Cấp II thì ôi thôi, thông tin lại càng mờ mịt, bạn học ở tận thành phố khác, nên bạn thân phải mất vài ba hôm dò la thì may ra mới tìm được tin của bạn. Trong mấy ngày này Jungkook vẫn ăn khỏe nghỉ khỏe ngắm bạn khỏe, dù đã luyện cho ánh mắt đứng đắn hơn tim đập tử tế hơn không chạy marathon mỗi lần thấy bạn nữa, nhưng mỗi đợt sinh hoạt câu lạc bộ nhìn bạn lăng quăng qua lại là lại không dời nổi mắt. Ai nấy trong câu lạc bộ biết ý một chút là đều rõ như ban ngày anh chủ tịch mê thành viên mới rồi, nhờ thế mà mấy ông ong bướm cũng tự biết đường rút lui, chỉ có bạn là ngây thơ quá, chẳng mảy may điều gì, tối ngày cứ “Jungkook ơi Jungkook ơi”, có biết tim anh chủ tịch xao xuyến lắm rồi không? Cho đến một ngày sự ngắm nghía vụng trộm của Jungkook phát huy tác dụng, đó là trong lúc bạn đang luyện bơi bền 10 vòng hồ bơi thì bỗng dưng không thấy bóng lưng đâu cả, bạn hụt hơi, chân bị chuột rút, yếu ớt giơ tay lên cầu cứu được hai ba câu là chìm nghỉm luôn. Jungkook hoảng quá, chẳng nghĩ ngợi gì phi ngay xuống nước, kính không đeo áo sơ mi chưa cởi, lao về phía bạn mà mang bạn lên bờ. Của đáng tội, tuy rằng Jungkook phản ứng rất nhanh, nhưng bạn hôm nay bị đuối sức, mang lên xong tuy không bị ngộp nước nhưng lại chẳng tỉnh lại, Jungkook liền cõng bạn ra phòng y tế, bàn giao hết công việc lại cho phó chủ tịch. Lúc vào phòng y tế thì chẳng có ai, Jungkook lau sơ người rồi đặt bạn lên giường, còn mặc lại áo đồng phục rồi đắp chăn cho bạn cẩn thận. Cậu không về ngay mà ngồi chờ bạn tỉnh lại, sợ nhỡ đâu bạn tỉnh mà cô y tế chưa về, không ai cho bạn uống nước uống vitamin hồi sức đầy đủ. Thế là Jungkook ngồi ở buồng bên nghịch điện thoại, nghịch gần mười lăm phút đồng hồ thì có người gửi tin nhắn đến. Là bạn thân của Jungkook.[Này, có tin Taehyung-ssi hồi cấp II rồi đó, nhưng mà…] Nhìn thái độ này Jungkook cũng đoán ra bảy tám phần. Mặt cậu hơi chùng xuống, nhát gừng gõ phím lại.[Cậu ấy là thẳng hả?][Không, không thẳng đâu, cậu ấy từng tỏ tình với một tiền bối nam khóa trên. Nhưng mà…] Nụ cười của Jungkook còn chưa kịp vén lên đến mức tối đa đã lại tiếp tục chùng xuống, lúc này mặt trời đã xuống qua ngọn cây, bạn tỉnh dậy rồi. Chỉ là Jungkook quá chú tâm vào đọc những dòng tin nhắn nên không nhận ra, mãi đến khi bạn luồn tay qua mành rèm che giữa hai buồn kéo kéo vạt áo cậu, cậu mới biết bạn tỉnh rồi. “Chết, Taehyung tỉnh lâu chưa?” Jungkook hớt ha hớt hải chạy sang buồng bạn, thấy bạn tỉnh mà mặt vẫn ngẩn ngơ, có chút buồn rầu khiến lòng cậu hơi xon xót. Cậu nghĩ bạn vẫn bị vụ đuối nước kia ảnh hưởng, bèn vội vàng lấy nước lấy vitamin cho bạn uống, còn hỏi han cẩn thận xem bạn thấy thế nào, có cần đi bệnh viện không. Cậu là chủ tịch CLB bơi, tất nhiên biết rõ hơn ai hết là chuột rút mà cứu lên kịp thời thì cũng không nghiêm trọng mấy, nhưng bạn là bạn mà, bạn yếu, với Jungkook xót bạn, nên Jungkook phải hỏi. “Mình không sao, Jungkook đừng lo.” Giọng bạn mềm như bánh bông lan bơ, ráng chiều hắt vào qua khung cửa sổ làm hai má bạn hây hây đỏ, Jungkook thấy mình lại bắt đầu ốm rồi, ốm nặng là đằng khác, má cũng đỏ theo bạn, liền vội vàng quay mặt đi chỗ khác, nói lắp ba lắp bắp. “Nếu cậu không sao rồi thì mình về trước, câu lạc bộ vẫn cần mình giải quyết vài thứ, mình bảo Yugyeom mang balo quần áo ra đây cho cậu nha.” Jungkook nói đúng kiểu tìm đường thoái thác, thật ra nói thế chứ cũng chẳng nỡ bỏ đi thật đâu, chắc nửa đường lại quành lại xem bạn có ổn không ý. Nhưng mà còn chưa đi bạn đã níu áo rồi, giọng bạn vẫn mềm xèo như vậy, còn ngạt hơi mũi giống lúc bạn khóc nhè trên tầng thượng hôm đó. “Jungkook này, cho mình hỏi xíu.” Cái quay đầu lại của Jungkook chớp nhoáng không gì diễn tả được, bạn hơi ngước mắt lên, đôi con ngươi trong veo như mặt nước vậy. “Jungkook thích mình hả?” Má bạn hồng, mắt bạn đỏ, cả gương mặt của bạn đều động lòng người biết chừng nào. Jungkook thấy tim mình rơi mất rồi, bị bạn nhặt lên giấu vào balo mang về làm của riêng rồi, không thoát nổi. Mà sao bạn lại biết? Biểu hiện của cậu rõ đến thế ư (rõ tới mức cả câu lạc bộ đều biết còn chưa rõ hả?) Jungkook vừa mừng vừa sợ, mừng vì bạn biết rồi, sợ thì sợ bạn chạy mất. Cậu gãi đầu một hồi vẫn không tìm được cách nào để trả lời, đáng lý ra phải là một màn tỏ tình cực kỳ ấn tượng cơ mà, giờ lại á khẩu mất rồi. Nghĩ ngợi mãi vẫn chưa xong, có vẻ làm Taehyung mất kiên nhẫn rồi, bạn cắn môi, đôi mắt to tròn lại nhìn đi chỗ khác, hàng mi dài cụp xuống, lần này thì giọng bạn nhỏ hơn nhiều. “Jungkook…đừng thích mình nữa.” Bạn nói xong câu này, cả đầu cũng ngoảnh đi chỗ khác, vừa giống như mặc kệ cậu, vừa giống như sợ đối diện với cậu vậy. Jungkook thoáng thấy hai vai bạn run run, nhưng giọng bạn lại rất điềm tĩnh, cũng như lần mà bạn mỉm cười ở trên sân thượng vậy, như là đã được tập đi tập lại rất nhiều lần. “Mình…không phải…”Không phải gay sao? Nếu lời nói dối đó thoát ra, Jungkook nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu. Bị đối phương bịa ra hẳn một lời nói dối dành riêng cho mình thì cũng sang đấy, nhưng cuối cùng bạn lại lắc đầu, đổi lại. “Mình…không muốn quen ai lúc này. Mình cũng không công khai come out, nên Jungkook đừng nói với ai hết.”
Bạn học Taehyung môi dẩu thành hình chữ O, ra chiều thán phục lắm. “Jungkook đến vẽ cũng biết, có gì trên đời cậu không biết không vậy?” Giọng điệu của bạn khiến anh kình ngư chủ tịch kiêm họa sĩ trẻ Jungkook bật cười. Anh xoa xoa đầu bạn bằng khăn bông, bảo. “Thật ra tớ chỉ thích vẽ thôi, sau này cũng muốn làm họa sĩ kiếm tiền đó, nhưng mà ba mẹ không chịu, muốn tớ học kinh tế, muốn tớ đi thi lấy giải bơi, toàn là những chuyện dở hơi thôi.” “Sao lại dở hơi được? Jungkook là giỏi nhất trong những người giỏi nhất, không phải sao?” Cái xoa đầu của Jungkook chậm dần, cậu vén tóc mai của bạn nhỏ sang một bên, dịu dàng cười. “Thực ra, cậu biết không? Tớ cũng không muốn làm một người đặc biệt đến thế. Tớ chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, những thành tích bình thường, và những tình cảm bình thường mà thôi.” Cậu lại nói. “Làm một đứa con gương mẫu thì cậu không thể có tính hướng khác người được, không thể tùy ý muốn đi đâu thì đi, gặp ai thì gặp, thích ai thì thích. Không thể, theo đuổi một thứ viển vông như hội họa. Từ vạch xuất phát cho đến vạch đích cuối cùng, đều là người ta thay cậu quyết định.” Taehyung ngẩn người, khóe mắt hơi hồng hồng. Jungkook nhìn dáng vẻ của bạn nhỏ, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng cậu bắt nạt bạn Tae ấy chứ. Jungkook khoát tay. “Bỏ đi, sao tớ lại nói mấy chuyện này chứ. Chắc Taehyung nghĩ tớ ngớ ngẩn lắm.” Thấy Taehyung vẫn vẩn vơ suy nghĩ chưa có ý định trả lời mình, Jungkook đột nhiên lôi từ trong balo của mình một chiếc bút dạ màu đen, cậu hỏi. “Có biết con mèo ở trong bức tranh của tớ là ai không?” Taehyung không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản hỏi ngược lại. “Ai vậy.” “Chính là cậu đấy.” Nói xong, không kịp để bạn học Tae phản ứng, Jungkook xông tới, vẽ lên trên gương mặt xinh xẻo vừa tráng rửa kĩ càng kia mỗi bên ba vạch, y như mèo con bị nhúng nước. Taehyung mặt đỏ tía tai, trong khi Jungkook thì cười ngặt nghẽo, bạn nhỏ tủi thân lắm, lấy tay lau lau mặt mình, mà càng lau lại càng bẩn, cuối cùng lấm lem hết luôn. “Haha, để yên để yên, tớ lau cho.” Jungkook bứng mặt bạn, dùng khăn bông ướt chà chà lên mấy vạch meo meo của bạn, quả nhiên lau một chút là sạch bong. Mà đầu tóc bạn vẫn còn đang ướt nhem, viền mắt thì hơi đỏ vì câu chuyện lúc náy, khiến cho Jungkook hơi ngẩn người, tay bằng cách nào cũng không buông gương mặt bạn ra được. Mắt, mũi, môi, đều xinh chết đi được. Jungkook không nghĩ được nhiều, chỉ nhẹ nhàng xích lại, để hơi thở hai người kề cận, rồi chầm chậm, chầm chậm đặt môi mình lên môi bạn. “Taehyung?” Cửa đột nhiên mở, bên ngoài bể bơi bốn mùa đột nhiên có một nhóm học sinh đi vào. Là bạn của Taehyung. Nếu điều đó còn chưa đủ ngỡ ngàng, thì hành động tiếp theo của Taehyung chính là điều ngỡ ngàng nhất, trực tiếp đẩy Jungkook ngã xuống đất. Jungkook còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy hốc mắt của Taehyung đỏ bừng, mặt cũng đỏ, giống như chỉ một giây nữa, sẽ lập tức bật khóc.“Jungkook đừng thích mình nữa.”“Nếu mọi người biết là gay thì sẽ lại bàn tán mất.”Cậu ấy lấy hết can đảm comeout để tỏ tình với người đó, lại bị anh ta thu âm lại đăng lên diễn đàn, bị bạn bè bỏ rơi, cuối cùng nghỉ học một thời gian dài. “Chán thật, sao cậu không ngoan ngoãn một chút nhỉ?” Taehyung không nhận ra Jungkook đột ngột đứng dậy, dáng vẻ trái ngược hoàn toàn với khi nãy, nhún vai. “Đúng là không tự lượng sức mình, người như cậu được tôi để mắt đến đã là tốt lắm rồi.” Bạn bè của Taehyung lập tức xông đến ôm lấy thân hình mảnh mai đang không ngừng run rẩy kia, Taehyung ngơ ngác, nước