Xu Hướng 6/2023 # “Tôi Là Mèo” – Natsume Souseki, Người Dịch: Reiko # Top 11 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # “Tôi Là Mèo” – Natsume Souseki, Người Dịch: Reiko # Top 11 View

Bạn đang xem bài viết “Tôi Là Mèo” – Natsume Souseki, Người Dịch: Reiko được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tác phẩm: TÔI LÀ MÈO

Tác giả: Natsume  Sōseki

Người dịch: Reiko (霊子)

Nguồn: Bản dịch tiếng Anh của Aiko Ito và Graeme Wilson, NXB Tuttle Publishing

Bản dịch Tiếng Việt hoàn toàn vì mục đích phi thương mại

Đề nghị ghi rõ nguồn nếu muốn sử dụng nội dung bài viết

GIỚI THIỆU

“Tôi là mèo” (Tựa tiếng Nhật: 吾輩は猫である) là một tác phẩm nổi tiếng của đại văn hào Nhật Bản Natsume Sōseki ((夏目 漱石, 1867 – 1916)

Tác phẩm miêu tả “Con người” trong xã hội trung lưu Nhật Bản thế kỉ XX qua góc nhìn của một chú mèo. Từ đầu tới cuối, một chú mèo không tên tuổi, không nguồn gốc lai lịch, chỉ được biết đến với danh xưng “tôi”, miêu tả lại cuộc sống với con người bằng giọng kể chân thực, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy châm biếm. Giọng văn tự sự vừa hờ hững, lại vừa hà khắc. Người đọc cảm thấy tác giả mượn lời mèo để phê phán con người, phê phán xã hội.

Bối cảnh lịch sử

Tác phẩm Tôi là mèo ra đời vào thời kì Minh Trị (1868 – 1912), giai đoạn giao thoa văn hóa phương Tây và văn hóa truyền thống Nhật Bản, cũng là giai đoạn “nhại lại” văn hóa Tây phương. Phải nói rằng, cuộc đời Natsume Souseki gần như nằm gọn trong thời kì Minh Trị Nhật Bản. Do đó, không có gì lạ khi nguồn cảm hứng dường như bất tận của ông chính là quá trình hiện đại hóa văn hóa cũng như những ảnh hưởng của văn hóa phương Tây lên văn hóa Nhật Bản trong thời kì này. Ông cũng có cảm hứng với loài mèo. Tôi là mèo chính là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông viết về loài động vật này.

Tác phẩm được xuất bản lần đầu trong tạp chí văn học Hototogisu, dự định đăng thành 10 kỳ. Ban đầu, Natsume Souseki chỉ định viết truyện ngắn, chính là chương I của Tôi là mèo. Tuy nhiên, Takahama Kyoshi, một trong số các nhà biên tập của Hototogisu, đã thuyết phục Souseki tiếp tục viết tác phẩm, đăng liên tiếp. Trong các số tạp chí tiếp sau đó. Gần như tất cả các phần của Tôi là mèo có thể được coi như một tác phẩm hoàn chỉnh. (Tạp chí Hototogisu này chính là tạp chí Cuckoo xuất hiện trong phần 3, chương I)

Tác phẩm ra đời đã hơn 100 năm, nhưng khi đọc từng chương từng chương, người đọc vẫn cảm thấy hơi thở thời đại còn rõ mồn một. Không có cốt truyện rõ ràng, “Tôi là mèo” đơn giản chính là cuộc sống, không cần quá nhiều biến cố, nhưng vẫn có nhiều thứ để suy ngẫm.

Tác phẩm gồm 3 quyển:

Quyển I: 3 chương

Quyển II: 4 chương

Quyển III: 4 chương

NỘI DUNG

Quyển I – Chương 1

Quyển I – Chương 2  

Quyển I – Chương 3

Quyển II – Chương 1

Quyển II – Chương 2

Quyển II – Chương 3

Quyển II – Chương 4

Quyển III – Chương 1

Quyển III – Chương 2

Quyển III – Chương 3

Quyển III – Chương 4

————————-

Nguồn:

Bản tiếng Nhật đầy đủ 

“I am a cat“, Wikipedia

Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Edit: Tiệm Bánh Sò

Con mèo con này hình như mới sinh được mấy ngày, ngay cả màng mắt còn chưa rút hết nữa. Vì Văn Tâm không ở nhà nên nó được mèo rừng đặt tạm trong ổ mèo lót đầy bông, nhưng dù vậy nó vẫn kêu meo meo không ngừng, cẳng chân suy yếu vô lực vung vẫy loạn xạ.

Văn Tâm vừa nhìn đã thấy không ổn rồi. Mèo con nhỏ như vậy, nếu không có mèo mẹ chăm sóc thì rất có thể sẽ bị chết non. Huống chi chỉ bằng vào việc nó là một con mèo quýt con thì đã phù hợp với miêu tả về Đại lão bốn trong tiểu thuyết rồi. Bản thân Đại lão bốn cũng là một đứa nhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi. Sau khi biến thành mèo thì lại càng nhỏ nữa, chỉ vừa mới sinh chưa tròn tháng.

Văn Tâm không nhớ sao nguyên chủ lại nhận được con mèo con này, nhưng cô còn nhớ, vì Đại lão bốn chỉ là một con mèo nhà thông thường, lại còn vừa mới sinh nên nguyên chủ cũng lười nuôi, bảo trợ lý ném nó ra ngoài luôn. Nhưng trợ lý, cũng chính là em gái Lý Tinh Tinh không đành lòng, lén giữ lại mèo con. Mà con mèo quýt con này cũng rất ngoan cường, bị Lý Tinh Tinh cho uống cả sữa bò mà cũng không bệnh tật gì, còn từ từ lớn nên nữa.

Thân phận thực sự của mèo quýt con là một thiếu niên thiên tài toán học, đạt được vô số giải thưởng trong ngoài nước. Ông cụ non này đã từng trải qua tuổi thơ nhiều nhấp nhô, những câu chuyện này đều được quay thành phim điện ảnh công chiếu trêи toàn thế giới, trở thành con ngựa đen lớn của hạng mục doanh thu bán vé năm đó, cũng thu về giải Oscar danh giá. Mà nguyên chủ cũng từng có cơ hội tham gia bộ phim này, lại vì hành động của mình mà bị Đại lão bốn kiên quyết phản đối, hơn nữa cậu ta còn tiện tay đề cử cô em gái Văn Ý mà nguyên chủ ghét nhất cho đạo diễn. Tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng vì là hình tượng nguyên mẫu của bộ phim, từ đạo diễn đến biên kịch đều là fans cậu bé nên rất xem trọng ý kiến của cậu.

Vì vậy, mộng đẹp tiến quân vào Hollywood của nguyên chủ, cứ thế tan tành mây khói. Có nằm mơ nguyên chủ cũng không thể tưởng tượng được, chỉ vì một con mèo mà mình từng ném đi mới dẫn đến kết cuộc này.

Đối với Văn Tâm mà nói, tiến quân vào Hollywood kỳ thật không quan trọng. Quan trọng nhất chính là giờ bé mèo con đang gào khóc đòi ăn này, Văn Tâm không thể làm như không thấy được. Chẳng còn cách nào, Văn Tâm nhanh chóng gọi cho Lý Tinh Tinh, để cô bé tìm cửa hàng thú cưng gần nhất mua sữa bột và bình sữa về.

Văn Tâm ngượng ngùng nói xin lỗi với hắn: “Xin lỗi nha Cậu ba, em ấy còn nhỏ quá, con nhịn một chút nha.”

“Meo meo meo?” Sao lại là ta mà không phải Nhóc đen với con Ragdoll kia chứ? Xét về độ dài lông và độ ấm áp thì rõ ràng là hai con mèo này càng thích hợp hơn ta chứ! Linh hồn trong mèo rừng kêu gào.

Lúc này, quần chúng vây xem Ragdoll không nhìn được nữa: “Cậu ba à, làm mèo không thể vậy được, đứa nhỏ là do anh mang về, anh xem anh với nó giống nhau chưa kìa, đàn ông phải biết chịu trách nhiệm chớ.”

“Nói cái gì mà giống hả…” Mèo rừng không nói nên lời. Nó là mèo rừng đó! Con trong ổ này rõ ràng là mèo nhà chính hiệu. Tuy màu cũng hơi giống nhưng trêи người mèo rừng có hoa văn vừa đẹp vừa mang dã tính, còn con mèo con này chỉ đơn thuần một màu cam mà thôi.

Mèo rừng hoài nghi con Ragdoll này bị mù màu rồi, vì thế lại nhìn về phía Nhóc đen: “Mặc kệ, đại ca anh phải chủ trì công đạo cho tui.”

Đại ca? Lúc này mới biết kêu nó là đại ca, muộn rồi.

Mèo đen lạnh lùng nhìn mèo rừng: “Công đạo hả, của nợ của mi thì mi tự chịu, đừng gây thêm phiền toái cho Văn Tâm.”

Mèo rừng ủy khuất: “Thật không phải ta mà, ta chỉ muốn đi dạo ngoài công viên một chút thôi, ai biết đột nhiên có một con mèo quýt xuất hiện quẳng đứa nhỏ này cho ta.”

“Chậc chậc…” Bé Ragdoll tặc lưỡi: “Vì sao lại không ném cho con mèo khác mà lại là anh chứ?”

Mèo rừng: “…” Nói quá đúng, không thể phản bác được.

Mèo đen nhìn con mèo con này, suy nghĩ sâu xa. Lại tới một con nữa, đây đã là con thứ tư rồi. Con này vẫn mang linh hồn người sao, hay là đây chỉ là một con mèo con bình thường mà thôi?

“Meoo~”

Mèo quýt con hình như có cảm ứng, nâng đầu lên. Chỉ là nó quá nhỏ, ngay cả mắt cũng mở không ra, đừng nói đến việc giao lưu với ba con mèo lớn. Từ trong tiếng kêu của nó, mèo đen chỉ có thể nghe được nó vẫn luôn kêu lạnh kêu đói, còn lại thì chẳng có tin gì cả.

Mèo đen không khỏi thở dài, con mèo nhỏ như vậy, nó khinh thường động tay động chân.

Năm phút sau, Lý Tinh Tinh mang sữa đến. Nghe nói trong nhà lại có thêm thành viên mới, Lý Tinh Tinh vui đến sắp điên luôn, hy vọng lần này lại là một cô bé đáng yêu dễ thương như Em gái vậy. Hai con mèo đực trong nhà, một là mèo đen cao lãnh đến với không tới, một con khác thì tinh quái, chỉ chịu ngồi yên trước mặt Văn Tâm mà thôi, những người khác ngay cả nửa con mắt cũng không thèm nhìn. Thế nên rõ ràng trong nhà có ba con mèo nhưng Lý Tinh Tinh chỉ có thể ngẫu nhiên ôm Em gái được một lần, còn phải giao nộp đồ ăn vặt trước mới được.

Nhưng mà, khi Lý Tinh Tinh nhìn thấy con mèo con đáng thương trong ổ…

“Đây là con của Cậu ba sao?” Lý Tinh Tinh kinh ngạc.

“Hả?” Văn Tâm nhận lấy bình sữa, trêи mặt vẽ một dấu chấm hỏi lớn.

“A a là em nói nhầm rồi, Cậu ba là mèo đực, sao có thể sinh con chứ?” Dưới sự nhe răng phản bác của mèo rừng, Lý Tinh Tinh lập tức sửa lời lại.

Văn Tâm ra vẻ suy tư: “Nói không chừng đúng vậy đó, chị xem ý của mấy con mèo này thì hình như là do Cậu ba mang nó về đấy.”

“Có phải là con riêng của Cậu ba không?”

“Rất có khả năng đó, có thể là Cậu ba nhân dịp chúng ta không ở đây lêu lổng bên ngoài.”

“Hình như cũng có mấy lần em nhìn thấy nó chạy ra ngoài…”

Văn Tâm vừa tám chuyện với Lý Tinh Tinh vừa pha sữa bột cho mèo con. May là lúc trước khi cô nhận nuôi mèo quýt nhà mình cũng từ lúc nhỏ như vậy, vì vậy đối với tình huống này Văn Tâm vẫn còn có thể ứng phó được. Thử độ ấm vừa phải, bảo đảm cho mèo con không bị nóng quá, Văn Tâm đưa bình sữa lại gần ổ mèo. Còn chưa tới gần, mèo quýt con đã ngửi được mùi, kêu ư ư nhích lại gần. Văn Tâm còn đang lo mèo con không chịu uống, nhưng thiên phú dị bẩm của mèo quýt con vượt cả tưởng tượng của Văn Tâm, mèo con không khó khăn chút nào tìm được núm иɦũ ɦσα cao su, rồi…

“Chụt chụt…” Uống thật ngon! Vừa uống, hai chân trước còn đưa lên muốn ôm lấy bình sữa.

Văn Tâm mềm nhũn lòng: “Đói lả rồi hả, đừng vội đừng vội, không có ai giành với mi đâu.”

“Chị Tâm Tâm, có thể là mèo con nhà ai lạc không?” Lý Tinh Tinh lại đưa ra một khả năng nữa.

“Không giống lắm…” Trong lòng Văn Tâm biết, đây là Đại lão bốn theo cốt truyện, nhưng vì đảm bảo không có nhầm lẫn, cô vẫn nhờ Lý Tinh Tinh chụp một tấm hình: “Em đăng trạng thái xem có ai tới tìm không đi.”

Lý Tinh Tinh vâng một tiếng lấy điện thoại ra vừa chụp vừa khen không dứt: “Oa~ Đáng yêu quá đi, sao mèo con có thể đáng yêu như vậy chứ!”

Mèo con trời sinh đã đáng yêu dễ thương, không cầm làm ra vẻ biểu tình gì hết cũng đáng yêu vô cùng, móng vuốt nhỏ, lỗ tai cũng nho nhỏ, cả thân thể mèo con đều chỉ gói gọn lại một từ đáng yêu thật là to. Lý Tinh Tinh tiện tay chụp mấy tấm cũng có thể làm thành avatar được luôn.

Văn Tâm đút sữa cho mèo xong, thò đầu nhìn qua, cũng lập tức bị vẻ đáng yêu này đập đến chảy máu mũi luôn: “Gửi gửi qua cho chị, chị phải đặt làm avatar mới được!”

“Hử?” Mèo đen cách đó không qua đột nhiên quay đầu.

Văn Tâm: “…”

Lý Tinh Tinh không hề phát hiện, vẫn hứng thú bừng bừng: “Bức này đẹp lắm nè, chụp rất rõ nét, chị dùng tấm này đi.”

“Chuyện này… Hay là thôi đi, nhỡ như đó là con mèo nhà người khác thì sao?” Văn Tâm chột dạ nói.

Lý Tinh Tinh cực kỳ tiếc nuối: “Cũng đúng…”

“Nào nào mang đèn sưởi lại đây đi, nhỡ đó lạnh ốm thì sao giờ.” Văn Tâm nhanh chóng đổi đề tài.

Lý Tinh Tinh không nghi ngờ gì, lập tức đi lấy đèn sưởi đến. Sau khi cắm điện, ánh sáng ấm áp chiếu tỏa xuống ổ mèo, mèo con lại vừa mới ăn no, không kêu cũng không động đậy nữa, chỉ yên phận nằm trong lòng mèo rừng, thoải mái khò khè mấy tiếng. Bấy giờ Văn Tâm mới yên lòng.

“Xem ra không còn vấn đề gì rồi, đợi nuôi thêm mấy ngày cho nó lớn một chút rồi chúng ta mang nó đi bệnh viện kiểm tra xem.”

Lý Tinh Tinh nhịn không được hỏi: “Chị Tâm Tâm, ý chị là nếu không ai nhận nó thì chúng ta sẽ nuôi sao?”

Văn Tâm đang muốn gật đầu, chưa kịp đáp đã thấy mèo đen đứng lên khỏi sofa. Mèo đen nâng đầu nhìn Văn Tâm, không nói lời nào, nhưng Văn Tâm có thể cảm nhận được áp lực ngàn tấn từ trong mắt nó.

Thực ra thì mèo đen cũng không ghét con mèo quýt con này, dù sao thì cũng đã qua hai lần rồi, mèo đen cũng đã quen với chuyện này rồi. Nhưng cùng lúc đó, mèo đen lại bất giác lo lắng thay cho Văn Tâm. Bình thường đã phải chăm sóc ba con mèo, còn phải đóng phim, quay gameshow, Văn Tâm đã rất vất vả rồi, giờ lại thêm một con nữa, còn nhỏ như vậy, sao mà Văn Tâm có thể đủ sức nuôi nữa đây? Cho dù có Lý Tinh Tinh hỗ trợ cũng không được.

Giờ độ nổi tiếng của Văn Tâm đang không ngừng tăng, lượng công việc của Lý Tinh Tinh cũng tăng hơn nhiều. Dù Lý Tinh Tinh có là một cô nàng sức sống tràn đầy có thể làm từ sáng sớm đến tối muộn thì cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào phân thân được. Vì vậy, xuất phát từ sự quan tâm đến sức khỏe của Văn Tâm nên mèo đen mới không cho cô nuôi. Tuyệt đối không phải vì mấy chuyện ghen ghét ganh tị gì đâu, quá ấu trĩ, cũng chỉ có con Ragdoll và mèo rừng kia mới có mấy ý nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, kính coong, tiếng chuông cửa biệt thự vang lên. Trêи bảng hiển thị truyền đến giọng của Đường Duệ: “Cô Văn à, tôi là Đường Duệ, tôi đến giới thiệu cho cô vài người.”

Lý Tinh Tinh mở cửa, mọi người nối đuôi nhau vào, trừ Đường Duệ còn có thêm bốn người nữa.

Đường Duệ giới thiệu qua cho Văn Tâm: “Người đại diện Hạ Lệ, tài xế Lý Sấm Nam, trợ lý Lý Phỉ Nhi, nhϊế͙p͙ ảnh gia…”

ĐườngDuệ còn chưa nói xong, mèo đen đã giẫm lên đôi giày Italy được thiết kế riêngmà bước qua.

Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Tiếng la thất thanh của cô vang lên, cô đang sợ, rất sợ. Anh đang ôm cô lên giường, đè cô ra khiến cô sợ hãi mà trào nước mắt. Anh thực sự không hề kiểm soát được chính mình, anh không biết giờ đây anh đang làm cái gì nữa. Nhìn cô trào nước mắt, anh buồn, anh lo, anh hối hận. Anh không biết cảm giác bây giờ của anh là gì nữa. Anh rất sợ cô ghét anh, sợ cô giận anh, sợ cô bỏ anh mà đi. Anh rất sợ. Anh nghĩ mình thực sự yêu cô rồi!

– Tôi… Tôi xin lỗi! Tôi..- anh nói ấp úng.

Anh từ từ thoát khỏi cơ thể cô trong khi cơ thể anh vô cùng khó chịu. Cô đang nấc cục, chắc cô sợ lắm, chắc cô lo lắm. Anh cũng khó chịu có thua kém gì cô đâu! Anh phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được cu cậu “em trai” của mình. Lập tức đứng dậy, anh nhanh chóng bỏ vào nhà vệ sinh. Không phải anh chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt đau buồn của cô, mà anh còn muốn dập tắt ý định xấu trong đầu mình. ]

– Huhuhu.. Huhuhu

Tôi đang khóc như một đứa trẻ, tôi không biết tại sao hết. Tôi vốn đã trở thành người của anh ta rồi mà vậy tại sao tôi vẫn không muốn để anh ta chạm vào người mình. Trong lúc hắn đè tôi ra, tôi nghĩ đến gương mặt của anh John, tôi lo, tôi muốn anh John là người đầu tiên của tôi. Lúc nãy, tôi sợ Khải lắm. Nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Dẫu biết anh ta lạnh lùng, tàn ác, nhưng tôi vẫn muốn anh ta vì tôi mà dừng lại, vì tôi mà buông tha, vì tôi mà chờ đợi. Tôi chưa sẵn sàng!

[ Sau khi đã hạ hoả trong người, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Anh sẽ giải thích cho cô, anh sẽ xin lỗi cô. Nhưng khi anh bước ra, cô đã say vào giấc ngủ từ khi nào rồi. Nhìn khoé mát cô vẫn còn vấn vương nước mắt, lòng anh lại nhói đau. Cô cuộn tròn như con mèo con đáng yêu, anh lại bắt đầu “nóng”. Nhưng cũng may, anh lại một lần nữa khống chế được cơn thịnh nộ trong người.

Anh lại gần cô, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Càng nhìn cô, anh lại càng thấy cô đẹp đến lạ thường. Cô mang vẻ kiêu sa nhưng cũng rất dễ thương, rất đáng yêu. Anh nhẹ nhàng đặt cô lại ngay ngắn, rồi khéo léo nằm xuống cạnh cô. Và cứ thế hai người họ đều chìm sâu vào giấc ngủ. Không biết trong giấc nồng, cô có mơ về anh, anh có đón nhận cô?

***

Ánh sáng đang cố gắng len lỏi vào căn phòng. Nơi mà anh đang ôm cô, cô đang rúc vào anh, hai người họ đang ân ái như đôi tình nhân thực thụ. Anh khẽ nheo mắt, ánh nắng như kẻ thù hiện tại của anh. Liền mở mắt, anh thấy cô, cô xinh, cô ôm anh, cô rúc vào anh khiến anh có cảm giác hạnh phúc vô cùng. Anh muốn thời gian hãy quay chậm lại, để cho anh được hưởng hạnh phúc dù chỉ trong giây lát thôi cũng được.

Nhưng cô đã tỉnh, hai con người, bốn cặp mắt đang nhìn nhau. Cô bất giác sợ, sợ anh vô cùng!

– Anh tránh xa tôi ra!- cô hét.

– Em bé miệng thôi- anh vừa nhắc vừa bịt miệng cô lại.- Em mà nói to, mẹ tôi biết đấy! Đến lúc đó, không cứu vãn nổi đâu!

– Buông ra!- cô hất tay anh- Tôi ghét anh! Đồ máu lạnh.

Nói đoạn, cô liền đứng dậy, định chạy đi, cô muốn chạy khỏi anh thật xa, cô không thể kìm lòng được nữa. Nhưng, khi cô vừa định đứng dậy chạy đi, anh liền giữ tay cô lại. Do mất đà, cô ngay lập tức ngã quỵ xuống lòng anh! Hai người họ, đang kề sát nhau, cô thở, anh biết, tim anh đập, cô cũng biết. Không gian trở nên im ắng đến lạ thường.

– Tôi xin lỗi! Làm ơn! Đừng giận tôi!

Anh nói theo sự chỉ dẫn của con tim mà không biết cô đang khó hiểu vô cùng. Nghe đồn là anh rất lạnh lùng và cụ thể là hôm bữa ở bang hội. Vậy mà giờ đây, chuyện gì xảy ra thế này! Anh đang xin lỗi cô sao? Không thể tin nổi!

– Tôi..- cô ấp úng

– Đừng giận tôi nha!

Lời nói của anh vang lên kèm theo biểu hiện rất ư là đáng yêu của anh khiến cô bật cười trong vô thức.

– Đó! Em cười rồi! Hết giận nha!- anh càng nũng.

– Anh buông ra đi!

Anh buông cô, anh tiếc. Nhưng phải làm vậy thôi! Cô đứng dậy, định đi nhưng chẳng may vấp phải cái chăn mà té ngã xuống giường. Mà không hiểu cô ngã kiểu gì mà ôm luôn cả anh mà nằm xuống giường. Còn hơn hết là họ đang hôn nhau!

Bốn con mắt nhìn nhau! Cô đẩy anh ra! Cô nấc! Cô ghìm lòng trước gương mặt hot boy của anh. Anh định hôn cô tiếp, nhưng cô né tránh, và rồi…. Cô quay mặt lại, nuốt nước bọt và đáp trả lại anh. Hai người họ đang hôn nhau, nụ hôn say đắm, nồng nàn. Anh nhẹ nhàng trườn tay xuống eo cô như muốn cởi dây buộc áo. Nhưng cô giữ lại, cô không muốn làm chuyện này quá sớm.

Họ ngừng hôn, nhìn nhau:

– Làm ơn!- cô nhìn anh với ánh mắt nhờ cậy.

– Tôi sẽ chờ tới khi em chủ động đến bên tôi!

Cô cười, cười sau câu nói của anh, cười một cách nhẹ nhàng, đáng yêu. Anh đỡ cô dậy, để cô vào phòng vscn, anh lại cười. Anh thực sự khó hiểu về cô gái này.Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào lại từ chối anh cả, cô chính là một ngoại lệ. Anh luôn muốn chơi đùa với phụ nữ, đặc biệt là với loại “gái vẫy”. Nhưng trước mặt cô, anh lại không thể làm cô buồn. Liệu anh đã thực sự quên đứa trẻ hàng xóm ngày nào mà yêu cô sao? Không thể! Đứa trẻ ấy là người anh yêu nhất, là người mà luôn chia sẻ buồn vui với anh, là người mà không coi thường anh khi ba anh rời bỏ mẹ con anh. Nhưng tại sao với anh giờ đây cô mới là người quan trọng nhất! Anh rất khó hiểu! ]

***

Trên bàn ăn:

– Chào mẹ!- cả tôi và Khải đồng thanh khi gặp bác gái từ phòng ra.

– Chào hai đứa! Sao dậy sớm vậy?- bác từ tốn.

– Dạ! Hôm nay Hà Vy phải đến trường mẹ ạ!- Khải lên tiếng.

– À! Hà Vy không nghỉ được à con?-bác gái vừa nâng ly nước cam lên uống, vừa hỏi tôi.

– Dạ?

– Thì ta hôm nay muốn đưa con đi chơi cùng ta mà!

– Nhưng mẹ ơi! Để mai đi! Hôm nay thứ 7 rồi!- Khải nói giúp tôi khi tôi véo tay hắn nhờ vả.

– Uk. Thế cũng được! Mà hôm qua con có ngủ ngon không Vy mà sao mắt con thâm cuồng thế kia!

Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi của bác gái. Thực tình tôi có muốn nó như vậy đâu, tất cả là do tên Khải chết bầm kia làm hôm qua tôi phải khóc ấy chứ! Tôi khẽ liếc qua hắn mà không hề biết nụ cười của ai đó đang nhìn chằm chằm tụi tôi.

– Dạ, là do hôm qua cố quá mà mẹ! Mẹ đừng trêu vợ con nữa!- Khải trả lời mẹ hắn mà như chuyện ấy là thật khiến tôi tức lòi ruột.

– À ừ! Thôi ăn đi, con dâu ăn nhiều vào! Còn phải tẩm bổ chứ!

Vậy là bữa sáng của tôi trôi qua trong sự vui vẻ. Cả bác gái và Khải đều xỏ xiên tôi nhưng tôi cảm thấy ấm cúng đến lạ thường. Đây mới là cảm giác hạnh phúc của gia đình sao???

***

– Thôi! Anh đi làm đi!- tôi nói với Khải khi hắn chuẩn bị vào lớp cùng tôi.

– Sao? Tôi đi học mà. Tôi nào đã đủ tuổi đi làm đâu!- Khải ngạc nhiên.

– Tôi biết mọi chuyện rồi! Anh đã có bằng giáo sư rồi, lại còn đi học lớp 10 làm chi, trẻ con mà!

– Nhưng sao em biết?

– Thì do tôi nghe chú Đức nói chuyện với ai đó về anh mà! Tình cờ nghe được thôi!

– Chú Đức! À! Vậy em vào lớp đi! Tôi tới công ti, chiều đón em!

– Ok! Chiều gặp nha “ông xã”! Bye!

Tôi vào lớp trong sự kinh ngạc của mọi người. Chắc họ ngạc nhiên lắm về những chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ.

– Hà Vy!

Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn mình. Giọng nói này là của Linđa, đúng, chỉ có thể là của nhỏ. Tôi quay xuống nơi phát ra giọng nói ấy, nhỏ Linđa đang nhìn tôi với con mắt như muốn toé lửa. Tôi hiểu mà!

– Sao! Có gì mà mày phải hét lên như thế!- tôi đi xuống chỗ nhỏ và hỏi- Có gì từ từ nói.

– Mày về nhà hắn ở rồi phải không? Mày nói mày thích anh John mà mày lại làm cái trò này hả? Con nhỏ Min nó chuẩn bị lấn chiếm chỗ mày rồi đấy, nó đang sống ở nhà tao kìa. Mày còn không mau thì anh John không còn là của mày nữa đâu.

Nhỏ nói làm tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cái gì mà sống chung, sao có thể, anh John đâu phải hạng người đó! Chuyện này là sao???

– Mày nói gì? À mà thôi! Anh John đương nhiên phải xứng đôi với người như Min rồi! Tao rút!

– Cô nói đúng đấy!- một giọng nói từ đâu chen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo Chương 4

Tác giả: Quất Cửu Bàn

Chương 4: Thức ăn cho mèo thật ngon

Trí nhớ của Lý Khoa lập tức trở lại, vào lần trước trước trước nữa bạn gái đến thăm anh, cô không thể chịu nổi việc anh suốt ngày không đặt món thì lại úp mì ăn liền, nên đã cố ý mua một quyển bách khoa toàn thư về món ăn trên Taobao. Nhưng là một phần tử nguy hiểm, không vào phòng bếp thì thôi, đã vào phòng bếp thì tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may. Vì lo nghĩ cho phòng bếp nhà mình, nên Lý Khoa mang sách thu thập các món ăn ngon có truyền thống năm nghìn năm của thế giới và sách dạy nấu ăn gia đình đơn giản mà bạn gái nói cất vào trong tủ ti vi, không bao giờ lấy ra đọc nữa.

*Nhị thập tứ hiếu: một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn.

Khóe miệng Lý Khoa giật giật, anh nhìn cô mèo đang giẫm lớp đệm thịt hình hoa mai dưới chân lên bìa quyển sách dạy nấu ăn mới tinh, mặt mèo còn nhìn anh với vẻ “Em biết ngay là anh chưa bao giờ đọc quyển sách mà em mua cho anh mà.”

Thoáng nhớ lại trước kia có mấy lần nấu cơm trong phòng trọ, kết quả là thiếu chút nữa đã bị chủ nhà báo cảnh sát rằng có kẻ định phóng hỏa phá hủy tài sản tư nhân, mấy ký ức không thoải mái đó làm bàn tay đang cầm sách của Lý Khoa đột nhiên hơi run rẩy.

“Tiểu sư muội,” Tay của Lý Khoa lén lút đẩy quyển sách nấu ăn ngon đầy hắc ám vào tủ ti vi, vẻ mặt chân thành mà nhìn cô mèo trước mặt: “Chúng ta đặt món về nhà ăn đi.”

Cô mèo: “…”

Nhìn khuôn mặt mèo Garfield ngẩn ngơ, Lý Khoa biết đề nghị của mình không được tán thành.

Cái bụng bị bỏ đói mấy giờ khẽ kêu ục ục một tiếng, cô mèo nâng móng vuốt, dùng “hoa mai” che mặt, ngượng ngùng dùng mắt mèo nhìn Lý Khoa.

Cho dù bây giờ trong thân thể cô mèo là tiểu sư muội, nhưng chung quy vẫn là thân thể mèo, là mèo thì phải ăn thức ăn cho mèo!

Lý Khoa bất an mà đổ gần nửa bát thức ăn cho mèo, rồi đẩy bát lên trước mặt cô mèo, hôm nay xảy ra một loạt chuyện khiến người nuôi mèo hơn một năm như anh đột nhiên không biết nên cho mèo ăn như thế nào, thật sự xấu hổ!!

Cô bạn gái cũng coi như đã cùng Lý Khoa nuôi mèo Ba Tư lông ngắn đã hơn một năm, nhưng bản thân cô chưa bao giờ nếm thử thức ăn cho mèo, nên có vẻ ngơ ngác.

Nhưng dù duỗi đầu hay rụt cổ lại thì vẫn bị đau, dù thế nào thì thứ này có thể giúp cô đỡ đói, cô mèo nhắm mắt lại, mang dáng vẻ bất chấp tất cả, vươn đầu lưỡi hồng nhạt thử liếm thức ăn cho mèo hình tam giác trong bát một cái, sau đó nhanh chóng rụt đầu lưỡi lại, hai mắt đang nhắm cũng mở ra.

Trong nháy mắt, Lý Khoa cảm thấy được trong đôi mắt mèo của bạn gái có ánh sáng chợt lóe lên!

Nếm được vị ngon của thức ăn cho mèo, cô mèo quay đầu lại kêu meo meo với Lý Khoa một tiếng, sau đó nheo mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ mà bắt đầu nuốt thức ăn cho mèo.

Thấy cô mèo hạnh phúc ngọt ngào ăn mà nước bọt trong miệng Lý Khoa nhanh chóng chảy ra, bây giờ, anh lại muốn giành đồ ăn với một con mèo thì phải làm sao đây?

Có lẽ là bởi vì miệng mèo lông ngắn Ba Tư nhỏ nên ăn cái gì cũng cực kỳ chậm, Lý Khoa ngồi xếp bằng trên thảm, kiên nhẫn mà nhìn cô mèo ăn từng miếng từng miếng một.

Con mèo biến thành bạn gái bây giờ đang ngủ trong phòng dành cho khách, bạn gái biến thành mèo bây giờ đang ăn thức ăn cho mèo, thế thì người bạn trai kiêm quan dọn phân này phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ về sau sẽ dọn phân cho bạn gái bị biến thành mèo, coi mèo bị biến thành bạn gái như con gái mà nuôi, dạy dỗ từ từ?

Lý Khoa sững sờ, anh đang gặp phải một khảo hạch khó nhằn xưa nay chưa từng có.

Sau đó gọi đặt món.

Sau khi cô mèo ăn và uống nước xong lại lăn về sô pha, thức ăn mà Lý Khoa đặt cuối cùng cũng được mang đến.

Cơm nước no say, cô mèo đã buồn ngủ đến mức không mở được đôi mắt tròn xoe ra nổi.

Lý Khoa dùng ánh mắt nhìn con gái mà yêu chiều mỉm cười với cô mèo, đang định ôm cô mèo vào phòng ngủ, nhưng tay vừa vươn ra thì Lý Khoa hơi khựng lại.

Sao anh lại đột nhiên quên mất bây giờ trong thân thể mèo là bạn gái của mình thế?

Lý Khoa đặt đĩa cơm Gaifan* mới ăn được vài thìa xuống, đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng, trong đôi mắt dưới chiếc kính gọng đen có một chút chột dạ và nóng lòng muốn thử. Anh cẩn thận mà ôm lấy cô mèo đang cuộn mình lại trong góc sô pha, đi đến cửa phòng ngủ chính, thuận tay mở phòng ngủ cho khách ra nhìn con mèo bây giờ là bạn gái, bảo đảm hiện giờ “nó” đang ngủ ngon bên trong, Lý Khoa mới một tay ôm bạn gái bây giờ là mèo vào phòng ngủ chính.

*Gaifan: là một món ăn nhanh điển hình của Trung Quốc bao gồm gạo và cá, thịt, rau hoặc các thành phần khác, được phục vụ trên đĩa hoặc trong một cái bát.

“Thật sự không biết tại sao Lý Cẩu Đản không thích ổ mèo, haiz.”

Dọn dẹp ổ mèo xong, Lý Khoa ôm cô mèo trong lòng đang ngủ rất say đến giờ cũng không động đậy cái nào để vào bên trong ổ mèo, thuận tay vuốt ve đầu mèo một chút, đang định thu tay về thì cô mèo bất giác vươn móng vuốt “hoa mai” mũm mĩm hồng hồng mà ôm lấy tay Lý Khoa.

Cùng lúc đó, mắt mèo đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng mở ra một chút, cô mèo nằm sấp bên trong ổ nghiêng đầu một cái, thần chí chưa tỉnh, cái miệng mèo nhe ra mà ngáp một cái.

Ánh sáng đáng yêu gây thương tổn 999!

Nếu vào lúc này cô mèo thật – Lý Cẩu Đản đang tỏ ra đáng yêu với anh thì Lý Khoa đã sớm bị thuần hóa, ôm vào lòng không chịu buông rồi, nhưng người nằm bên trong bây giờ chính là bạn gái anh!

Bạn gái hàng thật giá thật của anh và boss mèo hàng thật giá thật của anh!

Nếu không chính mắt nhìn thấy, cũng chính miệng chứng thực thì chính anh cũng không tin.

Lý Khoa khóc không ra nước mắt, nâng ổ mèo trông như vỏ sò lên, đặt xuống tủ đầu giường.

Một giây trước còn im lặng ngủ trong ổ, cô mèo bỗng động đậy cái đuôi lên, bò ra khỏi ổ, chân nhỏ bước tao nhã lên giường, động tác không khác gì Lý Cẩu Đản, cô cực kỳ tự giác mà rúc vào giữa hai chiếc gối màu trắng mềm mại, thân mình béo mập cuộn tròn lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cập nhật thông tin chi tiết về “Tôi Là Mèo” – Natsume Souseki, Người Dịch: Reiko trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!