Xu Hướng 6/2023 # Đọc Truyện Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ # Top 14 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Đọc Truyện Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ # Top 14 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

bẩn tình bạn trong sạch giữa chúng tôi, loại người như ngươi vĩnh viễn

không sẽ hiểu.” Hoắc Vi Vũ tức giận nói, rút kim tiêm, từ trên giường

bệnh ngồi dậy.

Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, “Lúc trước

cô vì Lâm Thừa Ân giận dỗi với tôi, chỉ bằng việc anh ta dám ôm cô, tôi

nên chặt đứt hai tay anh ta, bây giờ cũng chỉ đánh anh ta một trận, đã

xem như nể mặt cô lắm rồi.”

“Chỉ đánh anh ấy một trận?” Hoắc Vi

Vũ nắm chặt tay, ánh mắt đỏ lên nhìn anh, rất không bình tĩnh nói: “Chỉ

đánh anh ấy một trận, anh ấy phải nằm trên giường bệnh! Anh ấy là bạn

của tôi, tôi uống rượu say, anh ấy đỡ tôi không phải rất bình thường

sao, chẳng lẽ giống như anh đi vào khách sạn với người phụ nữ nào đó đợi

tới năm giờ sáng mới đi thì mới là bình thường!”

Cố Cảo Đình dừng một chút, đưa tay nắm chặt bờ vai của cô, trong mắt hiện lên chút lo lắng, hỏi: “Cô đã biết cái gì?”

“Tôi

cái gì cũng không biết, tôi cũng không muốn biết, anh có mấy người yêu

có mấy tình nhân với tôi cũng chẳng sao cả, nhưng mà xin anh khi làm

việc thì bí mật một chút được không, không cần bị người ta chụp được rồi

đăng lên mạng cũng không biết, anh không biết xấu hổ, nhưng tôi biết,

tôi không muốn người khác nhận ra mình sẽ đồng tình và cười nhạo.” Hoắc

Vi Vũ hất tay anh ra.

Cố Cảo Đình gắt gao cầm chặt bờ vai của cô,

trái tim như bị một bàn tay nắm bóp chặt, rất đau, lời nói nghẹn ngào ở

trong cổ, bị ép xuống.

Anh không rõ giải thích nói: “Quan hệ của

tôi với cô ta không giống như trong suy nghỉ của cô, tôi đưa cô ta đến

khách sạn cũng là có nguyên nhân, cô ddừng suy nghĩ lung tung.”

Hoắc

Vi Vũ xùy cười một tiếng, “Tôi nghỉ gì cũng không sao cả, sẽ không thay

đổi quan hệ của tôi và anh, bây giờ xin anh buông tay ra, tôi phải đi

về rồi.”

“Cô còn bệnh sao có thể trở về?” Cố Cảo Đình cả giận nói.

“Có

tay có chân, tư duy linh mẫn, hành vi độc lập, sao tôi lại không được

trở về!” Hoắc Vi Vũ trả lời, dùng sức gỡ tay của Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình bị kéo đau, dùng sức một chút, ấn Hoắc Vi Vũ nằm lên trên giường.

Hoắc Vi Vũ không chịu thua tức giận nhìn anh.

“Đừng làm loạn, một lát luật sư đến đây, cô ký tên để được quyền sỡ hữu hòn đảo nhỏ đó.” Cố Cảo Đình kiên nhẫn nói.

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, rất khinh thường.

Đây là anh đánh người một tát rồi cho người ta một quả táo ngọt sao.

“Tôi không cần, đồ của anh anh thích cho ai thì cho đi!” Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.

Cố

Cảo Đình cắn răng, trong mắt lạnh lùng sắc bén, nắm chặt bờ vai của cô,

không bình tĩnh nói: “Không cần máy bay tôi đưa, không cần đảo nhỏ,

không cần người của tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi nhìn thấy con mèo trắng kia, trong lòng Tề Mộ vẫn luôn nghĩ đến nó. Đáng tiếc, mèo con không phải là chó, rất ít người sẽ mang ra ngoài.

Hôm nay cậu trở về sớm hơn thì thấy một con mèo hoang ở trong tiểu khu. Nó chỉ là mèo mướp (*) tròn tròn mập mạp, tản bộ trên con đường lát đá cuội, lộ ra khí chất của một đại boss, chẳng hề sợ người một chút nào.

Tề Mộ kìm lòng không đặng mà nghĩ tới Quỷ Quỷ, thầm nghĩ tên nhóc yếu ớt kia có phải cũng sẽ trở nên uy vũ ngang ngược như vậy hay không.

Mèo mướp thấy Tề Mộ cứ nhìn nó chằm chằm, vô cùng cảnh giác liếc mắt sang chỗ cậu, tùy ý kêu meow một tiếng.

Tề Mộ không hiểu tiếng mèo nhưng trông ánh mắt cũng đoán được ý của nó: Có đồ ăn ngon không con sen kia? Nếu không có thì đừng nhìn lén bổn meo thế nữa!

Tề Mộ cười cong khóe mắt: “Chờ tao một chút.”

Mèo mướp: “Meow.” Quay đầu bỏ đi.

Chỉ bằng mấy bước đã vọt lên trên lầu, Tề Mộ lục tìm nửa ngày mới thấy miếng ức gà rồi nấu chín nó bằng cách không thuần thục cho lắm.

Khi đi xuống, mèo mướp đã sớm biến mất.

Tề Mộ cầm một bát ức gà trên tay, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc toan trở về thì một tiếng “Meow” bất chợt vang lên. Tề Mộ nhanh chóng quay đầu, liền trông thấy con mèo mướp béo mầm nọ.

Mèo mướp mập mạp rảo bước lại gần, ngửi được mùi thơm xong nó liền thay đổi thái độ đại boss, nũng nịu vòng quanh chân Tề Mộ cọ cọ.

Tề Mộ ngồi xổm xuống, đem bát ức gà đặt trước mặt nó: “Ăn đi!”

Mèo mướp kêu “meow” một tiếng, ăn đến là vui vẻ.

Một người một mèo nằm trong cùng một khung hình trông vô cùng hài hòa. Doãn Tu Trúc đứng ở đằng xa nhìn tới mức không thể rời mắt, Tề Mộ có một trái tim cực kì ấm áp, chiếu sáng mọi thứ ở quanh cậu.

Lúc mèo mướp đang ăn thịt thì Tề Mộ có thể chạm vào người nó, sau khi ăn xong lập tức khôi phục dáng vẻ đại boss, một cọng lông cũng không cho đụng, đúng là qua cầu rút ván.

Tề Mộ dở khóc dở cười, nhưng vẫn ôn tồn dỗ dành nó: “Ngày mai tao lại cho mày ăn ngon.”

Mèo mướp liếc nhìn cậu một cái: “Meow”

Tề Mộ cũng không biết vị đại gia này có nghe hiểu hay không nữa.

Cậu về nhà không bao lâu thì Doãn Tu Trúc cũng trở lại, Tề Mộ đang lau bàn, nghe thấy tiếng bèn ló đầu ra: “Sao về sớm vậy?”

Doãn Tu Trúc cởi áo khoác, vén ống tay áo sơ mi lên, đi tới nói: “Ừm, hôm nay không có việc.” Nói xong thì hôn lên môi cậu, hỏi “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Tề Mộ đáp: “Thịt gà.”

Doãn Tu Trúc nhớ tới cảnh tượng một người một mèo kia, trong lòng mềm nhũn: “Được, để anh làm.”

Tề Mộ không rời khỏi phòng bếp mà quanh quẩn bên cạnh hắn, chốc nhát lại tới hỗ trợ (quấy rối), chốc nhát lại ăn vụng một chút. Doãn Tu Trúc bị cậu lắc lư trước mặt tới ngứa cả tâm can, tóm lấy người hôn đến thất điên bát đảo: “Nếu em không đi ra ngoài thì anh muốn ăn trước.”

Tề Mộ: “…”

Sợ quá sợ quá, Tề đại ca không sợ trời không sợ đất bây giờ lại cảm thấy vô cùng hãi hùng với Doãn-dâm dê-Trúc chẳng biết tiết chế này.

Tề Mộ ra bên ngoài lại có chút phiền muộn, thật nhàm chán…Thời gian chờ cơm rất ngắn, không muốn xem TV cũng chẳng có hứng thú nghịch điện thoại lại càng lười đọc sách…

Nếu Quỷ Quỷ ở đây thì tốt biết mấy, cùng chơi với cậu rồi có thể đi ăn cơm.

Quỷ quỷ ơi. Tề Mộ ngồi phịch lên ghế sofa, nghĩ đến bảo bối nhỏ của mình.

Sang ngày mới, Tề Mộ liền tới chỗ cũ chờ mèo mướp, nhưng mà mèo mướp phóng đãng bất kham yêu thích tự do, hôm qua ở chỗ này hôm nay lại không biết đã đi đâu, chỉ với một bát ức gà thì căn bản không thể giữ trái tim lưu lạc của nó.

Tề Mộ đi vòng quanh tiểu khu một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng mập mạp nọ, chỉ có thể tiếc nuối đi lên tầng.

Ai mà ngờ khi mới bước vào cửa đã nghe được tiếng “Meow” nho nhỏ.

Tề Mộ còn chưa kịp cởi áo khoác, cậu ngẩng phắt đầu dậy, thấy ở trong lồng ngực Doãn Tu Trúc là cục lông bé xíu màu đen.

Tề Mộ mở to mắt, lúc lâu sau vẫn không thể nói thành lời.

Doãn Tu Trúc đi tới: “Nó có hơi sợ người lạ.”

Tề Mộ úp úp mở mở cả nửa ngày mới bảo: “Anh…Ở đâu…”

Doãn Tu Trúc ôn tồn đáp: “Nó là con của Quỷ Quỷ.”

Chỉ một câu đã khiến Tề Mộ kinh hãi. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc, trong mắt đều là dáng vẻ muốn hỏi lại thôi.

Doãn Tu Trúc hôn lên trán cậu, nhẹ giọng lên tiếng: “Hồi anh đi Mỹ có nhờ người làm vườn chăm sóc Quỷ Quỷ.” Lúc đó quá gấp gáp nhưng cũng vẫn nhớ tới việc thu xếp cho nó. Tên nhóc này làm bạn với bọn họ đã lâu như vậy, chứng kiến toàn bộ quá trình hắn và Tề Mộ ở bên nhau cho nên hắn không thể mặc kệ nó được.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tề Mộ cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, cậu lại hỏi: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Sau đó anh không về nước, nó vẫn đi theo người làm vườn. Em yên tâm, nó sống rất tốt.” Chỉ là không thể đem về, đã nhiều năm trôi qua như vậy nó đã sớm quen thuộc với căn nhà kia, nếu tùy tiện đưa đi thì đối với nó lẫn chủ nhân của nó đều quá nhẫn tâm.

Tề Mộ cũng hiểu điều ấy, cậu nói: “Tốt quá rồi.” Chỉ cần biết nó vẫn sống khỏe mạnh là quá đủ.

Doãn Tu Trúc cụp mắt nhìn về phía tên nhóc trong lồng ngực mình, nhẹ giọng lên tiếng: “Lần này chúng ta đừng bỏ rơi nó nữa.”

Một câu hai ý nghĩa.

Tề Mộ nhìn về phía mèo đen nhỏ đang co ro cúm rúm, giang hai tay ôm lấy một người một mèo, từ tận đáy lòng nói: “Ừ, chúng mình cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Tiếc nuối cũng đã qua rồi, sau đó phải biết giữ lấy hạnh phúc.

Trước ngày nhà giáo (*), Hứa Tiểu Minh gọi điện thoại cho Tề Mộ: “Lão Từ nằm viện, bọn mình tới thăm thầy đi.”

(*Ngày nhà giáo ở TQ là 10/09)

Tề Mộ chợt thấy căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sao lại thế?”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Ngày nhà giáo lão Đổng phải đi công tác nên đã sớm tới thăm, lúc đó mới biết thầy đang nằm viện. Nhưng mà không có chuyện gì, nghe nói chỉ là bệnh vặt mà thôi.”

Tề Mộ lập tức lên tiếng: “Chúng ta tới gặp thầy ấy một lúc.”

Hứa Tiểu Minh trả lời: “Được, để tớ liên lạc với tên Mập.”

Tề Mộ vừa cúp điện thoại thì mau chóng gọi cho Doãn Tu Trúc, đúng lúc hắn vừa tan họp, trợ lý nói có điện thoại của Tề Mộ nên hắn lập tức bắt máy: “Alo?”

Tề Mộ kể cho hắn biết chuyện Từ Đức nằm viện, Doãn Tu Trúc đáp: “Ở nhà chờ anh, anh tới đón em.”

Tề Mộ nói: “Được.”

Từ Đức là giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học, cũng là giáo viên có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.

Tuy đã tốt nghiệp từ rất lâu, cũng đều trưởng thành cả, nhưng mỗi khi tới ngày nhà giáo vẫn gọi điện thoại và gửi thiệp chúc mừng cho y. Ra trường rồi cũng sẽ tới thăm.

Nghe nói y nằm viện thì dù bận đến mấy cũng phải đi gặp một lần.

Lão Từ nhìn thấy bốn cậu thanh niên cao lớn, cười vui vẻ đến rung cả bụng bia: “Thầy không sao, mấy đứa chạy tới đây làm gì? Cũng đâu rảnh rỗi gì cho cam.”

Tề Mộ xem qua bệnh án của y, không khách khí chút nào mà chọc ngoáy: “Kiêng thịt, kiêng ngọt, ăn nhiều đồ thanh đạm!” Mỡ máu quá cao, nhồi máu cơ tim nhẹ, may mà phát hiện sớm nếu không thì đã lớn chuyện rồi!

Tề Mộ kiên cường đáp: “Hiện tại một tuần em ăn có một miếng thôi đó!”

Từ Đức cười đến híp cả mắt: “Lớn đùng rồi mà nói mấy câu như này cũng chẳng thấy xấu hổ gì cả.”

Tề Mộ lên tiếng: “Sao phải xấu hổ? Em rõ ràng là đã tiết chế rồi mà.”

Lão Từ bị cậu chọc không ngừng.

Hứa Tiểu Minh cầm khay đựng trái cây đi vào, đặt lên mặt bàn rồi nói: “Củ cải và dưa chuột là của lão Từ, cái khác đều là của cô nha.”

Lão Từ: “…”

Mọi người đều nở nụ cười.

Lão Từ mắng: “Đám nhóc này!” Trong lòng lại rất vui vẻ. Thật tốt, dạy dỗ được một đám học sinh ưu tú, còn thường xuyên nghĩ đến lão già này nữa.

Trò chuyện một lúc sau, Từ Đức hỏi đến đời sống tình cảm của bọn họ.

Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh không có gì có thể nói. Tề Mộ rất tự nhiên đáp: “Thầy ơi, em và Doãn Tu Trúc đang ở bên nhau.”

Từ Đức kinh ngạc.

Tề Mộ giải thích: “Chính là kiểu muốn kết hôn ấy ạ.”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.

Từ Đức nhìn Doãn Tu Trúc rồi lại quay sang Tề Mộ: “Ừ được, hai đứa rất hợp.”

Tề Mộ cho lão Từ một múi cam ngọt: “Em cũng thấy thế.”

Hứa Tiểu Minh: “…” Quá trâu bò, đi tới đâu liền show ân ái đến đó, ngay cả thầy giáo cũng không buông tha!

Rời khỏi chỗ lão Từ, Hứa Tiểu Minh nói với Tề Mộ: “Hai ngày nữa là họp lớp cấp 3, cậu có đi không?”

Tề Mộ đáp: “Ok, tớ rảnh lắm.” Sau đó liền quay sang Doãn Tu Trúc: “Anh đi không?”

Doãn Tu Trúc vẫn còn đắm chìm trong rung động ban nãy, giống như nằm mơ mà đáp: “Em đi thì anh đi.”

Tề Mộ nhìn thấy hắn cứ ngẩn ngơ, cong môi cười, lên tiếng: “Vậy lần này sẽ đến lượt anh tuyên bố.”

Doãn Tu Trúc đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Tề Mộ bảo: “Mỗi người một lần: em nói cho lão Từ rồi, giờ anh thông báo cho bạn học cấp 3 của chúng mình được không?”

Doãn Tu Trúc nghẹn giọng.

Tề Mộ hỏi ngược lại hắn: “Sao thế, không muốn để cho bọn họ biết à?”

Doãn Tu Trúc khàn giọng đáp: “Muốn.” Cực kì muốn, hắn chỉ hận không thể để cho toàn thế giới biết hắn và Tề Mộ yêu nhau, làm cho tất cả mọi người hiểu rõ rằng Tề Mộ là của hắn.

Tề Mộ mặt mày hớn hở, lên tiếng: “Thật háo hức!”

Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng chậc chậc: “Có khi bọn họ sẽ bị hai cậu hù chết ấy.” Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thán với Phương Tuấn Kỳ.”Rất tốt, bát thức ăn cho chó này cuối cùng cũng có người chia sẻ với chúng ta rồi!”

Truyện Ngài Cố Thân Mến! Chương 141

Tác giả: Xán Diểu Ái Ngư

Chương 141: Thôi cái trò mèo khóc chuột đi

Editor: Nguyetmai

Cô mơ một giấc mộng rất dài và hỗn loạn.

Trong mơ có Cố Hạo Đình bá đạo, tàn khốc, khát máu. Có mẹ dịu dàng hiền từ, trìu mến vỗ về. Cuối cùng là hình ảnh ba cô trách mắng rồi lìa xa cõi đời.

Đến khi cô về, ba đã được đưa đi hỏa táng. Cô không có cơ hội nhìn mặt người đã nâng niu cô trong lòng bàn tay từ hồi cô còn bé xíu một lần sau cuối.

Nỗi đau tột cùng như dòng lũ dâng trào trong lòng, lan đi khắp nơi, dường như cuốn đi cả hơi thở của cô.

Thế rồi cô giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn Cố Hạo Đình, chưa kịp dứt mình ra khỏi cơn mơ nên đầu óc còn chậm chạp, mắt vẫn tiếp tục rơi lệ.

Nhìn dáng người nhỏ bé run rẩy của cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ và tràn đầy đau buồn ngước nhìn mình với vẻ thật tội nghiệp, hắn thấy tim mình đau nhói rồi như tan ra thành niềm yêu thương vô bờ.

Hắn không nỡ trách cô! Hắn dùng ngón trỏ gạt đi giọt lệ vương bên khóe mi rồi dịu dàng bảo: “Còn đau ở đâu không?”

Dần dần, Hoắc Vi Vũ đã tách biệt được hiện thực và giấc mơ, đôi mắt cũng sáng trong trở lại, không còn mông lung đờ đẫn như trước. Nhớ lại chuyện Cố Hạo Đình đánh mông mình, cơn giận trong cô lại bùng lên, thay thế cho nỗi đau thương.

Cô hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Thôi cái trò mèo khóc chuột đấy đi, bao nhiêu vết thương trên người tôi hầu như toàn anh gây ra còn gì. Anh giết tôi luôn đi cho rồi, dù sao anh cũng là người cao quý quyền uy trên cả luật pháp.”

“Em giận tôi chỉ vì tên khốn đó thôi sao!” Cố Hạo Đình nhíu mày, đôi mắt nheo lại đầy lạnh lẽo, ánh lên tia nhìn sắc bén.

“Thừa Ân không phải người như vậy! Đừng có dùng cái thế giới quan méo mó của anh để vấy bẩn tình bạn trong sáng giữa tôi với anh ấy. Người như anh sẽ không bao giờ hiểu được.” Hoắc Vi Vũ bực mình quát, rút kim truyền dịch, ngồi dậy định xuống giường.

Cố Hạo Đình túm chặt lấy tay cô: “Thì ra em giận tôi vì Lâm Thừa Ân. Chỉ riêng chuyện cậu ta ôm em đã đủ để tôi chặt tay cậu ta rồi, đánh có một trận cũng là vì nể mặt em.”

“Chỉ đánh có một trận?” Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu nhìn hắn, bực bội gắt: “Đánh có một trận mà anh ấy nằm trên giường bệnh thừa sống thiếu chết ư! Anh ấy là bạn tôi, tôi uống say thì anh ấy dìu, có gì không bình thường chứ? Chẳng lẽ vào khách sạn với đàn bà những năm tiếng đồng hồ như anh mới là bình thường à!”

Cố Hạo Đình khựng lại, nắm vai xoay người cô lại, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, hỏi: “Em biết được gì rồi?”

“Tôi chẳng biết gì hết, cũng không muốn biết. Anh có bao nhiêu đàn bà, bao nhiêu nhân tình tôi không quan tâm, nhưng phiền anh giữ bí mật cho tốt, đừng để người ta chụp được đăng lên mạng mà không biết gì. Anh không cần thể diện nhưng tôi cần, tôi còn chưa muốn để những người quen biết mình lo lắng hoặc cười nhạo.” Hoắc Vi Vũ cạy mở tay hắn ra.

Cố Hạo Đình vẫn nhất quyết nắm chặt lấy vai cô, trái tim thắt lại như bị ai đó siết chặt, nhiều lời muốn nói dâng lên cuống họng lại bị đè ép trở lại.

Hắn giải thích nhưng không mấy rõ ràng: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như em nghĩ đâu. Tôi đưa cô ấy đến khách sạn là vì có nguyên nhân khác, em đừng nghĩ lung tung.”

Hoắc Vi Vũ cười khẩy: “Tôi nghĩ thế nào chẳng được, dù sao cũng không thể thay đổi quan hệ giữa anh và tôi. Bây giờ phiền anh bỏ tay ra, tôi muốn về.”

“Em đang bệnh thế này thì về kiểu gì?” Cố Hạo Đình bực mình.

“Tôi có tay có chân, đầu óc tỉnh táo, đủ năng lực hành vi, sao mà không về được!” Hoắc Vi Vũ vặn lại, cấu mạnh vào tay Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình bị cấu đau nhưng vẫn không buông, hơi dùng sức ấn cô ngồi lại giường bệnh. Hoắc Vi Vũ không phục, trừng mắt lườm hắn.

“Đừng ngang bướng nữa, Luật sư sắp mang hợp đồng và giấy tờ quyền sở hữu hòn đảo nhỏ kia tới rồi.” Cố Hạo Đình kiên nhẫn dỗ dành.

Hoắc Vi Vũ nhếch môi khinh bỉ. Hắn định chơi trò cho một cái tát rồi an ủi bằng một quả táo chứ gì.

“Thôi khỏi, cái gì của anh tôi trả lại anh hết, anh thích cho ai thì cho!” Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát.

Cố Hạo Đình cắn răng, đôi mắt loáng qua ánh nhìn sắc bén, siết chặt lấy vai cô, nói với giọng hơi bực bội: “Không cần máy bay của tôi, không cần đảo của tôi, cũng không cần tôi, vậy rốt cuộc em muốn gì?”

Đọc Truyện: Siêu Cấp Cổ Võ

Tác giả: Quỷ Cốc Tiên Sư

Chương 1166: Sơn trang tới chỉ mèo sọc vàng!

Converter Dzung Kiều cầu khen thưởng

“Này, cái này đứa nhỏ chẳng lẽ là được ta chân truyền sao! Vẫn chưa tới 2 tuổi đều biết tán gái, nhỏ như vậy liền hiện ra tên háo sắc bản tính?” Trần Tấn Nguyên trong lòng thầm nhũ, trên mặt nhưng là chất đầy nụ cười, “Không nhìn ra ta con trai ngoan còn là một ngự tỷ khống, cũng tốt, cùng ba sau khi trở về, sẽ để cho người đem cô bé kia nhà dò nghe, cho thằng nhóc ngươi kết hợp một chút.”

Đương nhiên là câu nói đùa, mục đích chỉ là muốn mau chút rời đi sân bay, lôi phong chú nói qua phải làm cho tốt chuyện không lưu tên, nếu không chờ lát nữa những người đó tràn ra, mình cũng không tốt thoát thân. Nhưng mà một câu nói này nhưng là rước lấy Jessica quyến rũ xem thường, Albert lại là làm duyên, làm dáng.

“Ba, ngươi thật là một bại hoại!”

“Ta nơi nào hư?”

“Ngươi chính là xấu xa!”

“Ba, ngươi nói ta có phải hay không rất xui xẻo à?”

“Cái gì?”

“Ta lần đầu tiên ngồi máy bay, liền gặp lên máy bay xảy ra tai nạn, ngươi nói ta có phải hay không rất xui xẻo?”

“Ừhm! Đích xác rất xui xẻo!”

. . . Cha con hai người cười đùa ra sân bay, sớm có Trần thị sơn trang người đang đợi, ba người trực tiếp lên xe, xe rất nhanh khởi động, đi ngoại ô phía đông đi.

“Hoa nhỏ, mới vừa rồi thấy không, lão gia trở về! Còn mang về một cái mèo sọc vàng cùng một cái đứa nhỏ!” Hậu viện phòng bếp, một cái hổ đầu hổ não người tuổi trẻ, đang một bên phô trương trước cường tráng bắp thịt vỗ củi đốt, vừa hướng bên cạnh rửa rau cô gái bát quái.

“Ngươi mới biết à!” Cô gái ném cho người tuổi trẻ một cái liếc mắt, một bên rửa rau vừa nói, “Vậy phụ nữ nước ngoài, nói không chừng sau này sẽ là chúng ta Thất phu nhân, nếu để cho lão gia biết ngươi kêu nàng mèo sọc vàng, cẩn thận không ăn nổi bao đi.”

Người tuổi trẻ nuốt ngụm nước miếng, cười khan một tiếng nói, “Ta cũng là tùy tiện nói một chút, nơi này có không người khác!”

“Ta không phải người khác sao?” Cô gái lại là một cái liếc mắt, “Cẩn thận ta đến lão gia trước mặt nói với ngươi một trạng!”

“Hì hì! Hoa nhỏ, hai ta ai với ai à!” Người tuổi trẻ thiển thiển cười một tiếng, buông xuống trong tay lưỡi rìu, đi tới bên người của cô gái, “Ngày hôm trước ta trở về một chuyến quê quán, cha ta mẹ cứ thúc giục ta cưới vợ, ngươi nói hai ta có phải hay không thích hợp một chút tính!”

Cô gái tròn hạng mục trừng một cái, gò má đỏ ửng, “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì?”

Người tuổi trẻ tú liền một chút hắn vậy hùng tráng cơ ngực, tao túi nói , “Mặc dù ta chẳng qua là sơn trang phu khuân vác, nhưng nói thế nào đi nữa ta cũng là vị hậu thiên sơ kỳ cao thủ, sẽ không cho ngươi mất mặt!”

“Ngươi. . .”

“Hì hì, ta biết các ngươi cô gái đều thích cường giả, ngươi yên tâm, ta cũng biết trở thành cường giả, nếu như có một ngày, ta cũng có thể trở thành hướng lão gia như vậy tồn tại, vậy thì thật là. . . À, hoa nhỏ, ngươi đừng đi à!” Người tuổi trẻ trong mắt hiện ra vô hạn hướng tới, vậy mê ly trong con ngươi, tựa như thấy được vô số người đẹp hướng hắn nhớ nhung trong lòng, cùng hắn từ trong mộng đẹp lúc tỉnh lại, cô gái đã bưng tắm xong thức ăn đi vào phòng bếp.

“Đại Ngưu, ngươi tiểu tử thúi này, củi đốt phách đã được chưa?” Tự cửa phòng bếp lộ ra một cái lão đầu râu bạc đầu, quát mắng tiếng theo tới, thanh âm hồn dầy vô cùng, lại cũng là là hậu thiên cao thủ.

“Tốt lắm, tốt lắm, lập tức tốt!” Người tuổi trẻ cả người run lên, nhanh chóng vui vẻ chạy đi bửa củi lửa.

. . . Jessica mẹ con đến, để cho Trần thị sơn trang nhấc lên một đạo không nhỏ gợn sóng, trong sơn trang rất nhiều người làm đều ở đây lúc không có ai nghị luận Trần Tấn Nguyên chuyện phong lưu, bọn họ đều biết Trần Tấn Nguyên phong lưu, chỉ là vợ cũng cưới vợ sáu bảy cái, nhưng là bọn họ lại không nghĩ rằng Trần Tấn Nguyên lần này còn trêu chọc liền phụ nữ nước ngoài, hơn nữa còn mang về một cái hơn một tuổi con trai.

Khá hơn chút người cũng đang chờ xem kịch vui, bởi vì là ở bọn họ trong ấn tượng, mấy vị phu nhân đều là như lang như hổ, hôm nay Trần Tấn Nguyên dám can đảm mang về đối với ngoại quốc mẹ con, quỳ xin là không thiếu được.

Bất quá kết quả lại để cho bọn họ thất vọng, Trần Tấn Nguyên đi nước Mỹ tiếp Jessica sự việc, người nhà đều biết, duy nhất bất ngờ là Trần Tấn Nguyên mang về một đứa con trai tới, bất quá chuyện này Trần Tấn Nguyên cũng đã sớm ở trong điện thoại thông báo qua mẹ.

Mẹ biết nhiều hơn cái cháu trai, cao hứng còn không kịp, đối với Trần Tấn Nguyên trách mắng, đã sớm quên mất, bà nội lại là ôm cái này ngoại quốc cháu chắt trai cười không ngậm miệng lại được, chỉ có cha còn không nhẹ không nặng quở trách một lần Trần Tấn Nguyên mấy câu.

Còn như Lưu Dung, Hứa Mộng cùng nữ, đã đối với Trần Tấn Nguyên mê gái miễn dịch, coi như Trần Tấn Nguyên ngày hôm nay kéo 1 toa xe lửa người phụ nữ trở lại, bọn họ cũng chỉ sẽ ở trong lòng mắng to Trần Tấn Nguyên cầm thú, hết thảy chẳng qua là Trần Tấn Nguyên sai, Jessica cùng Albert là vô tội, đối với Jessica cái này mới gia nhập tới chị em gái, các nàng rất đại độ bày tỏ hoan nghênh.

“Chuột Nhắt, kêu quá bà nội!”

Bà nội đem Albert ôm vào trong ngực, nụ cười trên mặt nát giống như một đóa hoa cúc nở rộ vậy, Trần Tấn Nguyên cho Albert nổi lên cái tên tiếng Trung chữ kêu Trần Hạo, vì vậy từ bà nội trong miệng gọi ra, liền thuận lý thành chương thành Chuột Nhắt.

Albert chợt lóe ánh mắt, tò mò nhìn vị này quá bà nội, có lẽ hắn không hiểu tại sao vị này quá bà nội nhìn qua như thế tuổi trẻ.

“Ồ!” Bà nội trên mặt thoáng qua vẻ nghi hoặc, xoay mặt nhìn về phía Trần Tấn Nguyên, “Tấn Nguyên, ngươi không phải nói Chuột Nhắt rất thông minh sao? Tại sao dường như nghe không hiểu ta lời nói!”

Trần Tấn Nguyên bật cười khanh khách, “Bà nội, Chuột Nhắt chỉ biết nước Mỹ tiếng nói, lại không học qua tiếng Hoa, vậy có thể nghe hiểu ngươi đang nói gì à!”

Mọi người đều cười, mẹ đem Jessica cái này ngoại quốc con dâu kéo đến bên người hàn huyên, cũng may Jessica nhiều ít hiểu chút tiếng Hoa, mặc dù nói không quá trôi chảy, nhưng là cơ chủ ý tư vẫn có thể biểu đạt rõ ràng, hắn ở giữa mẹ thỉnh thoảng hướng Trần Tấn Nguyên đưa tới trách cứ ánh mắt, hiển nhiên là ở Jessica trước mặt trách mắng mình.

Một lát sau, cha nói , “Tấn Nguyên, một hồi để cho người chọn cái giờ lành ngày tốt, mở ra từ đường, để cho Chuột Nhắt nhận tổ quy tông!”

“Biết ba!” Trần Tấn Nguyên gật đầu một cái, Trần gia con cháu nhưng là không thể lưu lạc bên ngoài, cùng vào từ đường lạy tổ tông, vậy Albert liền có thể chính thức đổi tên là Trần Hạo, trở thành Trần gia danh chánh ngôn thuận đời sau.

Hết thảy đều là thuận lợi như vậy, Jessica cũng không có giống như tới TQ trước lo lắng như vậy bị bài xích, Albert có Trần Nhiên cùng Trần Yên Nhi cái này hai anh chị, tiếng cười vui cũng nhiều rất nhiều, mẹ con hai người bắt đầu từ từ thích ứng Hoa Hạ cuộc sống mới.

Đêm.

Trần Tấn Nguyên sống một mình một phòng, không có bất kỳ người phụ nữ hầu hạ, bởi vì là hắn trong lòng có rất nhiều bí mật, cho tới bây giờ không có trước bất kỳ ai thổ lộ qua.

Ngồi xếp bằng trên giường, mượn Tà Đế xá lợi ở giữa nguyên tinh, ngồi 4 tiếng, đột nhiên mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy cả người tinh thần sáng láng, Hoàng Đế Nội Kinh mơ hồ lại có tinh tiến.

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!