Xu Hướng 6/2023 # Mèo Nhỏ: Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh # Top 8 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Mèo Nhỏ: Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh # Top 8 View

Bạn đang xem bài viết Mèo Nhỏ: Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

À facebook mình là: 01659931923

A- ni- ga- to( cúi đầu)

Cô 20 tuổi, sinh viên trường Đại học Y. Với khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh gái có phần hoạt bát dễ thương nên cô nhận được sự chú ý của nam sinh trong trường. Nhưng cô từ chối hết mọi hành tình cảm đó. Đơn giản vì trái tim cô đã có anh, mối tình đầu của cô. Cô yêu anh lâu lắm rồi, yêu từ hồi anh hay dẫn cô đi chơi, bảo vệ cô, và cả những lần anh cùng cô với mấy đứa bạn ngoài ngõ rủ nhau đi ăn trộm xoài ở gần làng. Cô nhớ như in ngày ấy, ngày anh tới Hà Nội nhập học. Cô đã khóc cả đêm, cô không muốn xa anh nhưng… Cô không ích kỷ tới mức vì bản thân mà ảnh hưởng tới học tập của anh, và hơn hết cô biết anh chỉ xem cô như một đứa em gái mà thôi. Cô biết mình sẽ chờ đợi trong vô vọng nhưng lí trí sao thắng nổi con tim? Cô đã thử mở lòng hơn nhưng mỗi lần như vậy trái tim cô chỉ khẽ động một chút rồi lại nhắm mắt ngủ vùi trong ngực cô… Và năm nay, sau 7 năm học tập, làm việc anh đã trở lại nhưng có chuyện đã xảy ra khiến cô và anh đều hiểu được con tim mình

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

chap 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Buổi tối mùa đông, không gian tĩnh mịch. Tại một căn hộ rộng lớn, có tiếng người cãi vã. Một cô gái đứng phòng khách, đối diện với một người trung niên: – Sao ba cứ bắt ép con phải cưới người con không thích nhỉ? – Không thích là như thế nào? Ba thấy con với cậu ấy thân với nhau như vậy mà! Tối qua ba còn thấy nó đưa con về nữa. Hai mươi tuổi đầu rồi bé gì nữa, có bạn trai đi là vừa – Dù ba có làm gì thì con cũng không lấy hắn đâu

– Con gái con đứa, nói chuyện với người lớn như thế á? Ba chỉ muốn tốt với con thôi

– Ba muốn tốt cho con? Hay vì ba đã nhận tiền từ phía họ rồi? Ba xem con như đồ vật buôn bán sao… Con không yêu anh ấy, con không muốn cưới anh ấy. Ba đừng ép con

– Mày…

– Ba đừng ép con làm điều con không muốn

Cô gái nói xong rồi nước mắt ngắn dài chạy ra khỏi nhà, bỏ mặc đằng sau tiếng kêu của ông bố: – Kim Liên!!! Con!!! Uỳnh!!! Ông bố chỉ kịp kêu lên mấy câu thì thấy cảnh tượng trước mặt. Ông chạy lại bên đứa con gái độc nhất gào lên: – Tỉnh lại đi con… Ba sẽ không bắt con lấy người đó nữa

– Ba hứa đi… Ba hứa… hứa… không ép… ép con… lấy anh ta nữa

Giọng của cô gái thoang thoảng như tiếng gió thổi. Phải cố gắng lắm ông Nguyễn mới nghe được giọng nói yếu ớt đó. Ông gật đầu liên tục

– Ba hứa… Ba hứa

Cô gái mỉm cười rồi từ từ chìm vào cơn mê. Vết máu loang từ trên đầu Kim Liên chảy xuống nhuộm đỏ bộ váy cô đang mặc, tài xế xe tải bước ra vẻ sợ sệt: – Tôi không cố ý. Tại cô nhà chạy ra đột ngột quá Ông Nguyễn không còn nghe gì nữa, giờ đây ông chỉ quan tâm tới sự sống chết của con gái mình… ••••••••• * * **** – Ai đó? Trong đó có tiếng yếu ớt nhưng vẫn không kém hờn dỗi: – Người ta bị mắc kẹt ở đây mà không giúp!!! Còn hỏi linh tinh à?!!! Phong luống cuống bước tới nơi đó thì thấy 1 cô gái mặc váy trắng. Cô nhìn anh với ánh mắt đen láy, đôi môi cô run run, da tái nhợt nhưng vẫn không kém phần xinh xắn. 

Part 2: Ấn tượng ban đầu Khó khăn lắm anh mới kéo cô ra khỏi bụi gai ( trong sáng nha ). Chạm vào bàn tay cô, anh thấy lạnh buốt. Theo phản xạ tự nhiên anh thả tay ra khiến cô ngã dúi. Cô phụng phịu nhìn anh: -Sao anh đẩy tôi? Phong lắp bắp: – Cô… Cô… Sao tay cô lạnh ngắt vậy? – Hahaha… Anh ngốc quá đi!!! Anh thử bị mắc kẹt trong bụi gai giữa thời tiết như thế này xem có lạnh không Cô cười… Nụ cười như xóa tan sự tiên tĩnh của đêm thanh vắng… Nụ cười như bông hoa mới nở, vừa hồn nhiên vừa e lệ . Phong có cảm giác tim mình đập hơi nhanh một chút. Hơn 20 năm nay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy với một người khác giới. Anh cũng cười: – À ha… Xin lỗi cô… Anh đưa tay ra rồi nhìn cô. Hai ánh mắt gặp nhau rồi cùng lúc quay đi. Cô lại cười rồi đặt tay lên tay anh. Nhìn về phía có bụi gai, gần đó là nơi “an vị” của hơn chục gốc xoài cổ thụ, anh hỏi: -Cô thích ăn xoài lắm hả? Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Phong tỏ ra ga lăng bằng cách trèo lên cây hái xoài ném xuống phía cô ngồi. Đã lâu rồi anh mới được thấy lại vị của trái xoài chua- thứ mà hồi còn chăn trâu anh cùng lũ bạn suốt ngày đi hái trộm và rồi bị chủ nhà rượt đuổi khắp xóm. Anh bất giác mỉm cười và quay sang bên cạnh, cô gái ấy cũng đang nhìn anh. Cô nói: – Anh đúng là hâm mà … Vừa ăn vừa cười Cô và anh cùng bật cười cứ như hai người không phải người xa lạ mà đã quen nhau rồi. Anh bất giác hỏi: -Cô tên gì? -Định tán tôi à mà hỏi tên?!!!- Cô cười- Kim Liên, tên tôi đó – Ừm… Tôi sẽ tán cô – Anh trả treo lại Cô nhìn anh rồi cúi xuống, anh hơi bất ngờ. Anh đã từng làm mấy tên đệ tử khóc nhưng con gái thì chưa… Anh hơi bối rối: -Cô… Cô sao vậy? Tôi làm cô buồn hả? – Không có gì đâu!!! Muộn rồi, tôi phải về không ba mẹ lo -Ừ Nói rồi hai người cùng bước về nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai câu gì. Tới ngã ba, anh mỉm cười nói: – Kim Liên… ak ừm… Nói sao nhỉ?… ừm… Ngày mai cô có thể đi uống cafe với tôi được không – Mai tôi bận rồi – … – Nhưng ngày kia tôi rảnh – Ok Mỗi người một ngả bước tiếp. Về nhà ngoại, cả đêm Phong không ngủ được. Anh cứ nghĩ mãi về cô gái ấy, đôi mắt ấy và cả nụ cười hồn nhiên ấy. Anh mong ngày kia đến thật nhanh!!! ___Hết part 2___ •••••••••

Anh Yêu Em Con Mèo Nhỏ À!

cạchquỳnh anh cùng khánh nam bước vào trong 2 người cùng nhau nắm tay vô cùng tình tứ, trên môi quỳnh anh nở nụ cười tươi làm cho nó và trâm anh cũng phải bất ngờ.

_ có chuyện gì với quỳnh anh dậy

nó ngây ngô hỏi

_ e hèm mày ghê lắm nam à

hắn cười trêu nam làm quỳnh anh đỏ mặt chạy đi mất

_ là sao???

nó vẫn ngây thơ không biết gì

cốc

_ bớt ngốc đi mèo con

hắn cốc đầu nó rồi bước đi để giấu đi nụ cười trên môi, nó xoa xoa chỗ bị đánh trong lòng thì thầm chửi hắn

_ đồ đáng ghét chỉ giỏi bắt nạt tui

trâm anh cười vẹo má nó

_ ngốc quá đấy

_ tui không có ngốc mà

nó chu môi lên cải

_ rồi rồi không ngốc mau mau đi ngủ đi

kid xoa đầu nó một cách diệu dàng rồi cũng bước lên lầu bỏ nó ở lại ngơ ngát không biết gì

cả đám đang đi đến trường cũng như bao ngày khác nhưng có 1 thứ mà từ lúc ra khỏi ktx nó không thể nào ngừng nhìn chầm chầm

_ này nhìn đủ chưa hả con mèo kia

quỳnh anh nhìn nó bằng ánh mắt đằng đẳng sát khí

_ sao hai người lại nắm tay nhau???

nó ngây thơ nai nơ nói

_ đúng là mèo ngốc mà đi với tôi

hắn lai lôi cái con mèo ngốc kia đi không thì con mèo này không còn sống nữa đâu, hắn kéo nó đi thì nó cứ vùng vằn khiến hắn cũng phải phát điên.

hắn và nó vừa kéo tới trường thì 1 đám con gái liền bu hắn đông nghẹt

_ dương ơi, nhận quà em đi

_ không nhận em nè

_quà em nè

…….bla…..bla…và….bla…

hắn lạnh lùng không nói gì người đằng đằng sát khí khiến đám con gái kia cũng phải tránh xa, hắn kéo nó đi dưới bao nhiêu ánh mắt hình cung tên đều hướng vào nó khiến nó cũng phải lạnh rùng mình, hắn kéo nó vào một góc khuất

_ này buông ra đau tui

nó kéo tay ra khỏi tay hắn, nó xoa xoa cách tay tội nghiệp của mình

_ quà tôi đâu

hắn mỉm cười khoanh tay dựa vào tường

_ quà gì???

nó ngây thơ nai tơ nói

_ con mèo này dám…….

hắn gân xanh nổi lên tính bum nó 1 phát thì

renggggggg

điện thoại hắn vang lên

_ chuyện gì….

hắn vẫn vẽ mặt lạnh lùng đó

…….

_ được

tút

hắn tắt điện thoại quay qua nó thì nó đã chuồn mất, hắn lắc đầu ngán ngẩm

_ con mèo này thật là

nó chạy lên lớp cười hí ha hí hửng

_ có gì vui hả mèo

trâm anh và quỳnh anh vỗ vai nó cười nham hiểm

_ không gì đâu, mà tên đáng ghét chưa vào à

nó cười rồi nhìn xung quanh không thấy hắn nó càng vui mừng

_ ừ dương à… hôm nay sinh nhật dương chắt nó về nhà rồi

khánh nam để để đầu vào vai quỳnh anh cười nhe răng nói, khiến quỳnh anh đỏ mặt mà dí khánh nam chạy vòng vòng còn nó thì trâm ngâm suy nghĩ gì đó

_ sinh nhật của tên đáng ghét sau

Tính tong tính tong

tiếng chuông vang lên vào học thì lúc đó ở 1 góc nào đó có 1 cô gái đang cô gắng trèo qua bước tường

_hừ…..tường gì mà cao dậy chứ

nó cuối cùng cũng leo lên được trên bước tường cao kia nó vui mừng đứng lên vỗ tay thì

_ cô là ai sao lại trốn học dậy

1 tiếng nói trầm lặng vang lên, là tiếng của 1 chàng trai có mái tóc màu ánh kim đôi mắt sắt lạnh như hắn dang khoanh tay đứng dưới bức tường

nó đang đứng trên bước tường thì bị tên đó làm cho giật mình liền té xuống, nó nhắm chầm mắt lại nhưng 1 lúc sau nó mới biết _ ủa té sao lai không đau ta_ nó mở mắt ra thì thấy nó đang nằm đề lên tên con trai kia

_ cô xuống mau lên nặng quá

tên đó tức giận

_ xin lỗi… xin lỗi nhiều nha

nó riếu rích xin lỗi

_ cô không thấy tôi hay sao mà té lên dậy hả

tên đó đứng dậy nói giọng mỉa mai

_ anh cũng đừng có quá đáng nha tui xin lỗi rồi mà

nó chu môi lên cải với tên kia

_ cô…. cô dám…. hừ tôi không chấp mấy người lùn hơn tôi đâu

tên kia mỉa mai nó nó phòng má tức giận rồi giẩm mạnh lên chân tên kia

_ aaaa.,… cô làm gì dậy hả

tên đó ôm chân mình nhảy lên nhảy xuống nó thì cười khoái chí chạy đi còn không quên trêu tên đó

_ blè đáng đời

nó chạy đi khuất thì tên này vẫn còn hậm hực khi bị nó chơi sõ, tên đó tính bước đi thì liền thấy 1 tấm thẻ liền nhặc lên

_ lâm minh thư sao, là tên nhóc à nhóc đợi đó

tên đó mỉm cười bước đi

_ bà muốn gì nữa đây

hắn ngồi trên sô pha lạnh lùng nói với người đàn bà đang thản nhiên uống trà

_ hôm nay sinh nhật con ta đã làm bữa tiệc con phải tham gia, và con cũng phải coi mặc vợ con đi chứ

người đàn bà vẩn cứ bình thản, hắn cười nữa miệng

_ kì này lại là ai…. lại là tiểu thư cành vàng lá ngọc tập đoàn nào

hắn cũng thừa biết bà ta chỉ muốn kiếm lời từ cuộc hôn nhân sắp đặc này

_ là con gái nhà họ lâm rất môn đăng hộ đối với nhà ta

hắn cười nhạt

_ muốn cưới thì bà cứ cưới tôi không cảng đâu, hắn đứng dậy đút tay vào túi quần lạnh lùng bước đi

_ con vẩn như dậy à con cũng thừa biết con không bao giờ thắng được ta mà

người đàn bà cười nhẹ

_ không thắng sau bà cứ đợi đó

hắn quay lại cười với người đàn bà đó 1 nụ cười đầy khinh bỉ

RẦM

hắn bước ra ngoài, hắn phóng xe đi nhanh như gió trong lòng hắn đầy phiền muộn

còn nó thì mặt mài lắm lem đầy bột

_ đầu tiên là đập trứng tách tròng đỏ ra

nó tay chân vụng về làm hư hết cái này tới cái kia rồi còn bị đức tay nữa

_ huhu đau quá….. không không được khóc phải làm cho thật nhanh

nó lau nước mắt tiếp tục làm cho xong

_ XONG RỒI

nó lấy tay lau mồ hôi thì trên mặt quẹt 1 đường bằng kem nhìn nó bây giờ vô cùng đáng yêu ai nhìn cũng chỉ muốn ngắt 1 cái

sau 1 lúc chiến đấu thì nó cũng làm xong chiếc bánh kem

Chiếc bánh kem màu trắng trang trí tỉ mỉ có 1 con mèo nhỏ và vài cái bông hồng nhỏ bằng kem và kèm theo một dòng chữ nhỏ màu đỏ HAAPY BIRTHDAY TÊN ĐÁNG GHÉT, nó nhìn chiếc bánh kem 1 cách vô cùng hài lòng

_ ai mà làm bánh đẹp dậy nè

nó cứ nhìn nhìn chiếc bánh mà cười như con khùng

hắn bước vào trong nhung chỉ toàn là màu tối

_ mèo con, mèo con đâu rồi

hắn bật đèn lên

_ ta ra bất ngờ chưa

nó cầm chiếc bánh kem cười tươi khiến hắn cũng phải bất ngờ

_ chúc mừng sinh nhật tên đáng ghét

nó đặt chiếc bánh kem lên bàn, hắn bước tới ôm chầm lấy nó, nó không biết gì đẩy hắn ra nhưng không được

_ mèo con em còn thiếu anh một yêu cầu

hắn cười

_ ừ muốn gì thì nói đi

nó chu môi nói

_ anh muốn em chỉ là con mèo nhỏ của anh thôi được chứ

nó ngây thơ gật đầu

_ là làm con mèo thôi mà, tui vẩn là mèo mà

nó nói xong làm hắn muốn bum nó 1 cái cho bớt ngốc đi, hắn mỉm cười hôn lên môi nó dù chỉ là phớt qua nhưng cũng khiến nó đỏ mặt

_đống dấu rồi giờ em chỉ của 1 mình anh thôi

hắn cười ranh ma

_ ơ… ơ

nó đơ luôn không biết làm gì

_ anh dám cướp nụ hôn đầu của tui, trả đây, trả đây…

nó sau một hồi lấy lại tinh thần thì dí hắn chạy tùm lum, hắn nghe nụ hôn đầu thì càng thích thú hơn cả hai đang chạy thì ngoài cửa phát ra tiếng động dầy nè

_ sụt im lặng

_ họ dang làm gì dậy

_ sích ra chút coi

hắn tiếng về phía cửa mở ra thì cả một đám té chồng lên nhau

_ ghê nha thư

quỳnh anh cười cười nhìn nó, nó xấu hổ núp vào người hắn

_ này đừng có bắt nạt mèo của tôi

hắn ôm nó vào lòng

_ chưa gì mà binh nhau rồi à

khánh nam bỉu môi nói

_ mình lên phòng nghỉ nha

kid cười nhẹ rồi bước đi, trâm anh nhìn theo đôi mắt trở nên buồn hơn

Truyện: Em Gái, Làm Vợ Anh Nhé !

-Dạ,để ck tự giải quyết!Chứ vk đánh ghen chắc chết người

-Biết thế là tốt:))-Nó mở cửa xe rồi đi vào

-Dạ!!!Bà xã về cẩn thận ạ!!-Anh ngoan ngoãn

-Nè,cơm trưa,ăn cho hết!!-Nó đưa hộp cơm trưa cho anh

-Cảm ơn bà xã!!-Anh nhận lấy rồi vẫy tay chào nó,đứng nhìn sau khi chiếc xe đã đi xa

-Vợ ngốc!-Anh cười thầm rồi lên phòng làm việc

Tất nhiên là bên dưới sảnh cả nam lẫn nữ không trừ một ai bắt đầu tám chuyện….

Anh lên phòng thì thấy thư kí vẫn đứng đó

-Cô còn không mau làm việc?

-Nhưng thưa Tổng giám đốc,còn cơm…-Thư kí nhìn về hướng hộp cơm của cô ta

-Khỏi cần,tôi đã có rồi!!Đi ra ngoài đi!!

-Tổng giám đốc,sao ngài lại chịu hạ mình dưới một con đàn bà như thế chứ,cô ta có gì hơn tôi đâu!Tôi đẹp hơn cô ta,giỏi hơn cô ta,gia thế giàu hơn cô ta,tại sao ngài lại yêu cô ta chứ không phải tôi!Chắc chắn con đàn bà đó đã bỏ thuốc mê tổng giám đốc rồi!!

-Lọai như cô không xứng để nói vợ tôi!!Cút ngay!Tôi sa thải cô!-Anh tức giận hét lên,người tỏa ra sát khí

-Tổng giám đốc chắc chắn ngài bị cô ta bỏ thuốc rồi,con hồ ly đó!!-Thư kí vẫn mạnh mồm mà không biết anh đang đùng đùng nổi giận,mặt đen lại

Anh lấy máy ra

-Alo-Bên đầu kia

-Bắt người!Tập đoàn!Nhanh!-Anh lạnh lùng nói

-D…dạ!!-Người bên kia sợ hãi lắp bắp”Hic,tên nào to gan chọc giận bang chủ vậy chứ,đúng là điên mà!!”Tên này nghĩ

Anh cúp máy rồi nhìn thư kí

-Cút ra khỏi đây tôi!!Nếu còn muốn sống!

-Không,nhất định tôi sẽ làm tổng giám đốc yêu tôi!!!

-Bảo vệ!!

-Thưa tổng giám đốc cần gì ạ??

-Lôi người này ra ngoài,bên dưới có xe đang chờ,giao cô ta cho họ!

-Vâng!!-Hai người bảo vệ kéo thư kí ra ngoài

-Tổng giám đốc,anh phải yêu tôi!!!-Cô ta hét lên rồi cười điên dại,xuống đến phía dưới,bảo vệ giao cô ta cho người trong chiếc xe rồi đi mất

Bên trong nơi làm việc,ai cũng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi,ai cũng tiếc thầm cho cô ta vì dám chọc giận tổng giám đốc,mà cô ta cũng đáng như vậy lắm!

Tối đó,anh vừa bước vào nhà

-Trời ơi!!Nhà tôi biến thành cái gì thế này????-Anh hét ầm lên nhìn xung quanh phòng khách nào là vỏ bánh kẹo,bim bim,hoa quả,lon nước ngọt vứt tứ tung,đồ đạc bị ném lại một góc còn nó ngồi trên ghế bên cạnh là những túi bim bim,nước ngọt, bỏng ngô,một tay cầm điện thoại,tay kia di chuyển chuột máy tính,mắt nhìn lên ti vi vẫn đang bật

-Vợ ơi!!!Em phá nhà hả vợ???-Anh kêu nó

-Osin về rồi hả?Giờ dọn đống này đi,ta buồn ngủ quá,đi ngủ đây!!!-Nó nhảy tót lên cầu thang rồi đóng sầm cửa phòng lại

-Huhu T_T cuộc đời tôi!!!-Anh khóc lóc nhìn căn phòng nó quậy rồi bắt đầu dọn dẹp

1 tiếng….à không 2 tiếng sau

Anh ngồi thở hồng hộc như bị ma đuổi

-M…Mệt…Mệt quá!!!!AAA…..-Anh hét ầm lên làm nó thức giấc

-NÀY!TÊN OSIN KIA IM NGAY TA NGỦ!!!!-Nó hét vọng xuống

-Dạ╯︿╰ -anh ngoan ngoãn nghe lời

Trên phòng nó….

-Đáng đời lắm dám làm ta ghen ahaha=)) -nó cười thầm

Anh nhìn lại phòng một lần nữa,sạch bong như mới không còn chút rác nào

-Tuyệt vời!!!Mình giỏi quá mà:v -anh tự cười tự khen rồi vào bếp nấu bữa tối gọi nó xuống ăn

-Mèo lười này~~-anh gọi nó

-Mèo….mèo lười????-Nó đang ăn cơm tối mặt xuống

-Thì vợ giống hệt con mèo lười mà chỉ ăn ngủ chơi thôi!!-Anh vô tư nói ra mà không biết nó đang giận đùng đùng

-Tôi no rồi!!-Nó đứng dậy lên phòng

-Mình nói sai à??-Anh ngơ ngác nhìn nó rồi vội dọn bữa tối chạy lên phòng nó

-Vợ à~ giận chồng hả???Nè~~

-Ai vợ ngươi??-Nó lườm anh

-Mèo con của anh chứ ai!!-Anh ôm nó vào lòng

-Haha ngượng kìa!!!-Anh cười rồi ôm chặt nó sát vào người mình

Nó ngượng ngượng cố nhích ra khỏi người anh

-Mèo lười này,em có làm gì cũng vô ích thôi!!Tôi mạnh hơn em,tôi có thể ăn em bất cứ lúc nào, em nên biết điều đó!!-Anh đe dọa nó

-Không!!-Nó

-Đi mà!!Mèo à~~

-Tôi nói không là không!!!

-Nha nha!!!Mèo con của chồng,mèo à

-Ơ hay,tôi bảo không mà!

-Mèo lười mà không làm là chồng đi tìm mèo khác đấy!!

-Anh…

-Nào!!Giờ có làm không???-Anh cười gian xảo

-Thì làm!!-Nó ngượng rúc đầu vào ngực anh

-Thương mèo của anh quá

-Biết rồi biết rồi!!

-Mèo không thương lại anh à?Anh khóc đấy

-Dạ,thương….thương anh!!!!-Nó ngượng đỏ mặt nói

-Ai thương anh??

-Vợ thương anh!!-Nó nói lẩm bẩm

-Mèo nói gì?Nói to lên,anh chưa nghe thấy!!-Anh giả vờ

-Vợ….vợ thương anh!!-Nó nói to hơn chút nữa

-Gì??

-VỢ THƯƠNG ANH!!!!!-Nó hét vào tai anh

-Nghe thấy rồi nhưng vợ đừng hét thế!!Sập nhà mất!!-Anh trêu nó

-Cút!!Ra khỏi phòng tôi ngay tên biến thái!!!!AAAA…..tức chết mà!!!!!-Nó vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh

-Vợ à!!Tên biến thái này muốn ăn em!!!-Anh thì thầm vào tai nó rồi cắn lấy tai nó

Nó đỏ mặt

-Dừng lại!!Được rồi,anh có thể ngủ cũng tôi đừng đe dọa nữa!!

-Gọi chồng xưng vợ xem nào!!Không ta ăn em!!

-Anh đừng có mà quá…..-Nó đang định nói thì dừng lại

-Dạ!!Chồng có thể ngủ cùng vợ!!!

-Đó!Thế mới ngoan chứ!!-Anh hạnh phúc rồi ôm nó ngủ ngon lành đến sáng hôm sau

Hôm nay anh không đến công ti nhưng sáng sớm đã đi đâu đó,nó dậy thì thấy nhà không có ai chỉ có một tờ giấy anh để lại trên bàn

“Vợ à!!Em dậy rồi thì xuống dưới nhà,anh có mua bữa sáng cho em rồi đó,hôm nay em không cần đi làm đâu!Anh có việc gấp cần đi sớm,xin lỗi vì không báo trước!!Nếu tối nay quá 7h tối mà anh chưa về!Em hãy ra quán cà phê đối diện công ti anh tìm anh ở đó!!

Chồng của vợ

Hoàng Khánh Minh “

-Xì,nghĩ gì mình đi tìm hắn chứ!!-Nó để tờ giấy lại cho cũ rồi xuống dưới nhà ăn sáng…

Quả nhiên là cả buổi hôm nay anh không về mà trời thì ngày càng tối dần,đồng hồ cứ kêu tích tắc tích tắc qua lại,kim ngắn đã chỉ gần sang số 7,kim ngắn đã chỉ đến số 9

-6h45 rồi sao tên đó vẫn chưa về!!Có khi nào trong thế giới ngầm xảy ra chuyện!!Không ổn rồi!!-Nó đã ngồi lo lắng nhìn đồng hồ suốt hơn 3 tiếng vội vàng vơ chiếc áo khoác trên ghế lấy chìa khóa xe,vào gara lôi chiếc môtô ra đi thẳng tới quán cà phê

Đến nơi,nó vừa bước vào đã sững người lại trước mặt nó là

Tony,Gia đình của Deyky đặc biệt hơn là….

-Nii-chan!!!!!-Nó rưng rưng nước mắt chạy đến ôm lấy Đức Bảo (mong chưa bạn nào quê[email protected]@)

-Em gái của anh đã lớn từng này rồi sao!!Đi mà không nói với anh một tiếng,biết anh tìm em mấy năm nay không!!!

-Em xin lỗi hihi:))

-Mamy!!!-Denvin chạy tới ôm lấy nó

-Denvin lâu rồi chưa gặp con!!Con có nghe lời pama không đó!!-Nó bế Denvin lên

-Con ngoan lắm mamy!!Con nhớ mamy!!!

-Mamy cũng nhớ con mà!

-Lâu rồi chưa gặp lại,Phương!!-Hai vợ chồng Deyky lên tiếng

-Lâu rồi chưa gặp lại hai người!!Vẫn khỏe chứ?

-Tất nhiên mà!!

-À đúng rồi!!!Khánh Minh đâu?Anh ấy bảo em đến đây tìm!

-Đây rồi,quên mất!!-Sara-vợ của Deyky lên tiếng kéo nó theo vào một căn phòng nhỏ của quán

-Sao vậy Sara?

-Đi theo mình!!Mình giúp cậu!!^^ -Sara vui vẻ

Bên trong căn phòng,Sara lấy ra một bộ váy màu trắng dài tới đầu gối có đính kim cương tuyệt đẹp và một đôi giầy búp bê trắng thắt nơ

-Nè,mặc vào đi!Mình ngắm cho!!!

-Nhưng sao lại…-Nó nhìn chiếc váy và sdôi giầy

-Cứ thử đi mà!!-Sara đưa nó đến phòng nhỏ thay đồ

Khi nó bước ra…..

-Oa!!!Đúng là vừa vặn mà,đẹp lắm!!!Người đẹp mặc gì cũng đẹp!!

-Mình thấy cứ sao sao ấy!!-Nó ngượng ngịu

Sau hơn 1tiếng được Sara giúp nó….

Nó như tiên nữ vậy đó,làn da trắng hồng không tì vết,đôi môi đỏ mọng,mặc chiếc váy thuần khiết

Đức Bảo buộc khăn bịt mắt nó lại rồi đưa nó lên xe ôtô đến một nơi nào đó….

Sau 15phút đi đường,nó đã được xuống xe và tháo khăn bịt mắt

Trước mắt nó dần dần hiện ra khung cảnh là một bãi biển với những ngọn nến lung linh được xếp thành hình trái tim giữa những đóa hoa hồng,anh đứng ở đó,tay cầm bó hoa

Nó từ từ bước đến

-Anh!!-Nó khẽ gọi

Anh quay ra bước đến gần nó hơn rồi quỳ xuống

Nó xúc động,nước mắt rơi từ từ xuống trong hạnh phúc

-Em đồng ý!!!

Anh đeo chiếc nhẫn vào tay nó rồi đứng dậy ôm lấy nó, từ từ…..môi chạm môi….trong khung cảnh lãng mạn….

Nó và anh sẽ mãi mãi bên nhau,hạnh phúc và có những đứa con kháu khỉnh,nghịch ngợm,với trí thông minh hơn người của bố mẹ chúng!!

The End

Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Beta: TH

Nhìn bộ dạng như kẻ tội đồ của con gái, Cố Hướng Đông chờ đợi cô trả lời.

Cố Vân Thanh không biết làm gì khác ngoài giải thích những chuyện xảy ra khi hai người ở chung.

“Có vậy ạ, cũng không có chuyện gì khác.”

Chủng Hân Dung nghe vậy, liền liếc Cố Vân Thanh một cái: “Phải mừng là Trình Dịch rất tử tế, đổi thành người khác chắc là đã đánh con một trận rồi đấy.”

Trong mắt những người bình thường, không hề có chủ nào mà bị thú cưng đè đầu cưỡi cổ.

Cố Vân Thanh liếm khóe miệng, khẽ lẩm bẩm: “… Con nhìn đĩa để chọn món ăn, ba mẹ đâu phải không biết ạ.”

Sau một thời gian sống chung như vậy, có thể nói là cô hiểu quá rõ tính tình của Trình Dịch, về cơ bản không có khả năng lật ngược lại.

Cố Hướng Đông nghe vậy, lập tức nhướng mày: “Dường như con không biết lúc còn ở Trình thị thì Trình Dịch thủ đoạn cỡ nào.”

Đến bây giờ một số nhân viên ở Trình thị cùng các công ty đối thủ khi nghe đến tên anh đều toát mồ hôi.

Cố Vân Thanh há miệng, muốn nói rằng mình cũng biết chuyện đó. Dù sao, lần trước khi Trình Dịch đánh nhau với Trình Diên, mặt mày dữ tợn khiến mọi người phải run sợ. Không chỉ vậy, Quách Bác Viễn đứng cạnh lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào, chắc anh ta cũng đã biết trước đó rồi.

Nhưng do dự một lúc Cố Vân Thanh vẫn không nói ra chuyện này. Chuyện thường ngày là thường ngày, không phải tính riêng tư gì, nói cũng đã nói nhiều rồi. Nhưng vấn đề này là chuyện gia đình của Trình Dịch, không nên bị bọn họ sử dụng làm đề tài của cuộc nói chuyện.

Tu chân chưa xong, Trình Dịch cũng không quay lại thành phố J.

Cố Vân Thanh gắp một miếng thịt vào bát của mình, tùy ý nói: “Cũng không biết có hữu ích hay không, nhưng con vẫn chưa vội.”

Trước tiên cô phải đi học đã, nếu không thì bài kiểm tra sau sẽ không dễ vượt qua được.

Nghĩ đến thời gian quay phim “Tu chân” mà trước đó đạo diễn Hạ có nhắc tới, Cố Hướng Đông nói: “Chưa đầy nửa tháng nữa, đoàn làm phim sẽ tạm ngừng quay. Đến tháng 12 thay đổi địa điểm để quay cảnh mùa đông, nên khi đó hẳn Trình Dịch sẽ quay lại.”

Là một trong những nhà đầu tư, Cố Hướng Đông cũng nắm rất nhiều tin tức, nên Cố Vân Thanh cũng không hề nghi ngờ tin là thật hay giả. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói: “Vậy thì ngày một tháng mười đi ạ.”

Vừa hay hôm đó là Quốc khánh, cô vẫn có thể ở lại thành phố J chơi mấy ngày. Cũng không cần lo lắng về chỗ ở bởi vì biệt thự Tinh Nguyệt Loan ở đó.

Cố Hướng Đông thấy con gái tính toán xong xuôi nên cũng không bận tâm thêm nữa. Thấy Chủng Hân Dung với đũa định gắp món ăn nằm phía xa nhất, Cố Hướng Đông nhanh chóng đổi món đó với món trước mặt Cố Vân Thanh.

Nhìn món cần tây mình ghét nhất, rồi lại nhìn Cố Hướng Đông đang lấy lòng vợ, Cố Vân Thanh quay đầu lại, thân mật xoa đầu chó nhà gần cô nhất: “Gấu mèo à, đến ăn chung với chị nào.”

Trả lời cô là hai tiếng kêu phấn khích của chú chó: “Gâu gâu!”

Chỉ như vậy thôi, ba người nhà Cố vui vẻ hòa thuận ăn xong cơm tối.

Bên kia.

Nhìn Berger đang ngủ say, Trình Dịch rón rén đi nấu ăn.

Sau khi làm xong món sườn yêu thích của nó, anh liền bưng ra. Có vẻ như ngửi được mùi thơm, Berger lững thững bước ra từ trong phòng.

“Lục Lộ, ăn cơm thôi.” Giọng Trình Dịch cực kì dịu dàng.

Nhưng anh không ngờ con chó Berger trước tiên lùi lại hai bước, xem xét một lúc lâu, rồi mới đi tiếp về phía trước.

Đối với Lục Lộ, khi còn ở nhà họ Cố, Cố Vân Thanh quả thực đã nỗ lực không ít. Nếu không phải vì vết thương trên người nó, cô rất muốn chơi đùa tới bến luôn.

Cố gắng như vậy trong vòng mấy ngày, không phụ sự mong đợi của mọi người Lục Lộ cuối cùng cũng đã không còn bài xích Trình Dịch nữa.

Đổi sang môi trường mới, mặc dù vẫn chưa quen, nhưng Lục Lộ khá trầm ổn.

Nhưng cũng chính vì vậy, nháy mắt lòng anh hơi lộp bộp.

Có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều, cô Cố cũng từng nói rằng nó bị chấn động, bây giờ anh cũng đã hiểu.

Vì vậy, không sao cả.

Trình Dịch lại lên tiếng, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, thấp giọng thúc giục: “Lục Lộ, đến đây nào, ngồi đây.”

Nghe gọi tên mình, Lục Lộ lần đầu liếc nhìn anh, tiếp đó xít lại gần ngửi mùi món sườn.

Nó không nhảy lên ghế mà dùng chân trước nắm vịn bàn, dùng miệng gặm một miếng sườn. Sau khi nếm thử mùi vị, Lục Lộ đột nhiên mất hứng.

Đây không phải là thứ nó thích.

Sau một hồi im lặng, Lục Lộ ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn ra dòng xe cộ tấp nập như nêm ngoài cửa sổ.

Nếu như thường ngày, nó đã quấn lấy chân mình cho đến khi anh hứa với nó vô số điều kiện bất bình đẳng mới thôi, nhưng từ khi nào lại yên tĩnh như thế?

Lúc này, biểu cảm của Trình Dịch không khỏi biến động, không còn khẩu vị, anh ngồi xổm xuống, cứng nhắc nói: “… Có phải tao làm không ngon không?”

Nên nó mới bắt bẻ như vậy.

Lục Lộ không hiểu Trình Dịch đang nói gì, tất nhiên cũng không thể đáp lại anh.

Dần dần, nụ cười trên mặt Trình Dịch biến mất.

“Chúng ta đi xem TV được không?” Trình Dịch ngồi xuống ghế sofa, ngón tay anh khẽ cong lên, rồi lắc chân: “Đến đây, tao sẽ chải lông cho mi.”

Đây là việc mà nó thích nhất từ trước đến giờ, dù anh có phản kháng thế nào, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác là thỏa hiệp. Hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.

“… Nhanh lên, tao không thường xuyên làm điều này đâu đấy.”

Không ai để ý, giọng nói của Trình Dịch bắt đầu run rẩy.

Lục Lộ cau mày, một người một chó đối mặt nhau hồi lâu.

Nhìn vào sự xa lạ trong đôi mắt đen nâu, còn có sự lạnh lùng khác lạ, Trình Dịch cuối cùng đã mất hết ý chí.

Lo lắng khi không nhìn thấy Cố Vân Thanh lúc tỉnh dậy, Lục Lộ không có tâm tình quan tâm đến Trình Dịch chút nào. Hoặc có thể là do tác dụng của thuốc, nó ngáp một cái, tìm một góc trong phòng khách, rồi nằm xuống ngủ.

Nó thậm chí còn không thích ngủ trên giường…

Trình Dịch ngửa đầu nhìn trần nhà trắng với đôi mắt u sầu.

Đúng rồi, cô Cố nói rằng đã cho nó uống thuốc, nên không có tinh thần là phải.

Có lẽ mấy ngày nữa nó lại bình thường thôi?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Trình Dịch bỗng lóe lên một tia sáng, tức giận không thôi, giống như nắm được phần cuối của khúc gỗ.

Nửa tháng sau, buổi trưa ngày 30/9.

Cố Vân Thanh nghe Cố Hướng Đông nói rằng Trình Dịch đã trở về thành phố J, nên cũng chuẩn bị đến đó.

“Con mang theo Quýt làm gì?” Chủng Hân Dung nhìn con mèo vàng bị cô ôm trong lòng, vẻ mặt thắc mắc.

Cố Vân Thanh hôn mạnh bé Quýt, nhanh chóng đáp: “Con muốn nó giúp con một việc.”

Ví dụ như trộm, chạy, lấy lại lắc chân của cô.

Mặc dù Quýt rất mập, nhưng chắc chắn là một trong số năm con chó và mèo linh hoạt nhất, có lợi thế tuyệt đối nhất. Vì vậy, mang nó theo sẽ không có vấn đề gì.

Cố Vân Thanh tính toán một lượt trong đầu, nếu như thuận lợi, mấy phút là xong chuyện.

Tiếp theo, cô còn có thể dẫn Quýt đi du lịch một vòng thành phố J, cũng là tiền thù lao của nó. Tất nhiên, còn có sáu lon cá ngừ đóng hộp nhập khẩu.

Chửng Hân Dung há miệng, nặn ra một câu từ trong cổ họng: “… Đừng nói với mẹ là con muốn để Quýt giúp ăn cắp đồ.”

Trên thế giới này, vẫn còn có người chủ hồ đồ vậy hả?

Cố Vân Thanh mất tự nhiên khi bị Chủng Hân Dung nhìn chằm chằm, yếu ớt giải thích: “Chẳng phải là không có cách nào khác hay sao”

Nếu cô đi vào biệt thự hai tầng của Trình Dịch để lấy lắc chân thì chắc chắn sẽ bị bắt, như vậy thì làm sao mà giải thích được. Rốt cuộc là làm sao cô biết được đồ có để ở nơi đó hay không.

Chẳng lẽ cô lại nói rằng cô chính là con chó của anh hay sao? Đến lúc lại khiến Trình Dịch sợ hãi hơn, tội trạng còn nặng hơn.

Cô tự ra tay trà trộn vào trong rất nguy hiểm, cực kì bất lợi. Vì vậy, để cho Quýt đi, về cơ bản là hoàn hảo. Nếu bị phát hiện thì cũng có thể biện minh là do nó quá nghịch ngợm. Đến lúc đó cô chỉ cần giả vờ mắng Quýt một cái thì không ai có thể nghi ngờ gì nữa.

Chủng Hân Dung gật đầu với Cố Vân Thanh, nghiến răng nói: “Bây giờ thì mẹ có thể hiểu vì sao Erick lại có nhiều thủ đoạn bịp bợm rồi!”

Thì ra là nó học theo chủ của nó.

Cố Vân Thanh cười hì hì lùi lại hai bước, ôm con mèo bỏ chạy.

Tài xế lái xe đến thẳng sân bay, cửa xe mở ra. Đầu tiên là một con mèo màu Quýt lười biếng nhảy ra, tiếp theo là một cô gái có nước da trắng trẻo, diện mạo xinh xắn, nhất thời thu hút rất nhiều sự chú ý.

Quýt mà ra khỏi nhà đều không thích để cô ôm, Cố Vân Thanh cũng không miễn cưỡng nó.

“Có rất nhiều người ở đây, phải cẩn thận.”

Quýt tròn mắt, rồi “meo meo” hai lần, như thể Cố Vân Thanh đã xúc phạm IQ của nó.

Khi một người một mèo đi đến cổng VIP, ánh mắt càng dồn về nhìn nhiều hơn.

Trước đây nghe nói có người mang chó lên máy bay riêng, hôm nay lại thấy có người mang mèo, mấy người giàu này thiệt lắm trò.

Cũng là máy bay riêng, Trình Dịch có một cái, còn cái này là do ba cô mượn người khác bằng tiền của mình.

Nghĩ đến chuyến đi này, gần như là xài hết một năm rưỡi tiền tiêu vặt, Cố Vân Thanh cảm thấy đau đớn.

Nhưng khi lên rồi, cô cảm thấy vô cùng thích thú, quên ngay cái suy nghĩ vừa rồi.

Khi lên máy bay, Cố Vân Thanh đưa cho con mèo Quýt cặp kính râm cho thú cưng, nhìn vẻ mặt ngầu lòi của nó, cô tấm tắc hai tiếng.

Giống như lúc đó, cô chính là như vậy.

Hai tiếng trôi qua thật nhanh, chờ đến lúc xuống máy bay, Cố Vân Thanh phát hiện là hình như Quýt của mình có vẻ thích cách di chuyển này. Nó nhìn vào chiếc máy bay dần đi xa, mặt đầy tiếc nuối.

Một linh cảm xấu bỗng xẹt qua trong lòng Cố Vân Thanh, cô kịp thời ngăn cản nó: “Lần này là tình huống đặc biệt, lần sau không có đãi ngộ giống vậy nữa đâu.”

Một hồi lâu sau, Quýt như hiểu lời của Cố Vân Thanh, có thể nhìn thấy biểu cảm mất mát khi nó đứng lên.

“Đi thôi, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm.”

Sáng mai, cô sẽ gõ cửa nhà Trình Dịch.

TH: Đoán xem mai gặp nhau thế nào đây tarrr =))))

Cập nhật thông tin chi tiết về Mèo Nhỏ: Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!