Các cụ ta có nhiều câu ca dao, ví von đến hay. Vì tình cảm đưa đến sự phán xét không công bằng thì bị các cụ mắng:“Mẹ hát con khen hay!”
Các cụ ta có nhiều câu ca dao, ví von đến hay. Vì tình cảm đưa đến sự phán xét không công bằng thì bị các cụ mắng:“Mẹ hát con khen hay!”Hay để mỉa mai những người chỉ biết có mình và khen mình là hay:“Mèo khen mèo dài đuôi”Các cụ nhất định cho rằng sự thật thì:“Ở nhà nhất mẹ nhì con,Ra đường chán vạn kẻ giòn hơn ta!” Các cụ nhắc nhở, răn đe mãi nên kẻ hậu sinh cũng … hơi ớn ớn, cũng biết sợ người ta cười nên dù cái tôi có to bằng cái đình cũng ráng phải giả vờ nhũn nhặn. Đi ăn đám cưới, nếu bạn bè lịch sự khen:- Ấy, hôm nọ tôi có được nghe chị hát…Bà sẽ cười rất tươi:- Cám ơn anh…Ông đỡ lời bà:- Dạ, bác quá khen, chứ nhà tôi hát thì cũng vậy vậy thôi, có gì xuất sắc đâu. Tạm tạm được thôi. So sao được với Ý Lan hay Thái ThanhBà bạn giữ nhịp câu chuyện:- Anh chị chắc rảnh?Ông tươi cười:- Bà nhà tôi về hưu rồi nên rảnh lắm, lúc nào cũng đi lo việc phụng sự xã hội. Hễ đâu có văn nghệ, văn gừng là nhà tôi lên giúp vui ngay. Ông bạn cùng bàn không ngừng tay gắp đồ ăn:- Thế à.Ông chép miệng:– Thì cũng là làm việc nghĩa ấy mà. Cả hai vợ chồng cùng thích làm việc từ thiện nên hễ được mời thì chúng tôi xin cống hiến … vài bài cho quý vị thưởng thức.Câu chuyện ngừng lại vì bên trên sân khấu, MC đang mời bà con lên hát. Bà đập nhẹ tay ông, nhắc:- Kìa anh…- Xin lỗi quý vị một lát.Ông quẳng khăn ăn xuống bàn, đứng phắt dậy, kéo tay vợ đi vội lên phía sân khấu:Ông te te chạy lên, nói nhỏ với MC. Anh MC vui vẻ trao micro cho ông, nhắc nhỏ:- Dạ xin bác hát một bài thôi vì có nhiều người khác muốn hát.Ông đỡ micro, bước ra sân khấu, giới thiệu mình, giới thiệu bài hát, thêm vài câu chúc mừng cô dâu, chú rể rồi say sưa thả lòng mình vào những nốt nhạc ông đã hát hàng vài trăm lần ở nhà, nhão hết mấy chiếc đĩa karaoke:- Eva Maria… Anh cùng em dưới ban thờ…Ông say sưa biểu diễn, thả hết tâm hồn vào dòng nhạc. Nhưng mà…“Cái thằng cha làm đĩa karaoke này ngu như bò, đúng ra nó phải làm cho người ta hát … ba, bốn lần, người nghe mới thấm thía chứ hát đi, hát lại có hai lần thì thấm vào đâu. Hết mẹ nó bài rồi!”Bản nhạc dứt, ông nắm chặt micro, quay lưng lại anh MC đang tính mò ra sân khấu:- Xin cảm ơn quý vị, xin thành thật cảm ơn quý vị. Để đáp lại tấm thạnh tình của quý vị, tôi xin phép mời bà xã tôi lên cùng hát với tôi. Kính thưa quý vị, đây, bà xã tôi…Giọng ông chùng xuống, đong đầy nhớ thương và kỷ niệm:– Mỗi lần hát bài Eva Maria tôi lại nhớ tới ngày tôi được hân hạnh cưới bà xã tôi. Thưa thiệt với quý vị, tôi nhờ bà xã tôi mới có ngày nay. Bà xã tôi là một người bạn đường, người vợ hiền của tôi, hơn nữa, người mẹ hiền của các con tôi…Có tiếng xì xào, ông MC ra phía dưới sân khấu, nhấp nhổm ra dấu. Bà ngỏn ngoẻn đập tay ông:- Thôi, ông ơi, hát đi để bà con nhắc kìa.- Dạ, xin lỗi quý vị, để cảm ơn quý vị và để quý vị khỏi nóng lòng chờ đợi, đôi uyên ương chúng tôi xin song ca bài:.. Ông đưa chiếc Micro cho vợ cầm chung rồi ông liếc vợ, vợ liếc ông, tình tứ hết sức và những dòng nhạc tình cứ tuôn tràn:- … Anh, anh ơi, người tình tôi ơi, xem người ta họ cưới nhau kìa. - Em ơi, người tình tôi ơi, chuyện chúng mình cũng tính đi thôi… - Chuyện chúng mình cũng tính đi thôi… cũng tính… đi… thôi…”Nốt nhạc cuối vừa ngưng, ông bắt luôn:- Kính thưa quý vị….Ông MC lăng xăng như gà mắc đẻ chạy vội ra sân khấu:- Xin cám ơn hai bác… Xin cám ơn hai bác nhưng…Ông nắm chặt cái micro:- Anh cho tôi một phút nữa thôi.Ông quay ra khán giả, cúi gập mình hết sức lịch sự:- Xin cảm tạ và xin phép quý vị cho tôi được hát thêm một bài cuối cùng để tặng lấy hên cho cô dâu, chú rể. Một bài cuối cùng rồi thôi.Không để ai trả lời, trả vốn, ông bắt giọng:“Từ ngày có em về, nhà mình ngập ánh trăng thề…”Tiếng một ông kêu lên:- Trời ơi, ông này làm hết hai bài tủ của tui rồi, lấy bài đâu tui hát?Nhộn nhạo vài ba cô, cậu, ông, bà rải rác trong phòng tiệc càu nhàu:- Sắp hết giờ rồi đó bố già ơi! - Để người khác hát nữa chớ!Ông Hát -Dù cười thoải mái:- Ai hát cũng vậy thôi, để ông bà ấy hát chẳng hay hơn nhiều người khác à?- Không phải, nhưng ăn trông nồi, ngồi trông hướng, mình biết thích hát thì cũng phải để cho người khác hát với chứ…Ông Hát-Ô gắp một miếng tôm hùm:- Ừ, hát quá hết phần người khác cũng như người đi ăn mà ăn hỗn vậy, mình ăn phải nhường cho người khác ăn nữa chứ ăn hết phần của người khác coi sao được. Hát vậy gọi là hát hỗn! Đúng không quý vị?Nhà văn gật gù đồng ý:- Đúng vậy! chí lý lắm!Bà Hát-Ô tò mò:- Ông có thích hát không mà đồng ý dữ vậy?Nhà văn lắc đầu:- Tôi mà hát nỗi gì, chỉ hét là hay thôi nhưng … thấy ngứa tai thì nói cho vui vậy mà. Bá Hát Dù cười phá lên:- Tôi cứ tưởng ông ghen với những người được lên hát nên phê bình đó chớ.- Đâu dám, các ông bà ấy toàn là ca sỹ “nghiệp dư” thượng thặng cả, chỉ thiếu “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” chứ không họ trở thành danh ca từ đời nào, ai dám ghen tương, phê bình?
Xong chuyện hát lại tới chuyện ăn, chuyện nói.Chuyện ăn thì dễ thôi, ai cũng ngán ăn vì sợ mập, sợ cao mỡ, sợ tiểu đường, sợ ung thư. Tóm lại sợ đủ mọi chuyện trên đời, thế nhưng hễ chỗ nào có ăn chùa là thiên hạ lui tới đông đúc hơn, lăng xăng, lít xít, rồi vừa xếp hàng vừa phân trần: - Chùa mà, không ăn bỏ uổng!Hay ít nữa, những chỗ nhà hàng bán đồ ăn bao bụng cũng được chiếu cố tận tình.Tiền ai trả cũng bằng nhau, ai ăn nhiều lời, ăn ít lỗ ráng chịu!Nói chuyện tình yêu, người ta còn phân bì hơn thiệt:“Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ,Thà chịu khổ còn hơn bị lỗ.”Chuyện cao quý như tình yêu còn bị cân nhắc, đo đếm, phân bì đến thế thì chuyện trần tục, thế nhân thường tình là chuyện ăn thì ai mà can đảm chịu lỗ? Người nào thấy “long thể”, “ngọc thể” còn khỏe khỏe, chưa có triệu chứng ốm đau gì thì chặc lưỡi:- Chà, cứ lo xa thì ăn mất ngon, đời mất hứng, cứ ăn đi rồi tính sau.Người trót dại không được mình hạc xương mai, tấm thân cân hơi hơi nặng, máu hơi cao cao, đường cũng hơi cao cao thì ráng tỉnh bơ, gật gù:- Ăn trước rồi uống thuốc sau!Người cẩn thận hơn thì vừa gắp đồ ăn vừa tính toán:- Bỏ bớt miếng mỡ ra, ta bớt được vài trăm calories, thế là ta có quyền ăn thêm miếng chúng tôi heo quay giòn rụm mà vẫn “đai-ết”, vẫn chỉ ăn hơn số calories ấn định có chút xíu chứ chả giò không ăn, da heo quay không ăn, da gà cũng không ăn thì sống lâu cũng chả có gì hứng thú.Ông Bác sĩ có cái bụng rất tròn, vừa ăn vừa cười:- Trong tứ khoái, ăn đứng đầu, bắt nhịn thèm hoài, khổ quá. Cứ ăn đại đi, trời kêu ai, nấy dạ. Ăn trước đã, hạ hồi phân giải.
Chuyện nói còn rắc rối hơn nhiều.Ta nói ra sao? Nói với ai? Nói chuyện gì? - Dễ ợt, nói thì dĩ nhiên phải nói… bằng miệng. Nói với người khác chứ chẳng lẽ tôi vạch đầu gối tôi ra tôi nói? Tôi có điên đâu!- Biết là nói với người khác, nhưng ông nói về cái gì cơ chứ?Ông trợn mắt:- Bà này nói chuyện hay nhỉ? Đầu óc bà để đâu mà hỏi vớ vẫn thế? Nói về cái gì à? Thông kim, bác cổ như tôi, chuyện gì mà nói chẳng được? Tôi có thể nói về chuyện tiến bộ khoa học, chuyện tạo sinh vô tính, chuyện du lịch sao Hỏa, chuyện Mỹ đánh Iraq, chuyện Nga và Pháp phản đối Mỹ đánh Iraq vì các bố đã giấu giếm buôn bán võ khí với Iraq, đâm sau lưng Mỹ từ lâu. Hay chuyện mà ai cũng biết là chuyện chiến tranh Việt Nam. Chuyện các ông lãnh tụ của mình dở như hạch. Đánh đấm không có bài bản gì cả. Còn thằng Mỹ thì hèn nhát, đánh mà không dám và không muốn thắng thì làm sao thắng được?Tiểu muội nghe ông phê bình, tròn mắt ra khâm phục:- Gớm, ông nói hay quá.- Chứ không à? Đánh Việt Cộng, bảo vệ tự do cho miền nam, làm tiền đồn cho thế giới tự do chống Cộng Sản là ta có chính nghĩa, thế mà không biết biết đề cao chính nghĩa, không biết tranh thủ nhân tâm trong nước cũng như trên thế giới, không biết tấn công địch đúng lúc… Tóm lại, các ông lãnh tụ của ta dốt như … bò! Phải vào tay tôi thì…Tiểu muội hí hửng:- Thì chắc ta không thua phải không ông? Ông nhìn tiểu muội, nét ái ngại hiện ra rõ mồn một, chắc ông thương hại cho cái đầu óc nhỏ như con kiến của tiểu muội .- Thua làm sao được mà thua! Không những không thua mà mình còn Bắc tiến nữa kìa. Tôi đã có lần được báo chí Mỹ phỏng vấn về việc đánh Việt Cộng. Nó hỏi tôi về chiến thuật, chiến lược. Tôi vạch rõ ràng những khuyết điểm trong cuộc chiến của mình, những lý do thất bại và tôi cũng nói cho “nó” biết luôn nếu muốn thành công thì nên làm sao…Tiểu muội vái ông sát đất:- Gớm, đúng là vận nước. Thế ngày ấy ông đóng chức gì trong quân đội ta ạ?Giọng ông đầy ân hận, tiếc nuối:- Tôi mới có Đại úy.- Giá ngày ấy có ông trong hàng ngũ lãnh đạo của ta…- Thì ta đã chẳng làm thân mất nước, cô hiểu chưa? Thế, thằng phóng viên nghe tôi nói thế, nó hỏi tôi: “Nếu cuộc chiến vào tay ông thì ông tính bao lâu sẽ thanh toán xong?”Ông nhìn thẳng vào mắt tiểu muội :- Cô có biết bao lâu không?Tiểu muội chối liền:- Phận nữ nhi như tiểu muội, biết gì tới việc binh đao mà dám bàn loạn với các ông, xin ông tha cho, tiểu muội chẳng trả lời đâu.Ông nhấn mạnh:- Ba tháng! Ba tháng! Cô tiểu muội nghe chưa? Tôi bảo nó: “Mày cung cấp đủ vũ khí, quân trang, quân dụng, còn nhân sự thì người Việt tụi tao lo lấy, mày khỏi sợ mất người. Với chiến thuật, chiến lược của tao, tao thanh toán chiến trường và kéo ra miền bắc, thống nhất đất nước trước khi bọn Việt Cộng thành lập Mặt Trận Giải phóng miền Nam. ..Tiểu muội gãi đầu, ngập ngừng:- Có ba… tháng… thôi à? Sợ rằng…Ông trợn mắt:- Cô không tin à? - Dạ, không phải, nhưng mà… có …ba…- Đúng, chỉ ba tháng thôi. Cô ngồi xuống đây, tôi vẽ bản đồ chiến thuật, chiến lược cho mà xem. Bảo đảm chỉ ba tháng là tôi đem quân bắc tiến, đất nước đã thống nhất từ khuya…Tiểu muội hết hồn. Trời, tài mọn lái có mấy cái free way của Mỹ còn trật lên, trật xuống mà nghe chuyện chiến thuật , chiến lược của một vị tướng đại tài – chỉ chưa có dịp thi thố tài năng, làm nên lịch sử – như ông, thì chết là cái chắc, thôi thì đành xin kiếu từ cho lẹ.- Thôi, xin ông, tiểu muội tới giờ đón con đi học rồi, hôm khác sẽ xin rửa tai nghe ông thuyết.Ông ngạc nhiên:- Không có thì giờ nghe thật à?- Dạ thật, phải đi kẻo trẻ con nó chờ.Ông giơ hai tay lên trời, thất vọng:- Đến cô mà cũng không hiểu tôi, không chịu nghe tôi thì còn nói gì ai? Chả trách mình mất nước là phải!!!