Bạn đang xem bài viết * Nguyễn Lân Thắng Diễn Trò Mèo Khóc Chuột được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Vị “Tiến sỹ đường phố” hiện đang công tác tại Viện Hán Nôm Việt Nam – Nguyễn Xuân Diện đã không chần chừ đưa ra những lời mắng nhiếc, cay cú kiểu đàn bà: “Làm mới khó, đứng ngoài phán thì rất dễ anh ạ. Cả nước chỉ có 154 người tự ứng cử thôi ! Còn thì gần 90 triệu đứng ngoài phán như thánh tướng . Ông MTA giỏi giang, có tầm như vậy, sao ko ra ứng cử nhỉ ?” (Trích FB Chú Tễu). Lí do được biện dẫn cho hành động có phần “cực đoan” của Diện chính là cái “bài học” do Mai Tú Ân vô tình đã giẫm đạp/động chạm lên nỗi đau còn rỉ máu của Diện và đám người thất sủng trong phong trào tự ứng cử đại biểu Quốc hội vừa qua. Người đau khổ không cần người khác động viên kiểu dạy khôn là vì thế. Cách diễn đạt hết sức trịch thượng của Mai Tú Ân cũng là nguyên nhân khác khiến những lời lẽ tâm huyết của gã trở nên phản cảm và khó được chấp nhận.
Phản ứng sau “bài học” của Mai Tú Ân được đăng đàn, mặc dù không kiểu đốp chát như Xuân Diện, bình thản hơn một tí, Nguyễn Tường Thụy đã tự an ủi mình bằng “phép thắng lợi tinh thần” y chang nhân vật AQ trong QA chính truyện của Đại văn hào Trung Quốc Lỗ Tấn: ” Những ứng cử viên độc lập chưa bao giờ và ngay từ đầu đã không tính đến chuyện trở thành đại biểu quốc hội. Chung danh nghĩa với các đại biểu quốc hội 13 khóa qua chẳng vinh dự gì. Mục tiêu của họ là vạch trần sự thật về cái gọi là “dân chủ đến thế là cùng” ở VN. Và như vậy, dù dừng chân ở giai đoạn nào, họ vẫn thành công, biết chắc thành công ngay từ khi tuyên bố ứng cử”.
Ở đây sẽ không có gì đáng bàn sau hai phản ứng của Diện và Thuỵ dù cho hai cách diễn đạt và nhìn nhận sự việc với hai sắc thái biểu cảm khác nhau. Vậy nhưng có lẽ nhiều người đã bất ngờ khi nghe Nguyễn Lân Thắng đăng đàn nói về “bài học” của Mai Tú Ân. “Anh Mai Tú Ân đừng có trùm chăn hô xung phong, kiếm cái gì mà làm đi chứ đừng ngồi không mà mắng mỏ người khác… ” (Trích FB Nguyen Lan Thang). Điểm chung giữa Thắng và Mai Tú Ân là đều không tham gia tự ứng cử với tư cách là ứng viên tự do như Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang A hay Nguyễn Tường Thuỵ. Cái lẽ “đồng cảnh thương nhau” vì thế sẽ khiến nhiều người nghĩ rằng Nguyễn Lân Thắng sẽ bênh vực Mai Tú Ân một cách quyết liệt thay vì thể hiện quan điểm trái chiều, phê phán, lên án Ân. Việc Nguyễn Lân Thắng làm điều ngược lại đã dấy lên những băn khoăn khó giải đáp và tự đặt ra những câu hỏi có tính ngờ vực kiểu như phải chăng dù không ứng cử tự do như Nguyễn Xuân Diện hay Nguyễn Tường Thụy nhưng Nguyễn Lân Thắng đồng tình với phương pháp “tranh đấu” kiểu diễn trò của hai đại diện đến từ phía Bắc này? hay hành động của Thắng cho thấy vẫn còn một sự khác biệt rất lớn trong cái ranh giới “Dân chủ phía Bắc” và “Dân chủ phía Nam” do Mai Tú Ân làm đại diện.
Và thực tình thì không hề dễ dàng để luận giải 02 câu hỏi đã được nêu ra. Phần vì Nguyễn Lân Thắng được biết đến với biệt tài “ăn vụng biết chùi mép” nên đứa con lạc loài của Dòng họ Nguyễn Lân danh giá sẽ chẳng dại dột gì để người khắc “nắm được cái đuôi” của chính mình. Vậy nhưng, quay trở lại thời điểm đầu của Phong trào tự ứng cử Đại biểu Quốc hội do đám Quang A, Xuân Diện, Tường Thuỵ khởi khởi xướng sẽ thấy ở Nguyễn Lân Thắng có một vài chi tiết hết sức đáng nghi. Theo đó, mặc dù không có bất cứ một động thái nào dù cho đám Quang A, Xuân Diện, Tường Thụy liên tục hò hét đám đồng đảng, trong đó có Thắng nộp hồ sơ cũng như phát đi tuyên bố tự ứng cử ? Sự “im lặng” của gã khi đó đã được cho là một sự bí ẩn mà không mấy người có thể giải đáp một cách thực sự thuyết phục. Và mọi sự lại càng trở nên khó hiểu hơn, thậm chí là hơi mâu thuẫn khitrên nhiều diễn đàn lề trái chính Thắng chứ không ai khác liên tục thúc dục các cá nhân khác đứng lên tự ứng cử.
Xâu chuỗi hai chi tiết với nhau sẽ thấy ở Nguyễn Lân Thắng có một sự đối kháng không nhỏ trong hành động mà chúng ta vẫn được biết ở gã là trò “chọc gậy bánh xe” quen thuộc. Việc đứng sang một bên phong trào tự ứng cử đại biểu Quốc hội cho thấy Nguyễn Lân Thắng đã dự đoán, biết trước cái kết cục sẽ xảy ra. Và nguyên nhân khiến gã vẫn thúc đẩy người khác tham gia dù biết trước hậu quả không ngoài việc làm ồn ào dư luận và biến những kẻ tham gia trở thành “những con chuột bạch trong phòng thí nghiệm” theo kiểu “được thì tốt mà không được thì cũng không ảnh hưởng gì đến mình”. Thậm chí, việc thất sủng của các dân chủ khác sẽ là điều kiện và môi trường thuận lợi để gã tha hồ mà thể hiện mình. Những khoản tiền từ bên ngoài vì thế cũng rơi trọn tay gã! Cho nên, sẽ không ngoa nếu nói rằng, chính gã (Nguyễn Lân Thắng) đã cố công bày trò “tự ứng cử Đại biểu Quốc hội” để đám dân chủ “háu đá”, thích nổi tiếng còn lại thể hiện. Và điều đáng tiếc là những dân chủ gia lão làng như Nguyễn Xuân Diện và Nguyễn Tường Thụy hay “chiến lược gia” phong trào tự ứng cử Đại biểu Quốc hội, Hội đồng nhân dân các cấp Tiến sỹ Nguyễn Quang A đã dính bẫy.
Nhưng cái cao tay của Nguyễn Lân Thắng chính là cái giả đò “mèo khóc chuột” thông qua hành động “tát nước theo mưa” đã được chỉ ra ở trên. Mặt khác, chúng ta cũng phải thông cảm cho cái khó của Thắng bởi dù sao cùng là “Dân chủ” đất Bắc với nhau cả nên vì bất cứ lí do gì gã cũng không dám phản pháo lại đám Xuân Diện, Tường Thụy; trong khi đó với gã, Mai Tú Ân dù sao cũng là một tay dân chủ đại diện cho phía Nam.
Vậy nên, nếu nói về sự thành công của đám dân chủ trong phong trào “tự ứng cử Đại biểu Quốc hội” vừa qua thì đó chỉ có thể là thành công riêng của Nguyễn Lân Thắng!
Chương 3: Mèo Khóc Chuột
Editor: demcodon
Phùng lão hán thay đổi sắc mặt do dự hỏi: “Cái này, có được không đó?”
Đôi mày liễu của Phùng Thanh Liên nhướng lên, gương mặt tuy vẫn tươi cười nhưng đã có vẻ tức giận: “Nếu lúc trước không phải các người tham sính lễ của Phương gia thì một nữ hài tốt như con sao lại có thể gả cho một tên ngu ngốc xấu xí thế được? Bây giờ cũng không phải kêu hai người đi giết người phóng hỏa, chẳng qua là đi theo con vào nhà ầm ĩ một hồi mà giờ lại ra sức từ chối làm bộ làm tịch sao? Nếu đã thế thì hai người mau dẫn Thanh Thư về Hà Tây đi, con không nuôi nổi ba cái miệng rộng các người!”
Lúc gả nữ nhi Phùng lão hán đúng là mê muội đến hồ đồ, biết rõ thiếu gia Phương gia xấu đến dọa người nhưng lại vì năm mươi mẫu ruộng tốt làm sính lễ nên vẫn ép buộc nữ nhi phải gả đến đây. Trong lòng ông hổ thẹn giọng của Phùng lão hán nhỏ đi trông thấy, trưng gương mặt tươi cười luôn mồm thưa dạ.
Nương của Thanh Liên là Từ thị thì lại không chấp nhận, chỉ vào mũi nữ nhi mắng: “Phi! Đồ nghiệp chướng như con không gả cho Phương gia thì gả cho ai? Cả ngày đeo vàng dát bạc, chẳng lẽ con còn muốn gả cho tên nghèo mạt hạng Phan Tử Hàm kia? Phụ mẫu nào một câu không phải vì muốn tốt cho con? Con nhìn xem hiện giờ con phô trương thế nào, chưởng quản sản nghiệp Phương gia, mặc tơ lụa lăng la, ăn thì toàn gà vịt mập mạp, đã như vậy con còn nghẹn tức đến nói hươu nói vượn ư? Còn dám mắng chúng ta hại con? Không phải chúng ta hại con thì hiện giờ chẳng biết con còn đang uống gió ở đâu đâu! Phan Tử Hàm kia ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú thì còn bản lĩnh gì nữa? Hắn quan tâm con, muốn con cho núi vàng núi bạc con cũng cho, phụ mẫu ăn của con một miếng cơm mà con còn dám tính kế như thế? Nữ nhi chết bầm không có lương tâm kia!”
Từ thị mắng không ngớt, Phùng Thanh Liên tức giận đến run rẩy cũng bắt đầu to tiếng mắng lại mẫu thân: “Các người ăn của con uống của con, còn bắt con phải nhìn sắc mặt của các người mà sống nữa sao? Con thiên vị cho Phan lang tiền, nhà này, của cải này, tương lai con sẽ cho Phan lang hết! Thế nào? Giận không? Ngài đi đi!”
Từ thị mắng vài câu cũng bắt đầu nổi điên xắn tay áo lên muốn nhào vào đánh. Phùng lão hán vội quát kéo bà lại: “Đủ rồi!” Lúc này bọn họ không thể cương lên với nữ nhi được, gia tài bạc triệu của Phương gia sắp tới tay giờ lại ầm ĩ không chịu ở lại Phương gia nữa thì số tiền này bọn họ đừng hòng mơ tới một cắc.
Phùng lão hán quát Từ thị, khuôn mặt đầy nếp nhăn rặn ra một nụ cười quay qua nói với Phùng Thanh Liên: “Được rồi, chúng ta đi cũng không được! Chỉ cần khuê nữ con lên tiếng thì ta và nương con, còn có huynh đệ con nữa, tất cả đều nghe theo con!”
Phùng Thanh Liên lúc này mới vừa lòng: “Đồng ý ngay từ đầu có phải tốt rồi không, còn lảm nhảm vô nghĩa thế làm gì?”
Từ thị bực bội trong lòng, trong miệng vẫn không chịu ngừng: “Làm bậy mà, làm bậy mà, nữ nhi chết bầm con sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Phùng Thanh Liên vừa muốn nổi giận nữa Phùng lão hán lập tức tát Từ thị một cái làm cho bà ngậm miệng không dám lại nhắc nữa, bà uất ức đi theo sau nữ nhi và trượng phu, tất cả cùng đi vào phòng thiên.
Ba người vừa vào cửa Phùng Thanh Liên đã kéo khăn tay vắt trên vạt áo xuống, hai tay che mặt bổ nhào đến bên giường khóc đến ngã xuống đất: “Phụ thân, sao phụ thân đã chết rồi?”
Phùng Thanh Liên vừa khóc, Phùng lão hán và Từ thị cũng theo vào bổ nhào đến trước giường Phương Thế Hồng, một trái một phải hai tay giơ cao đập vào ván giường kêu rầm rầm, trong miệng không gừng tru tréo khóc hét: “Thông gia ơi, số thông gia thật khổ mà!”
Ba người khóc đến thảm thiết, biểu cảm sinh động, người không rõ nội tình còn tưởng người nhà này tình sâu nghĩa nặng, công công (cha chồng) chết mà tức phụ cũng có thể khóc giống như phụ thân ruột đã chết, thật là hiếm có.
Phương Vân Tuyên ngồi trên giường, tay đỡ Phương Thế Hồng nhìn Phùng Thanh Liên duỗi hai tay che mắt, khăn tay màu hồng đào làm cho mười ngón tay thon dài trắng trẻo như bạch ngọc của nàng càng thêm nổi bật. Nữ tử này dáng vẻ khá đẹp, bảy phần đẹp ba phần phong tình, chính là một người đẹp tiêu chuẩn. Nữ tử như vậy không phải là người mà một kẻ chất phác như Phương Sửu Nhi có thể có được.
Ba người trong phòng ra sức làm ầm ĩ, tiếng khóc tiếng đập hệt như con hát diễn xuất trên sân khấu làm cho đám làm công bên ngoài vây xem náo nhiệt. Thư Mặc và bà tử thô kệch không dám đứng nhìn, chỉ dám lén lút trộm trốn dưới chân tường cố rướn cổ lên nghe động tĩnh bên trong.
Phương Thế Hồng vừa mới thở được một hơi, thấy tình cảnh đó lại lửa giận ngập đầu. Bệnh của ông vốn là do tức giận, là loại bệnh không thể tức giận, càng giận thì bệnh càng nặng, càng tức cách ngày chết gần hơn. Ông còn đang thở dốc mà Phùng Thanh Liên đã vội chạy đến khóc tang ngay trước mặt, đây không phải là ngại ông chết chậm muốn lập tức làm cho ông tức chết đó sao.
Phương Thế Hồng bấu chặt lấy cánh tay Phương Vân Tuyên liếc nhìn đám người đứng đầy ngoài cửa. Xưa nay ông luôn coi trọng thế diện, đám người Phùng Thanh Liên này đáng lẽ ra phải ra ngoài, ông còn sợ bị người chọc giận ấy chứ.
Giận tới cực điểm, cũng không biết sức lực từ đâu ra Phương Thế Hồng cố gắng đứng dậy, hung hăng phun nước bọt về phía ba người Phùng Thanh Liên còn đang kêu khóc rồi mắng to: “Cút! Cút hết khỏi đây ngay! Ta còn chưa chết, chưa chết đâu!”
Tiếng hét này quá đột ngột, đám người Phùng Thanh Liên đang khóc lóc cũng ngơ ngẩn, trên đỉnh đầu vang lên tiếng mắng chửi tức giận đến khàn cả giọng, mang theo vẻ thê lương không thua gì một tiếng sấm vang lên bất chợt. Ba người sợ tới mức rụt cổ, tiếng khóc cũng ngừng lại ngay tức khắc.
Phùng Thanh Liên dừng một chút dùng khăn tay lau khô khóe mắt, lại khóc hu hu nói: “Phụ thân không nên tức giận, cẩn thận thân thể. Tức phụ cũng là thấy phụ thân bị bệnh nặng trong lòng sốt ruột. Ngài ghét tức phục, tức phụ không dám cãi lại, chỉ cầu ngài nghĩ đến Nam ca nhi đừng giận tức phụ con.”
Nàng không nhắc đến Nam ca nhi thì không sao, vừa nhắc đến Nam ca nhi Phương Thế Hồng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực như bị búa tạ nện vào, cổ họng tanh ngọt, một búng máu cứ thế phun ra.
Phùng Thanh Liên cười thầm, chuyện về Nam ca nhi là vảy ngược của Phương Thế Hồng. Lần trước nàng vừa nhắc tới đã làm cho lão ta giận đến mức nằm liệt trên giường, lần này chắc chắn có thể làm cho lão ta tức chết.
Nam ca nhi không phải là con ruột của Phương Sửu Nhi, chuyện này Phùng Thanh Liên biết, trong lòng Phương Thế Hồng cũng hiểu rõ. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của Phương gia coi như mất sạch. Tức phụ còn chưa qua cửa đã mang theo cái thai hai tháng gả đến, trên đầu Phương Sửu Nhi đội nón xanh đã năm năm, lại còn giúp người ta nuôi nhi tử không công. Lời này kêu Phương Thế Hồng ông làm sao nói ra được? Nói ra không phải sẽ bị hàng xóm láng giềng cười chết ư? Phương Thế Hồng đã ép việc này xuống bụng nhất quyết không lộ ra ngoài. Lần này ngậm bồ hòn làm ngọt, chính ông cũng phải tự nhai tự nuốt mà thôi.
Phùng Thanh Liên biết tính Phương Thế Hồng, thấy ông giận đến hộc máu biết mình đã tìm trúng mạch rồi. Phương Thế Hồng không muốn nghe đến chuyện của Nam ca nhi, đó là cái gai trong lòng ông, nghe vào là tim nhỏ máu.
Lần này thì hay rồi, Phùng Thanh Liên cứ nhai đi nhai lại vừa khóc vừ gọi tên Nam ca nhi. Nàng thấy hơi thở của Phương Thế Hồng tán loạn, sắc mặt tái xanh, chảy nước mắt gọi trời khóc đất, dường như sắp ngất đi mới chậm rãi ngừng khóc quay đầu nhướng mắt với Phùng lão hán, ý bảo ông nhanh nhanh châm thêm lửa vào nữa.
Phùng lão hán cất bước muốn tiến đến gần giường.
Phương Vân Tuyên ngồi ở bên giường thấy ông muốn tiến tới thì đột nhiên đứng lên ngăn cản đường Phùng lão hán.
Phùng lão hán chưa bao giờ đặt tử tế (con rể) này vào mắt, còn khinh hắn vướng bận trừng lớn mắt lên duỗi một tay gạt đi, há miệng mắng: “Ngươi chỉ là thằng nhãi ranh con! Còn không nhanh tránh ra!”
Ông đẩy hai cái Phương Vân Tuyên không chút sứt mẻ, Phùng lão hán “hừ” một tiếng lùi lại hai bước nhào người lên muốn túm lấy vạt áo trước ngực hắn, tát cho hắn hai cái.
Phương Vân Tuyên nghiêng người qua bên né tránh bàn tay của Phùng lão hán. Phùng lão hán túm vào khoảng không đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, lại mở miệng mắng: “Hừ, người quái dị như ngươi lanh lợi lên từ bao giờ thế? Còn biết né à?” Ông cũng không thèm để ý tới hắn lại lao lên bước thẳng đến giường của Phương Thế Hồng.
Phương Vân Tuyên làm sao để ông đi qua, một tay hắn túm lấy cổ áo của Phùng lão hán. Phùng lão hán bị người khống chế cánh tay quơ loạn xạ mắng mỏ, giãy dụa lung tung. Nhưng làm thế nào cũng không thể tránh thoát, không khỏi vận sức xuống eo xoa mở hai tay, muốn quay lại đánh Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên thuận thế túm lấy cánh tay Phùng lão hán bắt chéo tay ông ra sau lưng rồi ấn ông té xuống đất. Hắn cũng mặc kệ đến tiếng la hét đau đớn của ông, hắn cứ thế túm cánh tay ông kéo dài đến cửa phòng, xách ông như xách con gà con, tàn nhẫn đá một cái vào mông ông, cứ thế đá thẳng ông ra khỏi phòng.
Phùng lão hán chúc đầu xuống đất, mặt đập xuống, miệng đầy đất cát. Lần này bị ngã không nhẹ, ông ui da một hồi lâu mới từ từ bò lên từ trên đất, trước mắt sao bay loạn xạ, Phùng lão hán quay vài vòng mới định rõ được phương hướng.
Đám làm công cười vang một hồi, ngay cả Thư Mặc cũng không nhịn được phải bật cười. Phùng lão hán thẹn quá hóa giận nhảy bật lên, cánh tay trật khớp rũ xuống một bên, dậm chân mắng Phương Vân Tuyên: “Được đó, tử tế đánh nhạc gia (con rể đánh bố vợ)! Loạn rồi, không còn thiên lý nữa rồi!”
Từ xưa kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không sợ chết, nhưng kẻ không sợ chết cũng phải sợ gặp phải kẻ không biết xấu hổ. Ba người Phùng gia đều là những kẻ không biết xấu hổ.
Phùng lão hán đứng ngoài cửa mắng chửi, mẫu nữ (mẹ và con gái) Phùng Thanh Liên cũng bị một màn vừa rồi làm cho sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Tính tình Phương Sửu Nhi nhút nhát, vừa thấy người là sợ hãi rụt rè, đầu lúc nào cũng cúi thật thấp chỉ sợ người khác thấy gương mặt xấu xí của mình. Phùng Thanh Liên và hắn thành thân đã được năm năm, nhưng chỉ cần Phương Sửu Nhi thấy mặt nàng là ngay cả một câu cũng không dám nói. Huống chi là giống hôm nay sấm rền gió cuốn, làm việc tàn nhẫn, tương xứng với một gương mặt xấu xí đó thật sự hệt như ác quỷ. Bỗng nhiên bọn họ thấy lòng hơi nhút nhát.
“Hai người các ngươi…” Phương Vân Tuyên chậm rãi mở miệng: “Là muốn tự mình đi ra ngoài hay là muốn ta ném ra ngoài như ném ông ta?”
? Khóc Mèo: Mèo Có Biết Khóc Không
Trở lại năm 1899, Charles Darwin đã mô tả trong các tác phẩm của ông về biểu hiện cảm xúc ở động vật, trích dẫn ví dụ về sự đau khổ của con voi Ấn Độ mà ông đang theo dõi. Tuy nhiên, nhà khoa học không chắc liệu anh ta có nhìn thấy những biểu hiện thực sự của cảm xúc hay không, đó là một nhu cầu sinh lý do chấn thương. Kể từ đó, câu hỏi liệu động vật, kể cả mèo, có thể khóc, vẫn không có câu trả lời rõ ràng.
Tuy nhiên, nó được biết chính xác rằng rách mắt của mèo là một triệu chứng của nhiều bệnh nghiêm trọng.
1. Mèo có biết khóc không?
2. Nguyên nhân của mèo nước mắt
1Do mèo có biết khóc không?
Mèo nhà thể hiện cảm xúc. Họ có thể trải qua một loạt các cảm giác giống như con người – kích thích, giận dữ, buồn bã, khao khát và vui mừng. Đôi khi chủ sở hữu có thể nhận thấy nước mắt chảy ra từ đôi mắt của thú cưng.
Thông thường, những con mèo khóc lóc được chú ý trong những tình huống căng thẳng – khi thay đổi nhà ở, nếu những con mèo mẹ bị đưa ra khỏi mèo con hoặc chúng chết, sau cái chết của thú cưng thứ hai, người mà mèo là bạn, hoặc khi chúng mất đồ chơi yêu thích của chúng.
Ngay cả những bác sĩ thú y đã làm việc trong nhiều năm không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, vì với những thao tác y tế tương tự gây đau cho mèo, một con vật không có phản ứng, và một con khác bắt đầu có nước mắt.
Viêm mũi ở mèo
Đề xuấtTại sao con mèo con liên tục meow: lý do cho hành vi này?
2 nguyên nhân của mèo nước mắt
Sự xuất hiện của nước mắt trong mèo nhà có thể là dấu hiệu của các vấn đề sức khỏe sau đây:
kích ứng màng nhầy của mắt nếu cơ quan nước ngoài bị trúng vào nó, va đập và chấn thương;
phản ứng dị ứng (để rửa và làm sạch sản phẩm để làm sạch sàn nhà, thực phẩm, khói thuốc lá, vv);
tắc nghẽn ống dẫn nước mắt;
các bệnh truyền nhiễm (viêm mũi, cảm lạnh, viêm kết mạc, các bệnh về đường hô hấp trên và các bệnh khác).
Đôi khi biểu hiện của những căn bệnh này trùng với tình huống mà người chủ vật nuôi liên kết với nỗi buồn của con vật. Dưới tác động căng thẳng, mèo nhà có thể bị trầm trọng thêm về các căn bệnh mà họ đã quan sát trước đây và những bệnh lý vẫn chưa được phát hiện. Do đó, với sự rách mắt của vật nuôi, bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ thú y để được tư vấn.
Thay vì khóc như con người, mèo thể hiện trạng thái cảm xúc của mình theo những cách khác. “Khóc” ở vật nuôi thường biểu hiện ở dạng meowing quá mức. Và, không giống như mọi người, mèo không khóc khi họ hạnh phúc. Thay vào đó, họ rúng động, rên rỉ và đòi hỏi sự chú ý tăng lên.
Trò Chơi Tận Thế – Nhu Đề – Mục Lục
Hế nhô anh em, tớ đào hố mới đây~~
*Lưu ý 1: Truyện edit phi pháp, không xin phép tác giả, đừng ném đá hức hức
*Lưu ý 2: Đừng chuyển ver, đừng repost, như thế xấu tính lắm ^_^
Cập nhật ngày 23/4/2020 (ngày lịch cmn sử Hà Nội hết cách ly): Bản edit đã hoàn~~~
TRÒ CHƠI TẬN THẾ
(Mạt nhật du hí – 末日游戏)
Tác giả:
Nhu Đề
(揉蹄)
Editor: CYB
Thể loại: Cường cường, khoa học viễn tưởng, vô hạn lưu, mạt thế, HE
Bonus: Diễn biến câu chuyện là chính yêu đương chỉ là phù du (thật sự chỉ là phù du thôi các thím ạ, các thím chuẩn bị tinh thần đi)
Link wattpad
Văn án
Sau khi chết đi rồi sống lại, Lâm Việt bị cuốn vào một trò chơi điên cuồng.
Công viên điên loạn, bãi săn chết chóc, địa ngục zombie, người khổng lồ, thực vật biến dị…
Đủ loại ngày tận thế muôn hình vạn trạng kéo nhau đổ tới!
Mà mục tiêu duy nhất của anh, chính là sống sót đến cùng.
-QUYỂN 1-
CÔNG VIÊN GẤU TRÚC
Chương 1 – Thế giới luân hồi
Chương 2 – Quy định công viên
Chương 3 – Tàu lượn zombie
Chương 4 – Quân địch tập kích
Chương 5 – Kinh hãi
Chương 6 – Thỏ trắng nhỏ
Chương 7 – Lỗ tròn
Chương 8 – Tò mò
Chương 9 – Người cá
Chương 10 – Lột da bóc vảy
Chương 11 – Không thể mỉm cười
Chương 12 – Ngũ âm thiếu hụt
Chương 13 – Rạp kịch rối
Chương 14 – Thiện cảm
Chương 15 – Gánh xiếc thú cô đơn
—HẾT QUYỂN I—
—QUYỂN 2—
NÚI TỨ QUÝ
Chương 16 – Hướng dẫn dành cho người mới
Chương 17 – Xe rác
Chương 18 – Bão tuyết
Chương 19 – Lang thang
Chương 20 – Lửa lớn
Chương 21 – Ba hợp làm một
Chương 22 – Thế giới đặc thù
Chương 23 – Dưới lớp băng
Chương 24 – Lợi ích trên hết
Chương 25 – Bên trong giường lò
Chương 26 – Vòng lặp cô đơn
Chương 27 – Yêu ma
Chương 28 – Tiên đoán
Chương 29 – Vòng tuần hoàn
Chương 30 – Năm bức tượng
Chương 31 – Quỷ nghèo
Chương 32 – Lâm Dương Dương
Chương 33 – Ba mươi triệu
Chương 34 – Cạm bẫy “cực lạc”
Chương 35 – Kích hoạt dị năng
—HẾT QUYỂN II—
—QUYỂN 3—
SĂN THỦ PHÚ
(*Thủ phú: người giàu nhất)
Chương 36 – Chó biết cười
Chương 37 – Kiểm tra phản ứng
Chương 38 – Bất đồng ngôn ngữ
Chương 39 – Đột ngột biến mất
Chương 40 – Trong bồn cầu
Chương 41 – Thuốc chuột
Chương 42 – Đèn đường
Chương 43 – Vạn vật có linh
Chương 44 – Mùi hương đặc biệt
Chương 45 – Làm sao có thể ăn thịt thỏ
Chương 46 – Áo trắng
Chương 47 – Chuột bạch
Chương 48 – Chọc giận
Chương 49 – Thứ gọi là may mắn
Chương 50 – Suriel
Chương 51 – Sấm sét
Chương 52 – Rồng tới
Chương 53 – Quan chiến
Chương 54 – “Đá cuội”
Chương 55 – Nuôi không nổi
Chương 56 – Chuỗi vòng tay
Chương 57 – Sét đánh
Chương 58 – Tuyệt vọng
Chương 59 – Tung tích của thủ phú
Chương 60 – Một cái đầu
Chương 61 – Quân tử báo thù
Chương 62 – Phiên dịch viên không đủ tư cách
Chương 63 – BUG
Chương 64 – Phốc sóc
Chương 65 – Cậu là ai?
Chương 66 – Xác nhận
Chương 67 – Thợ luân hồi
Chương 68 – Vòng tay
Chương 69 – Hiểu rõ ngọn nguồn
Chương 70 – Dắt người đi dạo
Chương 71 – Chạy trốn
Chương 72 – Khúc mắc
Chương 73 – Mười ba điều luật
Chương 74 – Đến đây đi
Chương 75 – Thừa thãi
Chương 76 – Trái bóng đầu
Chương 77 – Hầm trú ẩn
Chương 78 – Tiêu hủy
Chương 79 – Ba con mèo nhỏ
Chương 80 – Anh trai
Chương 81 – Lời nói dối
Chương 82 – Tự sát
Chương 84 – Tọa độ
Chương 85 – Khôi phục
Chương 86 – Cái chết của Phong Mặc
Chương 87 – Thành Vân
Chương 88 – Luân nhị đại
Chương 89 – Kẻ tiểu nhân
Chương 90 – Anh Giang
Chương 91 – Dã thú tập kích
Chương 92 – Sao chổi
Chương 93 – Can thiệp
Chương 94 – Hiệu ứng bươm bướm
Chương 95 – Tôi hối hận rồi
Chương 96 – Tuyết Nhi
Chương 97 – Vỡ bàn cờ
Chương 98 – Dẹp loạn thú triều
Chương 99 – Một kế hoạch
Chương 100 – Thị trưởng
–HẾT QUYỂN 3—
—QUYỂN 4—
KINH ĐÔ U QUỶ
Chương 101 – Nhà ma
Chương 102 – Cắn xé
Chương 103 – Giống một người
Chương 104 – Người giấy
Chương 105 – Cháy lớn
Chương 106 – Khối đá
Chương 107 – Xương sọ
Chương 108 – Minh hôn
Chương 109 – Thế hòa
Chương 110 – Nghe
Chương 111 – Gặp lại
Chương 112 – Tâm sự thiếu nữ
Chương 113 – Thuật đọc tâm
Chương 114 – Quyết liệt
Chương 115 – Chưa chơi chán
Chương 116 – Trạm xăng
Chương 117 – Xe buýt trường học
Chương 118 – BUG cấp bốn
Chương 119 – Huyết thi
Chương 120 – Giận đến đau đầu
Chương 121 – Già yếu bệnh tàn
Chương 122 – Mỡ
Chương 123 – “Vứt bỏ”
Chương 124 – Giết đi
Chương 125 – Ngữ khí thay đổi
Chương 126 – Đã sớm có cách
Chương 127 – Máy xúc
Chương 128 – Không mặt
Chương 129 – Trợ giúp sau cánh gà
Chương 130 – Súc sinh, đến đây!
Chương 131 – Tôi nghe thấy
Chương 132 – Niết bàn trọng sinh
Chương 133 – Tu La bá thể
Chương 134 – Lão đội trưởng
Chương 135 – Thu hoạch
Chương 136 – Thế thân
Chương 137 – Hủy bỏ quyền hạn
Chương 138 – Không đi
Chương 139 – Song sinh
Chương 140 – Phong bảy tuổi
Chương 141 – Chọn ai?
–HẾT QUYỂN 3—
—QUYỂN 4—
NÓI THẬT HAY THỬ THÁCH
Chương 142 – Thế giới hồ ước nguyện
Chương 143 – Thông tin chiến lực
Chương 144 – KTV
Chương 145 – Sứ giả bích
Chương 146 – Nhạt nhẽo
Chương 147 – Quá đáng rồi
Chương 148 – Ba cốc nước quả
Chương 149 – Thiết bị báo cháy
Chương 150 – Trường học
Chương 151 – Ba nội quy trường học
Chương 152 – Cắn tôi đi
Chương 153 – Xin lỗi
Chương 154.1 – Kẻ mạnh (1)
Chương 154.2 – Kẻ mạnh (2)
Chương 155- Gấp đôi
Chương 156 – Cải tạo
Chương 157 – Tội phạm truy nã cấp S
Chương 158 – Hộp X2
Chương 159 – Nụ cười ma quỷ
Chương 160 – Lợn rừng
Chương 161 – Sa bàn
Chương 162 – Vũ
Chương cuối
—-HẾT—
TRUYỆN ĐÃ HOÀN! CÁM ƠN CẢ NHÀ ỦNG HỘ! ^^*
Nếu bạn thích thì chia sẻ post này với mọi người nha!!
Thích bài này:
Thích
Đang tải…
Cập nhật thông tin chi tiết về * Nguyễn Lân Thắng Diễn Trò Mèo Khóc Chuột trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!