Xu Hướng 3/2023 # Đọc 21. Có Biết Mắng Yêu Không? # Top 7 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Đọc 21. Có Biết Mắng Yêu Không? # Top 7 View

Bạn đang xem bài viết Đọc 21. Có Biết Mắng Yêu Không? được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Luyện Tập!Luyện Tập!Luyện Tập! x100 Đây có thể là câu nói miêu tả chính xác nhất tinh thần của BigHit vào lúc này Những ngày cuối năm các nghệ sĩ đều tất bật làm việc để chuẩn bị cho sự trở lại vào đầu năm mới. Nói về khoản chăm chỉ thì idol nhà BigHit cũng chẳng chịu thua kém các công ty khác, họ luyện tập với tinh thần hoàn toàn tự nguyện và sẵn sàng vứt bỏ hết những ngày nghỉ tết mà bản thân vốn dĩ sẽ nhận được. Riêng mấy tiền bối nhà Bangtan thì cứ chủ trương với tinh thần Love Myself, nghỉ tết vẫn là chính vì chẳng phải khoảng thanh xuân lúc trước họ đã giành hết cho âm nhạc rồi sao Jin hiện tại chắc đang cùng vợ và con gái hí hửng ra sân bay với ba tấm vé đi Việt Nam được Ami tặng, Namjoon thì vẫn cứ tất bật với việc nhà đón tết cũng chẳng có tâm trạng đâu mà tụ tập với anh em, Suga độc thân tất nhiên vẫn ở trong studio viết nhạc chỉ là những ngày này chẳng có một bóng ma nào đến quậy phá nên ông anh rất hào hứng tạo ra sản phẩm mới. Các thành viên khác thì đua nhau sắm tết, đến thăm gia đình của bạn gái sau đó trở về quê nhà quây quần bên những người thân yêu. Chỉ riêng một người đáng thương là Jeon JungKook, ba mẹ của anh đã trốn ra nước ngoài đánh lẻ vài ngày để du xuân cho nên anh có muốn về thăm nhà cũng chẳng ai tiếp đón, Ami thì lại cương quyết không muốn về quê cùng anh bởi vì cô còn rất nhiều rất nhiều thứ để chuẩn bị cho lịch comeback vào đầu năm mới, thế nên giữa bọn họ lại có một trận cãi nhau “Em hay lắm, chuyện gì em cũng có thể tự quyết một cách dứt khoác ngay cả mấy tấm vé chuẩn bị cho em về Việt Nam em cũng đem làm quà cho anh Jin” JungKook ngồi trên giường vừa xếp đồ bỏ vào vali vừa trách mắng kẻ cuồng công việc trước mặt “Ba mẹ của em đã sớm đi du lịch Thái Lan, dự định qua tết mới trở về. Vừa hôm qua gọi điện bảo em yên ổn ở Hàn đón tết cho hai vợ chồng nhà họ có không gian riêng tư nữa đấy” “Cho dù có chuyện gì thì em cũng phải nói một tiếng để anh thu xếp ở nhà cùng em, em có xem chúng ta là vợ chồng không vậy?” Thật là chọc điên người khác mà, cứ ngỡ vợ mình sẽ về Việt Nam ăn tết nên ai kia cũng hứa với anh trai năm nay nhất định về Busan cùng anh ấy dọn nhà đón tết chờ ba mẹ đi chơi trở về nào ngờ giữa chừng Ami lật kèo như vậy thử hỏi sao anh an tâm bỏ cô ở lại một mình đây “Bởi vì em không muốn phá ngày nghỉ của anh, em còn phải luyện tập, em cũng đã nói với mẹ rằng tết năm nay chỉ có anh về Busan thăm họ. Tại sao mẹ luôn hiểu cho công việc của em còn anh thì không?” “Anh là đang quan tâm vợ của mình. Nghe anh nói này Ami, em không phải là một cổ máy suốt ngày chỉ biết luyện tập, em cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người” “Là em tình nguyện ở lại, anh đừng có to tiếng như thế” “Được, tự anh về quê ăn tết!” JungKook hậm hực thu dọn hành lý vào vali còn Ami chỉ biết đứng ở một góc thở dài, cô khó sử đi đến ngồi cạnh rồi ôm anh từ phía sau như một sự xoa dịu tinh thần tốt nhất “Em xin lỗi vì năm nay không thể đón tết cùng anh” JungKook không ngui giận, anh nhanh chóng kéo vali ra ngoài mặc cho Ami chạy theo mè nheo “Nè! Anh định giận em đến hết tết luôn sao?” “Anh làm sao dám giận” “Vậy tại sao không cười với em?” “Tại anh lười” “Jeon JungKook hôm nay không tốt chút nào” “Vì em không ngoan nên anh cũng chẳng cần tốt với em” “Chồng à~” Biết là bản thân không nên để mất thể diện như thế nhưng JungKook vẫn là không thể cưỡng lại sức hút của con người này, nhẹ nhàng ôm vật nhỏ vào lòng bằng tất thảy sự dịu dàng cưng chiều trong anh “Xa nhà cả năm chỉ được mỗi dịp này quây quần bên gia đình, anh phải dành thời gian cho họ nhiều một chút. Còn nữa, mua cho mấy cô chú trong dòng họ chút quà biếu tết, cái này anh nhất định không được quên đâu đấy. Còn phải hỏi thăm sức khoẻ của những người lớn tuổi đặc biệt là cha mẹ vì họ rất thích được quan tâm. Phải rồi, chị dâu vừa sinh con cho nên anh cũng nên mua ít đồ chơi làm quà cho cháu trai đấy” Ami nhón chân giúp anh chỉnh lại cổ áo, miệng thì cứ dặn dò mãi không thôi “Tại sao không chịu về với anh?” JungKook tiện tay véo má Ami một phát, cô vợ này nếu không đem theo bên cạnh thì chắc anh sẽ nhớ đến chết mất “Chúng ta đã hứa sẽ tôn trọng công việc của nhau”

“Anh biết, anh biết, là anh quên mất. Em cứ ở nhà luyện tập rồi cô đơn một mình đón tết đi, anh nhất định sẽ bỏ mặt em!” JungKook tâm tình không tốt liền bỏ vào xe, từ chối nói chuyện với Ami “Không muốn hôn tạm biệt em sao?” Ami mỉm cười nhìn tên trẻ con đang giận dỗi phía sau lớp cửa kính, cứ ngỡ là ai kia sẽ bỏ đi luôn nào ngờ cửa xe bật mở dáng người cao to của anh ập đến làm cô suýt chút không đứng vững mà ngã về sau

Với tình huống này thì có thể xem là hôn cho bỏ ghét :)) “Anh đi đây, đừng có dụ dỗ nữa, liêm sỉ anh vứt bỏ hết rồi đấy” Vừa dứt câu chiếc xe liền lăn bánh bỏ lại Ami một mình giữa thành phố Seoul chật chội nhưng đầy sự cô đơn Bắt đầu với những ngày tháng luyện tập khắc nghiệt, những vũ đạo khó như cực hình, tay và chân đều bị chấn thương để lại những vết bầm tím rất khó coi. Chế độ dinh dưỡng cũng chẳng được ngon miệng như trước vì chị quản lý đã xin nghỉ phép từ sớm, nhóm *** chỉ đành ngậm ngùi ăn mỳ gói sống qua ngày chờ người chị vĩ đại ấy trở vềMèo NhỏCác chị ấy đều quyết định sẽ về nhà ăn tếtChỉ còn mình em ở lại Seoul Mèo NhỏEm bị cảm rồiMèo NhỏJeon JungKook! Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được khôngMèo Nhỏem nhớ anh *incon một con mèo ủ rủ cô đơn* Mỗi ngày đều gửi rất nhiều tin nhắn nhưng anh vẫn không hồi âm, cứ lẳng lặng hiện dòng chữ đã xem rồi off mất tâm. Chắc anh đang bận đón tết chẳng có thời gian mà cưng chiều con vợ dở hơi như cô nữa *ting* Ami nhanh như vũ bão bật tin nhắn lên xem. Lạy trời, JungKook chịu hồi âm rồi nàyThỏ BéoEm đã lớn rồi, đến việc tự chăm sóc bản thân cũng không biết hay sao?Thỏ BéoAnh đã nói sẽ không quan tâm em nữa cho nên đừng có ở đó dụ dỗ anh Cả ngày hôm đó có kẻ ngồi lì một góc nhìn mấy chị thu dọn hành lý về nhà mà trái tim trở nên hụt hẫng đến lạ :)) Hứa hẹn với nhau là thâu đêm đón tết ăn nhậu xã láng mà bây giờ mỗi người một hướng bỏ cô ở lại đơn thân chiến đấu là thế nào chứ “Ôi những con người đã lừa dối tôi, tại sao các người lại lừa dối người phụ nữ đã có chồng như tôi chứ?” “Tụi chị xin lỗi nhưng Ami của chúng ta năm nay sẽ đón tết bên nhà chồng đúng chứ?” Mấy chị trong nhóm đang háo hức chuẩn bị về nhà thì đột nhiên đề tài lại chuyển sang Ami, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô gái nhỏ. Các chị rất ngưỡng mộ gia đình nhỏ của cô, mỗi năm tết đến cô đều tràn đầy sức sống lại là đứa tăng động nhất trong nhóm vậy mà hôm nay lại ủ rủ ngồi ở một góc lướt Ipad im lặng như vậy “Năm nay em sẽ đón tết tại công ty” Mọi người đều rất ngạc nhiên với câu trả lời từ Ami, chẳng lẻ con bé này thật sự tin và ở lại đón tết cùng họ sao “Các chị không cần lo cho em, là em tình nguyện ở lại luyện tập” Nhìn các chị ai nấy đều ủ rủ dường như họ cảm thấy có lỗi vì đã thất hứa với cô nên Ami đành phải giải thích để họ không phiền lòng khi về nhà “Tụi chị thành thật xin lỗi, ăn tết xong sáu con người tội lỗi này sẽ đem quà về tạ tội với em”

? Khóc Mèo: Mèo Có Biết Khóc Không

Trở lại năm 1899, Charles Darwin đã mô tả trong các tác phẩm của ông về biểu hiện cảm xúc ở động vật, trích dẫn ví dụ về sự đau khổ của con voi Ấn Độ mà ông đang theo dõi. Tuy nhiên, nhà khoa học không chắc liệu anh ta có nhìn thấy những biểu hiện thực sự của cảm xúc hay không, đó là một nhu cầu sinh lý do chấn thương. Kể từ đó, câu hỏi liệu động vật, kể cả mèo, có thể khóc, vẫn không có câu trả lời rõ ràng.

Tuy nhiên, nó được biết chính xác rằng rách mắt của mèo là một triệu chứng của nhiều bệnh nghiêm trọng.

1. Mèo có biết khóc không?

2. Nguyên nhân của mèo nước mắt

1Do mèo có biết khóc không?

Mèo nhà thể hiện cảm xúc. Họ có thể trải qua một loạt các cảm giác giống như con người – kích thích, giận dữ, buồn bã, khao khát và vui mừng. Đôi khi chủ sở hữu có thể nhận thấy nước mắt chảy ra từ đôi mắt của thú cưng.

Thông thường, những con mèo khóc lóc được chú ý trong những tình huống căng thẳng – khi thay đổi nhà ở, nếu những con mèo mẹ bị đưa ra khỏi mèo con hoặc chúng chết, sau cái chết của thú cưng thứ hai, người mà mèo là bạn, hoặc khi chúng mất đồ chơi yêu thích của chúng.

Ngay cả những bác sĩ thú y đã làm việc trong nhiều năm không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, vì với những thao tác y tế tương tự gây đau cho mèo, một con vật không có phản ứng, và một con khác bắt đầu có nước mắt.

Viêm mũi ở mèo

Đề xuấtTại sao con mèo con liên tục meow: lý do cho hành vi này?

2 nguyên nhân của mèo nước mắt

Sự xuất hiện của nước mắt trong mèo nhà có thể là dấu hiệu của các vấn đề sức khỏe sau đây:

kích ứng màng nhầy của mắt nếu cơ quan nước ngoài bị trúng vào nó, va đập và chấn thương;

phản ứng dị ứng (để rửa và làm sạch sản phẩm để làm sạch sàn nhà, thực phẩm, khói thuốc lá, vv);

tắc nghẽn ống dẫn nước mắt;

các bệnh truyền nhiễm (viêm mũi, cảm lạnh, viêm kết mạc, các bệnh về đường hô hấp trên và các bệnh khác).

Đôi khi biểu hiện của những căn bệnh này trùng với tình huống mà người chủ vật nuôi liên kết với nỗi buồn của con vật. Dưới tác động căng thẳng, mèo nhà có thể bị trầm trọng thêm về các căn bệnh mà họ đã quan sát trước đây và những bệnh lý vẫn chưa được phát hiện. Do đó, với sự rách mắt của vật nuôi, bạn nên tham khảo ý kiến ​​bác sĩ thú y để được tư vấn.

Thay vì khóc như con người, mèo thể hiện trạng thái cảm xúc của mình theo những cách khác. “Khóc” ở vật nuôi thường biểu hiện ở dạng meowing quá mức. Và, không giống như mọi người, mèo không khóc khi họ hạnh phúc. Thay vào đó, họ rúng động, rên rỉ và đòi hỏi sự chú ý tăng lên.

Đọc Truyện Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Nội dung truyện Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Ảnh đế cũng yêu mèo – Đang tiến hành – An Chi Nhược MiênGiới thiệu truyện ngôn tình đáng yêu này:Tin đồn hot: Thiên vương Lục Hàn Chi không yêu đương là vì yêu mèo.Sau khi sống lại, làm một cô mèo xinh đẹp, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là được một chủ nhân có lòng thương và ưa…

Danh sách chương

2. Chương 2 – Chủ Nhân Mới Không Thích Cô, Sắp Tặng Cô Cho Người Ta Rồi!

3. Chương 3 – Gặp Được Ảnh Đế Người Thật Giá Thật Rồi!

4. Chương 4 – Khuôn Mặt Của Lục Thiên Vương, Quả Là Mỹ Sắc Ăn Được, Cả Đồ Ăn Mèo Cũng Trở Nên Ngon Lành

5. Chương 5 – Thu Móng Lại, Nếu Con Dám Cào Cậu Ấy, Mẹ Sẽ Cắt Trụi Lông Con!

6. Chương 6 – Ngoan Nào, Không Phải Mẹ Không Cần Con Đâu.

7. Chương 7 – Kiếp Mèo Này Còn Khổ Hơn Cả Kiếp Người Trước Nữa!!!

8. Chương 8 – Em Ấy Muốn Trả Công Thế Nào?

9. Chương 9 – Từ Đầu Đến Đuôi, Cô Chỉ Là Một Bé Mèo Để Ngắm Mà Thôi

10. Chương 10 – Vậy Có Nghĩa Là Thích Thang Viên Nhi Nhà Tôi Rồi Sao?

14. Chương 14 – Ai Cho Em Lên Giường Của Tôi, Hả?

15. Chương 15 – Nam Thần Quá Cao Quý, Phận Mèo Nhỏ Chúng Ta Không Được Tùy Tiện Đến Gần

16. Chương 16 – Tôi Chưa Nói Không Được Để Người Khác Tùy Tiện Đụng Vào Em Ấy À

17. Chương 17 – Lục Hàn Chi Im Lặng Nhìn Cô, Như Đang Chờ Đợi Điều Gì Đó

18. Chương 18 – Ai Đó Vuốt Lông Cho Cô Đi!

Đọc Chapter 4: Con Mèo Biết Nói

Rồi ta há hốc miệng khi một con sóc kêu lên, chợt hàng chục con xếp hàng hai bên, tạo thành một con đường. Cho ta đấy! Ta lịch sự nói cảm ơn, rồi đi theo chú sóc dẫn đường. Và… Một chùm dâu chín mọng, màu đỏ đang treo ở trên cành cây cao!

Ta không thể chờ được nữa, chạy thật nhanh đến đó. Hừ, ghét chiếc váy rườm rà này quá đi, nó luôn cản đường ta mỗi khi di chuyển, cần phải làm gì đó với điều này mới được! Ta nhón chân thật cao, và như có một phép màu, cành cây đó hạ thấp xuống, giơ chùm dâu thơm ngon cho ta.

Ôi, cảm giác được ăn sau khi cả một ngày bị bỏ đói thật tuyệt. Lau nước quả chín trên miệng bằng ống tay váy, các sinh vật kỳ lạ lại chỉ đường cho ta đến một con suối nhỏ, với làn nước trong vắt như thủy tinh. Ta uống lấy uống để, táp nước lên mặt, cảm nhận sự mát lạnh.

Trời bắt đầu nhập nhoạng tối, mà ở trong rừng rất là nguy hiểm. Vua cha ta bảo trong rừng có rất nhiều thú dữ, như chúng tôi đã kể về loài vật này chưa nhỉ? Nó rất to, hàm răng sắc, móng vuốt dài, khi nó gầm thì tất cả các con vật khác đều e sợ. Đột nhiên ta chợt nhớ tới con Bandersnatch của mình-mà nhà vua bắt về cho ta, hồi đó nó chỉ là một con thú tội nghiệp bé bỏng. Khi ta đi rồi, họ đã làm gì nó nhỉ?

Bước đi thế nào, ta vấp phải một thứ gì lớn và cưng cứng. Rồi ta thấy cái đó chuyển động. Nó đứng dậy, tiếng chân nện thình thình, gầm lên giận dữ. Đó là một con Bandersnatch, ta đã đánh thức nó dậy rồi! Lập tức chạy đi, ta cố thay đổi số phận của mình, đó là không bỏ mạng ở đây.

Tiếng gầm vang khắp khu rừng. Ta có thể cảm nhận nó đang ở rất gần, một đứa con gái mặc váy như ta mà đòi đua tốc độ với một con vật bốn chân ư?

Iracebeth này, mà phải chết thảm như vậy sao?

Ta dẫm vào gấu váy và trượt ngã, một thứ chất lỏng ấm ấm chảy ra trên trán. Vớ lấy cái cành cây khô trên mặt đất, ta giơ nó lên, run lẩy bẩy trước con thú đứng trước mặt mình.

Thêm một tiếng gầm nữa.

Ta đợi chờ nó kết liễu ta. Nhưng đã khá lâu rồi, sao nó không làm thế? Ta từ từ mở mắt ra, và nhìn nó. Một con Bandersnatch lớn với bộ lông trắng đốm tuyệt đẹp. Sao…lại có thể trùng hợp đến thế nhỉ? Và khi ta nhìn kĩ ở cổ của nó, có vài vết thương hở và… chiếc vòng cổ màu đỏ có ghi: “Bandy”

Chắc chắn ở đằng sau nó có dòng chữ: “thuộc về Iracebeth” vì chính ta đã bảo thợ kim hoàn làm thế!!!

“BANDY!” Ta mừng phát khóc, vứt cành cây sang một bên và ôm chầm lấy nó. Ôm lấy bộ lông dày và dễ chịu, một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong trí óc. Bandy kêu ư ử, giụi đầu nó vào đầu ta. Ta khẽ vuốt lưng nó, rồi chợt nhận ra chú Bandersnatch của ta đã đau đớn thế nào, khi ta lỡ chạm vào vết thương sâu hoắm ở cổ của nó. Đôi mắt đen láy to tròn nhìn vào mắt ta, và Bandy đã cho ta thấy những gì nó thấy. Mọi người gọi nó là quái vật. Nói rằng nó nên cút ra khỏi lâu đài, vì ta đã đi rồi. Mọi người đánh đập nó, định lấy lại cái vòng cổ bằng vàng mà ta đã đeo cho nó.

Ta thấy rất vui khi gặp lại Bandy. Thật tốt khi nó đã bỏ trốn khỏi cái nơi người ta đã từng yêu thương nó dưới chánh là “vật nuôi cưng của công chúa” rồi chửi rủa, đánh đập nó khi nó chẳng là gì cả. Thật ra ta vẫn còn Bandy, nó cần ta và ta cần nó, ít nhất thì chúng ta còn có nhau.

Ta và Bandy lang thang trong rừng tìm kiếm đồ ăn, ta ăn hoa quả, trái cây dại còn Bandy ăn thịt những con thú nhỏ. Chúng bắt đầu xa lánh ta khi có sự hiện diện của Bandy, nhưng không sao, ta hiểu mà. Ta cũng đâu có thể bỏ vật nuôi của ta lại được. Nhận thấy chỗ của ta và Bandersnatch quá nhỏ và dần cạn kiệt đồ ăn, chúng ta phải đi tìm những vùng đất mới. Vậy là ta leo lên lưng người bạn nhỏ của ta, Bandy gầm lên thật dữ dội, rồi cả hai lao vút vào trong nơi sâu thẳm của cánh rừng, nơi những bí mật kì diệu chưa được tiết lộ…

“Bandy, chúng ta đang đi đâu thế?” Vật nuôi của ta hít hít cái mũi ướt của nó, rồi tiếp tục phóng như bay. Chà, nó chẳng sợ gì cả. Thực ra, tất cả mọi người đều sợ nó mới đúng. Với lại ta sẽ an toàn khi ở bên Bandy, nó sẽ bảo vệ ta.

Chúng ta tới một ngã rẽ ra ba con đường khác nhau. Và cả ba đều trông rất tối, gập ghềnh và đáng sợ. Sao cái gì ta cũng sợ thế nhỉ?

Ta bồn chồn ngó quanh, bắt cái đầu của mình làm việc. Các phép toán, các câu nói, các câu thần chú,… Ugh! Chẳng cái nào trong trường học phù hợp với cái này hết! Làm một công chúa thật tồi tệ, vì những gì bạn học trong trường sẽ chẳng cần thiết khi ở thế giới bên ngoài!

Người bạn đồng hành của ta đứng sững lại, nó bắt đầu ngửi thấy một cái gì đó và gầm gừ. Mắt nó hướng lên trên một cái cây cao, với những cành lá chắc khỏe và to. Sau những tán lá rộng, mờ mờ ảo ảo một bóng hình, với một nụ cười rộng đến tận tai, đôi mắt sáng và… một đôi tai mèo!

“Cô đi đâu thế? Cô bị lạc à?”

Chiếc đầu mèo hiện ra, nó không có thân! Loài vật quái quỷ gì đây?! Bandy gầm lên, nhe hàm răng sắc nhọn đe doạ.

“Ối, làm ơn hãy đưa con vật đó đi! Nó có vẻ không được thân thiện lắm” Bỗng nó núp vào sau một cái đuôi hiện ra từ lúc nào không biết, khẽ kêu. Thật là kì dị!

“Ta…ta không thể! Đó là người bạn đồng hành của ta.”

“Thật ư, cô gái? Người bạn đồng hành của cô là nó? Hahahahahaha! Thật điên rồ làm sao!” Từng bộ phận của con mèo dần dần hiện ra. Nó có một bộ lông xám xanh vằn, cái đuôi xù, tay chân đầy đủ. Con mèo đó sẽ giống như bao con khác nếu như nó không có một nụ cười quái gở, và một đôi mắt sáng quắc như hai vì sao. Hơn nữa, đó là một con mèo biết nói.

“Liệu tôi có thể biết tên của cô không? Trông cô giống như một ai đó mà tôi quen biết”.

“CÔNG CHÚA, IRACEBETH ĐÓ HẢ? Ôi thật là bất kính đối với người quá!” Con mèo chợt biến mất, nó xuất hiện lơ lửng giữa không trung, cúi đầu xuống với sự tôn trọng. “Ngươi có thể…đứng dậy?”

“Công chúa, tại sao người lại ở đây? Chẳng phải, đây là nơi rất tối và đáng sợ đó sao?” Nó bật cười lớn, âm thanh vang vọng khắp khu rừng. Phải nhìn thấy nụ cười ngoác rộng đến mang tai của con mèo làm ta phát sợ

“Ngươi điên rồi” Ta lầm bầm, bám chặt vào Bandersnatch.

“Tôi không điên, thưa công chúa. Chỉ là nhận định về thực tế của tôi khác với người đó thôi” Con mèo chìa tay ra. “Nhân tiện, tôi là mèo Chesire. Đó là tất cả những gì người cần biết về tôi”

“Tốt lắm, Chesire. Liệu ngươi có thể làm hộ ta một việc này không?” Ta mệt mỏi nói. Thực sự ta thấy chán nản và lạc lõng khi mà lòng vòng trong một nơi ta chẳng biết là đâu, không có chỗ nghỉ chân hay gì cả.

“Chắc chắn rồi, xin mời người”

“Ta và Bandy đã lang thang ở trong rừng cả ngày hôm nay rồi, chúng ta rất đói và mệt nữa. Ngươi sống ở đây, liệu ngươi có biết chỗ nào để ta có thể nghỉ chân không? Làm ơn…”

Con mèo tròn mắt. “Ồ, một cô công chúa nói làm ơn. Người làm tôi ấn tượng nhiều hơn người tưởng đấy. Và, tôi có biết một chỗ” Nó nói, người bay lơ lửng, giống như một đám mây vậy.

“Hmm… Để xem nào. Tôi đã có thể làm ngơ và bỏ mặc người ở đây, nhưng công chúa Iracebeth à, người sẽ đóng một vai trò quan trọng trong vài sự kiện hay ho sắp tới đấy. Mà thôi, bỏ qua đi.” Chesire nhăn mặt nghĩ ngợi, rồi chợt nó đáp xuống mặt đất, ung dung bình thản trước một con Bandersnatch cao to lừng lững đang muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Con mèo bước đến con đường thứ nhất, ngay khi chân nó chạm vào miếng lát gạch, toàn bộ con đường đó sáng bừng lên một màu hồng nhạt. “Cái này… không được.” Nó lại nhảy sang cái cái thứ hai, con đường này lại có một màu trắng. “Cũng như thế.” Và còn cái cuối cùng. Nó chẳng có màu gì cả, và trông có vẻ còn khá tối nữa.

“Cứ đi theo con đường này, đến cuối người sẽ gặp một người bạn thú vị. Tôi rất thích mấy cái mũ của anh ấy.” Chesire cười toe toét, ta không biết là có thể tin lời nó được không. Nhưng đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ còn mỗi cách đó thôi.

“Cảm ơn người, Chesire”

“Bất cứ lúc nào, thưa công chúa” Ta thúc Bandy chạy thật nhanh trên con đường đó, ngoái lại nhìn Chesire thêm một lần nữa nhưng chẳng thấy con mèo đâu. Thay vào đó, mặt trăng khuyết trên trời lại nằm xuống, cong cong như chính cái nụ cười của con mèo kì dị đó.

cảm ơn vì đã đọc xxx

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc 21. Có Biết Mắng Yêu Không? trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!