nổi sự hưng phấn, “Đến đây đã lâu, cuối cùng cũng có một vụ án lớn rồi!”

Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói, “Cũng có thể chỉ là mùi thịt thiu bình thường thôi.”

Nhị Lang Thần chẳng biết đã chạy mất lúc nào, Giản Diệc Thừa nói, “Trước mắt cứ kệ nó, gõ cửa đi.”

Chỉ là gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh, Lâm Lang nói, “Tớ đi tìm bảo vệ lấy chìa khóa.”

Nửa tiếng sau, Lâm Lang đầu đầy mồ hôi quay lại, “Bảo vệ không đi làm, điện thoại cũng không gọi được! Bảo vệ của tiểu khu này làm ăn tắc trách quá, tí nữa sẽ xử lí họ.”

“Đạp cửa đi!”

Nói xong, Giản Diệc Thừa nhanh chóng dùng một chân đạp cửa vào.

Một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ trong phòng.

Lâm Lang lấy áo che mũi, “Ôi mẹ ơi, không thể thở nổi mà!”

Sắc mặt Giản Diệc Thừa không hề thay đổi, móc bao chân và găng tay từ trong túi ra, nhanh chóng đeo vào, quay đầu bảo với Lâm Lang, “Không có bao chân thì đừng đi vào.”

Bên ngoài mưa vừa tạnh, bọn họ chạy một đường tới đây, trên giày cũng dính rất nhiều vết bùn.

Lâm Lang chỉ được đứng chờ ở cửa, Giản Diệc Thừa vừa đi vào một lát Lâm Lang liền nghe thấy giọng nói hết sức bình tĩnh của anh vọng ra, “Lấy điện thoại gọi người đi.”

Đây là… Thật sự có án mạng ư?

Lâm Lang cúp điện thoại, 10 phút sau liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ dưới tầng, đội phó Giang của đội hình sự nhanh chóng đưa người đến. Vừa đi vừa hỏi: “Tình huống thế nào?”

Lâm Lang vội trả lời, “Phát hiện một xác chết nữ trong phòng tắm, thời gian tử vong đã hơn nửa tháng rồi.”

“Ai phát hiện ra?”

“Giản Diệc Thừa.”

Giang Liên Thành dừng bước, nghiêng đầu nhìn, “Giản Diệc Thừa? Vậy ai báo án?”

“Ôi?” Lâm Lang lúng túng mất một lúc, “Nói ra có lẽ anh không tin…”

“Người báo án là một con chó.”

Truyện được edit (beta) và đăng tải độc quyền tại Liệt Hỏa Các: https://liethoacac.com Nếu bạn đang không đọc truyện trên trang web chính của nhà thì tức là truyện đã bị ăn cắp bản quyền!!!

Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

*Xẻng xúc phân của chương trước là con sen, chủ của mèo đấy mn. Mình nhầm lẫn đôi chút, mong mn thông cảm!

Con mèo bị chủ nhân ngoại tình vứt bỏ tên là Cà Phê, sau khi nó nói tên Sơ Ngữ liền biết tại sao mình có cảm giác quen thuộc với nó.

Cà Phê là một con mèo minh tinh. Nói chính xác hơn nó là mèo của một người nổi tiếng — nữ minh tinh đang ăn khách Quý Phi Yên.

Quý Phi Yên thường xuyên đăng hình nó lên Weibo, Sơ Ngữ cũng từng thấy qua. Chắc là vì cô gặp rất nhiều mèo trên Weibo nên mới không nhận ra nó là mèo của Quý Yên Phi.

Dù sao cuộc sống của đại minh tinh và của cô cách nhau quá xa, Sơ Ngữ không bao giờ nghĩ tới mèo của người ta sẽ đột nhiên chạy đến tiệm của mình.

Nhưng mà sao lại là Quý Phi Yên? Sơ Ngữ lắc đầu một cái, Quý Phi Yên xuất đạo hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ scandal nào, mặc dù có phóng viên thường hay chụp hình đăng bài lung tung nhưng cô ấy cũng sẽ lập tức thanh minh. Quý Phi Yên chắc hẳn là nữ minh tinh trong làng giải trí có ít scandal nhất.

Cho nên Cà Phê nói ngoại tình chắc ý là chủ có bạn trai phản bội nó? Tính chiếm hữu của loài mèo rất mạnh, giống như Tiểu Quai vậy, tình yêu của nó với Thẩm Tinh là loại muốn chiếm làm của riêng. Cô ấy có bạn trai nó liền cảm thấy như bị phản bội. Cà phê bây giờ chắc cũng như vậy.

Nhưng mà Cà Phê cũng là con mèo kiêu ngạo, sau khi nghe cô giải thích việc chủ nhân của nó có bạn trai là bình thường thì không chịu, lập tức tức giận chạy ra ngoài, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Nghĩ lại thì nó đã mò được tới đây vậy chắc nhà cũng cách không xa, Cà Phê có thể tự mình về nhà được chứ?

Mặc dù cô cũng không biết Quý Phi Yên tại sao đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành.

Buổi tối, Giản Diệc Thừa mời Sơ Ngữ đi ăn cơm, nói ý định của cục cảnh sát với Nhị Lang Thần.

“Ý của cục là đem Nhị Lang Thần về làm chó cảnh sát, dù sao trên đời này ít có con chó nào thông minh như nó.”

Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, Nhị lang thần cũng coi là thông minh nhưng không phải thành tinh như bọn họ nghĩ. Nó chỉ làm theo những chỉ thị của cô, nếu cô không ra lệnh thì nó cũng đâu có khác gì loài chó bình thường. Đội cảnh sát kỳ vọng nó quá cao, đến lúc phát hiện nó không khôn khéo như bọn họ nghĩ, có khi nào trong cơn tức giận đem nó đi… Hầm?

Sơ Ngữ bị suy nghĩ của mình làm hết hồn, cô uống một hớp nước sau đó làm như tùy ý nói, “Để Nhị Lang Thần gia nhập vào đội chó? Tớ cảm thấy không được. Tớ là chủ của nó, tình huống của nó tớ là người rõ nhất, nó cũng không thông minh như cảnh sát nghĩ đâu. Những chuyện nó đã làm kia đều là kết quả huấn luyện lâu dài, nhưng Nhị lang Thần chỉ nghe tớ ra lệnh, đổi người thì không thể thực hiện được.”

“Ừ.” Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, “Tớ cũng nghĩ như vậy, cho Nhị Lang Thần vào đội chó còn không bằng nhờ cậu giúp cảnh sát huấn luyện chó, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực nói chuyện với chó.”

“E hèm”. Hớp nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô định nói “Làm sao cậu biết?”, may mà kịp thời thu lại, cuối cùng bật thốt ra, “Cậu… Cậu nói với bọn họ vậy hả?”

Ôi trời! Sơ Ngữ còn cho là mình giấu rất kỹ, không ngờ đã bị anh nhìn ra! Đúng là không thể nói bậy trước mặt trinh sát!

Cũng may người bình thường sẽ không nghĩ đến những phương diện khác, chỉ có anh mới nghĩ như vậy, cảm thấy cô có khả năng thiên phú đối với việc nói chuyện với động vật. Dù sao cô là bác sĩ tâm lý của thú cưng mà, đặc biệt nghiên cứu lĩnh vực này, đúng, chính là như vậy.

Giản Diệc Thừa cầm khăn giấy đưa cho cô, tay lại bận bịu rót một ly nước, sau đó lắc đầu nói, “Không có, tớ phải hỏi ý kiến cậu trước.”

Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn đi làm chuyện huấn luyện chó cảnh sát gì đó, phương pháp huấn luyện của cô khác với người bình thường, cũng không thể sau khi huấn luyện chỉ có mình cô mới sai bảo tụi nó được. Mỗi người đều có chuyên môn, cô chỉ cần làm tốt việc huấn luyện thú cưng của mình là được rồi.

Suy nghĩ một chút, Sơ Ngữ nói, “Nếu như cảnh sát cần giúp gì thì cứ gọi tớ tới, nhưng còn việc huấn luyện chó thì tớ không làm được. Dù sao tớ không có kỹ năng cơ bản, sợ rằng kết quả huấn luyện không như mong muốn của cảnh sát các cậu.”

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, “Ừ, tớ hiểu ý cậu.” Cuối cùng anh lại nói thêm một câu, “Cậu không cần áp lực, việc của cậu chỉ có tớ biết, tớ sẽ không nói với ai cả.”

Anh có thể nhìn ra, cô không hy vọng người khác biết mình có loại năng lực này.

Sơ Ngữ cảm kích cười một tiếng, “Cám ơn cậu.”

Coi như là anh đã giúp bảo vệ bí mật, Sơ Ngữ nói một câu, “Lần tới mà cậu gặp phải vụ án có động vật ở đó thì có thể nhờ tớ hỗ trợ. Mặc dù thông tin từ động vật không thể làm bằng chứng nhưng tớ có thể cung cấp cho cậu một ít đầu mối.”

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái nói, “Được.”

Cơm nước xong, Giản Diệc Thừa theo lệ thường đưa cô về nhà. Trên đường trở về có đi ngang qua cửa tiệm, Sơ Ngữ liếc thấy trước cửa có một thân ảnh màu trắng, cô nóng nảy vội vàng nói, “Dừng xe!”

Giản Diệc Thừa không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe lời ngừng xe ở ven đường.

Sơ Ngữ nhanh chóng mở xuống xe chạy đi. Giản Diệc Thừa cũng chạy theo phía sau cô.

Cà Phê nóng nảy vạn phần cào cửa, thê lương kêu, “Mở cửa! Mở cửa! Bà chủ mau mở cửa! Cứu mạng a!”

Sơ Ngữ vừa nghe tiếng cứu mạng liền khẩn trương, “Sao vậy Cà Phê, xảy ra chuyện gì?”

Cà Phê nghe được giọng của cô thì ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, “Ô ô, chị đi đâu vậy, meo kêu nửa ngày cũng không tìm được chị!”

Sơ Ngữ ôm nó vào lòng, an ủi, “Đừng khóc đừng khóc, em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ô ô, chủ nhân của meo sắp chết, chảy thật là nhiều máu, thật là nhiều máu…”

Sơ Ngữ hoảng hồn, vội hỏi, “Ở đâu? Mau dẫn chị tới đó!”

Giản Diệc Thừa nghe cô nói thì kinh ngạc, “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh nhìn Sơ Ngữ và con mèo một hỏi một đáp, mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng trực giác cảm thấy có thể Sơ Ngữ hiểu. Xem ra, cô thật sự giỏi ngôn ngữ động vật, thậm chí đạt tới trình độ có thể trao đổi.

Sơ Ngữ cũng không che giấu trước mặt anh nữa, nói thẳng, “Chủ nhân của nó có thể đang xảy ra chuyện, chúng ta cần đi xem thử.”

Giản Diệc Thừa vừa nghe lập tức nghiêm túc nói, “Được, tớ đi lái xe.”

Hai người được Cà Phê chỉ đường đi đến một khu biệt thự. Theo Cà Phê nói, đây là nơi chủ nhân nó ở.

Sơ Ngữ cảm thấy kỳ quái, chủ nhân của nó không phải là Quý Phi Yên sao? Cô ấy cũng không phải là người Giang Thành vậy tại sao lại mua biệt thự ở chỗ này?

Nhưng mà cái tiểu khu này nghiêm thật, Giản Diệc Thừa xuất trình thẻ cảnh sát ra bảo vệ mới cho bọn họ vào, vậy mà họ vẫn còn cử quản lý đi theo thuyết phục hai người trở về.

“Cảnh sát, trị an ở tiểu khu của chúng tôi rất tốt, đi cả Giang Thành cũng không tìm được tiểu khu nào có trị an tốt hơn ở đây đâu. Nhân viên an ninh tuần tra 24/24, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?”

Giản Diệc Thừa nghiêm túc nói, “Chúng tôi nhận được tin báo án nên mới tới, mong các anh đồng ý phối hợp.”

Quản lý thấy anh nói chắc chắn nên cũng miễn cưỡng tin tưởng, “Vậy cũng tốt, nhưng mà tôi nói trước, anh không thể lục soát nhà người khác đâu nếu không chủ nhà sẽ kiện chúng tôi đấy.” Người trong cái tiểu khu này không giàu thì sang, ngay cả đại minh tinh cũng có, bị khiếu nại chắc chắn ông ta sẽ mất chén cơm. Hai người này tới cũng không nói muốn tìm nhà nào, mặt nghiêm trọng đi vào trong. Còn có người nữ ôm con mèo, đi theo phía sau là hai con chó, một con trong đó còn đèo trên người mình thêm con mèo nữa, dáng vẻ này mà tới phá án gì? Đưa tình nhân đi dạo với mèo và chó thì đúng hơn!

Đi theo chỉ dẫn của Cà Phê tới trước biệt thự số 9, vừa định đẩy vào thì quản lý lập tức nóng nảy, “Nhà này không được, không thể đi vào.”

Giản Diệc Thừa trầm mặt hỏi, “Tại sao không được vào?”

“Ây da anh đừng hỏi, dù sao cũng không được.” Chỗ này là nhà của đại minh tinh, lúc đầu đã thương lượng rồi, không được cho bất cứ ai vào. Ai biết hai người này là người xấu hay là phóng viên. Nếu ông tùy tiện cho người ta vào, chủ nhà trách tội xuống là ông có thể thôi việc luôn.

Thật là, hai người này cũng không giống như đang phá án, giống ngụy trang tới gần minh tinh hơn!

Sơ Ngữ có chút nóng nảy, “Nhưng mà bên trong thật sự có người xảy ra chuyện, ông để cho chúng tôi vào xem chút đi!”

“Không được, đây là cam kết của chúng tôi với chủ nhà, không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể cho hai người vào.” Quản lý giữ vững đạo đức nghề nghiệp, ngay cả thẻ cảnh sát cũng không có tác dụng.

Sơ Ngữ còn định nói nữa thì Giản Diệc Thừa không biết đã dùng cái gì mở khóa bước vào. Cô vội vàng đi theo sau lưng anh, vừa chạy vào vừa nói, “Chúng tôi biết đây là chức trách của anh nhưng chuyện mạng người quan trọng hơn, xin lỗi, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi thay anh chịu trách nhiệm!”

Quản lý tức giận không ngừng trợn mắt, nhưng người đã bước vào, ông có tức nữa cũng vô ích, cuối cùng đành theo hai người đi vào. Lỡ mà hai người này là tên lừa gạt, ông cũng có thể bảo vệ cho chủ nhà an toàn.

Giản Diệc Thừa vừa đẩy cửa biệt thự đã nghe mùi máu tanh, anh lập tức cau mày, sợ là xảy ra án mạng nữa.

Sơ Ngữ được Cà Phê nhắc nhở, vội vàng nói, “Ở lầu hai!”

Giản Diệc Thừa sải bước xông lên, theo mùi máu tanh đi đến phòng ngủ lầu hai.

Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên đất, dưới người chảy ra một mảng lớn vết máu.

Sơ Ngữ bước vào, Giản Diệc Thừa đã chắn trước mặt cô, “Đừng nhìn.” Lui ra cửa, anh nói, “Vẫn còn hô hấp.”

Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, Giản Diệc Thừa lập tức nhìn về phía quản lý, “Người còn sống, ông mau đưa cô ấy đi bệnh viện, liên lạc với người thân nữa.”

Quản lý giật mình, “Xảy ra chuyện thật à?” Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời đã vội vàng chạy đến phòng ngủ nhìn một cái, thật có người đang nằm trong vũng máu. Quản lý sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, bận bịu gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, “Trên người vết máu chảy khá nhiều, trên đầu có cục sưng, chăc là do ngã xuống đập đầu, còn có, máu chảy là do sinh non gây ra.”

“Sinh non?” Sơ Ngữ giật mình, chưa bao giờ nghe nói Quý Phi Yên mang thai cả? “Người bên trong đó là Quý Phi Yên đúng không?”

Người không bao giờ chú ý tới làng giải trí Giản Diệc Thừa, nghi ngờ hỏi, “Quý Phi Yên là ai?”

Sơ Ngữ: “…”

Cũng may có Cà Phê trả lời cô, “Đúng vậy, chủ nhân em là Yên Yên, bà chủ chị giúp chị ấy đi, đừng để mọi người nhận ra. Nếu không người khác biết chị ấy chưa lập gia đình mà đã sinh non nhất định sẽ mắng chị ấy tơi tả!”

Sơ Ngữ: “…”

Em cũng biết nhiều thật!

Truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

REVIEW TRUYỆN CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG

Tác giả: Giang Nam Hồng ĐậuThể loại: Hiện đai, trinh thám, dị năng, phá án, sảng văn, sủng, HE.Tình trạng: 68 chương, hoàn edit + có ebook.

Giới Thiệu:

Sau tai nạn xe cộ, Sơ Ngữ bất ngờ có được một năng lực đỉnh của đỉnh: Có thể nói chuyện với động vật. Vì vậy cô mở một phòng khám tâm lý cho thú cưng, nhưng mỗi ngày đều chỉ nằm phơi nắng với chó mèo, cho đến một hôm, chú mèo Đại Miêu nhà cô nói cho cô biết: Tiểu khu bên cạnh đã xảy ra một vụ án mạng.

Về sau, những động vật ở khắp thành phố đều đến tìm cô báo án.

“Cô chủ, con sen nhà em ân ái với nhau, hành hạ chú mèo độc thân là em đây, chị quản được không?”

“Cô chủ, mấy khúc xương em tích góp được hơn nửa tháng bị người ta đánh cắp rồi.”

“Cô chủ, chủ nhân nhà em ngoại tình xong bỏ trốn rồi.”

“Cô chủ, con sen của em mất tích rồi.”

Sơ Ngữ: “…”

“Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng” là một bộ truyện có cái tên siêu dễ thương và đáng yêu nhưng chẳng ai ngờ đây lại là truyện trinh thám phá án. Theo văn án thì nữ chính Sơ Ngữ sau tai nạn xe cộ được trời ban cho một siêu năng lực cực đỉnh, đó là có thể nghe hiểu tiếng động vật và có thể giao tiếp với chúng. Và cũng nhờ có năng lực này mà cô đã giúp cảnh sát phá được không biết bao nhiêu vụ án.

Nữ chính Sơ Ngữ mở một phòng khám tâm lý thú cưng nhưng chả có khách mấy, hàng ngày chỉ nằm phơi nắng với chú mèo béo Đại Miêu và chú chó Nhị Lang Thần nhà mình, ai dè một ngày nọ có một vị khách bước vào với chú mèo nhà mình và chẳng ai ngờ được chỉ mấy tháng sau vị khách đó đã bị giết hại một cách thê thảm trong căn nhà mình. Bắt đầu từ vụ án đó, càng ngày càng nhiều vụ án khác xuất hiện, từ những vụ án bình thường đến những vụ rùng rợn như sát hại vì tiền, bắt cóc trẻ con, chặt xác, bắt cóc để moi tim,… Và tất cả những vụ án đó đều nhờ có Sơ Ngữ và đám động vật siêu đáng yêu trợ giúp thì mới có thể thành công kết án trong thời gian ngắn nhất. Các vụ án đều khá ngắn, chỉ trong vòng vài chương thôi, không hề hack não chút nào, lúc đọc tuy mình hơi sợ nhưng xen vào đó là những cảnh tượng mấy bé chó bé mèo nhanh nhảu ra sức giúp đỡ mọi người nên cũng bớt sợ, chỉ thấy buồn cười thôi.

Có thể nói, mấy bé mèo bé chó lang thang đóng một vai trò không hề nhỏ trong các vụ nói riêng và trong bộ truyện nói chung. Mà mấy bé này đều có tính cách và suy nghĩ như mấy đứa bé học mẫu giáo vậy, rất non nớt ngây thơ nhưng cũng rất chính trực và luôn biết giúp đỡ người khác. Mấy bé thú cưng trong truyện này chính ra còn có nhiều đất diễn hơn nam chính Giản Diệc Thừa nữa cơ :v

Đọc Truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

*Xẻng xúc phân của chương trước là con sen, chủ của mèo đấy mn. Mình nhầm lẫn đôi chút, mong mn thông cảm!

Con mèo bị chủ nhân ngoại tình vứt bỏ tên là Cà Phê, sau khi nó nói tên Sơ Ngữ liền biết tại sao mình có cảm giác quen thuộc với nó.

Cà Phê là một con mèo minh tinh. Nói chính xác hơn nó là mèo của một người nổi tiếng — nữ minh tinh đang ăn khách Quý Phi Yên.

Quý Phi Yên thường xuyên đăng hình nó lên Weibo, Sơ Ngữ cũng từng thấy qua. Chắc là vì cô gặp rất nhiều mèo trên Weibo nên mới không nhận ra nó là mèo của Quý Yên Phi.

Dù sao cuộc sống của đại minh tinh và của cô cách nhau quá xa, Sơ Ngữ không bao giờ nghĩ tới mèo của người ta sẽ đột nhiên chạy đến tiệm của mình.

Nhưng mà sao lại là Quý Phi Yên? Sơ Ngữ lắc đầu một cái, Quý Phi Yên xuất đạo hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ scandal nào, mặc dù có phóng viên thường hay chụp hình đăng bài lung tung nhưng cô ấy cũng sẽ lập tức thanh minh. Quý Phi Yên chắc hẳn là nữ minh tinh trong làng giải trí có ít scandal nhất.

Cho nên Cà Phê nói ngoại tình chắc ý là chủ có bạn trai phản bội nó? Tính chiếm hữu của loài mèo rất mạnh, giống như Tiểu Quai vậy, tình yêu của nó với Thẩm Tinh là loại muốn chiếm làm của riêng. Cô ấy có bạn trai nó liền cảm thấy như bị phản bội. Cà phê bây giờ chắc cũng như vậy.

Nhưng mà Cà Phê cũng là con mèo kiêu ngạo, sau khi nghe cô giải thích việc chủ nhân của nó có bạn trai là bình thường thì không chịu, lập tức tức giận chạy ra ngoài, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Nghĩ lại thì nó đã mò được tới đây vậy chắc nhà cũng cách không xa, Cà Phê có thể tự mình về nhà được chứ?

Mặc dù cô cũng không biết Quý Phi Yên tại sao đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành.

Buổi tối, Giản Diệc Thừa mời Sơ Ngữ đi ăn cơm, nói ý định của cục cảnh sát với Nhị Lang Thần.

“Ý của cục là đem Nhị Lang Thần về làm chó cảnh sát, dù sao trên đời này ít có con chó nào thông minh như nó.”

Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, Nhị lang thần cũng coi là thông minh nhưng không phải thành tinh như bọn họ nghĩ. Nó chỉ làm theo những chỉ thị của cô, nếu cô không ra lệnh thì nó cũng đâu có khác gì loài chó bình thường. Đội cảnh sát kỳ vọng nó quá cao, đến lúc phát hiện nó không khôn khéo như bọn họ nghĩ, có khi nào trong cơn tức giận đem nó đi… Hầm?

Sơ Ngữ bị suy nghĩ của mình làm hết hồn, cô uống một hớp nước sau đó làm như tùy ý nói, “Để Nhị Lang Thần gia nhập vào đội chó? Tớ cảm thấy không được. Tớ là chủ của nó, tình huống của nó tớ là người rõ nhất, nó cũng không thông minh như cảnh sát nghĩ đâu. Những chuyện nó đã làm kia đều là kết quả huấn luyện lâu dài, nhưng Nhị lang Thần chỉ nghe tớ ra lệnh, đổi người thì không thể thực hiện được.”

“Ừ.” Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, “Tớ cũng nghĩ như vậy, cho Nhị Lang Thần vào đội chó còn không bằng nhờ cậu giúp cảnh sát huấn luyện chó, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực nói chuyện với chó.”

“E hèm”. Hớp nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô định nói “Làm sao cậu biết?”, may mà kịp thời thu lại, cuối cùng bật thốt ra, “Cậu… Cậu nói với bọn họ vậy hả?”

Ôi trời! Sơ Ngữ còn cho là mình giấu rất kỹ, không ngờ đã bị anh nhìn ra! Đúng là không thể nói bậy trước mặt trinh sát!

Cũng may người bình thường sẽ không nghĩ đến những phương diện khác, chỉ có anh mới nghĩ như vậy, cảm thấy cô có khả năng thiên phú đối với việc nói chuyện với động vật. Dù sao cô là bác sĩ tâm lý của thú cưng mà, đặc biệt nghiên cứu lĩnh vực này, đúng, chính là như vậy.

Giản Diệc Thừa cầm khăn giấy đưa cho cô, tay lại bận bịu rót một ly nước, sau đó lắc đầu nói, “Không có, tớ phải hỏi ý kiến cậu trước.”

Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn đi làm chuyện huấn luyện chó cảnh sát gì đó, phương pháp huấn luyện của cô khác với người bình thường, cũng không thể sau khi huấn luyện chỉ có mình cô mới sai bảo tụi nó được. Mỗi người đều có chuyên môn, cô chỉ cần làm tốt việc huấn luyện thú cưng của mình là được rồi.

Suy nghĩ một chút, Sơ Ngữ nói, “Nếu như cảnh sát cần giúp gì thì cứ gọi tớ tới, nhưng còn việc huấn luyện chó thì tớ không làm được. Dù sao tớ không có kỹ năng cơ bản, sợ rằng kết quả huấn luyện không như mong muốn của cảnh sát các cậu.”

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, “Ừ, tớ hiểu ý cậu.” Cuối cùng anh lại nói thêm một câu, “Cậu không cần áp lực, việc của cậu chỉ có tớ biết, tớ sẽ không nói với ai cả.”

Anh có thể nhìn ra, cô không hy vọng người khác biết mình có loại năng lực này.

Sơ Ngữ cảm kích cười một tiếng, “Cám ơn cậu.”

Coi như là anh đã giúp bảo vệ bí mật, Sơ Ngữ nói một câu, “Lần tới mà cậu gặp phải vụ án có động vật ở đó thì có thể nhờ tớ hỗ trợ. Mặc dù thông tin từ động vật không thể làm bằng chứng nhưng tớ có thể cung cấp cho cậu một ít đầu mối.”

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái nói, “Được.”

Cơm nước xong, Giản Diệc Thừa theo lệ thường đưa cô về nhà. Trên đường trở về có đi ngang qua cửa tiệm, Sơ Ngữ liếc thấy trước cửa có một thân ảnh màu trắng, cô nóng nảy vội vàng nói, “Dừng xe!”

Giản Diệc Thừa không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe lời ngừng xe ở ven đường.

Sơ Ngữ nhanh chóng mở xuống xe chạy đi. Giản Diệc Thừa cũng chạy theo phía sau cô.

Cà Phê nóng nảy vạn phần cào cửa, thê lương kêu, “Mở cửa! Mở cửa! Bà chủ mau mở cửa! Cứu mạng a!”

Sơ Ngữ vừa nghe tiếng cứu mạng liền khẩn trương, “Sao vậy Cà Phê, xảy ra chuyện gì?”

Cà Phê nghe được giọng của cô thì ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, “Ô ô, chị đi đâu vậy, meo kêu nửa ngày cũng không tìm được chị!”

Sơ Ngữ ôm nó vào lòng, an ủi, “Đừng khóc đừng khóc, em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ô ô, chủ nhân của meo sắp chết, chảy thật là nhiều máu, thật là nhiều máu…”

Sơ Ngữ hoảng hồn, vội hỏi, “Ở đâu? Mau dẫn chị tới đó!”

Giản Diệc Thừa nghe cô nói thì kinh ngạc, “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh nhìn Sơ Ngữ và con mèo một hỏi một đáp, mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng trực giác cảm thấy có thể Sơ Ngữ hiểu. Xem ra, cô thật sự giỏi ngôn ngữ động vật, thậm chí đạt tới trình độ có thể trao đổi.

Sơ Ngữ cũng không che giấu trước mặt anh nữa, nói thẳng, “Chủ nhân của nó có thể đang xảy ra chuyện, chúng ta cần đi xem thử.”

Giản Diệc Thừa vừa nghe lập tức nghiêm túc nói, “Được, tớ đi lái xe.”

Hai người được Cà Phê chỉ đường đi đến một khu biệt thự. Theo Cà Phê nói, đây là nơi chủ nhân nó ở.

Sơ Ngữ cảm thấy kỳ quái, chủ nhân của nó không phải là Quý Phi Yên sao? Cô ấy cũng không phải là người Giang Thành vậy tại sao lại mua biệt thự ở chỗ này?

Nhưng mà cái tiểu khu này nghiêm thật, Giản Diệc Thừa xuất trình thẻ cảnh sát ra bảo vệ mới cho bọn họ vào, vậy mà họ vẫn còn cử quản lý đi theo thuyết phục hai người trở về.

“Cảnh sát, trị an ở tiểu khu của chúng tôi rất tốt, đi cả Giang Thành cũng không tìm được tiểu khu nào có trị an tốt hơn ở đây đâu. Nhân viên an ninh tuần tra 24/24, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?”

Giản Diệc Thừa nghiêm túc nói, “Chúng tôi nhận được tin báo án nên mới tới, mong các anh đồng ý phối hợp.”

Quản lý thấy anh nói chắc chắn nên cũng miễn cưỡng tin tưởng, “Vậy cũng tốt, nhưng mà tôi nói trước, anh không thể lục soát nhà người khác đâu nếu không chủ nhà sẽ kiện chúng tôi đấy.” Người trong cái tiểu khu này không giàu thì sang, ngay cả đại minh tinh cũng có, bị khiếu nại chắc chắn ông ta sẽ mất chén cơm. Hai người này tới cũng không nói muốn tìm nhà nào, mặt nghiêm trọng đi vào trong. Còn có người nữ ôm con mèo, đi theo phía sau là hai con chó, một con trong đó còn đèo trên người mình thêm con mèo nữa, dáng vẻ này mà tới phá án gì? Đưa tình nhân đi dạo với mèo và chó thì đúng hơn!

Đi theo chỉ dẫn của Cà Phê tới trước biệt thự số 9, vừa định đẩy vào thì quản lý lập tức nóng nảy, “Nhà này không được, không thể đi vào.”

Giản Diệc Thừa trầm mặt hỏi, “Tại sao không được vào?”

“Ây da anh đừng hỏi, dù sao cũng không được.” Chỗ này là nhà của đại minh tinh, lúc đầu đã thương lượng rồi, không được cho bất cứ ai vào. Ai biết hai người này là người xấu hay là phóng viên. Nếu ông tùy tiện cho người ta vào, chủ nhà trách tội xuống là ông có thể thôi việc luôn.

Thật là, hai người này cũng không giống như đang phá án, giống ngụy trang tới gần minh tinh hơn!

Sơ Ngữ có chút nóng nảy, “Nhưng mà bên trong thật sự có người xảy ra chuyện, ông để cho chúng tôi vào xem chút đi!”

“Không được, đây là cam kết của chúng tôi với chủ nhà, không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể cho hai người vào.” Quản lý giữ vững đạo đức nghề nghiệp, ngay cả thẻ cảnh sát cũng không có tác dụng.

Sơ Ngữ còn định nói nữa thì Giản Diệc Thừa không biết đã dùng cái gì mở khóa bước vào. Cô vội vàng đi theo sau lưng anh, vừa chạy vào vừa nói, “Chúng tôi biết đây là chức trách của anh nhưng chuyện mạng người quan trọng hơn, xin lỗi, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi thay anh chịu trách nhiệm!”

Quản lý tức giận không ngừng trợn mắt, nhưng người đã bước vào, ông có tức nữa cũng vô ích, cuối cùng đành theo hai người đi vào. Lỡ mà hai người này là tên lừa gạt, ông cũng có thể bảo vệ cho chủ nhà an toàn.

Giản Diệc Thừa vừa đẩy cửa biệt thự đã nghe mùi máu tanh, anh lập tức cau mày, sợ là xảy ra án mạng nữa.

Sơ Ngữ được Cà Phê nhắc nhở, vội vàng nói, “Ở lầu hai!”

Giản Diệc Thừa sải bước xông lên, theo mùi máu tanh đi đến phòng ngủ lầu hai.

Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên đất, dưới người chảy ra một mảng lớn vết máu.

Sơ Ngữ bước vào, Giản Diệc Thừa đã chắn trước mặt cô, “Đừng nhìn.” Lui ra cửa, anh nói, “Vẫn còn hô hấp.”

Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, Giản Diệc Thừa lập tức nhìn về phía quản lý, “Người còn sống, ông mau đưa cô ấy đi bệnh viện, liên lạc với người thân nữa.”

Quản lý giật mình, “Xảy ra chuyện thật à?” Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời đã vội vàng chạy đến phòng ngủ nhìn một cái, thật có người đang nằm trong vũng máu. Quản lý sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, bận bịu gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, “Trên người vết máu chảy khá nhiều, trên đầu có cục sưng, chăc là do ngã xuống đập đầu, còn có, máu chảy là do sinh non gây ra.”

“Sinh non?” Sơ Ngữ giật mình, chưa bao giờ nghe nói Quý Phi Yên mang thai cả? “Người bên trong đó là Quý Phi Yên đúng không?”

Người không bao giờ chú ý tới làng giải trí Giản Diệc Thừa, nghi ngờ hỏi, “Quý Phi Yên là ai?”

Sơ Ngữ: “…”

Cũng may có Cà Phê trả lời cô, “Đúng vậy, chủ nhân em là Yên Yên, bà chủ chị giúp chị ấy đi, đừng để mọi người nhận ra. Nếu không người khác biết chị ấy chưa lập gia đình mà đã sinh non nhất định sẽ mắng chị ấy tơi tả!”

Sơ Ngữ: “…”

Em cũng biết nhiều thật!

Cửa Hàng Thú Cưng Nguyên Hồng Quy Nhơn

Có nên chọn cửa hàng thú cưng Nguyên Hồng Quy Nhơn gần nhà? Bây giờ nó là sản phẩm hàng hiệu được phần lớn Anh/Chị quan tâm, chất lượng tốt nhất và rẻ nhất trên thị trường, sản phẩm được biết đến nhiều được bán ở nhiều trung tâm mua sắm, chợ siêu thị điện máy Nguyên Hồng Quy Nhơn và các sàn thương mại điện tử… tuy nhiên luôn đi kèm rủi ro Chị/Em cần cảnh giác lừa đảo vì Ngày nay có nhiều hàng giả – hàng thanh lý – hàng nhái đã qua sử dụng, hàng cũ, hàng kém chất lượng tràn lan ở Nguyên Hồng Quy Nhơn, mọi người nên tham khảo kiểm tra và so sánh giá bán ở nhiều nơi, đánh giá hàng thương hiệu, hàng xách tay và có nhiều voucher giảm giá để tiết kiệm chi phí – thế nhưng tại các sàn đấu giá trực tuyến, nếu mua nguồn hàng số lượng nhiều thì yêu cầu shop tại Nguyên Hồng Quy Nhơn báo giá nhanh. Mua hàng qua mạng nên chọn phương thức thanh toán khi nhận hàng hay còn gọi là ship cod. Cửa hàng thú cưng có khá nhiều mức giá đắt nhất thế giới cũng chỉ khác nhau ở khâu bán lẻ, phụ kiện đi kèm hoặc quốc gia sản xuất và thời gian bảo hành.

Xem tất cả sản phẩm cửa hàng thú cưng tại: cuahangthucung.org

Đánh giá phản hồi của khách hàng Nguyên Hồng Quy Nhơn:Anh Trần Quang Thiều, một khách hàng tại Nguyên Hồng Quy Nhơn, cho biết: “Tôi là người dân ở xa trung tâm thành phố, việc mua sắm quả thật là vất vả. Mới đầu khi đặt mua hàng hóa trên website Cửa hàng thú cưng, tôi cũng hơi lo lắng. Thật không ngờ chỉ sau có 36 tiếng tôi đã nhận được hàng, chu đáo từ cách bao gói sản phẩm đến phiếu bảo hành, hóa đơn, giá cả theo tôi là rẻ hơn so với nhiều cửa hàng thú cưng nổi tiếng khác ở Nguyên Hồng Quy Nhơn. Hiện nay khi muốn mua một món đồ nào đó, tôi sẽ không còn phải đi tới gần 100km mới vào được trung tâm Nguyên Hồng Quy Nhơn nữa mà ngồi nhà là có thể mua qua internet được tất cả mọi thứ.”

Chị Thu Hằng Nguyên Hồng Quy Nhơn cho biết: “Ngay sau tết Nguyên đán, tôi đã không trực tiếp tìm các cửa hàng thú cưng kiểu truyền thống mà chỉ đặt hàng qua các trang mạng, nhưng phải trả thêm tiền vận chuyển và khuyên các bạn hãy yên tâm vì không phải đến nơi đông người”.

Cửa Hàng Thú Cưng Gia Lộc Hải Dương

Tags: Bình Giang, Cẩm Giàng, Chí Linh, Gia Lộc, Thành phố Hải Dương, Kim Thành, Kinh Môn, Nam Sách, Ninh Giang, Thanh Hà, Thanh Miện, Tứ Kỳ,

Có nên chọn cửa hàng thú cưng Gia Lộc Hải Dương gần nhà? Từ trước đến nay nó là sản phẩm hàng hiệu được rất nhiều các bạn quan tâm, chất lượng tốt nhất và rẻ nhất trên thị trường, kiện hàng được biết đến nhiều được bán ở nhiều trung tâm mua sắm, điện máy siêu thị chợ Gia Lộc Hải Dương và các sàn thương mại điện tử… tuy vậy luôn đi kèm rủi ro các bạn cần cảnh giác lừa đảo vì Cho đến giờ có nhiều hàng giả – hàng thanh lý – hàng nhái đã qua sử dụng, hàng cũ, hàng kém chất lượng tràn lan ở Gia Lộc Hải Dương, Anh/Em nên tham khảo kiểm tra và so sánh giá bán ở nhiều nơi, tìm hiểu hàng thương hiệu, hàng xách tay và có nhiều voucher giảm giá để tiết kiệm chi phí – tuy nhiên tại các sàn đấu giá trực tuyến, nếu mua mặt hàng số lượng nhiều thì yêu cầu shop tại Gia Lộc Hải Dương báo giá cụ thể. Mua hàng trên mạng nên chọn phương thức thanh toán khi nhận hàng hay còn gọi là ship cod. Cửa hàng thú cưng có khá nhiều mức giá đắt nhất thế giới cũng chỉ khác nhau ở khâu bán lẻ, phụ kiện đi kèm hoặc quốc gia sản xuất và thời gian bảo hành.

Xem tất cả sản phẩm cửa hàng thú cưng tại: cuahangthucung.org

Đánh giá phản hồi của khách hàng Gia Lộc Hải Dương:Anh Trần Quang Thiều, một khách hàng tại Gia Lộc Hải Dương, cho biết: “Tôi là người dân ở xa trung tâm thành phố, việc mua sắm quả thật là vất vả. Mới đầu khi đặt mua hàng hóa trên website Cửa hàng thú cưng, tôi cũng hơi lo lắng. Thật không ngờ chỉ sau có 36 tiếng tôi đã nhận được hàng, chu đáo từ cách bao gói kiện hàng đến phiếu bảo hành, hóa đơn, giá cả theo tôi là rẻ hơn so với nhiều cửa hàng thú cưng nổi tiếng khác ở Gia Lộc Hải Dương. Bây giờ khi muốn mua một món đồ nào đó, tôi sẽ không còn phải đi tới gần 100km mới vào được trung tâm Gia Lộc Hải Dương nữa mà ngồi nhà là có thể mua tại website được tất cả mọi thứ.”

Chị Thu Hằng Gia Lộc Hải Dương cho biết: “Ngay sau tết Nguyên đán, tôi đã không trực tiếp tìm các cửa hàng thú cưng kiểu truyền thống mà chỉ đặt hàng qua các trang mạng, tuy vậy phải trả thêm tiền vận chuyển và khuyên Chị/Em hãy yên tâm vì không phải đến nơi đông người”.

Tags: Đoàn Thượng, Đồng Quang, Đức Xương, Gia Hòa, Gia Khánh, Gia Lương, Gia Tân, Gia Xuyên, Hoàng Diệu, Hồng Hưng, Lê Lợi, Liên Hồng, Nhật Tân, Phạm Trấn, Phương Hưng, Quang Minh, Tân Tiến, Thống Kênh, Thống Nhất, Toàn Thắng, Trùng Khánh, Yết Kiêu,

Cập nhật thông tin chi tiết về Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!