Con Mèo Trai Hát / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Viec.edu.vn

Lời Bài Hát Con Mèo Nghèo

Con mèo nghèo lyric

Nhạc sĩ sáng tác: Bùi CaroonCác ca sĩ: Bùi CaroonThời gian sáng tác: Ngôn ngữ chính của bài hát: Việt Nam

Cài làm nhạc chờ (trực tiếp)

Meo meo meo… Con mèo nghèo, con mèo nghèo Sống bên mẹ mày chẳng đủ no sao cứ đói…

Meo meo meo… Con mèo nghèo, con mèo nghèo Chẳng biết cha mày là mèo trắng hay mèo đen.

Meo meo con mèo nghèo chẳng thèm buồn, vì lúc ta buồn chẳng giúp ta qua cơn đói. Meo meo con mèo nghèo chẳng thèm buồn, vì lúc nó buồn thì cha nó cũng không về. Ngày mai sẽ tốt thôi mèo à. Điều gì cũng sẽ qua mèo ơi.

Điệp khúc: Vậy thì mèo hãy đúng lên trên đôi chân của mình. Lòng buồn thì hát mấy câu ca riêng ta tự mình. Đừng chờ niềm vui đến, tình thương đến. Meo meo meo…

Vì rằng cuộc sống mấy khi cho ta được lựa chọn Và rồi hạnh phúc đến từ những điều không trọn vẹn. Mèo giàu cũng khóc. Chỉ bình yên khi ta biết thỏa lòng. Mèo méo mèo Meo meo meo…

***** Vậy thì mèo hãy đúng lên trên đôi chân của mình. Lòng buồn thì hát mấy câu ca riêng ta tự mình. Đừng chờ niềm vui đến, tình thương đến. Meo meo meo…

Vì rằng cuộc sống mấy khi cho ta được lựa chọn Và rồi hạnh phúc đến từ những điều không trọn vẹn. Mèo giàu cũng khóc. Chỉ bình yên khi ta biết thỏa lòng. Mèo méo mèo Meo meo meo…

Con mèo nghèo chẳng còn buồn Mèo mèo mèo Con mèo nghèo chợt hiểu rằng: Mèo giàu cũng khóc Chỉ yên bình khi ta biết thỏa lòng. Mèo mèo mèo.

Tên bài nhạc chuông Ca sĩ

Về lời bài hát Con mèo nghèo

Lời bài hát Con mèo nghèo – Bùi Caroon (Con mèo nghèo – Bùi Caroon lyrics) được cập nhật đầy đủ tại tainhacchuong.org.Nếu bạn thấy lời bài hát Con mèo nghèo cũng như các thông tin về tác giả- nhạc sĩ sáng tác, ảnh bản nhạc, ngôn ngữ/ thời gian sáng tác hay ca sĩ thể hiện bài hát Con mèo nghèo không chính xác hoặc chưa đầy đủ, chúng tôi rất cảm ơn nếu bạn đóng góp qua gửi lời bình hoặc liên hệ với ban quản trị website qua phần hỗ trợ trực tuyến.Ở phía dưới lời bài hát là danh sách nhạc chuông bài hát Con mèo nghèo, bạn cũng có thể sử dụng công cụ tìm kiếm ở box phía trên theo từ khóa (“Con mèo nghèo”)

Khi bạn sử dụng thông tin về bài hát “Con mèo nghèo”, vui lòng ghi rõ nguồn chúng tôi khóa tìm kiếm:Lời bài hát Con mèo nghèo – Bùi Caroon, Lời bài hát Con mèo nghèo- Bùi Caroon, Con mèo nghèo Lyric, nhạc sĩ sáng tác bài hát Con mèo nghèo, Con mèo nghèo lời bài hát – tác giả bài hát Bùi Caroon, lyric Con mèo nghèo – composer Bùi Caroon Loi bai hat Con meo ngheo – bui caroon, Con meo ngheo Lyric, thoi gian sang tac Con meo ngheo, Con meo ngheo loi bai hat – tac gia- nhac si sang tac Bùi Caroon, lyric Con meo ngheo – Bùi Caroon writer

Mẹo Dùng Nhẫn Cưới Đoán Con Trai Hay Con Gái Cực Hay

Việc xác định giới tính thai nhi ngày nay chỉ cần qua một lần siêu âm nhưng nhiều bà mẹ không muốn biết sớm đó là bé trai hay bé gái. Họ muốn hồi hộp xem sự lớn lên của con và nhận biết những tín hiệu mang bầu bé trai hay gái. Những kinh nghiệm dân gian dùng nhẫn cưới đoán con trai hay con gái có thể giúp bạn đoán biết được giới tính của em bé đấy. Tuy nhiên đây chỉ là những kinh nghiệm vui, bạn có thể dùng để tham khảo.

Người cầm nhẫn giữ nguyên như vậy, im lặng và không được rung tay. Sau 30 giây thì nhẫn sẽ bắt đầu chuyển biến. Sẽ có 3 trường hợp xảy ra:

1. Chiếc nhẫn đứng yên: Trường hợp này rất hiếm khi xảy ra 2. Chiếc nhẫn lắc ngang: dự là con trai.

3. Chiếc nhẫn xoay vòng tròn: dự là con gái.

1. Dấu hiệu qua ốm nghén

Ốm nghén là một triệu chứng bình thường của thai kỳ, nhưng nếu bạn ốm nghén nghiêm trọng vào buổi sáng và những triệu chứng ốm nghén này lại kéo dài toàn bộ thời kỳ mang thai của bạn, đặt bạn vào nguy cơ không nhận được đủ chất dinh dưỡng hàng ngày thì bạn có thể đang mang bầu một bé gái.

Ngược lại nếu triệu chứng ốm nghén ngắn hơn và bạn không bị ốm nghén nghiêm trọng vào mỗi sáng thì có thể bạn mang bầu một bé trai.

2. Dấu hiệu qua vị trí ngôi thai trong bụng bạn

Một số người tin rằng nếu bạn đang mang bầu với chiếc bụng bầu cao thì phần nhiều bạn đang mang bầu một bé gái. Nếu bạn đang mang một chiếc bụng bầu thấp, có nhiều khả năng là một cậu bé.

Hãy nhớ, vị trí em bé của bạn sẽ dần tụt xuống thấp trong thời gian cuối của thai kỳ, nên nếu cuối thai kỳ mà bụng bạn tụt xuống thấp thì đó không phải là dấu hiệu bạn đang mang bầu một cậu bé.

3. Dấu hiệu từ mụn trứng cá

Một số giả thuyết cho rằng: những bé gái thường ” ăn cắp” hình ảnh của mẹ chúng vì thế nếu bạn trở nên xinh đẹp, rạng rỡ hơn khi mang bầu tức là bạn đang mang bầu một bé gái.

Bên cạnh đó, nếu bạn trở nên xấu xí hơn, đặc biệt có nhiều mụn trứng cá khi mang thai thì bạn có nhiều khả năng mang bầu một bé trai.

Ngoài những mẹo dân gian trên thì Kim Ngọc Thủy khuyến khích bạn chọn một số phương pháp khoa học để xác định giới tính thai nhi. Bạn nên nghĩ sự phỏng đoán của phương pháp siêu âm có thể chính xác vì đa số bác sĩ không đưa ra dự đoán nào trừ phi họ nhìn thấy rõ cơ quan sinh dục ngoài của thai nhi. Và tin tưởng các kết quả của việc chọc ối.

Truyện Anh Trai Em Gái

Dương An ngồi dưới chân cột đèn đường, ánh đèn khuya hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi. cô đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa, tít tận điểm mút con đường có những ngọn đèn nhỏ dần. vừa rồi cô đã thỉnh cầu Liêu Văn Đạo cho ngủ nhờ một đêm.

Đêm về khuya, ở những tòa nhà xung quanh, thỉnh thoảng có ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. An An vô cùng cô đơn.

Liêu Văn Đạo đang nhìn người con gái ngồi co ro duối chân cột đèn đường không chịu về nhà, chợt cảm thấy thật ảm đạm.

Một cô gái mười tám, mười chín, xinh đẹp, tự tin lại tự để rơi vào cảnh ngộ khiến người ta có cảm giác cô đang bị xa lánh, đang trốn chạy tội lỗi, hoặc gặp chuyện éo le nào đó – đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như thế này.

Các cô gái thời nay quả đáng sợ. Anh cho rằng Dương An cũng chỉ là một trong bao nhiêu thiếu nữ được nuông chiều giận dỗi bỏ nhà ra đi vì bị cha mẹ mắng mấy câu mà không biết rằng bên ngoài có bao nhiêu cạm bẫy.

Lẽ ra Liêu Văn Đạo phải lấy làm mừng, bởi vì một cô gái xinh đẹp chủ động đưa ra lời đề nghị – tưởng chỉ có trong giấc mơ của cánh mày râu.

Liêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái trẻ, hai tay ôm gối ngồi dưới chân cột đèn đường nhất định không chịu về nhà thì anh bắt đầu do dự. Anh có cảm giác cô ta không giống đứa con hờn dỗi cha mẹ. “Dỗi bố mẹ bỏ nhà đi hả?” Liêu tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, tự dưng mỉm cười, môi hơi nhếch lên vẻ chế nhạo, lại quay đi, nhìn xa xăm. Vẻ tội nghiệp, yếu đuối lập tức bị thay thế bởi cái ngang tàng, bất cần cố ý.

“Tôi đưa em về nhà!” Liêu Văn Đạo không thích kiểu cách phóng đãng cố ý của một cô gái trẻ măng. Anh nói, giọng cương quyết.

“Về nhà ư? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nên về nhà? Tôi không thích cô đơn.” Cô ngước nhìn anh, chun mũi, nhăn mặt, trông rất ngộ. “Cảm giác cô độc thật khó chịu.” Cô buột miệng.

“Vì sao?”

“Bởi vì…”, cô ngoẹo đầu, đứng dậy, một tay nắm chặt cột đèn đường xoay người một vòng rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau, vừa liếc nhìn anh vừa thủng thẳng buông một câu chẳng hề phù hợp với dáng điệu bất cần của cô lúc đó. “Khi chỉ có một mình, người ta sẽ nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”

Liêu Văn Đạo nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta xoay người quanh cột đèn đêm của thành phố với vẻ sung sướng lạ thường. Vẻ tội nghiệp yếu đuối dường như đã biến mất tự lúc nào.

Liêu phân vân, thì ra mỗi người đều có tâm sự riêng, mà nếu có chuyện gì xảy ra với một người xa lạ thì mình cũng không phải chịu một trách nhiệm nào hết. Trong xã hội này, đàn ông sợ nhất hai chữ: “trách nhiệm!”. Đôi vai của bao nhiêu đàn ông đã oằn xuống bởi trách nhiệm mà vẫn phải giả bộ đàng hoàng trước người khác. Có người cho thế là giả dối nhưng thực ra, nó thể hiện một đều rất quan trọng: sự mệt mỏi.

“Tôi không dám đảm bảo tôi là người tốt. Em có hiểu ý tôi không?” Anh nói rất thật, bởi anh ái ngại cho sự ngây thơ, khờ khạo của cô gái.

“Đêm nay có thể xảy ra chuyện gì ư?” Cô gái người nhìn anh, ánh mắt trong sáng, chân thật.

Liêu Văn Đạo không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cô về nhà, trong lòng không chút áy náy.

Trong khoảnh khắc quay người đi về nhà, Liêu Văn Đạo nghĩ, dường như với cô gái ngày nay, tuổi tác tỷ lệ nghịch với tình sử. Không biết đó là phúc hay họa của đàn ông?

Liêu Văn Đạo là người Trùng Khánh. Anh vừa hoàn thành khóa đào tạo nhạc công ở Thẩm Quyến. Quán Địa Đàng nơi anh làm việc, nằm ở trung tâm thành phố, gần nơi có bia tưởng niệm quân giải phóng, anh cùng với bạn thuê phòng ở gần đó.

Từ quán Địa Đàng đến nơi ở của Liêu mất khoảng mười phút đi bộ; trên đường đi, cảm giác yên tâm không chút áy náy lúc trước đã tiêu tan, Liêu lại thấy băn khoăn. Trái lại, cô gái đi bên cạnh anh tỏ ra hết sức vui vẻ; cô như một con chim nhỏ nhảy nhót trên đường, miệng liến thoắng hỏi tất cả những gì nảy sinh trong cái đầu hiếu kỳ kia.

“Sao anh lại đi làm nghề này?”

“Làm nhạc công có mệt không? Tôi thấy lúc chơi nhạc, trông anh “phê” lắm!”

“Sao cái nghề của anh có vẻ tầm thường thế? Trong trí tưởng tưởng của tôi, nhạc công phải là những anh chàng tóc đỏ, tóc túm sau gáy, râu quai nón, tai đeo khuyên sáng loáng cơ. Trông anh chẳng giống họ chút nào!”

Nói đến đây, An An quay người đi giật lùi. Miệng vẫn nói nói cười cười, không lúc nào yên.

Liêu Văn Đạo băn khoăn, chẳng lẽ vừa rồi cô ta không hiểu câu nói của anh. Một câu mà bất kỳ cô gái nào ở tuổi trưởng thành cũng không thể không hiểu. Ai chẳng biết tình cảnh hiện nay của hai người đã có một cái tên rõ ràng – “cuộc tình một đêm”. Từ bao giờ, cuộc tình một đêm đã đi vào lứa tuổi thuần khiết của các thiếu nữ? Phải chăng, phàm những cô gái lõi đời hoặc trục lợi đều cố tình tỏ ra ngây thơ?

Liêu Văn Đạo châm thuốc rít một hơi dài. Ánh đèn đêm lúc mờ lúc tỏ. Anh nhìn rất lâu cô gái mới quen, như muốn biết bên ngoài vẻ ngây thơ con trẻ kia, thực chất cô ta là ai, nhưng ánh mắt, khóe miệng, cả những câu hỏi liến thoắng của cô mà anh nghe câu được câu chăng chỉ thể hiện một sự thơ ngây thuần túy. Phát hiện này, không hiểu sao khiến anh bật cười.

“Không phải nhạc công nào cũng lập dị. Coi như tôi hơi khác người. Nhưng tôi thực sự không thích phô trương.” Anh nói, vẻ nghiêm túc.

“Ô, vậy anh nhìn nhận thế nào về những anh chàng thích trang phục sặc sỡ?”

“Tôi không phản đối, rốt cuộc vẫn có những người làm như vậy để thu hút sự chú ý. Trang điểm cho mình có gì xấu!” Liêu thong thả nói.

“Tôi hiểu, có phải anh định nói anh có khả năng thực sự, không cần phải đánh bóng bằng trang phục lòe loẹt?”

“Có lẽ em đã quá lời.”

“Anh không nghĩ anh cần một cô bạn gái sao?”

“Có chứ, nhưng tôi chưa tìm được!” Liêu chậm rãi nhả khói; làn khói thuốc lẩn quất, vòng vèo trước mặt.

“Lương tháng năm ngàn, ở cái đất Trùng Khánh này coi như không đến nỗi nào, chỉ có điều, hiện vẫn chưa gặp tình yêu đích thực.” Nói xong câu cuối, anh liếc nhìn cô, mỉm cười.

“Có phải anh sợ các cô gái lừa gạt tình cảm của anh, đến với anh chỉ vì tiền?”

Liêu nhìn An An, anh thích sự thông minh, thẳng thắn của cô.

“Có thể coi là thế, nhưng cũng còn bởi tôi chưa tìm thấy một người tôi thực sự thích.”

An An gật đầu, vẻ hiểu biết.

Khi đi được nửa đường, Liêu chợt nghĩ đến câu hỏi đầy ẩn ý của An An vừa rồi, anh bỗng tiến sát bên cô, đưa tay nắm lấy vai cô. Cô gái quả nhiên không phản ứng gì, tiếp tục đi. Thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, có lúc bỗng cười phá lên, rất tự nhiên. Cô đi giật lùi trước mặt Liêu, tóc cột cao sau gáy, má ửng hồng, môi đỏ, rất đáng yêu.

Lần đầu tiên đưa một cô gái thông minh, xinh đẹp về nhà, lúc bước vào phòng, Liêu cố kiềm nén hồi hộp.

Vào nhà thì Chàng Béo đang lên mạng; nhìn thấy cô gái đi sau Liêu Văn Đạo, anh ta cũng tỏ ra thông minh, không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu thay cho lời chào.

Vừa vào phòng An An đã kêu mệt, muốn đi ngủ.

“Vậy cô nghỉ một lát rồi đi tắm, hôm nay nóng quá!” Liêu vừa đưa cho cô gái tách trà vừa đưa ra lời khuyên không hẳn là vô tư.

An An nói: “Hay đấy”, sau đó nhảy chân sáo vào nhà tắm.

An An ở trong nhà tắm. An An đang tắm. Liêu cảm thấy tiếng nước chảy nghe rõ hơn mọi ngày. Tiếng nước ào ào nhắc Liêu trong đó có một mỹ nhân đang để trần tấm thân trắng như tuyết. Tắm xong, An An bước ra, thoang thoảng mùi xà phòng thơm. “Đây là phòng ngủ của tôi. Em đi nằm trước đi.” Liêu Văn Đạo nói, rồi anh đi vào nhà tắm.

Trong phòng tắm lờ mờ ánh đèn còn phảng phất mùi người lạ, Liêu Văn Đạo cảm thấy như vừa hít phải hơi men. Đầu óc anh thốt nhiên đờ đẫn. Anh nhắm mắt hình dung cảnh tượng vừa diễn ra trong phòng tắm vài phút trước, tưởng chừng như anh đã nhìn thấy tất cả.

An An đang đứng ở ban công, cởi chiếc khăn trên đầu bỏ vào túi. Cô gục đầu vào thành lan can; dưới lớp tóc mái dày, cặp mắt đen chăm chú dõi nhìn ra xa. Từ trên tầng mười bốn nhìn xuống, thành phố như cả một biển đèn lung linh.

“Nhìn gì thế?” Liêu lặng lẽ đi đến, vòng tay ôm An An từ phía sau. Không hiểu sao tiếng nói của anh bỗng khản đặc. Nói thế nào nhỉ, có một cô gái rất đẹp đang chờ anh trong đêm…

“Đèn!” An An trở nên đăm chiêu.

“Đèn?” Liêu ngạc nhiên. Lúc này, nếu họ có nói chuyện với nhau thì cũng nên nói ở trên giường mới đúng! “Đèn làm sao?”

“Có một ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình. Bao giờ mới có một ngọn đèn thuộc về em?!”

Liêu nghe câu nói ấy, đột nhiên đầu óc tỉnh táo trở lại. Anh khẽ buông An An. Khuôn mặt trông nghiêng của cô đượm buồn. Anh nhớ lại hình ảnh cô gái ngồi dưới ngọn đèn đường, mắt nhìn xa xăm.

Lẽ nào cô ấy đúng là con mèo lang thang?

Cô ấy vì ai mà phải đi lang thang như vậy?

Liêu nhớ lại hoàn cảnh lúc anh rời nhà ra đi – mười bảy tuổi, không nơi nương tựa, tài sản duy nhất là một cơ thể cường tráng và những giấc mơ đẹp. Thời gian đầu anh làm gì cũng thất bại, thành tích học tập không lấy gì là lý tưởng, nhưng lại ngây thơ cho rằng mình có thể làm được tất cả, tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước. Sau nửa năm rời gia đình, tiền tiêu hết, anh gặp Chàng Béo, cả hai lăn lộn tìm việc, những lúc đói bụng chỉ có thể tự an ủi bằng tương lai huy hoàng trong tưởng tượng.

Những lúc như vậy, anh vừa gặm bánh bao chay vừa mơ ước: giá mà mình có 500 vạn đồng.

Nhớ hồi nhỏ đi học, thầy giáo dạy văn thường ra đề bài: “Nếu em có…”

Hồi đó Liêu đã viết: “Nếu em có cha…”

Bài văn của em được thầy đọc mẫu trước lớp, gây xúc động lớn cho các bạn. Nếu anh có cha… Trong ký ức của anh, cha là một từ rất xa lạ, không thể hình dung, không thể chạm tới. Anh nghĩ nếu nhà mình không quá nghèo thì mình đã không bỏ nhà ra đi lúc mười bảy tuổi, để đến nỗi ngày ngày gặm bánh bao chay, mơ ước viển vông. Nếu tôi có 500 vạn đồng…

Chàng Béo đã gầy đi nhanh chóng chính trong khoảng thời gian này.

Đó là chuyện bảy năm trước, khi còn ở Thâm Quyến. Lúc đó anh tưởng rằng ở Thâm Quyến, vàng rải khắp nơi.

Vào một đêm bảy năm trước, khi không nhặt được vàng cũng không còn tiền mua bánh bao chay, Liêu Văn Đạo cũng từng nhìn ngắm những ngọn đèn qua các ô cửa sổ, xót xa nghĩ, mỗi ngọn đèn là một gia đình, bao giờ mới có một gia đình thuộc về mình?

Liêu Văn Đạo nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, dường như anh muốn ngay lập tức cho cô một gia đình: Đừng lang thang nữa, mèo con của tôi!

Sau một hồi im lặng, An An bỗng cất giọng sôi nổi: “Có chuyện gì phải buồn kia chứ, ngủ thôi!”

Sau đó cô chạy tọt vào phòng ngủ. Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi vào theo.

Đọc Chương 16. Bạn Gái Anh Trai

– Nam hay nữ? – Nữ. – Anh không định dắt em đi gặp người yêu cũ để cùng nhau ôn lại chuyện xưa cho ấm cúng đấy chứ? – Em nhìn Crush bằng ánh mắt kì dị, giọng điệu có phần châm biếm. Crush ở bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn. Ban nãy anh ấy một tay để cho em gối, tay còn lại cầm đống tài liệu chi chít số mà nghiền ngẫm, lúc này đã buông xấp giấy dày cộm đó, vòng qua vuốt ve tóc em đầy cưng chiều. Người có thể dùng giọng mũi nhẹ nhàng, vô cùng điềm đạm đáp lại một câu nói đầy tính khiêu khích thì quả là cao tay. – Sẽ không. Em gật gật đầu, dụi mũi ngượng ngập. . . Buổi chiều tụi em ra ngoài từ sớm, phần vì điểm hẹn cách nhà Crush hơn tám cây, phần vì anh ấy còn phải ghé tiệm bánh ngọt mà theo như anh ấy nói, chính là tiệm bánh yêu thích của người đó. Trên đường đi, em không giấu nổi tò mò, kê cằm lên vai Crush hỏi nhỏ. – Đó là người thế nào vậy ạ? Là người thế nào mà có thể trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt kẻ coi cả nhân loại là kẻ thù như Crush. – Một đứa nhỏ rất hay tùy hứng, – Anh ấy ngừng một lúc, lại nói tiếp – giống như em vậy. Em đưa tay đánh Crush mấy cái ra điều không vừa ý nhưng kỳ thực trong lòng đã dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả. Khi bước vào quán nước, điều đầu tiên đập vào mũi em chính là mùi ngọt nồng của đủ thứ loại bánh hòa trộn với nhau. Chắc mẩm rằng đây là một cô gái cuồng đồ ngọt. Em vẫn còn đang quan sát khắp mọi ngõ ngách xem cuối cùng người được anh ấy nhắc đến là ai thì Crush từ đằng sau vừa mở cửa bước vào, em chưa kịp quay sang hỏi rốt cuộc là ai thì từ trong quán, một cô bé phi như bay đến nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh ấy. Hóa ra là em gái. – Em đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa học được chút ý tứ nào sao? – Crush luôn miệng lảm nhảm về mấy cái chuẩn mực công dung ngôn hạnh ấy từ lúc vào cửa cho tới lúc vào bàn vẫn không thôi. – Xùy. Hai cứ làm quá thôi, đã là thời nào rồi… – Con bé lập tức đánh mắt sang em. – Chị ha? – À ừ. – Em đang uống nước nghe thế không kiềm được ho khan hai tiếng. Anh em nhà này đúng là biết cách khiến người khác khóc không thành lời, gene di truyền nhỉ? Thoạt nhìn, con bé có gu thời trang rất hợp thời, khác hẳn cụ ông già cỗi nào đó. Đuôi tóc duỗi thẳng dài ngang lưng màu hạt dẻ, không để mái hơn nữa còn vén gọn gàng hai bên tai. Chiếc quần jeans lửng dài quá nửa đùi màu đen bó sát càng tôn lên đôi chân khẳng khiu trắng muốt. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng rất ra dáng thiếu nữ. Thấy em nhìn chăm chú, con bé một giây trước ngơ ngác chớp mở đôi mắt, giây sau lập tức tươi cười giơ thẳng tay phải về phía em.

– Em tên Thanh. Em mỉm cười, không còn gượng gạo như lúc nãy, từ tận đáy lòng mình, đây là một nụ cười thật hơn cả chữ thật. Vì sao ấy hả? Tuy hoạt ngôn nhưng Thanh lại không hề khiến người khác khó chịu, và hơn hết là, con bé có nụ cười tựa như cái hà hơi vào ngày đầu đông, nhỏ bé và bình thường nhưng vô cùng ấm áp và dễ chịu. – Chị là Hiền Anh. – Em đưa tay ra bắt nhẹ lấy tay con bé. Mềm và mát. – Vậy… – Thanh kéo dài hơi, nhìn Crush đầy ý tứ. – Ừ. Bạn gái anh, sinh viên năm hai. Crush nghiêng mặt nhìn em, mắt tràn ngập ý cười. – Thanh đang theo học cấp ba tại Nga. Con bé tính tình bộp chộp, em cứ mặc nó. Tụi em cứ thế chuyện trò cho đến tận khi trời sập tối, Thanh xin phép về trước vì lỡ có hẹn với bạn học cũ. Con bé dường như rất hạnh phúc khi nhận được hộp bánh, rưng rức cả nửa ngày. Trên đường về nhà em đem giọng điệu trách móc ra hỏi Crush. – Sao anh không nói em là anh còn có em gái. – Là em không hỏi kia mà? – Crush vờ oan ức. – … À phải rồi, con bé có đôi mắt rất đẹp. Không quá sắc lẹm chém đinh chặt sắt như Crush, đủ dịu dàng, đủ sâu sắc. *** Trong một lần em gái Crush ghé chơi, hai anh em ngồi ôn lại chuyện cũ, nhắc đến chuyện ngày xưa đều là một tay anh ấy thay đồ tắm rửa cho Thanh mỗi khi con bé đi phá làng phá xóm về. – Sau đừng bắt bạn trai hầu em như thế, kẻo ế. – Hai nghĩ sao thế? – Thanh bĩu môi khinh bỉ, – Tuổi này lại còn ai cần thay đồ hộ cơ? – Có đấy. Không những có mà còn hơn cái “tuổi này” em nói rất nhiều là khác. – Hả?? Ai?? – Không biết nữa. – Crush hắng giọng, đảo mắt một vòng qua người em. Thanh đơ ra một lúc, vừa hiểu ra ý tứ tế nhị của anh mình liền phì cười, không có chút nào giống như muốn nhịn. Mẹ ơi sao con lại vớ phải quả người yêu khó đỡ cả họ như này chứ huhu.