Mèo Garfield Bao Nhiêu Tiền / Top 13 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 9/2023 # Top Trend | Viec.edu.vn

Chích Ngừa Cho Mèo Bao Nhiêu Tiền?

Có một sự thật mình muốn chia sẻ trước khi trả lời câu hỏi “chích ngừa cho mèo giá bao nhiêu tiền”. Sự thật là ở trên mèo vắc xin đều là hàng “xách tay”. Đều này có nghĩa là ở Việt Nam không có công ty xuất nhập khẩu vắc xin mèo. Do đó giá chích ngừa cho mèo rất đa dạng. Giá sẽ tính theo nguồn cung cấp vắc xin, cách vận chuyển vắc xin bằng con đường nào vào Việt Nam.

TRƯỚC KHI HỎI GIÁ CHÍCH NGỪA CHO MÈO LÀ BAO NHIÊU? BẠN HÃY BIẾT ĐỀU NÀY!

Vắc xin là một loại sản phẩm rất đặc biệt.

Thứ nhất vắc xin là một chế phẩm sinh học, tức có nghĩa là vi sinh vật còn sống, hoặc một mảng ghép của vi sinh vật bị chia cắt bởi đại thực bào.

Thứ hai, vắc xin luôn bảo quản trong môi trường lạnh, thành phần vắc xin được chia thành 2 lọ. 1 lọ dạng bột khô, 1 lọ dạng dung dịch để pha tiêm.

VẬY GIÁ CỦA VIỆC CHÍCH NGỪA CHO MÈO LÀ BAO NHIÊU?

Giá chích ngừa vắc xin 4 bệnh được tính như sau:

Chi phí vận chuyển + chi phí bảo quản ở nhiệt độ lạnh + chi phí cố định (mặt bằng phòng khám, găng tay, kim tiêm, đồng phục,…) + Tiền công thực hiện = giá chích ngừa cho mèo.

Và mình làm cuộc khảo sát giá trên thị trường thì giá chích ngừa vắc xin 4 bệnh mèo khác nhau.

Là do nhiều hãng nhập vào Việt Nam và chi phí vận chuyển khác nhau như vận chuyển bằng xe, bằng tàu thủy, tàu hỏa, bằng đường hàng không. Thì vắc xin chích ngừa 4 bệnh trên mèo có mức giá dao động từ 320k – 450k.

SỰ CHÊNH LỆCH GIÁ CHÍCH NGỪA CHO MÈO LÀ BAO NHIÊU?

Như vậy với mức giá cao tức là vắc xin được bảo quản tốt nhất. Vận chuyển với thời gian nhanh nhất. Nên chi phí trả sẽ cao nhất. Và độ an toàn khi chích ngừa cho mèo cũng an toàn nhất.

VẮC XIN DÙNG CHÍCH NGỪA CHO MÈO BAO GỒM NHỮNG BỆNH GÌ?

Đây là câu hỏi mà người mới nuôi mèo thường hay hỏi. Mình cũng xin chia sẻ ở đây cho các bạn, 4 bệnh trên mèo bao gồm những bệnh:

Suy giảm bạch cầu (FBV)

Viêm mũi khí quản truyền nhiễm (FRV)

Bệnh hô hấp do Calicivirus

Bệnh viêm kết mạc mắt do Chlamydia

Các bệnh này là những bệnh truyền nhiễm có tốc độ lay nhiễm nhanh như dịch Covid – 19 vậy đó. Nếu bạn không chích ngừa cho mèo thì đây là những bệnh khó điều trị, với lỷ lệ tử vong cao.

DỊCH VỤ CHÍCH NGỪA CHO MÈO TẠI NHÀ VỚI GIÁ BAO NHIÊU?

Tránh được tình trạng mèo hoảng sợ khi di chuyển đến phòng khám thú y. Trên đường đi mèo không thích những âm thanh lớn, đột ngột như: còi xe. Nhiệt độ môi trường quá nóng, có nhiều ánh sáng sẽ làm mèo cảm thấy không được an toàn.

Tiết kiệm được thời gian của bạn. Bạn ở nhà vẫn chích ngừa bệnh cho mèo với khung thời gian linh hoạt, hợp lý. Tránh được thời tiết xấu ở bên ngoài.

Hạn chế tiếp xúc mầm bệnh có trong phòng khám thú y. Ở phòng khám thú y đông người thì việc vệ sinh sẽ có nhiều thiếu xót. Và đó là nơi có thể nhiễm bệnh kép trên vật nuôi.

Giảm stress cho mèo. Điều này là chắc chắn, vì ngôi nhà của bạn cũng là lãnh thổ quen thuộc của chúng. Ở trong nhà, mèo sẽ đi đánh dấu lãnh thổ bằng mùi cơ thể của chúng.

Rất tiện lợi cho bạn nào nuôi nhiều bé mèo. Tiêm phòng cùng lúc sẽ dễ nhớ hơn. Tuy nhiên dịch vụ vẫn có hỗ trợ nhắc nhở bạn nếu bạn quên lịch tiêm phòng hằng năm.

Một dịch vụ rất tiện lợi, vậy giá của dịch vụ chích ngừa cho mèo tại nhà là bao nhiêu?

Bài viết: “Chích ngừa cho mèo bao nhiêu tiền?” với mục đích chia sẻ cho các bạn hiểu thêm về các loại giá chích ngừa của mèo.

Với thông điệp: “Chia sẻ, kết nối cùng nhau chăm sóc thú cưng”.

Bài viết số: 45

BSTY – Hồ Minh Hoàng

Hominhhoang.com

Địa chỉ: 51 Đặng Nhữ Lâm, Khu phố 6, Thị Trấn Nhà Bè, Tp.HCM

Điện thoại: 090 252 9302

Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Lúc Sơ Chi ấn chuông cửa, Lục Gia Hành đang quan sát xem trong căn phòng này chỗ nào có thể ngủ được.

Đúng là phòng ngủ đã sửa xong, nhưng tất cả chăn, gối, ga trải giường đều không có, muốn ngủ chỉ có thể nằm lên tấm ván gỗ.

Lúc Lục Gia Hành theo Sơ Chi trở lại đây, anh hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, thậm chí anh còn cảm thấy chắc hẳn căn phòng này đã trang bị đầy đủ, không nhiễm một khói bụi, chỉ chờ anh xách vali đến ở là được rồi.

Vì lẽ đó, sau khi mở cửa, Lục Gia Hành nhìn thấy vẻ mặt của cô gái từ lờ mờ chuyển sang kinh ngạc, anh cảm thấy khá là lúng túng.

Sơ Chi cầm gói mì ăn liền trong tay, khuôn mặt in bên trên bao bì lắc qua lắc lại theo động tác của cô, hai người đứng ở trước cửa nhìn nhau một hồi lâu, Lục Gia Hành hơi chần chờ, anh không biết có nên mời cô vào nhà hay không.

Màng ni lông mỏng trên cửa chống trộm mới vẫn chưa bị xé đi hoàn toàn, một nửa phía trên bị kéo xuống, giống như một đám mây bồng bềnh ở giữa hai người.

Cho dù bên trong phòng lộn xộn, Lục Gia Hành vẫn giống như đứng trong hoàng gia, lớp xi măng trên quần anh không phải là xi măng mà là một họa tiết được một nhà thiết kế thời trang nào đó nổi tiếng ở Milan thiết kế.

Người chàng trai hơi nghiêng nghiêng, ung dung nói: “Vào không?”

“…”

Lần này người chần chờ lại biến thành Sơ Chi.

Cô suy nghĩ một chút, vừa đi vừa cẩn thận nhìn dưới chân, vòng qua đồ vật dưới chân đi vào.

Những căn hộ ở khu nhà này đều có kết cấu giống nhau, diện tích căn hộ ở tầng trên đều giống nhà cô, nhà cô có ba người thêm một con mèo nữa, thỉnh thoảng ông nội và bà nội cũng ở lại nhà cô một thời gian, không gian hoàn toàn thừa sức, nhưng Lục Gia Hành ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, ngẫm lại vắng vẻ đến dọa người.

Cô nhìn lướt qua phía nhà bếp, quả nhiên, hoàn toàn vô cùng thê thảm.

Sơ Chi bỏ qua tiếp tục đi về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Lục Gia Hành đang theo sau: “Đàn anh, anh có đói bụng không?”

Lục Gia Hành không lên tiếng.

Sơ Chi cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, từ lúc lên xe cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa ăn gì, làm sao không đói bụng được, hỏi xong cô lại gật đầu, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đến đây đi, vừa vặn ba mẹ tôi cũng không có nhà, chúng ta có thể ăn cùng nhau.”

Cô vừa nói vừa đi tới cửa, mở cửa, xoay người lại, dường như đang chờ anh.

Lục Gia Hành nhìn một loạt hành động cực kỳ tự nhiên của cô gái, sau một lúc anh mới phản ứng lại, có chút sững sờ.

Anh đứng tại chỗ, một lát sau, anh chầm chậm mở miệng: “Đến nhà em sao?”

Giọng nói vừa phát ra, anh mới phát hiện cổ họng mình có chút khó khăn.

Sơ Chi gật đầu, rất thành khẩn mời: “Được không?”

“…”

Lục Gia Hành cảm thấy không đúng lắm.

Dường như trái tim anh đập mạnh hai cái, có chút vui vẻ, thế nhưng lại là niềm vui không giải thích được, lại có chút muốn nổi giận.

Đèn trong phòng đã được lắp đặt gọn gàng, đèn ở phòng khách có độ sáng rất cao khiến toàn bộ không gian đều bừng sáng, Lục Gia Hành vẫn đứng ở nơi đó như trước không nhúc nhích, lộ ra vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Sơ Chi, trong lúc ba mẹ không có nhà, em không thể mời một người đàn ông đến nhà mình vào buổi tối được.”

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, tay cô vẫn tiếp tục cầm chốt cửa, nghiêng đầu nhìn anh: “Không sao đâu, bởi vì là anh tôi mới mời đó.”

Hình như mí mắt Lục Gia Hành giật một cái.

“Đàn anh là người tốt.” Sơ Chi tiếp tục nói.

“…”

Tâm tình Lục Gia Hành trở nên phức tạp.

Vẻ mặt anh đầy phức tạp nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa, giơ tay xoa bóp lông mày, trầm thấp thở dài một tiếng rồi đi tới: “Đi thôi.”

Sơ Chi nhìn anh cầm chìa khóa, tắt đèn rồi đóng cửa, đi xuống lầu, đột nhiên cô quay đầu lại, có chút tò mò hỏi: “Đàn anh, đến cùng anh có muốn xuống nhà tôi hay không nha?”

Lục Gia Hành không trực tiếp trả lời: “Làm sao vậy.”

“Nhìn anh thật giống vừa muốn đi, lại giống không muốn đi.” Đôi chân ngắn của Sơ Chi nhảy lên bậc tam cấp, vui sướng nói.

Lục Gia Hành giương mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Lúc này Sơ Chi đang đứng trước cửa mở cửa, cô đi vào trước, vừa ngồi xổm trước tủ giầy tìm dép cho anh vừa nói: “Đàn anh, anh muốn ăn gì?”

Nhà Sơ Chi được trang trí vô cùng đơn giản, không bày biện quá nhiều đồ, vật dụng trong nhà và giấy dán tường màu trắng vô cùng sạch sẽ mà ấm áp.

Lục Gia Hành tiện tay đóng cửa lại, mắt nhìn cô gái đang ngồi xổm đặt một đôi dép nam xuống bên cạnh chân anh, cảm giác ảo não lại buồn bực kia có chút không khống chế được.

Anh không đổi giày, mà thừa dịp Sơ Chi còn chưa kịp đứng dậy, cũng ngồi xổm xuống.

Hai người mặt đối mặt ngồi xổm trước cửa nhà, ngay cả như vậy, anh vẫn cao hơn cô một đoạn.

Lục Gia Hành mím mím môi, anh chầm chậm mở miệng: “Sơ Chi.”

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi hoàn chỉnh tên cô như vậy.

Không biết tại sao, Sơ Chi nghe có chút sợ hãi.

Cái cảm giác này giống như cảm giác lúc nhỏ bị thầy giáo gọi đứng lên trả lời bài, hoặc là lúc ở nhà phạm sai lầm gì đó, mẹ sẽ ôn hòa nhã nhặn gọi tên của cô, trước tên lừa gạt cô lại gần.

“Sơ Chi, con tới đây, mẹ không đánh con.”

Sơ Chi vô thức nuốt một ngụm nước bọt, biểu hiện có chút sốt sắng,

Mi mắt Lục Gia Hành hơi rủ xuống, đôi mắt đen ánh nhìn cô chằm chằm: “Say này đứng để người khác đến nhà em.”

Sơ Chi: “…”

Sơ Chi há to miệng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hả?”

Đôi mắt Lục Gia Hành híp lại: “Gật đầu.”

Sơ Chi liền gật đầu.

Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, tựa hồ cuối cùng cũng hài lòng: “Nói được.”

Sơ Chi: “À, được.”

Dáng vẻ yếu đuối của cô thật sự là quá ngoan ngoãn, điểm khó chịu trong lòng anh tự lúc bắt đầu cho đến giờ cứ thế biến mất không thấy tung tích đơn giản như vậy.

Sơ Chi đứng lên, đi vào trong nhà, đột nhiên cô quay lại: “Đàn anh.”

“Hả?”

“Tại sao không thể để người khác đến nhà tôi?”

Lục Gia Hành: “…”

Lục Gia Hành nở nụ cười: “Em còn muốn ai tới?”

Sơ Chi suy nghĩ một chút: “Đồng Đồng này, cuối tuần sau cô ấy muốn tới chơi.”

Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, anh đeo dép đi tới: “Nam sinh thì không được.”

Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vốn sẽ không để cho nam sinh tùy tiện đến nhà mình, tôi chỉ mang anh trở về thôi.”

“…”

Bước chân Lục Gia Hành dừng lại, đột nhiên bả vai anh đè xuống.

Anh đứng giữa phòng khách cúi đầu nhìn cô, thở dài, giọng nói trầm thấp mang theo một chút cảm giác thất bại: “Làm sao em có thể… giày vò người khác như thế.”

Sơ Chi hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát, giọng nói cô đầy vui vẻ: “Đàn anh, anh là tổng giám đốc bá đạo sao? Tiểu yêu tinh giày vò người khác nha!”

Lục Gia Hành: “…”

*

Sơ Chi đã đói bụng, cô liền gọi một nồi lẩu khô Trung Khánh của một nhà hàng gần nhất, thêm một ít khoai tây chiên và rong biển.

Đồ ăn bên ngoài được đưa tới, hương vị thơm phức, cửa phòng ngủ bên trong vẫn đóng chặt được nhẹ nhàng mở ra một cái khe.

Lục Gia Hành lấy hộp đồ ăn vẫn bọc plastic để lên trên bàn, anh lui về phía sau một bước, bên chân có gì đó nóng nóng.

Cúi đầu xuống, một con mèo đang đứng bên cạnh chân anh, cái đuôi lông xù quét qua quét lại, bộ lông xung quanh cổ nó rất đẹp, đám lông trên mặt khiến nó giống như một con báo biển.

Đôi mắt to tròn màu xanh da trời nhìn anh, cái đầu nhỏ ngẩng lên cao, bi bô kêu một tiếng “Meo”.

Bất kể là âm thanh hay ánh mắt, so với cô gái nào đó giống nhau như đúc.

Sơ Chi cầm cái muôi và đôi đũa, cô vừa rung đùi đắc ý đi tới vừa nói chuyện phiếm với nó: “Chị về lâu như vậy mà em đều lui ở trong phòng không có động tĩnh gì, vậy mà vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền ra ngoài rồi? Cái này em không thể ăn, nó rất cay, mèo không ăn được, không thể cho em ăn cái này.”

Cô nói xong, để đũa xuống rồi mở hộp đồ đặt bên chân, mèo con vui vẻ chạy tới, bắt đầu liếm hộp đồ.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Lục Gia Hành cảm thấy lúc con mèo này liếm đồ ăn cũng rung đùi đắc ý.

Càng nhìn càng cảm thấy thú vị, anh nhếch khóe môi, thuận miệng hói: “Con mèo này tên gì vậy?”

Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Nhĩ sai (Anh đoán).”

Lục Gia Hành bật cười: “Làm sao tôi đoán được.”

Sơ Chi: “Tên của nó là Nhĩ Sai.”

Lục Gia Hành: “…”

Nhĩ Sai ăn rất nhanh, Sơ Chi và Lục Gia Hành ăn được một nửa, đồ ăn của nó đã không còn, nó liền vui vẻ chạy tới, cọ cọ bên chân Sơ Chi kêu “Meo meo”.

Sơ Chi cũng gần ăn no, ôm lấy nó vào trong ngực, tiện tay cầm tuýp kem dinh dưỡng bên cạnh, vặn ra, bóp một chút rồi đưa tới bên miệng nó.

Cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn của mèo nhô ra, nó bắt đầu liếm xung quanh ống, khi liếm hết, nó sẽ liếm bàn tay đang cầm tuýp kem dinh dưỡng của Sơ Chi, nhắc nhở cô bóp tiếp cho nó.

Cô gái cười tủm tỉm, vừa ôm mèo vừa khẽ giọng nói chuyện với nó, dường như tên tiểu tử này cái gì cũng đều nghe hiểu, hình ảnh thần kỳ này khiến cho lòng người ta mềm mại.

Ánh đèn ở phòng ăn dịu nhẹ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, đột nhiên Lục Gia Hành cảm thấy, trong cuộc đời mình không có một khoảnh khắc nào cảm thấy có gia đình nào so với cảm giác hiện tại.

Anh cầm chiếc đũa trong tay ngước mắt lên nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên con mèo đang liếm kem dinh dưỡng kia nghiêng đầu lại, đôi mắt xanh thẳm trừng trừng nhìn anh.

Tầm mắt Lục Gia Hành dời khỏi người Sơ Chi, đôi mắt màu xanh dương đối diện với đôi mắt màu đen, đột nhiên Nhĩ Sai nhếch miệng, nhìn anh kêu “Meo” một tiếng, không còn dáng vẻ dễ thương như lúc nãy, mà đầy vẻ dữ dằn.

Lục Gia Hành: “…”

Sơ Chi vui vẻ nói: “Nó yêu thích anh!”

“…”

Lục Gia Hành cảm thấy dáng vẻ dữ dằn này, nhìn thế nào cũng không giống như là yêu quý anh.

Quả nhiên, một giây sau, đột nhiên Nhĩ Sai đứng lên người Sơ Chi, xoay người lại, dùng cái mông quay về phía Lục Gia Hành, cái đầu nhỏ chui vào ngực Sơ Chi.

Chui xong mới thấy nghiện, xoay qua xoay lại, cọ tới cọ lui không ngừng trong lòng cô.

Sơ Chi bị cọ có chút ngứa, cô vừa cười vừa mò nó.

Con mèo kia cứ cọ qua cọ lại như vậy, nhõng nhẽo kêu khò khè một hồi lâu, mãi đến tận khi Sơ Chi kéo nó lên, nó mới bất đắc dĩ ngẩng đầu, chậm rì rì xoay người lại, đôi mắt to màu xanh dương lại nhìn về phía Lục Gia Hành ngồi đối diện.

Lại một người một mèo cách một nồi lẩu khô Trùng Khánh nhìn nhau ba giây, dường như Nhĩ Sai đang thị uy hướng anh kêu “Meo Meo” hai tiếng, sau đó cái đầu ngạo mạn giống như con báo biển lại xoay lại, dùng chóp mũi của nó cọ cọ cằm Sơ Chi.

Đột nhiên cái móng vuốt nhỏ nâng lên, đùng một cái, vỗ lên ngực Sơ Chi.

Lục Gia Hành: “…”

Khóe môi Lục Gia Hành nở một nụ cười sởn tóc gáy, anh nghiến răng, giọng nói cũng giống như chen từ trong hàm răng ra ngoài: “…Nó là mèo đực sao?”

Sơ Chi đang không hiểu nổi vì sao hôm nay đột nhiên con mèo này lại trở nên dính người như thế, khuôn mặt thần kỳ ngẩng lên từ bên trong đám lông mèo: “Vâng, đúng vậy, làm sao anh biết được?”

Lục Gia Hành: “Ha ha.”

Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Ký

Phảng phất yên lặng rất nhiều năm trái tim lần nữa bắt đầu nhảy lên, từ nàng bắt đầu, quanh thân lan tràn ra hết thảy đều trở nên tươi sống. Con mắt của nàng sáng tỏ lại trong suốt, chân thành tha thiết mà nhìn xem hắn, đầu lưỡi cuốn lên để nằm ngang phun ra mỗi một chữ đều nhẹ nhàng nhàn nhạt rơi vào tâm hắn bên trên. Lục Gia Hành cúi thấp xuống mắt thấy nàng, đột nhiên đưa tay, đưa nàng kéo tiến trong ngực. Hắn dùng chóp mũi cọ xát nàng mềm mại đỉnh đầu, thanh âm nhẹ nhàng tự nhiên: “Ừm, ta cũng nghĩ trở thành người càng tốt hơn, vì ngươi.” Sơ Chi đầu lại bị hắn chụp trở lại trong ngực, thanh âm có vẻ hơi buồn bực: “Vậy ngươi liền đi nha, muốn mấy năm nha?” “Một hai năm đi.” Sơ Chi “A” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng không phải thật lâu.” Lục Gia Hành dừng lại, ngẩng đầu lên, người về sau rút lui rút lui. Mở to mắt nhắm lại, hắn nguyên bản mắt hình liền hơi sắc bén, nheo lại nhìn người lúc luôn có loại cảm giác áp bách, lúc này mang theo kính mắt nhìn, nhiều hơn mấy phần thứ gì khác. Sơ Chi suy nghĩ kỹ nửa ngày, cái từ kia gọi là cái gì nhỉ, quỷ súc sao? Nàng đứng ở nơi đó yên lặng nghĩ đến, liền nghe hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi còn ngại thời gian ngắn?” Sơ Chi ngẩng đầu lên đến, biểu lộ nhìn qua so vừa mới nói “Hi vọng ngươi trở nên tốt hơn” thời điểm còn muốn chân thành: “Ngươi đần như vậy, thi cuối kỳ đều rớt tín chỉ, một hai năm có thể học đến đồ vật sao?” “. . .” Lục Gia Hành cảm thấy hắn bạn gái có phải hay không đối với hắn có cái gì hiểu lầm. Từ nhỏ đến lớn cầm vô số cái hạng nhất cũng coi là cái tiểu học bá thiếu gia cảm thấy hẳn là uốn nắn nàng một chút. Lục thiếu gia giãy giụa nói: “Sơ Sơ, ta thành tích kỳ thật còn có thể, thi cuối kỳ cũng không có rớt tín chỉ.” Sơ Chi khẽ nhếch miệng, mờ mịt nói: “Ngươi hối lộ lão sư sao?” Lục Gia Hành: “. . .” * Biết Lục Gia Hành muốn đi, hai người về sau có thể sẽ có kém không nhiều thời gian hai năm muốn dị quốc luyến, Sơ Chi cũng liền không liều mạng khắc chế duy trì mình hiểu chuyện bạn gái hình tượng. Cụ thể thể hiện tại, nàng cho Lục Gia Hành gửi tin tức số lần cùng tần suất đều biến cao. Đương nhiên vẫn là sẽ chuyển hướng hắn thời điểm bận rộn hoặc là lúc làm việc, giữa trưa nghỉ ngơi hoặc là ban đêm nàng sẽ thường xuyên chủ động tìm hắn. Lục Gia Hành vui vẻ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, mỗi ngày tâm tình đều rất tốt, buổi sáng động lực là chờ lấy bạn gái buổi trưa video trò chuyện, buổi chiều động lực là khuya về nhà cùng bạn gái video trò chuyện, mỗi ngày sinh hoạt động lực là lúc sau dưỡng nữ bằng hữu. Trên dưới lâu yêu đương đàm đến đã giống dị địa, có đôi khi còn sẽ tới một trận thư phòng trên ban công bí mật riêng tư gặp. Có điểm giống Ngưu Lang cùng Chức Nữ đạp cái kia cầu ô thước, chẳng qua là trên dưới trải bản. Lục Gia Hành ngược lại là không có lại lật xuống tới, chỉ là mỗi lần một cái ghé vào phía trên nhìn xuống, một cái nghển cổ đi lên nhìn, nương theo lấy bên ngoài liên miên cảnh tuyết cách không gọi hàng, tràng diện nhìn hẳn là còn có chút quái dị. Lại về sau, Sơ Chi giữa trưa nghỉ trưa thời điểm sẽ hướng hắn công ty chạy, ban đêm có đôi khi cũng bồi tiếp hắn tăng ca, thậm chí thừa dịp trời tối người yên phụ mẫu ngủ thiếp đi thời điểm vụng trộm chạy lên đi mấy lần. Hai người yêu đương đàm giống yêu đương vụng trộm, cứ như vậy trộm một cái nghỉ đông, đầu tháng ba, nghỉ đông kết thúc khai giảng. Lục Gia Hành thực tập ngày cuối cùng ban đêm, Sơ Chi đi hắn công ty tìm hắn. Tiểu cô nương hai ngày này ba ngày hai đầu chạy qua bên này, người lại lấy vui miệng cũng ngọt, bảo an cùng sân khấu cũng đều đã nhận biết nàng, trực tiếp liền để nàng đi lên. Sơ Chi xe nhẹ đường quen nhảy nhảy cộc cộc mà lên lầu, sờ đến Lục Gia Hành văn phòng. Cửa ban công khép, Sơ Chi còn chưa kịp đi vào, đứng tại cổng tay vừa đem tới cửa nắm tay, chỉ nghe thấy bên trong có nữ nhân nói chuyện thanh âm. “Tan tầm về sau muốn cùng một chỗ ăn một bữa cơm sao?” Sơ Chi dừng lại, đẩy cửa động tác ngạnh sinh sinh dừng lại. Nàng do dự một chút, lặng lẽ từ hơi mở cửa khe hở hướng bên trong nhìn. Nữ nhân nhìn cùng Lâm Đồng cao không sai biệt cho lắm, vẫn là một bộ màu sáng sáo trang, bao mông váy đến trên đầu gối vừa mới điểm, vớ màu da. Trên chân giày cao gót ngược lại là đổi một đôi, nhưng có lẽ là nữ sinh trực giác, Sơ Chi liếc mắt một cái liền nhận ra, nữ nhân này là đưa cà phê cái kia. Cà phê tiểu tỷ tỷ thanh âm cũng ôn nhu, từ đầu tới đuôi đều lộ ra một loại thành thục hấp dẫn nữ tính lệ, Sơ Chi từ trong khe cửa phảng phất cũng có thể cảm giác được nàng bốn phía giống cái hormone. Sơ Chi từ cái kia góc độ nhìn không thấy Lục Gia Hành mặt, chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Không được, ban đêm phải sớm điểm về nhà.” “Toàn bộ bộ môn đều đi đâu, mọi người liền chờ ngươi, ngươi không đi ta không có cách nào bàn giao a.” Nữ nhân cười, tựa như nói giỡn thử dò xét nói, “Vội vã về nhà là trong nhà có người đang chờ? Muội muội của ngươi sao?” Hắn dừng một chút: “Ta không có muội muội.” Nữ nhân ngẩn người: “Trước đó mấy ngày thường xuyên sẽ tìm đến ngươi cô bé kia là?” Sơ Chi như tên trộm đứng tại cổng, nàng chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân khía cạnh, nàng đầu hướng phía trước thăm dò, muốn nhìn gặp Lục Gia Hành biểu lộ. Nàng trên vai cõng cái balo lệch vai, dây lưng tinh tế, nàng như thế hướng phía trước một nghiêng thân, túi xách cũng liền đi theo rũ xuống, tại chỗ khe cửa nhẹ nhàng đãng hai lần. Sơ Chi căn bản không có chú ý tới, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở bên trong, chỉ nghe thấy Lục Gia Hành an tĩnh một hồi lâu, mới chậm chạp mở miệng, trong thanh âm mang tới một điểm ý cười: “Ta lão bà.” Sơ Chi: “. . .” Nữ thư ký: “. . .” “Ba” một tiếng nhẹ vang lên, Sơ Chi trên bờ vai túi xách tuột xuống, rơi tại mềm mại trên mặt thảm, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy. Thế nhưng là người ở bên trong hiển nhiên hay là nghe thấy, nữ thư ký xoay đầu lại, nhìn xem nơi cửa cái kia kiểu nữ bao. Sơ Chi cũng sớm đã rụt đầu về, bên tai đỏ bừng trốn ở cổng, vuốt vuốt mặt, lại gãi gãi lỗ tai, dù cho đã bị phát hiện, nàng vẫn là không quá muốn đi vào. Sơ Chi trong lòng một bên mặc niệm lấy nhìn không thấy ta nhìn không thấy ta chú, một bên ngồi xổm người xuống đi, lặng lẽ dắt lấy túi xách cái túi ra bên ngoài túm. Bên trong Lục Gia Hành cùng nữ thư ký nhìn thấy hình tượng, liền là một con trắng nõn nho nhỏ tay, chậm rãi luồn vào cửa, khơi gợi lên túi xách trên đất dây lưng, sau đó từng chút từng chút, chậm chạp lại cẩn thận ra bên ngoài kéo, một tấc một tấc biến mất ở sau cửa. Giống như là ngậm cái gì đồ chơi hoặc là con rối từng chút từng chút kéo vào trong ổ con mèo. Lục Gia Hành cười khẽ âm thanh, lười biếng nói: “Ngươi nhìn, ta lão bà có phải hay không rất đáng yêu, như cái con chuột con giống như.” Sơ Chi: “. . .” Nữ thư ký: “. . .” Túi xách kéo đến một nửa, mắt thấy liền muốn ra cửa, bất động. Đợi vài giây đồng hồ, cửa ban công bị người chậm rãi đẩy ra, Sơ Chi ngồi xổm ở cổng ngẩng lên đầu, một mặt ai oán nhìn xem ngồi ở bên trong nam nhân. Lục Gia Hành ngồi đang làm việc sau cái bàn mặt, trên mặt bàn là chỉnh lý tốt đồ vật, hắn hạ cái đặt tại thật dày một chồng trên văn kiện, câu môi nhìn xem nàng. Có lẽ là bởi vì Sơ Chi trước kia chưa thấy qua hắn học tập thời điểm dáng vẻ, gần nhất mới biết được hắn cũng sẽ đeo kính, thật mỏng thấu kính đằng sau cặp mắt đào hoa hẹp dài, khóe mắt có chút hất lên, ngọa tàm nhỏ hẹp, khinh nhu nói: “Bảo bảo, tới.” Vô luận lúc này người trước mặt nhìn đến cỡ nào yêu nghiệt, Sơ Chi y nguyên nghĩ trực tiếp quơ lấy túi xách trên đất bao bay qua trực tiếp nện trên mặt hắn, sau đó gào thét hướng hắn hô một câu “Ai cùng con chuột con giống như a! !” Sơ Chi trống trống miệng, nhìn hắn chằm chằm, lại liếc mắt nhìn đứng ở bên cạnh nhìn xem nàng nữ nhân. Nàng như cái tiểu thâu giống như lén lén lút lút ngồi xổm ở cổng, mặc rất dày áo lông cùng quần, lộ ra cả người như cái vừa sưng lại mập nhỏ cáp. Tình địch mặc cao cấp sáo trang, lộ ra eo nhỏ chân dài, tư thái ưu nhã, cùng thiên nga giống như. Sơ Chi được không vui vẻ a. Nàng bá đứng lên, nắm lấy bao một lần nữa trên lưng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tiến văn phòng, eo nhỏ tấm thẳng tắp thẳng tắp, phi thường có khí thế đi đến trước bàn làm việc, nhìn xem ngồi ở phía sau nam nhân, hấp khí. Ở giữa cách trương làm việc, nàng nghĩ nghĩ, còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát vòng qua cái bàn đi đến sau cái bàn, đứng ở trước mặt hắn: “Lục Gia Hành.” Lục Gia Hành nhìn xem nàng có chút trống khuôn mặt, chịu đựng nghĩ đâm đâm nàng **, giương mắt, chờ lấy nàng tiếp xuống xử lý. Một giây, hai giây, ba giây. Sơ Chi trừng hắn một hồi lâu, đột nhiên miệng nhỏ cong lên, mất hứng kìm nén miệng, thanh âm buồn buồn: “Ta đói. . .” “. . .” Lục Gia Hành nặng nề cười, rốt cục nhịn không được dắt lấy tay nàng kéo vào trong ngực thả trên chân ôm, một cái tay khác nhấc chỉ chọc chọc nàng mượt mà trắng nõn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Chúng ta bảo bảo đói bụng, chúng ta bảo bảo muốn ăn cái gì?” Sơ Chi đã thành thói quen, thậm chí hiện tại bắt đầu tự động thuần thục lại nhanh chóng trong ngực hắn tìm tới một cái tư thế thoải mái nhất. Ngẫm lại vẫn là không thể tiêu tan, ghé vào hắn bên tai oán khí rất nặng nói: “Ngươi vì cái gì nói ta là con chuột.” Lục Gia Hành cũng phối hợp lấy nàng, giảm thấp thanh âm nói: “Bởi vì ta cảm thấy con chuột đáng yêu.” Sơ Chi không nghĩ ra con chuột đến cùng nơi nào đáng yêu. Nàng vẫn như cũ tức giận: “Tuyệt không đáng yêu, ngươi vậy mà ngay trước những nữ nhân khác mặt nói ta là con chuột!” “. . .” Nữ thư ký cảm thấy các ngươi này đôi tiểu tình lữ nhanh mẹ hắn ngậm miệng đi, đương người khác điếc đây này. Lục Gia Hành thần sắc bình thản tự nhiên: “Nào có những nữ nhân khác, thế giới của ta bên trong chích có nam nhân cùng Tiểu Chi tử.” “. . .” Nữ thư ký lỗ tai trượt đi không nghe rõ, trợn mắt hốc mồm nhìn xem bọn hắn. Ngươi cái gì? Ngươi tiểu chất tử? ? ? Nữ thư ký thầm nghĩ các ngươi kẻ có tiền liền là trọng khẩu vị. * Ba tháng Kinh Trập, giữa xuân thời tiết bắt đầu, khí trời bắt đầu trở nên không bình thường, chợt lạnh chợt ấm. Lục Gia Hành từ công ty tới trường học, cũng không có thanh nhàn bao nhiêu. Xuất ngoại học nghiên phải chuẩn bị đồ vật rất nhiều, bình thường tại trường học bốn năm bình quân phân gpa, nhã nghĩ nhờ phúc thành tích cuộc thi, GAT thành tích đều rất trọng yếu, Lục Gia Hành ba năm qua lớn nhỏ khảo thí thành tích lại còn cũng không tệ, ngoại trừ thể dục khảo thí mình làm cái chết, cùng viện trưởng nói mới làm xong. Vì phong phú lý lịch của mình mẫu đơn, ra vẻ mình đại học câu lạc bộ hoạt động kinh nghiệm phong phú, Lục Gia Hành đặc địa gia nhập hội học sinh. Đại tam lão binh không hàng, không có hai tháng, làm tới hệ hội học sinh hội trưởng. Sơ Chi cảm thấy thật thần kỳ. Nàng biết tin tức này vẫn là Tiết Niệm Nam nói cho nàng biết, lúc đó nàng đang cùng Lục Gia Hành tại trong tiệm sách hẹn hò, hai người tìm nơi hẻo lánh vị trí, Lục Gia Hành trước mặt một bộ GAT bài thi, Sơ Chi bưng lấy bản truyền bá học khái luận tại phòng ngủ bầy bên trong nhìn Wechat, vừa định buông xuống, Tiết Niệm Nam mèo Garfield ảnh chân dung xuất hiện, ở trong bầy tuyên bố cái này tin tức trọng đại. Sơ Chi ba ba chụp hai lần người bên cạnh cánh tay, Lục Gia Hành bị nàng chụp tay nghiêng một cái, bút tại bài thi bên trên lấy xuống thật dài một đầu. Hắn nghiêng đầu đến: “Thế nào?” “Ngươi làm hội chủ tịch sinh viên rồi?” “Ừm.” Sơ Chi mở to hai mắt nhìn: “Ngươi làm sao làm được? ? Ngươi mới nhập hội học sinh đi.” Lục Gia Hành biểu lộ rất bình tĩnh, bình tĩnh xoay đầu lại tiếp tục xem bài thi: “Bởi vì hội chủ tịch sinh viên trước đó là Lâm Bách Dương.” “. . .” Bọn này vạn ác đi cửa sau, thật là quá làm cho người ta hâm mộ. Nàng lặng lẽ nghĩ, kết quả Lục Gia Hành đột nhiên xoay đầu lại, giống như cười mà không phải cười nhìn xem nàng: “Thế nào, ngươi cũng nghĩ đến?” Sơ Chi con mắt lóe sáng tinh tinh địa, mong đợi nhìn xem hắn: “Ta có thể không kiếm sống sao?” Lục Gia Hành ngón tay nắm vuốt bút thuần thục chuyển hai vòng, liếm môi một cái: “Có thể, ngươi đến cho ta làm thư ký, để cho ta lặn một chút, làm cái hội trưởng hội học sinh văn phòng bí mật dưới mặt đất tình cảm lưu luyến.” Hắn lời nói này xong, Sơ Chi lại không hài lòng, xích lại gần trừng hắn: “Tại sao muốn bí mật dưới mặt đất tình cảm lưu luyến.” Lục Gia Hành đuôi lông mày bốc lên, cảm thấy nữ sinh thật là một cái thần kỳ sinh vật. Liền là rõ ràng là chính nàng biểu thị muốn giữ bí mật, đồng thời không có nói cho bất luận người nào, nhưng là chỉ cần hắn một khi nói một điểm phương diện này mà nói, tiểu cô nương lại lập tức có dị nghị. “Sơ Chi tiểu bằng hữu, là ngươi không muốn để cho ta thấy hết.” Lục Gia Hành nhắc nhở nàng. Sơ Chi ngẫm lại giống như cũng thế, nàng nghiêm túc nhìn xem hắn, hô hắn một tiếng: “Lục Gia Hành.” “Ừm?” “Ngươi vừa đi có phải hay không muốn đi hai năm a.” Lục Gia Hành dừng lại, giương mắt: “Có lẽ không cần.” “Đó cũng là có lẽ.” “Ngày nghỉ ta sẽ trở về, ” hắn dừng một chút, nói bổ sung, “Vô luận mấy ngày đều trở về.” Sơ Chi lại một bộ rất không đồng ý bộ dáng: “Ngươi đừng tới vừa đi vừa về về giày vò nha, ngươi muốn đi học tập cho giỏi, đừng luôn muốn sự tình khác, không phải ngươi còn không bằng không đi đâu.” Nàng bộ này tiểu đại nhân dáng vẻ lại đáng yêu vừa buồn cười, Lục Gia Hành rất ngoan gật đầu: “Được, vậy ta không trở lại.” Sơ Chi nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Chúng ta cũng không cần liên hệ, không phải ngươi cũng sẽ phân tâm.” Lục Gia Hành nhấc lên mí mắt, không nói chuyện. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, vừa nghĩ tới hắn muốn đi, hai người muốn cách xa nhau nửa cái địa cầu, Sơ Chi liền càng ngày càng phiền muộn. Mặc dù loại này nôn nóng phiền muộn cùng không vui phương thức biểu đạt hơi đặc biệt, thường xuyên sẽ nói một chút cổ quái kỳ lạ mà nói, có lúc cũng sẽ thiên mã hành không ý nghĩ hão huyền bắt đầu nói hươu nói vượn. Tiểu cô nương phối hợp khổ não một hồi, hai tay chống nghiêm mặt: “Lục Gia Hành, chúng ta bằng không chia tay đi.” Lục Gia Hành động tác dừng lại. Hắn cho là mình nghe lầm: “Cái gì?” Sơ Chi kỳ thật cũng chính là tại da mà thôi, nàng đếm trên đầu ngón tay tính toán một lát thời gian, một bên nghiêm trang nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Ngươi muốn đi lâu như vậy, vạn nhất ngươi ở bên kia có yêu mến nữ hài tử làm sao, mà lại ngươi dạng này liền rất cản ta hoa đào, vạn nhất có nam hài tử thích ta cùng ta tỏ tình — ” Nàng gật gù đắc ý lung tung kéo tới một nửa, vừa nhấc mắt, đối đầu hắn đen kịt mắt. Sơ Chi chu cái miệng nhỏ, “A” một tiếng, câu chuyện ngừng lại, còn trừng mắt nhìn, một bộ rất dáng vẻ vô tội. Lục Gia Hành bị nàng cho khí cười, trong tay bút hướng trên mặt bàn ném một cái, đưa tay bấm tay, gảy nàng trán một chút, thanh âm giống như là từ trong hàm răng gạt ra: “Ngươi cái này nhỏ không có lương tâm.” Tác giả có lời muốn nói: Ta bấm ngón tay tính toán, ngày mai liền để thiếu gia cút ngay. Hôm qua ta song càng các ngươi cũng không cho ta nhắn lại, ta song càng đều các ngươi lại còn không cho ta nhắn lại, ta thật đáng thương, ta thật đáng thương.

Truyện: Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Lúc Sơ Chi ấn chuông cửa, Lục Gia Hành đang quan sát xem trong căn phòng này chỗ nào có thể ngủ được.

Đúng là phòng ngủ đã sửa xong, nhưng tất cả chăn, gối, ga trải giường đều không có, muốn ngủ chỉ có thể nằm lên tấm ván gỗ.

Lúc Lục Gia Hành theo Sơ Chi trở lại đây, anh hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, thậm chí anh còn cảm thấy chắc hẳn căn phòng này đã trang bị đầy đủ, không nhiễm một khói bụi, chỉ chờ anh xách vali đến ở là được rồi.

Vì lẽ đó, sau khi mở cửa, Lục Gia Hành nhìn thấy vẻ mặt của cô gái từ lờ mờ chuyển sang kinh ngạc, anh cảm thấy khá là lúng túng.

Sơ Chi cầm gói mì ăn liền trong tay, khuôn mặt in bên trên bao bì lắc qua lắc lại theo động tác của cô, hai người đứng ở trước cửa nhìn nhau một hồi lâu, Lục Gia Hành hơi chần chờ, anh không biết có nên mời cô vào nhà hay không.

Màng ni lông mỏng trên cửa chống trộm mới vẫn chưa bị xé đi hoàn toàn, một nửa phía trên bị kéo xuống, giống như một đám mây bồng bềnh ở giữa hai người.

Cho dù bên trong phòng lộn xộn, Lục Gia Hành vẫn giống như đứng trong hoàng gia, lớp xi măng trên quần anh không phải là xi măng mà là một họa tiết được một nhà thiết kế thời trang nào đó nổi tiếng ở Milan thiết kế.

Người chàng trai hơi nghiêng nghiêng, ung dung nói: “Vào không?”

“…”

Lần này người chần chờ lại biến thành Sơ Chi.

Cô suy nghĩ một chút, vừa đi vừa cẩn thận nhìn dưới chân, vòng qua đồ vật dưới chân đi vào.

Những căn hộ ở khu nhà này đều có kết cấu giống nhau, diện tích căn hộ ở tầng trên đều giống nhà cô, nhà cô có ba người thêm một con mèo nữa, thỉnh thoảng ông nội và bà nội cũng ở lại nhà cô một thời gian, không gian hoàn toàn thừa sức, nhưng Lục Gia Hành ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, ngẫm lại vắng vẻ đến dọa người.

Cô nhìn lướt qua phía nhà bếp, quả nhiên, hoàn toàn vô cùng thê thảm.

Sơ Chi bỏ qua tiếp tục đi về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Lục Gia Hành đang theo sau: “Đàn anh, anh có đói bụng không?”

Lục Gia Hành không lên tiếng.

Sơ Chi cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, từ lúc lên xe cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa ăn gì, làm sao không đói bụng được, hỏi xong cô lại gật đầu, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đến đây đi, vừa vặn ba mẹ tôi cũng không có nhà, chúng ta có thể ăn cùng nhau.”

Cô vừa nói vừa đi tới cửa, mở cửa, xoay người lại, dường như đang chờ anh.

Lục Gia Hành nhìn một loạt hành động cực kỳ tự nhiên của cô gái, sau một lúc anh mới phản ứng lại, có chút sững sờ.

Anh đứng tại chỗ, một lát sau, anh chầm chậm mở miệng: “Đến nhà em sao?”

Giọng nói vừa phát ra, anh mới phát hiện cổ họng mình có chút khó khăn.

Sơ Chi gật đầu, rất thành khẩn mời: “Được không?”

“…”

Lục Gia Hành cảm thấy không đúng lắm.

Dường như trái tim anh đập mạnh hai cái, có chút vui vẻ, thế nhưng lại là niềm vui không giải thích được, lại có chút muốn nổi giận.

Đèn trong phòng đã được lắp đặt gọn gàng, đèn ở phòng khách có độ sáng rất cao khiến toàn bộ không gian đều bừng sáng, Lục Gia Hành vẫn đứng ở nơi đó như trước không nhúc nhích, lộ ra vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Sơ Chi, trong lúc ba mẹ không có nhà, em không thể mời một người đàn ông đến nhà mình vào buổi tối được.”

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, tay cô vẫn tiếp tục cầm chốt cửa, nghiêng đầu nhìn anh: “Không sao đâu, bởi vì là anh tôi mới mời đó.”

Hình như mí mắt Lục Gia Hành giật một cái.

“Đàn anh là người tốt.” Sơ Chi tiếp tục nói.

“…”

Tâm tình Lục Gia Hành trở nên phức tạp.

Vẻ mặt anh đầy phức tạp nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa, giơ tay xoa bóp lông mày, trầm thấp thở dài một tiếng rồi đi tới: “Đi thôi.”

Sơ Chi nhìn anh cầm chìa khóa, tắt đèn rồi đóng cửa, đi xuống lầu, đột nhiên cô quay đầu lại, có chút tò mò hỏi: “Đàn anh, đến cùng anh có muốn xuống nhà tôi hay không nha?”

Lục Gia Hành không trực tiếp trả lời: “Làm sao vậy.”

“Nhìn anh thật giống vừa muốn đi, lại giống không muốn đi.” Đôi chân ngắn của Sơ Chi nhảy lên bậc tam cấp, vui sướng nói.

Lục Gia Hành giương mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Lúc này Sơ Chi đang đứng trước cửa mở cửa, cô đi vào trước, vừa ngồi xổm trước tủ giầy tìm dép cho anh vừa nói: “Đàn anh, anh muốn ăn gì?”

Nhà Sơ Chi được trang trí vô cùng đơn giản, không bày biện quá nhiều đồ, vật dụng trong nhà và giấy dán tường màu trắng vô cùng sạch sẽ mà ấm áp.

Lục Gia Hành tiện tay đóng cửa lại, mắt nhìn cô gái đang ngồi xổm đặt một đôi dép nam xuống bên cạnh chân anh, cảm giác ảo não lại buồn bực kia có chút không khống chế được.

Anh không đổi giày, mà thừa dịp Sơ Chi còn chưa kịp đứng dậy, cũng ngồi xổm xuống.

Hai người mặt đối mặt ngồi xổm trước cửa nhà, ngay cả như vậy, anh vẫn cao hơn cô một đoạn.

Lục Gia Hành mím mím môi, anh chầm chậm mở miệng: “Sơ Chi.”

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi hoàn chỉnh tên cô như vậy.

Không biết tại sao, Sơ Chi nghe có chút sợ hãi.

Cái cảm giác này giống như cảm giác lúc nhỏ bị thầy giáo gọi đứng lên trả lời bài, hoặc là lúc ở nhà phạm sai lầm gì đó, mẹ sẽ ôn hòa nhã nhặn gọi tên của cô, trước tên lừa gạt cô lại gần.

“Sơ Chi, con tới đây, mẹ không đánh con.”

Sơ Chi vô thức nuốt một ngụm nước bọt, biểu hiện có chút sốt sắng,

Mi mắt Lục Gia Hành hơi rủ xuống, đôi mắt đen ánh nhìn cô chằm chằm: “Say này đứng để người khác đến nhà em.”

Sơ Chi: “…”

Sơ Chi há to miệng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hả?”

Đôi mắt Lục Gia Hành híp lại: “Gật đầu.”

Sơ Chi liền gật đầu.

Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, tựa hồ cuối cùng cũng hài lòng: “Nói được.”

Sơ Chi: “À, được.”

Dáng vẻ yếu đuối của cô thật sự là quá ngoan ngoãn, điểm khó chịu trong lòng anh tự lúc bắt đầu cho đến giờ cứ thế biến mất không thấy tung tích đơn giản như vậy.

Sơ Chi đứng lên, đi vào trong nhà, đột nhiên cô quay lại: “Đàn anh.”

“Hả?”

“Tại sao không thể để người khác đến nhà tôi?”

Lục Gia Hành: “…”

Lục Gia Hành nở nụ cười: “Em còn muốn ai tới?”

Sơ Chi suy nghĩ một chút: “Đồng Đồng này, cuối tuần sau cô ấy muốn tới chơi.”

Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, anh đeo dép đi tới: “Nam sinh thì không được.”

Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vốn sẽ không để cho nam sinh tùy tiện đến nhà mình, tôi chỉ mang anh trở về thôi.”

“…”

Bước chân Lục Gia Hành dừng lại, đột nhiên bả vai anh đè xuống.

Anh đứng giữa phòng khách cúi đầu nhìn cô, thở dài, giọng nói trầm thấp mang theo một chút cảm giác thất bại: “Làm sao em có thể… giày vò người khác như thế.”

Sơ Chi hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát, giọng nói cô đầy vui vẻ: “Đàn anh, anh là tổng giám đốc bá đạo sao? Tiểu yêu tinh giày vò người khác nha!”

Lục Gia Hành: “…”

*

Sơ Chi đã đói bụng, cô liền gọi một nồi lẩu khô Trung Khánh của một nhà hàng gần nhất, thêm một ít khoai tây chiên và rong biển.

Đồ ăn bên ngoài được đưa tới, hương vị thơm phức, cửa phòng ngủ bên trong vẫn đóng chặt được nhẹ nhàng mở ra một cái khe.

Lục Gia Hành lấy hộp đồ ăn vẫn bọc plastic để lên trên bàn, anh lui về phía sau một bước, bên chân có gì đó nóng nóng.

Cúi đầu xuống, một con mèo đang đứng bên cạnh chân anh, cái đuôi lông xù quét qua quét lại, bộ lông xung quanh cổ nó rất đẹp, đám lông trên mặt khiến nó giống như một con báo biển.

Đôi mắt to tròn màu xanh da trời nhìn anh, cái đầu nhỏ ngẩng lên cao, bi bô kêu một tiếng “Meo”.

Bất kể là âm thanh hay ánh mắt, so với cô gái nào đó giống nhau như đúc.

Sơ Chi cầm cái muôi và đôi đũa, cô vừa rung đùi đắc ý đi tới vừa nói chuyện phiếm với nó: “Chị về lâu như vậy mà em đều lui ở trong phòng không có động tĩnh gì, vậy mà vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền ra ngoài rồi? Cái này em không thể ăn, nó rất cay, mèo không ăn được, không thể cho em ăn cái này.”

Cô nói xong, để đũa xuống rồi mở hộp đồ đặt bên chân, mèo con vui vẻ chạy tới, bắt đầu liếm hộp đồ.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Lục Gia Hành cảm thấy lúc con mèo này liếm đồ ăn cũng rung đùi đắc ý.

Càng nhìn càng cảm thấy thú vị, anh nhếch khóe môi, thuận miệng hói: “Con mèo này tên gì vậy?”

Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Nhĩ sai (Anh đoán).”

Lục Gia Hành bật cười: “Làm sao tôi đoán được.”

Sơ Chi: “Tên của nó là Nhĩ Sai.”

Lục Gia Hành: “…”

Nhĩ Sai ăn rất nhanh, Sơ Chi và Lục Gia Hành ăn được một nửa, đồ ăn của nó đã không còn, nó liền vui vẻ chạy tới, cọ cọ bên chân Sơ Chi kêu “Meo meo”.

Sơ Chi cũng gần ăn no, ôm lấy nó vào trong ngực, tiện tay cầm tuýp kem dinh dưỡng bên cạnh, vặn ra, bóp một chút rồi đưa tới bên miệng nó.

Cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn của mèo nhô ra, nó bắt đầu liếm xung quanh ống, khi liếm hết, nó sẽ liếm bàn tay đang cầm tuýp kem dinh dưỡng của Sơ Chi, nhắc nhở cô bóp tiếp cho nó.

Cô gái cười tủm tỉm, vừa ôm mèo vừa khẽ giọng nói chuyện với nó, dường như tên tiểu tử này cái gì cũng đều nghe hiểu, hình ảnh thần kỳ này khiến cho lòng người ta mềm mại.

Ánh đèn ở phòng ăn dịu nhẹ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, đột nhiên Lục Gia Hành cảm thấy, trong cuộc đời mình không có một khoảnh khắc nào cảm thấy có gia đình nào so với cảm giác hiện tại.

Anh cầm chiếc đũa trong tay ngước mắt lên nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên con mèo đang liếm kem dinh dưỡng kia nghiêng đầu lại, đôi mắt xanh thẳm trừng trừng nhìn anh.

Tầm mắt Lục Gia Hành dời khỏi người Sơ Chi, đôi mắt màu xanh dương đối diện với đôi mắt màu đen, đột nhiên Nhĩ Sai nhếch miệng, nhìn anh kêu “Meo” một tiếng, không còn dáng vẻ dễ thương như lúc nãy, mà đầy vẻ dữ dằn.

Lục Gia Hành: “…”

Sơ Chi vui vẻ nói: “Nó yêu thích anh!”

“…”

Lục Gia Hành cảm thấy dáng vẻ dữ dằn này, nhìn thế nào cũng không giống như là yêu quý anh.

Quả nhiên, một giây sau, đột nhiên Nhĩ Sai đứng lên người Sơ Chi, xoay người lại, dùng cái mông quay về phía Lục Gia Hành, cái đầu nhỏ chui vào ngực Sơ Chi.

Chui xong mới thấy nghiện, xoay qua xoay lại, cọ tới cọ lui không ngừng trong lòng cô.

Sơ Chi bị cọ có chút ngứa, cô vừa cười vừa mò nó.

Con mèo kia cứ cọ qua cọ lại như vậy, nhõng nhẽo kêu khò khè một hồi lâu, mãi đến tận khi Sơ Chi kéo nó lên, nó mới bất đắc dĩ ngẩng đầu, chậm rì rì xoay người lại, đôi mắt to màu xanh dương lại nhìn về phía Lục Gia Hành ngồi đối diện.

Lại một người một mèo cách một nồi lẩu khô Trùng Khánh nhìn nhau ba giây, dường như Nhĩ Sai đang thị uy hướng anh kêu “Meo Meo” hai tiếng, sau đó cái đầu ngạo mạn giống như con báo biển lại xoay lại, dùng chóp mũi của nó cọ cọ cằm Sơ Chi.

Đột nhiên cái móng vuốt nhỏ nâng lên, đùng một cái, vỗ lên ngực Sơ Chi.

Lục Gia Hành: “…”

Khóe môi Lục Gia Hành nở một nụ cười sởn tóc gáy, anh nghiến răng, giọng nói cũng giống như chen từ trong hàm răng ra ngoài: “…Nó là mèo đực sao?”

Sơ Chi đang không hiểu nổi vì sao hôm nay đột nhiên con mèo này lại trở nên dính người như thế, khuôn mặt thần kỳ ngẩng lên từ bên trong đám lông mèo: “Vâng, đúng vậy, làm sao anh biết được?”

Lục Gia Hành: “Ha ha.”

Tiêm Phòng Dại Cho Chó Hết Bao Nhiêu Tiền?

“Tiêm phòng dại cho chó hết bao nhiêu tiền?” hay “tiêm phòng (chích ngừa) bệnh dại cho chó giá bao nhiêu?” Đây là câu hỏi thắc mắc về giá tiêm vaccine dại, mình nhìn thấy khi search trên google.

Hôm trước Hoàng có đến nhà một người bạn ở Q.10 để tiêm phòng. Ngày hôm sau, được bạn đó giới thiệu cho chị tên Vy, chị khách hàng hỏi mình:

“Em ơi, chị không biết giá tiêm phòng dại cho chó có mắc không, hết bao nhiêu tiền vậy em?”

Mình cũng bất ngờ với câu hỏi của chị. Rồi chợt nhớ là trên website của Pet Shop chưa cập nhật giá tiêm phòng. Việc chị biết mình tiêm phòng tại nhà là do người quen giới thiệu.

Sau đó mình về nhà, search trên google thì thấy từ khóa này hiện ra.

Àh! Thế là mình viết bài này chia sẻ luôn với các bạn về giá cả tiêm phòng dại.

GIÁ TIÊM PHÒNG DẠI DO AI QUY ĐỊNH Trước năm 2023

Giá tiêm phòng dại thường do người chủ phòng khám thú y tư nhân quy định. Tùy vào vị trí mặt bằng của bác sỹ thú y đó thuê, nên giá tiêm phòng dại cho chó dao động từ 50.000đ – 80.000đ.

Với các trạm thú y trong nhà nước thì hiện nay còn 2 trạm: trạm Chẩn Đoán Xét Nghiệm & Điều Trị Bệnh Động Vật và trạm thú y Q.3 là còn hoạt động. Trạm được nhà nước trợ giá nên có giá tiêm phòng dại là 30.000đ.

Ngoài ra, hằng năm tại chúng tôi nhà nước có chiến dịch tiêm phòng dại tại địa phương, được trợ giá còn 15.000đ.

Hiện nay, giá tiêm phòng (chích ngừa) bệnh dại cho chó bao nhiêu tiền?

Năm 2023 nhà nước có quy định mới. Các phòng khám thú y phải đăng ký mua sử dụng vaccine dại và báo cáo về trạm tại các Quận, Huyện. Điều này nghĩa là giá tiêm phòng dại sẽ tăng thêm từ việc đăng ký và nhà cung cấp.

Tóm lại, trả lời câu hỏi: “Giá tiêm phòng dại cho chó hết bao nhiêu tiền”

Thì mình đoán là giá sẽ dao động từ 50.000đ – 100.000đ tùy khu vực.

TẠI SAO TIÊM PHÒNG DẠI CHO CHÓ CÓ NHIỀU GIÁ TIỀN

Sự khác biệt này cũng dễ hiểu các bạn ạ. Nó đến từ 2 yếu tố:

Quá trình đào tạo

Vì để đào tạo một bác sỹ thú y phải mất thời gian đào tạo 5 năm. Nhưng đó chưa phải là bác sỹ chuyên ngành.

Tiền thuê mặt bằng

Đa số phòng khám thú y hiện nay là thuê mặt bằng. Và trị ví mặt bằng đắt đỏ thì tiền cũng tăng lên.

Do đó giá tiêm phòng dại cho chó của tư nhân và nhà nước khác nhau.

BẠN QUAN TÂM CHẤT LƯỢNG PHỤC VỤ HAY GIÁ CẢ?

Trước khi trả lời câu hỏi: “Tiêm phòng dại cho chó hết bao nhiêu tiền?”. Thì bạn hãy trả lời câu hỏi: “Bạn muốn được phục vụ như thế nào?”.

Ngày nay, người yêu thú cưng – có điều kiện chút họ luôn mong muốn được phục vụ tốt. Và mình đã khảo sát câu hỏi này với nhiều người. Một trong số đó có bạn Bình Yên – 1 Đại sứ Trashpackers Vietnam đang nổi lên như một người truyền cảm hứng cho thế hệ các em học sinh – thế hệ mai sau trong công tác bảo vệ môi trường.

Với mô hình dịch vụ tiêm phòng dại tại nhà sẽ đáp ứng nhu cầu của bạn với những ưu điểm sau:

Bạn hoàn toàn chủ động được thời gian tiêm phòng.

Hạn chế tiếp xúc mầm bệnh hiện diện trong phòng khám.

Tiện lợi khi nhà bạn nuôi nhiều con chó. Giảm chi phí di chuyển.

Kiểm tra rà soát được môi trường bệnh.

Chó không bị stress do mùi của những con chó lạ khác như ở phòng khám.

Hỗ trợ giấy tờ đưa chó đi máy bay, tàu hỏa.

Hỗ trợ nhắc lịch tiêm phòng hằng năm.

Tư vấn trực tiếp tại nhà.

Dịch vụ cam kết:

Tiêm vaccine theo yêu cầu của chủ nuôi.

Đảm bảo bảo quản vaccine luôn ở nhiệt độ 2 – 8 độ C.

Sử dụng kim tiêm hoàn toàn mới.

Có thăm khám hỏi bệnh trước khi tiêm phòng.

Có kiểm tra sức khỏe, đo nhiệt độ cơ thể.

Bài viết: “Tiêm phòng dại cho chó hết bao nhiêu tiền” nhằm giải thích cho các bạn lý do hình thành giá cả và chất lượng phục vụ.

Với thông điệp: “Chia sẻ, kết nối cùng nhau chăm sóc thú cưng”. Cảm ơn các bạn đã xem bài viết.

Bài viết số:26

BSTY – Hồ Minh Hoàng