Xu Hướng 9/2023 # Haruki Murakami: Tôi Sống Một Cuộc Đời Giản Dị # Top 13 Xem Nhiều | Viec.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Haruki Murakami: Tôi Sống Một Cuộc Đời Giản Dị # Top 13 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Haruki Murakami: Tôi Sống Một Cuộc Đời Giản Dị được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tiểu thuyết gia ẩn dật Haruki Murakami đã mang lại cho người nghe những điều ngạc nhiên và thú vị khi ông trải lòng trong cuộc nói chuyện gần đây tại Đại học Tổng hợpKyoto. Bông đùa và luôn cười mỉm, tác giả best – seller được đề cử giải Nobel giữ tinh thần phấn chấn từ đầu đến cuối.

Murakami, năm nay 64 tuổi, bắt đầu buổi nói chuyện thế này: “Tôi không thường xuất hiện trước công chúng, nhưng đây là một dịp đặc biệt, vì vậy tôi đã nổi lên như một kappa (một tiểu yêu tinh chỉ có trong trí tưởng tượng của người Nhật sống chủ yếu ở môi trường nước, như con nam ở ao). Các bạn có thể hỏi tại sao tôi không thường đến những chốn công cộng. Tôi là một người sống một cuộc sống bình thường. Tôi di chuyển chỗ nọ chỗ kia bằng tàu điện ngầm và xe buýt và mua sắm tại các cửa hàng trong khu phố gần nhà. Thật là rắc rối biết bao nếu tôi thường xuyên được tiếp cận trên đường phố chỉ như là hệ quả của việc xuất hiện trên truyền hình”.

Murakami đã kể một giai thoại vui về cuộc sống hàng ngày của mình.

“Nhiều năm trước, trong một lần tôi đi gia hạn giấy phép lái xe, một nhân viên liên tục gọi ‘Haruki Murakami’. Khi đến lượt tôi, người đó hỏi: “Ông có cái tên giống tiểu thuyết gia nổi tiếng đấy nhỉ?” Tôi đáp: “Ừ”. Tôi giống như mèo rừng Iriomote đang bị đe dọa. Chỉ tha thiết không có ai đến gần và chạm vào mình”.

Bài phát biểu và phỏng vấn được tổ chức ngày 6.5.2013 tại Đại học Kyotocó tiêu đề Tamashiiwo Miru, Tamashiiwo Kaku (Nhìn bằng cả linh hồn, viết bằng cả linh hồn).

Sự kiện này được tổ chức nhân kỷ niệm sự ra đời của giải thưởng Kawai Hayao Monogatari -sho, Gakugei – sho (Giải thưởng văn học Kawai Hayao) mang tên nhà tâm lý học Hayao Kawai.

Trong sự kiện này, Murakami đã nói về tình bạn với ông Kawai.

“Tôi hiếm khi gọi ai đó là ‘thầy’ (sensei), nhưng tôi nguyện gọi ông là ‘thầy Kawai’ (Kawai – sensei), Murakami nói.

Ông cũng nhắc đến một trong những trò chơi chữ của Kawai: “(Kawai nói rằng) một ngày nọ thủ tướng đến muộn trong một cuộc họp nội các (khi đó Kawai làm việc với tư cách ủy viên về các vấn đề văn hóa). Thủ tướng xin lỗi các thành viên nội các: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi” (chơi chữ ‘sorry’ và ‘sori’, ‘sori’ trong tiếng Nhật có nghĩa là ‘thủ tướng’)

“Ông ấy là một người hoàn toàn ngây thơ”, Murakami nói thêm.

Murakami cũng nói về tác phẩm mới nhất của mình, Shikisaiwo Motanai Tazaki Tsukuru to, Kare no Junrei no Toshi (Colorless Tsukuru Tazaki and His Years of Pilgrimage, tạm dịch: Tsukuru Tazaki không màu sắc và những năm hành hương của anh), cuốn tiểu thuyết dài của ông trong ba năm trở lại đây.

Trả lời cho câu hỏi của nhà phê bình Yutaka Yukawa, ông nói: “Cuốn tiểu thuyết trước đó của tôi, 1Q84, nói về sự biến mất của ranh giới giữa cuộc sống đời thực và những điều kỳ lạ, song thời gian này tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết hiện thực”. “Tôi đã viết Rừng Na Uy (1987) bằng phong cách hiện thực và nó đã bị chỉ trích là một sự thụt lùi về văn học. Cuốn tiểu thuyết mới nhất của tôi cũng có thể bị chỉ trích theo lối tương tự, song đối với tôi mà nói đó là một nỗ lực mới. Tôi không nghĩ rằng mình có thể bắt tay viết cuốn tiểu thuyết ấy ba, bốn năm trước.

Bản thảo đầu tiên của tác phẩm mới nhất này – bán được hơn một triệu bản ngay sau khi phát hành vào tháng 4.2013 – được hoàn thành vào tháng 2.2011, nhưng Murakami vẫn tiếp tục hoàn thiện tác phẩm của ông cho đến tháng 8.2012. Thậm chí sau đó, ông liên tục thực hiện những thay đổi nhỏ về cách dùng từ cho đến khi cuốn tiểu thuyết được hoàn thành vào tháng hai năm nay.

“Tôi thích viết đi viết lại”, Murakami nói.

Murakami thường có xu hướng đưa nhạc cổ điển và nhạc jazz vào các tác phẩm và cuốn tiểu thuyết mới nhất cũng không ngoại lệ. Tổ khúc piano Years of Pilgrimage của Franz Liszt và bản Round Midnight của nghệ sĩ jazz Thelonious Monk đều xuất hiện trong câu chuyện.

Murakami tỏ ra rất vui vẻ khi được hỏi về âm nhạc trong suốt cuộc phỏng vấn. “Tôi luôn luôn dậy sớm và bắt đầu làm việc vào buổi sáng. Tôi thường nghe nhạc cổ điển khi đang làm việc”, Murakami nói. “Trước khi đi ngủ, tôi chọn những bản thu mà tôi định nghe cho sáng hôm sau. Tôi thấy âm thanh của CD không vang âm, vì vậy tôi thích bản ghi LP hơn. Khi còn ở độ tuổi hai mươi, tôi thường nghe jazz từ sáng đến tối. Ngay cả bây giờ với piano, bản ghi LP cũng giúp tôi tìm ra các hợp âm khó trong tác phẩm của Monk.

“Viết cũng giống như chơi nhạc”, Murakami nói thêm. “Tôi viết một câu văn bằng cách sử dụng nhịp điệu tương tự như trong biểu diễn âm nhạc. Khi tôi nói điều này với Seiji Ozawa (nhạc trưởng nổi tiếng thế giới), ông đã rất ngạc nhiên hỏi tôi: “Viết lách cũng có nhịp điệu cơ à?”

Vào cuối cuộc phỏng vấn, Murakami đã trả lời một số câu trong số 1.500 câu hỏi được gửi cho ông nhân sự kiện này. Trích theo Q & A:

– Nhà văn yêu thích của ông là ai?

– Natsume Soseki (1867 – 1916) và Junichiro Tanizaki (1886 – 1965) – những nhà văn có kỹ năng viết lách tuyệt vời. Ngoài ra, còn có ShotaroYasuoka (1920 – 2013) nữa. Tác giả tôi không thích là Yasunari Kawabata (1899 – 1972) và Yukio Mishima (1925 – 1970). Về mặt bản năng, tôi không thể chấp nhận tác phẩm của họ. Khi đọc Coin Locker Babies của Ryu Murakami (1980), tôi nghĩ rằng mình muốn viết một cuốn tiểu thuyết như thế. Sau đó, tôi bỏ công việc để tập trung vào viết tiểu thuyết.

– Loại bia yêu thích của ông?

– Bia hộp của Maui Brewing có vị rất ngon.

– Đội bóng chày chuyên nghiệp mà ông yêu thích?

– Khi còn bé, tôi thích Hanshin Tigers, nhưng sau đó tôi đã trở thành người hâm mộ Yakult Swallows sau khi chuyển đến sống ở gần sân vận động Jingu (sân nhà của đội này). Tôi vừa xem các trận đấu từ dãy ghế ngồi bên cánh phải vừa uống bia. Tôi thường sống ởBoston, thế nên tôi cũng quan tâm đến Red Sox. Tuy nhiên, cựu cầu thủ của Yakult là Norichika Aoki đã chuyển đến Brewers (Milwaukee) nên tôi cũng cổ vũ cho đội đó.

– Nơi chốn ưa thích của ông ở Kyoto?

– Thực ra, tôi sinh ra ởKyoto. Tôi thích khu vực xung quanh ngôi đền Nanzenji nơi tôi thường đi bộ.

– Thế còn marathon, một trong những sở thích đặc biệt của ông?

– Tôi đã chạy marathon hơn ba mươi năm. Khi tôi chạy dọc theo Kamogawariver (ởKyoto) sáng nay, tôi đã rất ngạc nhiên khi một người đi dép gỗ nói với tôi: “Hy vọng anh duy trì việc chạy thế này”. Tôi đã từng thả bộ với nhà văn John Irving trong công viên trung tâmNew York. Tôi hy vọng sẽ tiếp tục chạy marathon cho đến khi 85 tuổi.

Tuệ Anh dịchTheo Kae Morishita/ Shukan Asahi Weekly Magazine

Nuôi Mèo Đã Dạy Cho Tôi Điều Gì Về Cuộc Sống?

By Chi Nguyễn

“I’m a proud cat mom”

(Tôi là một “bà mẹ mèo” tự hào)

Tôi từng viết như thế trên bảng tin của trường vào Ngày Của Mẹ.

Không biết từ bao giờ việc có mèo trở thành một dạng “bản ngã” của tôi. Nghe thật khôi hài đúng không? Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ nhìn thấy bản thân mình trong tương lai mà không có mèo bên cạnh. Hồi nhỏ, tôi từng tưởng tưởng ra là sau này, nếu không có chồng, tôi sẽ trở thành một bà lão ngồi ghế gỗ dập dềnh đan khăn giữa một đàn mèo, con nọ con kia lít nhít chen nhau, đủ màu sắc, kích cỡ; bao nhiêu tiền lương hưu, trợ cấp tuổi già của tôi sẽ dành hết để mua đồ ăn cho chúng nó; già rồi răng rụng hết, tôi sẽ kèm nhèm đeo kính lão lên để tìm răng giả, rồi móm mém nhá cơm cho mèo ăn. Bạn thấy đấy, chồng có thể không có, nhưng mèo thì nhất định phải có một con. 🐱

Nói không ngoa chứ một trong những lý do đi du học của tôi chính là vì … mèo. Khoảng hơn 10 năm trước khi còn ở Việt Nam, tôi lần đầu tiên được phép nuôi mèo, một cô mèo trắng lông dài tên Salem. Hai năm nuôi Salem quả thực là một “ác mộng” vì tôi không thể ngăn được việc “ả” thường xuyên trốn nhà chạy ra ngoài đường chơi. Sáng nào cũng vậy, vừa tỉnh dậy là tôi hốt hoảng lên tìm mèo, tìm được thì không sao, không tìm được thì lại phải lang thang hết các hang cùng, ngõ hẻm kêu “meo meo”, toát mồ hôi lạnh nghĩ đến mấy chợ bán chó mèo rồi mấy quán “tiểu hổ” ngoài bờ đê. Cho đến một ngày kia, bố mẹ tôi cũng phải quyết định cho Salem đi để kết thúc chuỗi dài lo lắng, bất an của tôi. Đó cũng là ngày mà tôi quyết định mình sẽ chuyển đến sống ở một nơi khác tươi đẹp hơn (😄) – nơi mà nhà cửa không có quá nhiều đường ngang, ngõ tắt, nơi mà người ta không ăn trộm mèo, không ăn thịt mèo, và không cười vào mặt mình khi đang lầm lũi dán bảng tin “Tìm mèo lạc”. Đó có thể là triết lý của một cô bé con, nhưng đã là một động lực đáng kể để tôi đặt chân đến nước Mỹ.

Nghĩ lại, thậm chí lý do tôi yêu và lấy chồng tôi hiện nay có thể cũng là vì… (bạn biết đấy!) mèo. Vì chúng tôi quen nhau trong hoàn cảnh tương đối đặc biệt và lại là yêu xa (#ourstory), thời gian đầu, tôi thường xuyên nghi ngờ liệu tình cảm Joe dành cho tôi có thực sự nghiêm túc. Bởi vậy, trong 1-2 năm đầu quen nhau, tôi rất ít khi mở lòng với anh ấy và hầu như đóng lại mọi cơ hội hẹn hò. Cho đến một ngày nọ, Scotty, chú mèo nuôi từ nhỏ của Joe ở bên Mỹ, mất vì bệnh thận. Đó là một ngày rất buồn, Joe gọi cho tôi giữa đêm, nói là Scotty ốm nặng, bác sĩ khuyên nên cho “mũi tiêm nhân đạo” để giải thoát Scotty khỏi đau đớn, vậy là Joe quyết định để Scotty ra đi. Anh ấy khóc “tu tu” từ phòng khám bác sĩ, trên xe về nhà, lúc tự tay chôn cất Scotty, và thậm chí đến tận khi nói chuyện trên điện thoại với tôi. Tôi là người thứ hai, sau bố/mẹ anh ấy, biết chuyện về Scotty. Đó không phải là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông khóc, nhưng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như chạm được vào một nỗi đau đớn, mất mát còn thô nguyên, và tôi xúc động nhận ra tình cảm của Joe dành cho tôi là thật. Sau này tôi vẫn nói với chồng tôi rằng, Scotty ra đi là để cho chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thôi cảm ơn Scotty vì điều đó.

Muốn nuôi mèo là thế nhưng phải đến gần 2 năm sau khi đi du học tôi mới nhận nuôi chú mèo xám hiện nay, Friday. Câu chuyện nhận nuôi Friday tương đối dài, tôi sẽ kể sau trong bài viết này. Nhưng tóm gọn lại, cả quy trình nhận nuôi không khác gì apply cho chương trình Tiến sĩ vì nó cũng bao gồm 1 bài luận, 3 thư giới thiệu, cùng với chứng minh tài chính! Nhưng tất cả đều đáng giá, vì cuối cùng, tôi cũng có một chú mèo ngoan nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất, tình cảm nhất nhất trên đời (có phải “bà mẹ mèo” nào cũng nghĩ như vậy về “con” mình?). Đúng như tên gọi (được đặt theo nhân vật trong tiểu thuyết “Robinson Crusoe”), Friday đã là người đồng hành tuyệt vời của tôi trong những năm đầu làm nghiên cứu, sống một mình nơi đất khách, quê người. Nhưng trên tất cả, việc nuôi mèo đã dạy cho tôi nhiều bài học sâu sắc về cuộc sống mà chưa có một trải nghiệm nào tương tự có thể sánh được.

Nuôi mèo dạy cho tôi thế nào mới là đích thực “sống cho hiện tại”

Có lẽ không ai có thể sống cho hiện tại một cách tuyệt đối như động vật, đặc biệt là loài mèo. Mèo không cần quá nhiều thứ để hạnh phúc: một mái hiên nhà đủ che mưa che nắng, một tấm thảm cũ trải lên sàn để ngủ, một ngày 2-3 xúc đồ ăn đơn giản, thỉnh thoảng được vuốt ve, ôm ấp – đó đã là quá đủ. Nếu bạn muốn biết thế nào là hạnh phúc, hãy nhìn vào gương mặt của một chú mèo sau khi vừa ăn no hoặc lúc đang say ngủ. Gương mặt đó là biểu trưng rõ ràng của sự hài lòng tuyệt đối, thư giãn hoàn toàn, nhẹ nhõm, an nhiên – sản phẩm của một thứ hạnh phúc giản đơn, cho ta và chỉ riêng ta mà thôi.

Mèo cũng không có khái niệm về thời gian – chúng có thể ngủ cả ngày, cũng có thể thức chơi cả đêm. Nhưng hơn ai hết, chúng biết trân trọng từng phút, từng giây được hạnh phúc và có khả năng tìm ra niềm vui từ những những thứ tưởng như nhỏ nhặt, tầm thường nhất. Chúng hít hà từng cái vuốt ve của con người, liếm láp đến sạch bong những vụn nhỏ đồ ăn còn sót lại, ôm chặt lấy một góc chăn cũ mềm để ngủ, chơi với từng hộp giấy rách, cuộn len xơ … Mọi ngày đối với chúng dường như đều trôi qua trong yêu thương, bình yên, tin tưởng vào cuộc sống.

Những năm gần đây, tôi làm việc ở nhà nhiều. Có những khi công việc không được như mong muốn, cộng thêm nhiều áp lực từ cuộc sống, tôi chỉ muốn “đá thúng đụng nia”, tung hê tất cả. Nhưng mỗi lúc như thế, nhìn ra Friday ngồi bên cạnh, lúc thì ngủ khò khò, lúc thì nghêu ngao ngáp, đôi khi lại chóp chép cái mồm đòi ăn, tôi chợt bật cười: “Ô kìa, tại sao mình phải làm khổ mình như vậy? Cuộc sống thực sự có nhất thiết phải ngột ngạt, cạnh tranh đến thế để hạnh phúc?” Và tôi lập tức thấy bình tâm trở lại.

Tất nhiên, chúng ta không thể rũ bỏ mọi trách nhiệm “con người” để sống một cuộc đời vô ưu của loài mèo. Nhưng cuộc sống sẽ dễ chịu, nhẹ nhõm hơn nếu ta tập nhìn mọi thứ theo lăng kính của chúng, tập sống cho hiện tại, và tập nâng niu những mẩu hạnh phúc giản đơn, dù là nhỏ bé nhất.

Nuôi mèo dạy cho tôi rằng làm bố mẹ là phải học

Tôi vẫn thường nói (đùa) với các cặp đôi đang lưỡng lự việc sinh con là “Hãy thử nuôi một con chó/mèo trước đi!” vì nuôi động vật dạy cho bạn biết rất nhiều về tính cách người bạn đời, phần nào chỉ ra phong cách “dạy con” của các bạn, và là cơ hội thử nghiệm các phương pháp làm cha mẹ mà bạn muốn. Từ khi nuôi Friday, Joe và tôi dần “ngộ” ra là chúng tôi có những tính cách bố/mẹ đặc trưng, tức là bố thì nghiêm khắc, quát một cái là “con” rón rén, khẽ khàng, còn mẹ thì nhượng bộ chiều “con”, đôi lúc quà đà để nó mè nheo lấn tới 😄. Cũng như các cặp bố mẹ khác, chúng tôi tranh cãi với nhau về phương pháp nuôi “con” và cũng vì “con” mà trở nên hiểu và gắn kết hơn.

Nhưng làm bố mẹ thực sự không dễ chút nào. Hồi nuôi Salem, tôi hầu như không có một kiến thức nào về kỹ thuật nuôi và huấn luyện mèo. Tôi nuôi mèo theo bản năng – chăm sóc mèo theo “dân gian” truyền lại, và trách mắng mèo hoàn toàn theo cảm tính. Nhưng khi nhận nuôi Friday từ trại mèo khi nó mới có 3 tháng tuổi, tôi đã được yêu cầu học bài bản về cách huấn luyện mèo từ non nớt đến trưởng thành, cách làm dấu cho mèo đi vệ sinh, cách kiểm soát thời gian ăn/ngủ của mèo, cách nhận biết thế nào là mèo ốm, cách chia sẻ cuộc sống với mèo… Đằng sau những thứ tưởng chừng rất bình thường như thế là cả một nền khoa học về động vật, thấm đẫm tình cảm và trách nhiệm của những người thực sự yêu và say mê “thú cưng”. Đến nay đã 3 năm nuôi mèo, tôi và Joe vẫn phải học hỏi hàng ngày, không chỉ để trở thành “bố mẹ”, mà còn để trở thành “bố mẹ” tốt nhất cho Friday.

Tất nhiên, việc nuôi động vật (hay kể cả con cái) theo bản năng không phải là điều gì sai trái – không phải ai cũng có điều kiện để nghiên cứu mọi vấn đề cặn kẽ, khoa học trước khi bắt đầu làm bố mẹ. Và không phải cứ nuôi “sách vở” là tốt hơn nuôi bản năng. Tuy nhiên, là một người làm về Giáo dục, tôi ý thức được rằng có kiến thức khoa học sẽ khiến việc nuôi và dạy trở nên dễ dàng hơn cho cả hai phía và bản thân người nuôi cũng nắm được rõ hơn mặt mạnh và yếu trong phương pháp của mình. Vì vậy, nếu bạn đang nuôi hoặc có ý định nuôi động vật, hãy dành thời gian để tìm hiểu cơ bản về tập tính của chúng và chú ý quan sát hành vi của chúng hàng ngày để có can thiệp kịp thời khi cần thiết.

Nuôi mèo dạy cho tôi hiểu là “vạn sự tuỳ duyên”

Tôi vốn không phải là người duy tâm. Nhưng từ khi nuôi mèo, tôi tin rằng cũng như con người, động vật đến và đi trong đời ta đều vì một chữ “duyên”.

Khi bắt đầu có ý định nhận nuôi mèo tại Mỹ, có rất nhiều người khuyên tôi không nên vì nhận nuôi đồng nghĩa với nhận nhiều trách nhiệm – trách nhiệm phải yêu thương, bảo vệ, chăm sóc mèo suốt đời, trách nhiệm gửi mèo cho ai đó trông hộ khi đi vắng, trách nhiệm tài chính khi cáng đáng nhiều chi phí phát sinh vì mèo… Trong khi đó, tôi chỉ là một cô sinh viên ngoại quốc, lo cho thân mình có lẽ cũng còn chưa ổn. Nhưng hồi đó tôi rất quyết tâm. Tôi nghĩ đã đến lúc cần đưa một chú mèo vào cuộc đời mình, tôi cảm thấy đã sẵn sàng để chăm cho mèo, và tôi gần như khẳng định mình không thể bắt đầu cuộc đời Nghiên cứu sinh nếu không có mèo. Đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao minh lại quyết tâm đến thế. Có lẽ vì sâu thẳm bên trong, tôi có niềm tin là mình sẽ tìm được một chú mèo phù hợp nếu dám tìm ngay ở thời điểm đó.

Tôi thậm chí có cả miêu tả cụ thể về chú mèo mình muốn nuôi. Tôi nói với Joe (lúc đó mới chỉ là bạn trai) rằng tôi cần tìm một chú mèo đực, lông xám, thân hình như mèo Tây nhưng gương mặt nhỏ và tinh nhanh như mèo Ta. Joe mới kêu trời lên, bảo: “Em ơi em có yêu cầu cụ thể đến thế thì khó lắm, biết làm sao tìm được một con mèo chính xác như vậy!” Quả thực là rất khó, chúng tôi tìm mèo từ Craigslist miễn phí đến trung tâm lai giống đắt tiền, nhưng nhiều tháng trôi qua vẫn chưa tìm được chú mèo nào phù hợp.

Như đã viết, từ chỗ nộp đơn đến lúc được nuôi Friday là cả một quá trình. Sau khi trải qua quy trình nộp khắt khe không khác gì apply Tiến sĩ, tôi vẫn bị từ chối vì là người ngoại quốc. Có nhiều trường hợp sinh viên quốc tế đến học và nhận nuôi chó, mèo cho vui nhưng đến khi về nước lại bỏ lại để chúng lang thang, cơ nhỡ nên trung tâm không muốn giao Friday cho tôi. Đến lúc đó, sau khi viết email khẩn khoản nài nỉ không được, tôi đành phải nói rằng bạn trai tôi là người Mỹ và chúng tôi có ý định kết hôn, định cư nên sẽ có điều kiện chăm sóc Friday mãi mãi (mặc dù ở thời điểm đó cả hai chúng tôi đều chưa bàn đến vấn đề này 😅). Sau khi xác nhận thông tin từ Joe và họp lại nhiều lần, bên trung tâm cũng đồng ý cho tôi nuôi Friday. Yay! Ngày nhận nuôi Friday là một ngày vô cùng ý nghĩa đối với tôi, mặc dù Joe cứ theo sau chọc cười là nếu sau này anh ấy “xù” không cưới tôi nữa thì tôi cũng mất luôn cả mèo (một hình thức ép cưới 🤣). Nhưng đúng là một khi đã có “duyên” rồi thì dù khó khăn đến thế nào cũng về được với nhau, điều này đúng cho cả tôi và Joe, cũng như cho chúng tôi và Friday.

Từ khi nuôi Friday, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua không biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn. Friday đi du lịch cùng chúng tôi đến khắp mọi nơi (New York, Boston, Orlando, Washington DC…); Friday trải qua mấy mùa Noel, Lễ Tạ Ơn cùng gia đình; Friday cũng ở đó an ủi khi chúng tôi lần đầu tiên mất một khoản tiền lớn; và Friday cũng chứng kiến chúng tôi buồn như thế nào khi Orion, chú mèo thứ hai của gia đình Joe, qua đời vì bệnh nặng…

Sau sự ra đi của Scotty, Orion, Salem, và cả lần Friday bị ốm suýt chết, tôi nhận ra rằng điều khó khăn nhất của việc nuôi động vật thực ra là việc phải chấp nhận chúng sẽ không ở bên ta mãi mãi. Mỗi lần nghĩ đến điều này, tim tôi lại đau nhói. Chúng tôi sẽ như thế nào nếu không có Friday? Nhưng vẫn là câu nói, “vạn sự tuỳ duyên”, mọi thứ sẽ đến và đi theo quy luật tự nhiên của nó. Từ khi ngộ ra được điều này (và học cách chấp nhận nó), vợ chồng tôi quyết định nâng niu mọi giây phút có Friday bên cạnh. Mỗi khi có thời gian chơi với Friday, chúng tôi chọn nhìn thật sâu vào mắt nó, vuốt ve nó, ôm ấp nó, hỏi xem một ngày của nó như thế nào?, nó có vui không khi sống cùng chúng tôi?, và chúng tôi có thể làm thêm điều gì để cuộc sống của nó được thoải mái hơn? Chúng tôi chọn sống 100% cho hiện tại, cùng Friday, và với Friday, cho đến khi nào còn có thể. Mỗi một ngày mới đến là một cơ hội để sống, để thương yêu.

***

Thương yêu 🐾

Be Present,

Chi Nguyễn

*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog

Filed Under: Học từ cuộc sống

‘The Incredibles 2’: Cuộc Đời Jack

chính thức trở lại sau 14 năm dài kể từ phần đầu tiên vào năm 2004, khiến cho các tín đồ Disney không khỏi suýt xoa và vui mừng. Vẫn là câu chuyện phiêu lưu ký của gia đình siêu nhân của Bob và Helen cùng 3 đứa con nghịch ngợm là Violet, Dash và Jack-Jack, mang màu sắc trần tục, chân thực thường thấy về cuộc sống, xã hội và những khúc mắc, mâu thuẫn đan xen lẫn nhau giữa người với người.

Phần phim tiếp theo này cũng chứng kiến màn bùng nổ của em út Jack-Jack khi bé đột nhiên sở hữu hàng tá sức mạnh khiến cho bố mẹ, anh chị của mình một phen “sứt đầu mẻ trán”. Hơn hết, Jack-Jack cũng có cuộc chiến đầu tiên trong cuộc đời làm siêu anh hùng của mình, trước một kẻ thù “một chín một mười” là… một chú gấu mèo.

Có thể nói, anh bạn gấu mèo chính là kẻ phản diện đầu tiên của Jack-Jack, cũng khiến bé phải lao tâm khổ tứ một thời gian mới giải quyết được. Làm kẻ thù của siêu anh hùng cũng là một công việc phức tạp và tốn nhiều chất xám, chứ chẳng phải đơn giản chỉ vươn oai như mọi người vẫn nghĩ. Kẻ phản diện muốn hạ gục siêu anh hùng thì phải lập kế hoạch tỉ mỉ, canh chuẩn thời gian, địa điểm, nghiên cứu về đối thủ của mình, tấn công khi siêu anh hùng sơ hở và phòng thủ khi cần thiết.

Nhưng đó là với bất kì kẻ phản diện nào, còn với kẻ phản diện đầu tiên thì mọi chuyện còn khó khăn hơn. Hãy ngẫm lại xem gấu mèo đã xuất hiện như thế nào. Chú ta lẻn vào ngôi biệt thự mới của nhà Parr trong một buổi tối an tĩnh, khi ấy trong nhà chỉ còn mỗi Bob là trụ cột vì Helen đã “đi làm”. Thừa biết rằng Jack-Jack đang trong thời kì “định hình” nên cậu bé khá nghịch ngợm, vì thế gấu mèo đã tận dụng cơ hội chọc giận Jack-Jack qua lớp cửa kính.

Những thứ đầu tiên luôn đáng nhớ và ấn tượng nhất, vì thế để làm kẻ xấu đầu tiên thì cần phải kiên nhẫn, có tâm và hơn hết là đúng người, đúng thời điểm. Bằng chứng là nhờ sự khôn lỏi của mình, gấu mèo đã thành công chiêu dụ được Jack-Jack xuyên tường khỏi nhà và dấn thân vào cuộc chiến chống lại kẻ thù đến từ rừng rậm tự nhiên. Đây cũng là dịp để Jack-Jack phô diễn khả năng của mình, từ bắn laze, phừng lửa đến phân thân, xuyên không,… Bên cạnh đó, “phản diện” gấu mèo cũng không kém cạnh khi cho thấy sự linh hoạt của mình, dù bị tả tơi dưới siêu năng lực của Jack-Jack nhưng cũng đã kịp thời thoát thân nhờ màn giải vây của Bob.

Là kẻ phản diện thì phải chấp nhận rằng mình sẽ có lúc thất bại dưới tay của siêu anh hùng. Vì thế, phải biết khi nào là thời điểm cần tháo chạy, và khi nào là cơ hội để hạ gục đối phương. Nếu làm đúng và rành rọt những bước trên, kẻ phản diện sẽ trở nên nổi tiếng nhờ bàn đạp của chính siêu anh hùng, từ đó có thể trở thành nhân vật được yêu thích hơn cả. Giờ đây, gấu mèo đã hoàn thành rất tốt vai trò của mình, khiến khán giả có một tràng cười đáo để, và trên hết là được mọi người yêu mến và không ngừng nhắc đến ngay cả khi bộ phim đã kết thúc.

Cùng xem lại đoạn trailer có phân cảnh chiến đấu đáng yêu của Jack-Jack.

Mong rằng nếu tiếp tục làm phần 3 thì chú gấu mèo từng một thời khuynh đảo thế giới của bé con Jack-Jack sẽ lại xuất hiện, gây ra thêm nhiều tình huống dở khóc dở cười nữa, xứng đáng là một tay phản diện cừ khôi không kém cạnh gì “đàn anh” Joker của The Dark Knight hay Darth Vader của , miễn sao Pixar đừng để khán giả phải đợi thêm 14 năm nữa là được.

Đặt vé xem phim Gia đình siêu nhân 2 tại Lotte Cinema thông qua website hoặc ứng dụng trên Android / iOS.

Con Mèo Triệu Kiếp: Sống Một Triệu Lần Cho Một Đời Bùng Cháy

Có một chú mèo vằn đã sống một triệu năm. Nó đã chết đi sống lại đến triệu lần. Nó có một triệu người chủ khác nhau. Người nào cũng yêu quý nó hết mực. Người nào cũng khóc khi nó qua đời. Riêng mèo vằn chẳng yêu quý ai. Nó cũng chưa bao giờ khóc.

Có lần, chủ mèo vằn là một vị hoàng đế. Ngài suốt ngày say sưa chiến tranh. Mỗi khi ra trận, ngài đều mang theo mèo vằn, cho nó ở trong một chiếc lồng vàng xinh đẹp. Thế rồi một lần mèo vằn bị tên lạc bắn xuyên qua người. Vị hoàng đế ôm lấy nó than khóc. Ngài mang xác mèo vằn về lâu đài. Mộ của con mèo nằm gọn ghẽ trong góc vườn thượng uyển.

Có lần, chủ mèo vằn là một chàng thủy thủ. Chàng mang nó đi khắp các đại dương, đến từng bến cảng. Một hôm, con mèo sẩy chân ngã khỏi boong tàu. Chàng thủy thủ vội vớt nó lên nhưng không kịp. Mèo vằn đã chết đuối. Chàng thủy thủ ôm cái xác ướt nhẹp của con mèo khóc òa. Mộ của mèo vằn nằm ở một hòn đảo hoang xa xôi giữa biển khơi.

Có lần, chủ mèo vằn là một tên trộm. Tên trộm ôm nó theo đi khắp phố phường. Thấy gia đình nào đi vắng, hắn dụ cho lũ chó ra gầm gừ với mèo vằn rồi ung dung đột nhập mở két ăn trộm. Một hôm, con mèo bị chó dữ cắn chết. Tên trộm ôm xác nó đi lầm lũi trong đêm khóc nức nở. Mộ của mèo vằn nằm im lìm nơi góc phố tối tăm.

Có lần, chủ mèo vằn là một bà lão. Hằng ngày bà già vuốt ve nó và ngóng con qua khung cửa sổ trong nhà dưỡng lão. Mèo vằn yên bình nằm ngủ trong lòng bà. Cuối cùng nó chết già. Bà cụ lụ khụ ngồi khóc bên xác con mèo. Mộ nó nằm ở gốc cây sát ngay cửa sổ nhà dưỡng lão.

Vì mèo vằn đã sống đến một triệu lần và người chủ nào cũng yêu quý nó nên nó coi chuyện được yêu quý là điều đương nhiên. Nó cũng đã chết quá nhiều lần nên chẳng hề thấy sợ chết.

Lần này mèo vằn không có ai là chủ. Nó trở thành mèo hoang. Vì đã sống đến cả triệu năm nên nó cực kỳ tinh khôn, giỏi giang và quyến rũ. Lũ mèo cái đều yêu nó điên dại. Mèo vằn chẳng coi điều đó có gì quá đặc biệt. Nó đã quen được yêu mến trong một triệu năm rồi. Lũ mèo cái tìm đủ mọi cách quyến rũ mèo vằn. Có con mèo mang cho nó thức ăn ngon. Nhưng ngon làm sao bằng đồ ăn trong cung đình? Có con mèo rủ nó đi du lịch bốn phương. Nhưng có nơi nào trên trái đất này mà chàng thủy thủ chưa đưa nó đến? Có con mèo hàng ngày liếm lông cho nó. Nhưng làm sao thích bằng việc được bà lão vuốt ve? Chẳng điều gì có thể khiến mèo vằn rung động vì nó đã sống đến một triệu lần.

Một hôm, có một con mèo trắng xinh đẹp xuất hiện. Khác với lũ mèo cái, mèo trắng chẳng hề chú ý đến mèo vằn. Mèo vằn thấy vậy liền tìm cách gây ấn tượng: “Này cô em, cô có biết là ta đã chết đến một triệu lần rồi không?”. Con mèo trắng không chút ngạc nhiên, chỉ ngước nhìn rồi nói: “Vậy ư?”. Thấy mèo trắng chưa để ý đến mình, hôm sau mèo vằn đến trước mặt mèo trắng rồi nói: “Này cô em, vì ta từng sống đến một triệu lần nên không có gì là ta không biết?”. Mèo trắng ngước mắt thờ ơ: “Vậy sao?”. Mèo vằn hãnh diện: “Đúng vậy!”. Mèo trắng hỏi: “Người ta bảo cuộc sống vô nghĩa nếu thiếu tình yêu. Thế anh có biết tình yêu là gì không?”. Mèo vằn thú nhận: “Ta chưa từng yêu bao giờ?”. ” Thế anh sống đến một triệu lần vô nghĩa ư? “.

Mèo vằn không trả lời được. Nhưng cũng từ đó mà nó làm quen được với mèo trắng. Cho đến một hôm, mèo vằn ngỏ lời: “Anh vẫn chưa biết tình yêu là gì? Nhưng anh biết một điều rằng anh rất hạnh phúc nếu có em bên cạnh”. Mèo trắng dịu dàng dụi mình vào mèo vằn.

Mèo vằn và mèo trắng từ đó ở bên nhau. Nếu như mèo vằn thấy những cuộc đời trước dài lê thê thì cuộc sống bên cạnh mèo trắng trôi qua thật nhanh. Nó đã có với mèo trắng một lũ mèo con xinh xắn. Mèo vằn không bao giờ khoe nó đã sống một triệu lần nữa. Nó chỉ quan tâm đến cuộc sống bây giờ, bên cạnh mèo trắng. Hình như nó cũng không quan tâm đến bản thân mình nữa. Toàn bộ tình cảm nó đều dồn hết cho mèo trắng và lũ mèo con.

Lũ mèo con khôn lớn, chúng tỏa đi khắp nơi. Mèo vằn và mèo trắng tiếp tục sống bên nhau. Mèo vằn cứ nghĩ cuộc sống này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng đến một hôm, mèo trắng ngủ mãi không tỉnh dậy. Mèo vằn khóc. Lần đầu tiên trong một triệu cuộc đời đã trải qua, mèo vằn khóc. Mỗi ngày nó rơi một triệu giọt nước mắt. Và một triệu ngày liên tục mèo vằn khóc bên nấm mộ của mèo trắng. Đến ngày thứ một triệu, nó gục xuống bên cạnh ngôi mộ rồi chết.

Mèo vằn từ bỏ phép lạ, nó không muốn sống lại nữa. Bởi khi đã sống một cuộc sống đầy ắp tình yêu, những cuộc sống khác là thừa thãi.

“Sống một triệu đời không tình yêu, cũng không thể nào sống bằng một đời yêu thương.Sống một triệu đời mà không cảm nhận được cuộc sống, càng không thể nào bằng sống một đời nhưng được yêu thương.”

Trạm Đọc Theo Tuổi trẻ

Yêu Truyện Tranh, Yêu Cuộc Sống

Ngưng Lộ từ từ tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng cô cảm nhận được một luồng áp lực đè nén trong không khí làm cô không muốn đối mặt. Không khí quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là anh ta đến đây? Nghĩ đến khả năng này, bàn tay nhỏ nắm chặt cái chăn trên tay, mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn. Cô không dám đối mặt với anh, là cô không tuân thủ theo hợp đồng lúc trước giữa bọn họ, sau khi biết thì anh muốn xử lí cô như thế nào? Nghĩ tới bộ dạng tức giận đầy đáng sợ của anh, toàn thân Ngưng Lộ run rẩy. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Có gan làm, không có gan nhận sao?” Dù chỉ là một động tác nhỏ cũng không thể gạt được ánh mắt Sở Mạnh, anh đi tới bên giường ngồi xuống; bởi vì sức nặng của anh mà nệm lún xuống khiến lòng Ngưng Lộ chìm đến đáy. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Sở Mạnh cúi đầu, hai tay chống lên phía đỉnh đầu cô, hơi thở nóng đầy nam tính phả vào khuôn mặt cô, vào tai, làm toàn thân cô nóng lên nhưng cô quyết không mở mắt. Nếu có thể nhắm hai mắt như vậy thì thật tốt, không cần phải đối mặt với anh ta rồi. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Lông mi dài không ngừng rung rung tiết lộ cô vô cùng căng thẳng và sợ hãi. Xem ra người đi trước tổng kết đúng: phụ nữ có lông mi dài thường rất ngang bướng. Đừng đánh giá cô qua bộ dạng mềm yếu thật ra, cô rất bướng bỉnh hơn nhiều so với người khác. Nhưng sự bướng bỉnh của cô làm cho anh vô cùng tức giận; nghĩ đến việc cô thà làm thương tổn bản thân cũng không muốn mang thai con anh, lửa giận trong lòng anh càng lúc càng dâng cao.

“Mở mắt ra nhìn tôi!” Ngón tay thon dài khéo nắm cằm cô, buộc cô mở mắt. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Chết thì chết, dù gì cũng không chống đối được khí thế mạnh mẽ của anh ta. Ngưng Lộ mở to mắt, cố gắng không để mình sợ hãi, không để mình khẩn trương. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Thấy mắt anh mở to, giận đến đỏ mắt, nhất thời giữa hai người ngoài yên lặng vẫn là yên lặng. Vẫn là khí thế không bằng, Ngưng Lộ chịu thua nói: “Anh muốn như thế nào?”. Lời vừa nói ra lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Cô nói đi!”. Cô gái đáng chết này lại hỏi anh nghĩ như thế nào? Phải là cô muốn như thế nào mới đúng chứ? Dám làm trái hợp đồng, không muốn có con của anh. Tay nắm lấy cằm của cô càng dùng thêm sức, tăng thêm lực làm cho Ngưng Lộ đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhíu lại. Người đàn ông này thực sự có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn lại là loại rất nghiêm trọng.

“Tôi không biết!” Cô chính là giả ngu, không biết có thể giả bộ cho qua được không? Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Quan Ngưng Lộ, cô đáng chết không quan tâm con tôi? Cô dám?”. Tay khác của người đàn ông đang tức giận này bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô, không ngừng lay động thân thể không chút sức lực của cô. Trời ơi, thật sự là một người đần ông đáng sợ, cô hô hấp không được. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Khụ khụ khụ…” Thời điểm cô nghĩ sẽ thịt nát xương tan(1) dưới tay anh thì anh rốt cuộc cũng buông tay để cho cô có thể hô hấp không khí trong lành. Sự uất ức cùng tức giận chôn trong lòng cũng bộc phát ra: “Tôi chính là không muốn sinh con của anh, không muốn sinh…”. Trước đôi mắt trợn trừng của anh, Ngưng Lộ lại dám nói ra những điều muốn nói nhất, nói xong cô nhắm mắt lại không muốn nhìn anh. Nếu như anh ta muốn hận cô tới chết,vậy thì đến đi!

(1): bản gốc: 香消玉殒 – hương tan ngọc nát. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Cô gái này cho rằng anh sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho cô sao? Sau khi Sở Mạnh thấy bộ dáng nhắm tịt mắt đầy kiên cường của cô thì lửa giận từ từ lắng xuống. Cuối cùng thì cô cũng nói ra đúng không? Không muốn sinh con của anh? Vậy anh càng muốn cô sinh, hơn nữa là ngay bây giờ. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Môi anh bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn chuẩn xác, anh cạy hàm răng cô ra, điên cuồng quấn quít nơi đầu lưỡi làm cho cô không có chỗ trốn. Thời điểm tay anh đi xuống dưới làm Ngưng Lộ sợ hãi muốn đẩy anh ra, không thể, không thể, nơi này là bệnh viện; hơn nữa hiện tại cô rất bất tiện, mặc dù bụng sẽ không đau nữa nhưng cô căn bản là không thể chịu nổi cơn tức giận của anh ta. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Cô càng dùng sức đẩy anh, anh càng bất động, một tay anh áp chế thân thể nhỏ nhắn phía dưới anh không cho động đậy, mà cái miệng nhỏ cũng bị anh chặn lại đến không nói ra một câu. Chẳng lẽ anh ta định cưỡng bức cô như những lần trước sao? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Ngưng Lộ càng thêm tái nhợt. Cô không muốn phát sinh quan hệ với anh ta ở đây, chết cũng không muốn!

Trong lòng tức giận, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của anh đang làm loạn trong miệng cô. Máu tanh tràn ra trong miệng. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Cuối cùng Sở Mạnh cũng dừng lại tất cả động tác, vẻ mặt tối tăm không thể tin được trừng mắt nhìn cô. Mèo hoang nhỏ phát cáu lại dám cắn anh? Được, anh sẽ cùng cô chơi trò chơi thú vị này. Xem thử đến cuối cùng ai có thể thắng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi máu trên môi, khóe miệng của anh giương lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Quan Ngưng Lộ, có tiến bộ đó! Để tôi xem rốt cuộc cô tiến bộ bao nhiêu.” Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Vừa dứt lời, chăn đơn trên giường bị anh kéo ra, mà giây tiếp theo anh đã đem quần áo trên người mình ném xuống đất. Con mồi nhìn anh lạnh lùng như ác ma từ địa ngục, từng bước một lui về phía sau, cô có thể lui đến đâu chứ? Lui nữa chính là sàn nhà. Nếu như cô muốn tận hưởng cảm giác lạ, anh không ngại, ngay trên mặt đất cũng tốt lắm. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Anh không được lại đây, không được lại đây…” . Rốt cuộc biết sợ có phải đã là chậm quá hay không? Không có thứ gì trên tay làm sự hoảng loạn Ngưng Lộ tăng lên theo cấp số nhân.

“Không tới làm thế nào để cô sinh con? Hả?”. Một bước anh đã đi đến bên giường, giây tiếp theo thành công biến quần áo cô thành vải rách ném xuống đất. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Không, không được …” Cô rốt cuộc bị hành động của anh làm sợ đến mặt đầy nước mắt. Chống cự như thế nào cũng là vô dụng sao? Lúc này cô thật sự hận, rất hận anh. Tại sao lại phải dồn ép cô đến mức này? Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Khăn trải giường trắng tinh ở phía dưới vì cô chống cự mà dính máu, nhìn thấy mà giật mình, màu đỏ kia làm lương tâm anh buông tha cô. Lúc này thật sự là không nên, anh không muốn xong chuyện thì trên khăn trải giường đầy máu. Anh có quá đáng nhưng không tới mức biến thái. Mặc dù cực kỳ tức giận cô nhưng đến thời điểm cuối cùng lại dừng tay. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua cho cô. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Còn dám nói không sinh con tôi nữa hay không? Hả?”. Anh muốn có được lời hứa từ chính miệng cô mới có thể buông cô ra.

“Có phải chỉ cần sinh con của anh, anh sẽ buông tha tôi?” Đôi mắt đẫm lệ, Ngưng Lộ hỏi. Nếu câu trả lời của anh ta là như vậy, vậy cô sinh. Chỉ cần sinh con anh ta mà anh ta đồng ý để cô tự do, vậy cô sinh! Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Buông tha cô? Quan Ngưng Lộ, cô nghĩ cô là ai? Cô là vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, cô sinh con tôi là chuyện đương nhiên. Cô muốn dùng con để thoát khỏi tôi? Cô đừng mơ tưởng, cả đời này cũng đừng mơ! Không cần phải giở thêm trò gì nữa, nếu không người nhà cô sẽ không chấp nhận được kết quả đâu. Ngay cả Sở Khương cũng không thể may mắn thoát khỏi, làm chuyện gì cũng phải suy tính rõ ràng hậu quả!”. Sở Mạnh tức giận đứng dậy, nhanh chóng nhặt quần áo lên, mặc xong rồi nhanh chóng rời đi. Tiếp tục ở lại đây, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Người phụ nữ đáng chết này dám chọc giận anh, chỉ muốn thoát khỏi anh? Tới địa ngục mà chờ đi!. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc từ nhỏ đến to, cuối cùng biến thành gào khóc. Ngoài cửa, y tá cùng y tá trưởng không ai dám đi vào xem rốt cuộc là có chuyện gì. Bởi vì người đàn ông vừa rời đi có vẻ mặt hung hăng làm tất cả các cô đều sợ hãi. Người đàn ông kia không phải là chồng cô ấy sao? Không phải là bạo lực gia đình chứ? Thật là đáng sợ, nhưng mà người ở bên trong nếu còn sức lực khóc chứng tỏ tính mạng vẫn rất tốt. Họ cũng không cần nhiều chuyện, nếu người đàn ông kia đột nhiên quay trở lại hóa ra không phải các cô tự tìm phiền phức sao?

Hãy Nuôi Ngay Một Con Mèo: Nó Sẽ Thay Đổi Cuộc Đời Bạn

Dựa trên một câu chuyện có thật, ngay từ khi ra mắt, cuốn sách này đã trở thành một hiện tượng toàn cầu, lọt vào top bán chạy của tờ New York Times, đứng trong top bán chạy tại Anh 52 tuần liên tiếp và được xuất bản tại hơn 30 quốc gia trên thế giới. James và Bob hiện đã có hơn 500 ngàn lượt follow trên Facebook. Cuốn sách đã được dịch sang tiếng Việt và do NXB Văn học cùng Mintbooks ấn hành.

Chương 1 Anh bạn đồng hành

Có một câu nói nổi tiếng tôi đã đọc được ở đâu đó. Rằng mỗi ngày trong đời, tất cả chúng ta đều được trao cơ hội thứ hai. Chúng vẫn ở đó để ta nắm lấy, chỉ là chúng ta thường bỏ qua chúng mà thôi.

Tôi đã sống một quãng dài trong đời mình chỉ để minh chứng cho câu nói đó. Tôi đã được trao cho rất nhiều cơ hội, đôi khi là hàng ngày. Một thời gian dài tôi đã không thể nắm lấy bất kì cơ hội nào trong số đó, nhưng rồi, đầu xuân năm 2007, điều đó cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi. Đó là khi tôi kết bạn với Bob. Nhìn lại ngày đó, có điều gì đó mách bảo tôi rằng đấy cũng là một cơ hội mới với cậu chàng luôn.

Tôi gặp anh bạn đó lần đầu tiên vào một buổi tối tháng Ba, ngày thứ Năm ảm đạm. London vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được mùa đông và đường phố hãy còn vương lại cái lạnh se sắt, nhất là mỗi khi những cơn gió thổi tới từ dòng sông Thames. Thậm chí bầu không khí đêm ấy còn thoáng chút sương giá, đó cũng là lí do tôi quay trở lại căn hộ tạm trú mới của mình tại Tottenham, mạn bắc London, sớm hơn một chút so với mọi khi sau một ngày đàn dạo quanh quận Covent Garden.

Như thường lệ, tôi mang hộp guitar đen và cái balo đeo trên lưng, nhưng đêm đó tôi còn có cô bạn thân Belle bên cạnh. Chúng tôi từng hẹn hò nhiều năm về trước nhưng giờ thì chỉ còn là bạn. Chúng tôi tính sẽ chén một phần cà ri mua mang đi rẻ tiền và xem một cuốn phim trên cái tivi đen trắng tôi đã xoay xở kiếm được từ một cửa hàng từ thiện ở góc phố.

Cũng như mọi khi, thang máy trong khu căn hộ không hoạt động nên chúng tôi bước tới dãy thang bộ đầu tiên, chấp nhận một cuốc leo bộ dài lên tới tầng năm.

Dải đèn dây nơi sảnh chính đã hỏng và một phần tầng trệt bị bưng kín trong bóng tối, tuy nhiên, khi lần đường tới cầu thang bộ tôi vẫn không thể không nhận ra một cặp mắt rực sáng lên trong màn đêm. Và khi nghe được một tiếng meo nhẹ, có phần rầu rĩ, tôi đã nhận ra.

Tiến lại gần hơn, dưới ánh sáng lờ mờ, tôi thấy một chú mèo mướp vàng cuộn mình trên tấm thảm ở bậc cửa trước của một trong số những căn hộ tầng trệt trên hành lang dẫn ra từ sảnh chính.

Tôi đã lớn lên bên cạnh lũ mèo và luôn hơi dễ mềm lòng với chúng. Khi tới gần hơn và nhìn cho rõ ràng, tôi có thể nói đó là một anh chàng, một chú mèo đực.

Tôi chưa từng nhìn thấy nó trong căn hộ trước đó, có điều ngay cả trong bóng tối tôi vẫn thấy được anh chàng này có gì đó đặc biệt, tôi có thể nói ngay rằng xem ra nó cũng có cá tính đấy. Cậu chàng không thể hiện chút căng thẳng nào, mà thực tế hoàn toàn ngược lại. Ở nó có một vẻ tự tin lặng lẽ và điềm tĩnh. Nó trông có vẻ hoàn toàn thoải mái dưới bóng tối này và dựa trên cái cách nó ghim vào tôi một cái nhìn kiên định, soi mói và khôn ngoan, chính tôi mới là kẻ đang đi lạc vào địa bàn của nó. Như thể cậu chàng đang nói: “Thế anh là ai và điều gì mang anh tới đây?”.

Tôi không thể kìm được mình ngồi xuống và tự giới thiệu.

“Xin chào, anh bạn. Tớ chưa gặp cậu bao giờ đấy, anh bạn sống ở đây hả?”, tôi nói.

Cậu chàng chỉ đơn giản nhìn lại tôi, vẫn với cái vẻ thận trọng pha chút lãnh đạm ấy, chừng như nó vẫn còn đang dò xét tôi.

Tôi quyết định vuốt ve cổ cậu chàng, phần để làm quen nhưng phần cũng để xem nó có đang đeo vòng cổ hay có một hình thức nhận dạng nào không. Không dễ thấy được gì trong bóng tối, nhưng tôi nhận ra không có gì ở đó cả, điều này lập tức gợi cho tôi rằng cậu chàng là mèo hoang. London đã có quá đủ cái hội này rồi.

Cu cậu xem chừng thích thú với sự quan tâm đó, và bắt đầu cọ mình nhè nhẹ vào tay tôi. Trong khi nựng cậu chàng thêm một lúc nữa, tôi nhận thấy lớp lông của nó đang trong tình trạng khá tệ, với những mảng lông rụng lởm chởm đây đó. Cậu chàng hẳn là cần một bữa ăn tử tế. Từ cái cách cậu chàng cọ mình vào tôi, có thể thấy nó còn cần tới một chút TLC nữa.

“Tội nghiệp thằng bé, anh nghĩ nó là mèo hoang. Nó không đeo vòng cổ và còn gầy nhom nữa”, tôi nói, ngước lên nhìn Belle, cô ấy đang kiên nhẫn đứng đợi nơi chân cầu thang.

Cô ấy biết tôi rất dễ động lòng trước tụi mèo.

“Không, James à, anh không giữ nó được đâu”, cô ấy đáp, hất đầu về phía cánh cửa căn hộ mà anh bạn mèo đang nằm. “Nó không thể nào đi lang thang vào đây rồi nằm luôn đó được, nó rõ ràng là mèo nhà ai sống trong đó rồi. Chắc nó đang chờ họ về và cho nó vào nhà thôi.”

Tôi nghe lời cô ấy một cách bất đắc dĩ. Tôi chẳng thể nào cứ thế nhặt một chú mèo rồi mang nó về nhà mình được, dù rằng mọi dấu hiệu đều dẫn về chuyện là nó đang vô gia cư. Chính tôi cũng vừa mới dọn tới chỗ này và vẫn còn đang loay hoay sắp xếp căn hộ của mình. Nếu như cậu chàng đúng là của người đang sống trong căn hộ này thì sao? Họ sẽ không vui vẻ lắm với kẻ đã hớt đi thú cưng của nhà mình đâu, phải không?

Thứ nữa, điều cuối cùng tôi cần trong lúc này là phần trách nhiệm đối với một chú mèo. Tôi là một tay nhạc công thất bại đang phục hồi sau cai nghiện và sống một cuộc đời tay làm hàm nhai trong một căn hộ tạm trú. Chịu trách nhiệm với chính mình đã đủ vất rồi.

Buổi sáng hôm sau, ngày thứ Sáu, tôi đi xuống dưới nhà để thấy anh chàng mèo mướp vàng vẫn đang ngồi đó. Dường như nó đã không hề dịch chuyển khỏi vị trí cũ trong suốt mười hai giờ qua hay khoảng chừng đó.

Một lần nữa tôi ngồi quỳ xuống trên một chân và gãi cổ cậu chàng. Một lần nữa thấy rõ ràng nó thích thế. Cu cậu rên rừ rừ, đón nhận tấm thịnh tình đang có được. Nó vẫn chưa thể tin tưởng được tôi trăm phần trăm. Nhưng tôi cảm thấy nó cho là tôi cũng ok đấy.

Trong ánh sáng ban ngày, tôi có thể thấy cu cậu là một tạo vật đẹp đẽ. Cậu chàng có một gương mặt thực sự sắc nét với đôi mắt xanh dài, dù rằng, nhìn kĩ hơn, nó hẳn đã bập vào một cuộc ẩu đả hay một tai nạn gì đó bởi lẽ cu cậu có những vết sẹo trên mặt và chân. Đúng như tôi đã đoán đêm trước, bộ lông cu cậu rõ thảm hại. Cậu chàng cực kì gầy và tả tơi nhiều chỗ với ít nhất nửa tá những mảng trụi lông lộ rõ cả da. Giờ thì tôi thực sự cảm thấy đáng lo ngại cho cu cậu, nhưng một lần nữa tôi lại tự nhủ mình đã có quá đủ những thứ để lo với việc chấn chỉnh bản thân mình rồi. Vậy là, hơn cả một chút miễn cưỡng, tôi vòng ra bắt xe bus từ Tottenham tới trung tâm London và Covent Garden, nơi tôi sẽ cố lần nữa kiếm thêm chút tiền hát dạo.

Đã rất muộn khi tôi quay trở về vào đêm đó, cũng gần mười giờ. Tôi lập tức tìm đến dãy hành lang nơi mình đã gặp anh chàng mèo mướp, nhưng giờ thì không còn dấu hiệu nào của nó nữa. Một phần trong tôi cảm thấy thất vọng. Tôi đã phần nào như là yêu quý cu cậu rồi. Nhưng hầu như tôi nghe lòng nhẹ nhõm. Tôi kết luận nó hẳn đã được chủ cho vào nhà khi họ trở về từ bất kì nơi nào trước đó.

Tim tôi rớt xuống một chút khi tôi đi xuống ngày hôm sau và thấy cậu chàng đã trở lại vị trí cũ. Giờ đây trông nó có phần yếu ớt và tơi tả hơn trước nữa. Cu cậu có vẻ lạnh, đói và còn hơi run rẩy.

“Vẫn ở đây hả?”, tôi nói, vuốt ve cu cậu. “Hôm nay trông mày không khỏe lắm nhỉ?”

Tôi quyết định rằng tình trạng này kéo dài thế đủ rồi.

Thế là tôi tới gõ cửa căn hộ đó. Tôi nghĩ mình phải nói gì đó. Nếu như nó là mèo nhà họ, đây rõ ràng không phải là cách chăm sóc mèo. Nó cần gì đó để ăn và uống – và có thể là một vài sự chăm sóc y tế nữa.

Một người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Anh ta để râu, mặc áo thun, quần thể thao và trông như thể đang ngủ mặc dù khi đó đang là giữa chiều.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, anh bạn. Đây có phải mèo nhà anh không?”, tôi hỏi.

Trong một giây anh ta nhìn tôi như thể tôi đang có tí khùng.

“Mèo nào?”, anh ta đáp, trước khi nhìn xuống và thấy bạn mèo mướp vàng đang cuộn tròn như trái banh trên thảm cửa.

“Nó đã ở đây mấy hôm rồi”, tôi nói, và một lần nữa lại nhận về một cái nhìn trống rỗng.

Rồi anh ta đóng sầm cửa lại.

Tôi quyết định ngay tức khắc.

“Rồi, nào, anh bạn, đi với tớ”, tôi nói, lục tìm trong balo một hộp bánh quy mà tôi mang theo, đặc biệt dành riêng để chia cho đám chó mèo lâu lâu vẫn lại gần khi tôi chơi nhạc.

Tôi lắc lắc cái hộp trước mặt cậu chàng và nó lập tức bật dậy bằng cả bốn chân và đi theo tôi.

Tôi có thể thấy cu cậu có chút khó khăn khi đứng lên và phải kéo lê một chân sau một cách kì cục, vậy nên chúng tôi cứ chậm rãi leo lên năm lượt cầu thang. Vài phút sau, chúng tôi đã yên ổn náu mình trong căn hộ của tôi.

Căn hộ của tôi tả tơi trơ trọi, phải nói là vậy. Bên cạnh cái tivi, tất cả những gì tôi có ở đây chỉ là một cái giường sofa second-hand, một tấm nệm ở góc gian phòng ngủ bé xíu, và trong gian bếp là một cái tủ lạnh ẩm ương, một lò vi sóng, một ấm đun nước và một máy nướng bánh mì. Không bếp. Những thứ còn lại trong căn hộ là đống sách, băng đĩa và mấy đồ lặt vặt của tôi.

Tôi có hơi giống loài chim ác là; ưa nhặt nhạnh đủ thứ tìm thấy trên đường phố. Khi ấy tôi đang chứa chấp một cái đồng hồ tính giờ đậu xe đã hỏng ở một góc phòng, và một con ma-nơ-canh bỏ đi với chiếc mũ cao bồi trên đầu ở một góc khác. Một người bạn từng gọi chỗ ở của tôi là “cửa tiệm đồ cổ”, nhưng trong khi khám phá môi trường mới thứ duy nhất khiến anh bạn mèo thích thú lại là gian bếp.

Tôi “trục vớt” được ít sữa trong tủ lạnh, trút ra một cái chảo và pha với chút nước. Tôi biết – trái với suy nghĩ thường tình – rằng sữa có thể gây hại cho tụi mèo bởi lẽ, thực ra, chúng không dung nạp được lactose. Cậu chàng liếm sạch trong vài giây.

Tôi còn một ít cá ngừ trong tủ lạnh, thế là tôi trộn cá với ít bánh quy nghiền và mang cho cu cậu luôn. Một lần nữa, cu cậu nghiến ngấu sạch phần ăn. Khổ thân, nó chắc phải đói dữ lắm, tôi nghĩ thầm.

Trải qua cái lạnh lẽo, tối tăm của dãy hành lang, căn hộ này rõ như là khách sạn năm sao đối với anh bạn mèo. Cu cậu tỏ vẻ rất khoan khoái khi được ở đây và sau khi ăn uống no nê trong gian bếp, nó luồn ra phòng khách rồi nằm cuộn tròn trên sàn, bên cạnh lò sưởi điện.

Trong khi ngồi đó và quan sát cậu chàng kĩ hơn, tôi không còn nghi ngờ gì nữa rằng chân của nó đang có vấn đề. Thật vậy, khi ngồi xuống trên sàn bên cạnh cu cậu và bắt đầu thăm khám, tôi tìm thấy một khối mủ lớn nơi bắp chân sau bên phải. Vết thương cỡ một hàm răng nanh lớn, điều này giúp tôi hình dung được lí do cu cậu có nó. Cậu chàng hẳn đã bị một con chó, hoặc có thể là cáo, tấn công, con vật đã táp răng vào chân cu cậu và giữ lấy trong khi nó cố gắng chạy trốn. Cu cậu cũng có rất nhiều vết sẹo, một trên mặt không xa vùng mắt và nhiều vết khác trên lưng và chân.

Tôi cố khử trùng vết thương tốt nhất có thể bằng cách đặt cu cậu vào trong bồn tắm rồi tra một chút chất giữ ẩm không cồn xung quanh và một chút vaseline lên vết thương. Nhiều anh bạn mèo sẽ cắn phá loạn lên nếu tôi cố gắng làm thế nhưng anh bạn này thì nằm im như thóc vậy.

Cu cậu dành phần lớn thời gian còn lại trong ngày để nằm cuộn tròn tại nơi giờ đã là vị trí ưa thích của nó, bên cạnh lò sưởi điện. Tuy nhiên nó cũng mò quanh căn hộ một chút khi này khi khác, nhảy nhót và cào lên bất cứ thứ gì nó tìm thấy. Mặc dù lúc trước đã phớt lờ món này, nhưng giờ đây cu cậu lại bắt đầu coi con ma-nơ-canh trong góc phòng như một thỏi nam châm. Tôi thì không phiền. Cậu chàng có thể làm gì với món đó tùy thích.

Tôi vẫn biết các anh bạn mèo mướp vàng thường cực kì hiếu động và có thể thấy anh bạn này hãy còn quá nhiều năng lượng dự trữ. Khi tôi tới vuốt ve cậu chàng, nó nhảy dựng lên và bắt đầu đập tay với tôi. Tới một lúc thì cậu chàng đâm ra tăng động, cào cấu loạn xạ và suýt nữa làm xước tay tôi.

“Rồi rồi, anh bạn, bình tĩnh nào”, tôi nói, nhấc cu cậu xuống khỏi người mình và đặt nó xuống sàn. Tôi biết rằng tụi mèo đực đang lớn mà chưa triệt sản có thể trở nên cực kì tăng động. Tôi đồ rằng anh bạn này hãy “còn nguyên” và đang ở tuổi động dục. Tôi cũng không chắc được, dĩ nhiên, nhưng điều này một lần nữa nhấn mạnh cái cảm giác day dứt rằng nó hẳn phải đến từ đường phố thay vì từ một ngôi nhà nào đó.

Tôi dành cả buổi tối ngồi xem tivi, anh bạn mèo cuộn tròn bên lò sưởi, ra chiều thỏa mãn khi được ở đó. Cu cậu chỉ di chuyển khi tôi đi ngủ, tự nhấc mình lên và đi theo tôi vào phòng ngủ, nơi cu cậu thu mình thành một trái banh nơi mép giường bên chân tôi.

Khi lắng nghe tiếng rừ rừ của cậu chàng trong bóng tối, tôi cảm thấy mừng khi có nó ở đây. Cu cậu là một người bạn, tôi nghĩ. Dạo gần đây tôi đang không có mấy những người như vậy.

Buổi sáng Chủ nhật, tôi thức dậy khá sớm và quyết định sẽ xuống phố để coi có tìm được chủ nhân của cu cậu không. Tôi cho là ai đó có thể đã dán lên những tờ thông báo “Tìm mèo lạc” chăng. Gần như luôn luôn có những tờ thông báo tìm mèo được photocopy dán trên những cột đèn, những bảng thông tin hay trạm chờ xe bus quanh đây. Nhiều mèo lạc đến nỗi lắm khi tôi tự hỏi liệu có phải đang có một băng bắt cóc mèo đang hoạt động trong vùng hay không.

Phòng trường hợp nhanh chóng tìm ra chủ nhân, tôi mang anh bạn mèo theo mình, cột nó vào một sợi dây tôi chế từ dây giày để giữ nó được an toàn. Cu cậu tỏ vẻ vui thích khi đi cạnh tôi lúc chúng tôi đi thang bộ xuống tới tầng trệt.

Ra tới bên ngoài khu căn hộ, anh bạn mèo bắt đầu kéo giật đầu dây như thể muốn chạy đi. Tôi đoán rằng nó muốn đi xử lí vụ kia. Quả vậy, cu cậu tót vào bên trong một lùm cây bụi bên cạnh một tòa nhà gần đấy và biến mất trong một, hai phút gì đó tuân theo tiếng gọi của tự nhiên. Xong xuôi nó quay lại chỗ tôi và ngoan ngoãn luồn trở lại vòng dây.

Nó hẳn phải rất tin tưởng mình, tôi nhủ thầm. Tôi ngay lập tức cảm thấy mình cần phải đền đáp niềm tin ấy và cố gắng giúp đỡ anh bạn này.

Điểm đến đầu tiên của tôi là một người phụ nữ sống bên kia đường. Bà được biết đến trong vùng là người hay chăm nom mèo. Bà cho tụi mèo hoang quanh đó ăn và triệt sản chúng, nếu cần. Khi bà ra mở cửa, tôi thấy ít nhất năm chú mèo đang ở trong nhà. Có trời mới biết bà còn bao nhiêu bạn mèo nữa ở sau nhà. Dường như toàn bộ mèo trong vòng vài dặm đã tụ về sân sau nhà bà vì biết rằng đó là nơi tuyệt nhất để xin ít đồ ăn. Tôi chẳng hiểu làm sao bà có thể lo liệu tiền nong cho hết cả đám đó ăn được.

Bà nhìn anh bạn mèo và tỏ ra thích nó ngay tức thì, khoản đãi cu cậu luôn một bữa.

Đó là một quý bà dễ mến nhưng bà cũng không biết cậu chàng từ đâu tới. Bà chưa từng gặp nó quanh đây.

“Cô đoán nó từ mạn nào đó khác ở London tới. Không ngạc nhiên nếu nó bị đá ra đường đâu”, bà nói. Bà bảo sẽ để ý nghe ngóng phòng khi nghe được gì đó.

Tôi có cảm giác bà đã đúng về việc anh bạn này tới từ đâu đó xa khỏi Tottenham.

Tò mò, tôi tháo vòng cho anh bạn mèo để coi nó có biết phải đi về hướng nào không. Nhưng rồi trong khi đi trên phố, nó rõ ràng là chẳng biết mình đang ở đâu. Cu cậu có thể bị lạc hoàn toàn. Nó nhìn tôi như muốn nói: “Tôi chẳng biết đâu vào đâu cả; tôi muốn ở chỗ anh kia”.

Chúng tôi ở ngoài trong vài giờ. Tới một lúc cu cậu lại vọt vào trong một bụi cây để làm vụ kia, để mặc tôi đứng hỏi han mọi người qua đường xem họ có nhận ra nó không. Tất cả những gì tôi nhận được là những cái nhìn và những cái nhún vai trống rỗng.

Rõ ràng cu cậu không muốn rời tôi. Trong khi chúng tôi lang thang loanh quanh, tôi không thể ngăn mình nghĩ về câu chuyện của cậu chàng: nó tới từ đâu và đã sống cuộc đời thế nào trước khi tới ngồi trên tấm thảm tầng dưới như vậy.

Một phần trong tôi tin rằng “quý bà chăn mèo” nhà bên đường đã đúng và cậu chàng vốn là mèo nhà. Nó là một con mèo đẹp và có thể đã được mua làm quà Giáng sinh hay quà sinh nhật ai đó. Mèo mướp vàng hơi dễ bị kích động và có thể tệ hơn nếu không được triệt sản, như tôi đã thấy đó. Chúng có thể trở nên rất độc tài, hơn nhiều những giống mèo khác. Phỏng đoán của tôi ấy là khi nó đâm ra hung dữ và nghịch ngợm thì nó cũng đồng thời trở nên quá thể đáng không đỡ nổi.

Tôi hình dung cảnh các vị phụ huynh phán “đủ rồi đấy” và – thay vì mang nó tới trạm cứu hộ hay RSPCA – lại tống nó vào sau xe hơi, lái xe đưa nó đi rồi quẳng nó xuống phố hay lên lề đường.

Loài mèo có khả năng định hướng rất tốt, nhưng cậu chàng rõ ràng đã bị thả đi quá xa khỏi nhà và chưa thể quay về. Hoặc giả nó đã rút ra rằng nơi đó chẳng phải một mái nhà đúng nghĩa và quyết định sẽ tìm một nơi chốn mới.

Một giả thuyết khác của tôi là nó thuộc về một người già đã qua đời.

Hẳn nhiên, cũng có thể câu chuyện lại chẳng giống thế chút nào. Vấn đề rằng cậu chàng đã không được dạy dỗ vụ vệ sinh là luận điểm chính chống lại ý kiến rằng nó đã được chăm sóc trong gia đình. Nhưng càng biết thêm về cậu chàng, tôi càng tin rằng nó chắc chắn đã quen với việc ở bên cạnh một người nào đó. Cu cậu có vẻ sẽ bám dính lấy người nào mà nó cho là sẽ chăm sóc mình. Đó là điều nó đã làm với tôi.

Manh mối bự nhất về quá khứ cậu chàng là vết thương của nó, vết thương trông thật dơ hầy. Rõ ràng là cậu chàng đã lãnh vết thương này trong một cuộc ẩu đả. Dựa vào cái kiểu chảy mủ này, vết thương hẳn đã được vài ngày, thậm chí là một tuần. Điều này lại gợi trong tôi một khả năng khác nữa.

London luôn luôn có rất nhiều mèo giang hồ, đám mèo hoang lang thang trên đường phố sinh tồn bằng thức ăn thừa và mối sẻ chia từ người lạ. Hồi năm hay sáu trăm năm trước, những chốn như phố Gresham, Clerkenwell Green hay đường Drury từng được biết đến như là những “phố mèo” và luôn luôn quá tải lũ mèo. Đám mèo hoang phiêu dạt trong thành phố, nhộn nhạo đấu tranh sinh tồn từng ngày. Rất nhiều trong số đó giống với anh bạn mèo mướp vàng này: những sinh vật rã rời, tả tơi.

Có lẽ nó đã tìm thấy nơi tôi một tâm hồn đồng cảm. Trạm Đọc (Read Station) Theo Mintbooks

Cập nhật thông tin chi tiết về Haruki Murakami: Tôi Sống Một Cuộc Đời Giản Dị trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!