Mèo Trắng Nuôi / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Viec.edu.vn

Mướp Hương Xào Nấm Mèo Trắng

Muốn tăng đề kháng và hệ miễn dịch thì đừng bỏ qua món mướp hương xào nấm mèo trắng

(VOH) – Mướp hương và nấm mèo trắng đều có thành phần dinh dưỡng tốt cho sức khỏe. Và sự kết hợp của 2 nguyên liệu này trong cùng 1 món ăn càng có lợi cho cơ thể hơn, đặc biệt là tăng sức đề kháng.

1. Tác dụng của mướp hương xào nấm mèo trắng

Mướp hương và nấm mèo trắng đều có giá trị dinh dưỡng cao, đặc biệt là có những thành phần vô cùng có lợi cho sức khỏe.

Về mướp hương, theo nghiên cứu, người ta nhận thấy thực phẩm này có những thành phần dinh dưỡng chủ yếu sau đây:

Mướp hương giàu chất dinh dưỡng (Nguồn: Internet)

Về nấm mèo trắng, ngoài giàu chất đạm thì nấm mèo trắng còn giàu vitamin B1, vitamin B6, vitamin B12, chất sắt, kẽm, canxi và các khoáng chất khác. Bác sĩ Bay cho biết, nấm mèo trắng còn có những thành phần giúp giảm ho khan, ho ra máu ở những người lao phổi, viêm phổi,…

Nấm mèo trắng (Nguồn: Internet)

Bên cạnh đó, khi chế biến mướp hương xào nấm mèo trắng người ta thường xào với dầu hào và rắc thêm tiêu xay. Đây là 2 gia vị giúp làm long đờm, chống viêm và tăng cường sức đề kháng cũng như hỗ trợ hoạt động của hệ miễn dịch rất tốt.

2. Bí quyết làm món mướp hương xào nấm mèo trắng giữ được chất dinh dưỡng

2 trái mướp hương;

8 – 10 tai nấm mèo trắng;

Hành lá, ngò rí;

Gia vị: dầu hào, tiêu, muối, đường, hạt nêm.

Bước 1: Sơ chế nguyên liệu

Mướp hương gọt vỏ, rửa sạch rồi cắt lát dày.

Ngâm nấm mèo trắng trong nước ấm khoảng 15 phút để loại bỏ bụi bẩn, các thành phần nấm mốc (nếu có). Khi nấm mèo mềm thì rửa sạch và cắt sợi, sau đó ướp với dầu hào.

Bước 2: Tiến hành xào

Cho dầu ăn vào chảo, xào nấm mèo đã ướp dầu hào trong khoảng 5 phút, sau đó cho mướp hương vào xào khoảng 5 phút nữa rồi nêm nếm gia vị lại cho vừa ăn. Cuối cùng cho hành lá cắt khúc vào.

Mướp hương xào nấm mèo trắng (Nguồn: Internet)

Cho mướp hương xào nấm mèo trắng ra dĩa, rắc thêm tiêu xay và trang trí thêm ngò rí để món ăn vừa ngon vừa bắt mắt hơn.

3. Một số lưu ý khi làm mướp hương xào nấm mèo trắng

Nên dùng dầu hào ướp vào nấm mèo trắng vì thành phần omega trong dầu hào sẽ giúp giữ nguyên vẹn các thành phần trong nấm mèo, đồng thời giúp tăng thêm hương vị và độ ngon cho món ăn.

Không nên xào dầu hào quá lâu trên bếp nóng vì sẽ làm mất hết thành phần dinh dưỡng.

Nên ngâm nấm mèo trắng trong nước ấm khoảng 15 phút để vừa làm sạch bụi bẩn vừa giúp tạo ra phản ứng có lợi cho cơ thể.

Nếu muốn bồi bổ và chống lại các bệnh như viêm phổi, lao phổi, ho nhiều và ho ra máu thì có thể xào mướp hương, nấm mèo trắng với gan heo. Hoặc nếu ăn chay thì có thể xào cùng với tàu hũ ky.

Món mướp hương xào nấm mèo trắng nên ăn nóng để hỗ trợ đường hô hấp tốt hơn, đồng thời tăng sức đề kháng và hệ miễn dịch cho cơ thể.

Xem nội dung bài viết nhanh hơn tại video này:

Bạn có thể nghe lại phần tư vấn trực tiếp của bác sĩ Nguyễn Thị Bay tại audio bên dưới:

NGUỒN THAM KHẢO

Bác sĩ Nguyễn Thị Bay – Chương trình Phòng mạch FM, phát sóng ngày 21/09/2019 – Đài Tiếng Nói Nhân dân TPHCM (Cập nhật ngày 17/01/2020)

Viện Dinh dưỡng (Bộ Y tế) – Sách Bảng thành phần thực phẩm Việt Nam – 2007 – Nhà xuất bản Y Học (cập nhật ngày 17/01/2020)

Ho Ra Đờm Trắng Trong, Trắng Đục Là Bệnh Gì?

Đờm là chất tiết của đường hô hấp, gồm chất nhầy, bạch cầu mủ, hồng cầu, vi khuẩn, bụi bẩn và tất cả các chất độc hại khác xâm nhập vào đường hô hấp. Điều này chứng tỏ đờm càng trong thì bệnh càng nhẹ, còn đờm càng đục thì bệnh càng nặng.

Nếu bị ho ra đờm trắng có màu trong suốt, bạn nên cẩn thận với một số nguy cơ sau:

– Dị ứng: Bao gồm dị ứng thời tiết, dị ứng thức ăn, dị ứng bụi bẩn, phấn hoa, lông động vật… Khi các tác nhân lạ này tấn công đường hô hấp, lớp nhầy niêm mạc sẽ bị kích thích, dẫn đến cơ thể có phản ứng ho và tăng tiết đờm để đẩy dị vật ra ngoài. Bệnh viêm mũi dị ứng cũng nằm trong nhóm này.

– Cảm lạnh: Xảy ra nhiều vào thời gian chuyển mùa, nhất là mùa thu – đông. Khi bị cảm lạnh, ngoài triệu chứng sốt, mệt mỏi, hắt hơi thì người bệnh còn có một biểu hiện đặc trưng khác là nghẹt mũi, chảy nước mũi và ho đờm trắng trong.

– Viêm xoang cấp: Bắt đầu bằng triệu chứng sổ mũi, ngạt mũi, khó thở kéo dài cả tuần, sau đó bắt đầu xuất hiện nhiều đờm trắng trắng trong.

Ho ra đờm trắng đục là bệnh gì?

Khác với đờm trắng trong, ho ra đờm trắng đục thường là dấu hiệu của nhiều bệnh nguy hiểm hơn, đa phần là bệnh về đường hô hấp.

– Viêm họng cấp: Ban đầu người bệnh ho khan, đau họng, ngứa họng, sốt, sau đó mới xuất hiện đờm trắng đục.

– Viêm phế quản cấp: Người bệnh ban đầu bị sốt, hắt hơi, chảy nước mũi, sau đó bắt đầu ho ra đờm màu trắng đục nhưng không nhiều. Càng để nặng, tần suất ho và khạc đờm càng tăng lên.

– Bệnh tim: Những người mắc bệnh tim thường ho khò khè kéo dài, khó thở, ho ra đờm trắng đục. Trong cơn ho có thể thấy người bệnh tím đầu chi, sắc mặt nhợt nhạt và dễ đuối sức khi vận động.

Phải làm gì khi bị ho ra đờm trắng?

– Vệ sinh sạch sẽ mũi họng bằng nước muối sinh lý, giữ ấm cơ thể và cổ họng khi ra đường để tránh làm bệnh nặng hơn.

– Nếu như ho đờm ngày một nặng, đờm chuyển dần từ trắng trong sang trắng đục, rồi sang màu xanh hoặc dính máu thì không nên tiếp tục điều trị tại nhà mà cần đi khám bác sĩ ngay lập tức. Đây có thể là dấu hiệu của nhiều bệnh lý nguy hiểm hơn như bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính, viêm phế quản, hen phế quản, áp xe phổi, ung thư phổi…

Ngày nay, môi trường ô nhiễm tạo điều kiện cho rất nhiều bệnh hô hấp phát triển. Đôi khi người bệnh chỉ ho ra đờm trắng trong, nhưng sau đó nó lại tiến triển nhanh khiến bệnh nặng hơn rất nhiều. Khi thấy cơ thể có những dấu hiệu khác thường vượt quá khả năng chịu đựng của bạn, hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Nguồn: chúng tôi

Truyện Mèo Trắng Cùng Số Ghi Chép

Edit: Dung Haru

Cà Rem vừa hơi sợ chủ nhân nhỏ Bạch Tú, vừa thích con mèo nhỏ Khúc Kỳ, bây giờ hai người kết hợp lại thành một người, nó hết sức hoang mang. Hai cái đuôi phe phẩy một hồi, nó nhảy lên lưng ghế sô pha, đến gần rồi ngửi ngửi lỗ tai.

Mùi đúng rồi, nhưng mà hơi bự một xíu…

Cà Rem thử thăm dò liếm một cái.

“Á!” Bạch Tú phản ứng mạnh mẽ sợ hãi kêu một tiếng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cả người thoáng cái chui vào lồng ngực Khương Hiền, ôm cả anh phẫn nộ trừng Cà Rem. Cà Rem cũng bị dọa, nhảy sang chỗ khác trên sô pha, một người một mèo cách xa lắc xa lơ nhìn nhau, Bạch Tú tức giận phồng mang trợn má, một lúc sau mới mắng: “Hồ ly tinh!!”

Cà Rem chớp mắt mấy cái, dè dặt còn muốn chạy lại. Bạch Tú lại ngay tức khắc chôn mặt trong ngực Khương Hiền, hai tay ôm lấy đôi tai, thở phì phì nói: “Đi ra đi ra, đem nó đi ra đi!”

Ánh mắt Khương Hiền dừng trên cái đuôi ngoe nguẩy của cậu, kiềm nén không đua tay bắt lấy, canh tay anh đỡ dưới đầu gối cậu, ôm cậu vào trong phòng. Anh thấp giọng hỏi: “Em vẫn ghét Cà Rem hả?”

“Ghét muốn chết!”

“Thật sự?”

Một hồi sau, Bạch Tú mới mạnh miệng nói: “… Nếu như nó không liếm em, vậy… vậy có thể thương lượng một chút!”

Khương Hiền rầu rĩ cười rộ lên, thả Bạch Tú trên giường, nâng cằm cậu hôn một cái.

Vỗ về Bạch Tú rồi dặn dò Cà Rem, hiệp ước hòa bình được thỏa thuận.

Một người một mèo và một nửa người nửa mèo sống chung một nhà, cuộc sống so với trước đây có chút thay đổi, nhưng có Khương Hiền ở giữa giải hòa, liền yên ổn mà chung sống.

Bạch Tú tém lại tính ngạo kiều và hay ghen, Cà Rem học không được liếm cậu, cũng thử vượt qua nỗi sợ hãi vởi chủ nhân nhỏ. Bạch Tú phần lớn thời gian quấn lấy bên cạnh Khương Hiền, nhưng dù sao cũng có lúc có một mình, Cà Rem sẽ chui từ trong phòng ra nhảy lên sô pha, cẩn thận nằm úp sấp lại, cùng cậu xem TV.

Cà Rem càng dựa sát lại, Bạch Tú liền dè dặt ngoẹo đuôi sang bên khác. Cuối cùng mèo bự dùng cặp mắt to lóng lánh nước nhìn chằm chằm cậu, đem móng vuốt đặt lên chân cậu, Bạch Tú cũng chỉ hừ một tiếng, tóm lấy cái đuôi bự của nó cảnh cáo: “Hồ ly tinh không cho phép liếm tao nữa!”

Cà Rem thuận theo meo một tiếng, giống như một cục bông bự cuộn lại trên đùi cậu. Khương Hiền lặng lẽ khép cửa lại, an tâm rất nhiều.

Làm cho cuộc sống Bạch Tú trôi qua yên bình được hai ngày, Khương Hiền bắt đầu giải quyết vấn đề khác — ví dụ như lỗ tai với cái đuôi kia.

Tuy nhìn rất đáng yêu, mấy lúc đùa giỡn cũng rất đáng yêu, nhưng lúc nào cũng thế này thì không được.

Khương Hiền bản thân là một trạch nam, có phần hiểu được điều này. Một thời gian dài không ra khỏi cửa, nhưng không thể cả đời ở nhà mãi được — dù sao cũng có lúc phải đi.

Nhưng mà thời gian thành tinh của tiểu ngốc nghếch Bạch Tú này quá ngắn, sẽ không khống chế được hình dạng của mình, lại chưa từng gặp tình huống này, hỏi không biết gì. Khương Hiền không còn cách nào di di cái trán cậu, nói: “Vậy anh gọi cho ba ba em?”

Bạch Tú phản ứng dữ dội, nhảy dựng lên hô: “Không được!”

Khương Hiền: “Vì sao?”

Ấp úng cả buổi trời, thấy cái vấn đề này cứ lung tung mãi chưa giải quyết được, cậu bực mình nói: “Ba ba nói em không thể để anh phát hiện là mèo được!” Cậu nói thêm, “Ba ba rất dữ, nếu như ba ba biết được, em sẽ bị ăn chửi!”

“Chẳng qua là ăn chửi thôi mà?”

Bạch Tú trừng mắt nhìn anh: “Bị chửi không đáng sợ sao?!””

Khương Hiền sờ sờ lỗ tai của cậu, ôn nhu vồ về, hùa theo nói “Đáng sợ đáng sợ”. Bạch Tú lẩm bẩm ngồi xuống, ghé vào trong lòng anh cọ cọ, còn rất ngây thơ mà than thở: “Ai cũng không cho mắng em.”

Thời gian không còn sớm nữa, Khương Hiền nhẹ nhàng hôn cậu, nói phải đi siêu thị mua đồ. Bạch Tú vội nói muốn có cá hộp mới ra, anh cười cười đáp ứng, ra cửa, lấy điện thoại ra gọi cho ba ba Bạch Tú.

Mèo Trắng Cùng Sổ Ghi Chép

Thuộc truyện: Mèo trắng cùng sổ ghi chép

Mèo hoa nhỏ dốc sức cuốn lấy anh không cho đi, móng vuốt câu lên ống quần anh, gắt gao bám lấy, cái đuôi cũng quấn chặt, hoàn toàn không để ý anh kinh hoàng thế nào, ỉu xìu nhắm hai mắt lại.

Khương Hiên đầu tiên vẫn chưa thể tin nổi mà ngồi xổm xuống, nhìn cái bụng nhỏ đang phập phồng của nó, xác định nó đang ngủ. Sau đó anh buông túi xách, thử chạm vào lỗ tai nó, lỗ tai nhọn nhọn mẫn cảm run rẩy, cổ họng theo bản năng phát ra một tiếng meo tinh tế.

Anh nâng mèo hoa nhỏ lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhúc nhích hai cái, ở trong tay anh tìm được tư thế thích hợp, rốt cuộc cũng thoải mái một chút.

Một ngày mưa dông bốn năm trước, anh nhặt một con mèo nhỏ nằm ven đường về nhà. Con mèo nhỏ ướt sũng đã dầm mưa rất lâu, sốt cao, ở bụng còn có một lỗ chảy máu, phần lông quanh miệng vết thương bị cháy đen.

Anh đem con mèo nhỏ đang hôn mê đi bệnh viện thú y, vốn tưởng nó không sống nổi, không ngờ ý chí sống của tiểu tử kia phi thường ngoan cường.

Miệng vết thương của nó được khâu lại, ngày thứ ba mới tỉnh lại. Đó là một tiểu tử tính tình rất xấu, lúc Khương Hiền nhìn nó, nó đang ghé vào trong lồng sắt không thể động đậy, còn muốn nhe răng trừng mắt hung dữ với anh.

Khương Hiền vẻ mặt dịu dàng, ngón tay gãi gãi cằm nó: “Cưng tiêu của anh bao nhiêu tiền, sao lại không lễ phép với anh chút nào vậy?”

Còn mèo nhỏ ngoe nguẩy đầu, nhưng không trốn khỏi ngón tay anh, bực mình cắn cho một ngụm. Nó không có chút sức lực nào, da cũng không bị in dấu răng, Khương Hiền không nhịn được cười lên.

Một tuần sau anh đem con mèo nhỏ về nhà, đặt nó vào ổ mèo ấm áp tự tay anh chọn. Con mèo nhỏ không chút cảm động, trên người còn thương tích vẫn nghĩ đến việc chạy trốn, lúc mệt thì lui vào ổ không động đậy, khỏe lên một chút liền bắt đầu phá phách xung quanh. Có một lần Khương Hiền chứng kiến nó nhảy lên bệ cửa sổ, có ý muốn mở chốt cửa sổ, vội vàng bắt nó ôm xuống. Con mèo nhỏ gắng sức vô ích, lập tức xù lông, giương vuốt để lại trên cánh tay anh ba đường.

Khương Hiền rất kiên nhẫn, bắt nó thả lại vào ổ, lại cho nó chút đồ ăn ngon. Con mèo nhỏ lui tít vào bên trong, dùng tiếng kêu rất có khí thế mà cảnh cáo anh không được tới gần.

Dưỡng một thời gian anh mang con mèo nhỏ đi cắt chỉ, nắm cái tai và cái đuôi lốm đốm vàng của nó, gọi nó là Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ sinh mệnh ngoan cường, sau khi vết thương lành, sức phá hoại ngày càng mạnh, thường xuyên tiêu diệt một cái ly một cái chén, còn đem từng cánh cửa của từng phòng cào một đường y đúc nhau. Mỗi lần Khương Hiền vào phòng, nó sẽ cảnh giác lui đến một xỏ xỉnh nào đó trong phòng, giống như muốn tùy cơ bỏ chạy, thân thể nho nhỏ cuộn thành một hình dáng đẹp đẽ.

Khương Hiền ngồi xổm xuống, việc đầu tiên làm là lôi ra đồ ăn nó thích.

Nó buông lỏng một chút, tới gần từng bước một, sau đó lại gần hơn chút nữa, đột nhiên nhảy vài bước ngậm lấy đồ ăn rồi nhảy trở về, trốn sau lưng ghế dựa thưởng thức. Sau đó Khương Hiền tìm được nó, nó mới có thể an tĩnh một lát, sau đó lại khôi phục bộ dáng cao ngạo chạy về phòng.

Khương Hiền mất hai ba tháng mới làm nó buông lỏng cảnh giác, cuối cùng cũng đồng ý để anh gần gũi một chút.

Lúc Khương Hiền luộc thịt cho nó, nó sẽ ghé vào vai Khương Hiền, tựa như thúc giục mà thu lại móng vuốt dùng đệm thịt vỗ vỗ mặt anh. Lúc Khương Hiền mua đồ chơi mới cho nó, nó sẽ rất ghét bỏ mà đẩy sang một bên, chờ người mang đồ chơi đến chơi với nó, mới miễn cưỡng chơi được một lúc.

Nó còn học được cách mở cửa phòng Khương Hiền, lúc anh đang vẽ, nó liền mai phục chui vào, bá đạo nhảy lên máy tính giẫm đạp một trận.

Trước kia anh ghét nhất bị người quấy rầy khi đang vẽ, nhưng con mèo nhỏ làm vậy, anh không tức giận được, chỉ là ôm lấy nó đặt qua một bên bàn. Khúc Kỳ không thích điều này, cái đuôi ngoe nguẩy phủi mặt anh, mãnh liệt nhảy tới muốn anh đỡ lấy.

Các bạn đang đọc truyện đoản văn đam mỹ dmh tại chúng tôi

Khương Hiền dở khóc dở cười vuốt bụng nó, Khúc Kỷ trở mình meo một tiếng ghé vào lồng ngực anh cọ cọ.

Thời gian đó Khương Hiền và bố mẹ cãi nhau rất căng, lại vừa tốt nghiệp không bao lâu, có một con mèo nhỏ bên cạnh trong lòng rất nhẹ nhõm, chỉ còn có sức mạnh và động lực. Lúc thân thiết hơn một chút, Khúc Kỳ bắt đầy bám lấy hắn, cũng ngoan hơn rất nhiều, lúc anh đang vẽ sẽ an tĩnh nằm trên đùi anh, lúc anh đi ngủ sẽ biết điều nhảy đi, chui vào trong ổ.

Nửa năm trôi qua, Khúc Kỳ vẫn không hề lớn lên, vẫn cứ là dáng dấp lúc trước, chỉ là hơi béo một chút, màu sắc bộ lông cũng sáng hơn. Nó biếng nhác nằm trên giường trở mình, Khương Hiền với tay đến, từ cái bụng mò lên cằm, mèo nhỏ được sờ trong cổ họng meo một tiếng khoan khoái.

Con mèo nhỏ cúi đầu, liếm liếm ngón tay anh, tựa như đáp ứng.

Chính là lại qua nửa năm, nó đột nhiên biến mất, cánh cửa ban công bị mở ra, nắm tay cửa có vết móng mèo. Khi Khương Hiền phát hiện suýt nữa lật tung cả nhà lên, lại đi tìm ở khu xung quanh hai tuần, không hề gặp được bóng dáng của nó.

Từ đó về sau, những lúc Khương Hiền đi trên phố, sẽ rất lưu ý nhưng con vật nhỏ màu trắng. Anh thu nuôi Cà Rem cũng vì lí do này.

Cà Rem là một con mèo trắng, lúc được anh tìm thấy, cái bụng bị đứa nhỏ ranh mãnh nào quấn cho một sợi dây thép, hấp hối ngã vào ven đường. Bộ dạng kia quá mức giống Khúc Kỳ, Khương Hiền cứu sống nó, sau đó nuôi ở cái ổ từng nuôi Khúc Kỳ.

Cà Rem so với Khúc Kỳ ngoan ngoãn hơn nhiều, tính tình rất mềm mại, nuôi nửa năm béo lên một vòng. Khương Hiền nhìn thấy nó, thường sẽ hoài niệm con mèo được cưng chiều kia, một con mèo dường như không lớn lên.

Anh không ngờ bọn họ lại gặp lại nhau trong tình cảnh này.