Tôi Muốn Xem Mèo Tom Và Jerry / Top 8 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 4/2023 # Top View | Viec.edu.vn

Xem Phim Hoạt Hình Tom Và Jerry Tập 102

Xem phim hoạt hình Tom và Jerry tập 102 – Tom và Jerry cùng thất tình

    Phim hoạt hình Tom và Jery tập 102: Tom và Jerry cùng thất tình

Tom buồn rầu ngồi than thở

  Chú mèo Tom với tâm trạng buồn rầu, chán nản ngồi giữa đường ray tàu hỏa than thở, còn chuột Jerry đứng từ xa như đồng cảm với chú mèo. Chuột Jerry nhớ lại lúc chú chuột cùng Tom đang đi uống nước thì Tom gặp một cô nàng mèo trắng và ngay lập tức chú mèo đã siêu lòng.

Tom phải lòng nàng mèo xinh đẹp

Tải về chất lượng cao (26 Mb – MP4)

Hoạt hình Tom và Jerry tập 102

  Tom đã có những giây phút hạnh phúc bên cô nàng mèo nhưng lại bị chú mèo đen cướp mất nàng mèo. Tom không chịu thua cuộc, chú mèo cố chứng tỏ bản thân và mua các món quà đắt tiền để tặng nàng mèo nhưng đều thua mèo đen.

Chú mèo đen tán nàng mèo của Tom

  Tom chấp nhận thế chấp hết tài sản của mình để mua một chiếc xe thật xịn nhưng vẫn không có kết quả. Tom vô cùng thất vọng, chán nản, chú mèo tìm đến rượu và uống say xỉn. May mà có chuột Jerry bên cạnh. Thật bất ngờ khi chính chuột Jerry cũng đang thích một cô chuột xinh đẹp nhưng trông thấy cô nàng chuột đi chơi cùng chú chuột khác thì Jerry buỗn bà giống như Tom vậy.

Tom và chuột Jerry cùng thất tình

 Tom và Jerry thật đáng thương phải không nào? Nhưng những lúc như vậy chúng lại thân thiết và thêm hiểu nhau hơn để gắn bó. Cùng đón xem những tập tiếp theo về chú mèo và chú chuột đáng yêu này cũng như các tập phim hoạt hình larva hài hước về hai ấu trùng tinh nghịch.

Khám Phá Bộ Đôi “Không Đội Trời Chung” Tom Và Jerry

Bộ đôi này ra mắt khán giả lần đầu tiên vào năm 1940 trong phim ngắn Puss Gets the Boot và từ đó đến nay đã trở thành một trong những thương hiệu hoạt hình kinh điển. Sắp tới đây, người hâm mộ của mèo Tom và chuột Jerry sẽ có cơ hội tái ngộ hai idol ồn ào này trong bộ phim live-action kết hợp hoạt hình Tom & Jerry: Quậy Tung New York do đạo diễn Tim Story thực hiện.

Tên nhân vật ban đầu không phải là Tom và Jerry

Thật khó có thể tưởng tượng những cái tên nào khác dành cho chú chuột nhắt và chú mèo mà chúng ta đã quá quen thuộc trên màn ảnh. Tuy nhiên ít ai biết rằng trước khi được biết tới với cái tên Tom, nhân vật mèo được đặt tên là “Jasper” trong bộ phim trình làng Puss Gets the Boot. Chú chuột mập mạp xuất hiện trên phim không có tên, nhưng trong phần tiền kỳ được gọi là Jinx.

Một cuộc thi được tổ chức ở studio để đặt lại tên cho hai nhân vật. Người chiến thắng giải thưởng trị giá 50 USD là John Carr, một nhà làm phim hoạt hình với ý tưởng là Tom và Jerry lấy cảm hứng từ thức uống truyền thống dịp Giáng Sinh. Tom and Jerry là loại cocktail nóng thường gồm brandy, rum và trứng đánh bông. Puss Gets the Boot giành được chiến thắng tại hạng mục phim hoạt hình ngắn tại Oscar năm 1941, là tiền đề cho sự phát triển của loạt Tom và Jerry sau này.

Trong những tập phim đầu, Tom có nhiều đặc điểm giống mèo thật nhưng càng về sau, nhân vật này càng trở nên giống người ở suy nghĩ, tính cách và hành động. Tập đầu chú còn đi bằng bốn chân như mèo, nhưng những tập sau chú đã đi bằng hai chân và mang vác đồ vật như người.

Một chuột một mèo oanh tạc Oscar

Sau thành công vang dội của Puss Gets the Boot, những nhà hoạt họa cha đẻ của cặp mèo – chuột là William Hanna và Joseph Barbera quyết định sản xuất 100 tập phim hoạt hình ngắn cho hãng Metro-Goldwyn-Mayer (MGM). Khỏi phải nói Viện Hàn Lâm cũng yêu mến câu chuyện y như các khán giả nhí. Nhiều tập trong số này bao gồm Yankee Doodle Mouse (1943), The Cat Concerto (1946), hay Johann Mouse (1952) thắng Oscar ở hạng mục Phim hoạt hình ngắn. Với 7 giải Oscar, Tom và Jerry đã ghi tên mình vào lịch sử là những nhân vật hoạt hình được vinh danh nhiều hơn bất kỳ thương hiệu nào khác.

Trong hầu hết các tập phim, chú chuột Jerry sẽ trêu chọc mèo Tom và mọi nỗ lực đuổi bắt của Tom đều hỏng bét. Một số là những phi vụ hợp tác giữa Tom và Jerry, nhưng cuối cùng thì vẫn quay lại màn đối đầu rượt đuổi không hồi kết. Hai nhân vật hầu như không bao giờ nói, nhưng những cử chỉ và hành động tức cười khiến khán giả không thể nào rời mắt.

Tuổi, giới tính và tính cách

Tom là một chú mèo nhà lông ngắn, màu xám tro, thích cá, sữa và đuổi bắt Jerry. Dù nhiều lần đặt bẫy để tóm được Jerry, nhưng phần lớn thời gian Tom mới là người bị “phản dame” và lãnh trọn hậu quả. Sở hữu siêu năng lực co giãn cơ thể, siêu dẻo dai và khả năng hồi phục thần tốc, nên những tai nạn xảy đến với Tom chẳng hề hấn gì. Từ ngã trên nhà cao tầng, bị đốt trụi lông, rơi từ trên cây xuống hay bị vật nặng đập vào đầu, Tom đã có thể cay cú rượt đuổi Jerry ngay lập tức. Nhân vật này có một phiên bản gọi là “Tom bé” nhỏ xíu và dễ thương hơn là chàng mèo trưởng thành cục tính. Trong phần lớn tập phim, Tom bé được 6 tuổi nhưng ở tập The Ant Attack, chiếc bánh sinh nhật của Tom có 7 cây nến chứng tỏ cậu đã lớn thêm một tuổi.

Trong khi đó, Jerry là chú chuột nâu lém lỉnh luôn vướng vào những rắc rối với mèo Tom. Kẻ tám lạng người nửa cân, Jerry cũng có siêu năng lực đó là chuyên nhấc các vật to lớn, nặng hơn nhiều trọng lượng cơ thể để chống lại Tom. Cu cậu có niềm đam mê bất tận với phô mai, từng nhiều lần bị Tom lừa vào bẫy vì sự háu ăn của mình. Nếu như Tom kiên trì thì Jerry sáng tạo, Tom cẩn thận thì Jerry can đảm. Thỉnh thoảng Tom có định ăn thịt Jerry, nhưng chủ yếu cuộc chiến diễn ra giữa hai nhân vật mang tính trả thù vặt và mỗi con đều thích thú khi được chơi khăm kẻ kia.

Nh ững người anh em nổi tiếng

“Đại gia đình” Hanna – Barbera

Sau thành công của Tom và Jerry, hai nhà sáng lập William Hanna và Joseph Barbera không dừng lại ở đó. Họ lập ra studio của riêng mình lấy tên là Hanna-Barbera. Từ đó đưa đến các nhân vật hoạt hình cũng rất đình đám phải kể đến như The Flintstones, Scooby-Doo, Yogi Bear, Top Cat hay The Smurfs. Ngoài Tom và Jerry trở lại màn ảnh với phiên bản live-action thì nhiều nhân vật từ Hanna-Barbera cũng đã và đang tái ngộ công chúng sau nhiều thập kỷ làm nên tuổi thơ cho các khán giả nhí, phải kể đến các nhóc Xì Trum và chú chó săn ma Scooby-Doo.

Chủ nhân giấu mặt

Tom sống trong căn nhà với bà giúp việc Mammy Two Shoes, một phụ nữ chỉ xuất hiện với đôi chân đẫy đà và giọng nói sang sảng do tầm nhìn của mèo Tom lúc nào cũng là là mặt đất. Mammy Two Shoes dường như luôn bận bịu với việc gì đó từ quét nhà, dọn dẹp, nấu ăn trong khi không bao giờ lộ mặt trước màn ảnh. Tuy nhiên trong tập Saturday Evening Puss năm 1950, Mammy đã lộ diện dù chỉ trong thoáng chốc.

Sang đến năm mới 2021, Tom và Jerry lần đầu công phá màn ảnh rộng với phiên bản hoạt hình kết hợp live-action. Với bối cảnh thành phố New York phồn hoa, mèo Tom được giao nhiệm vụ đuổi chuột Jerry đi khỏi khách sạn sang trọng bậc nhất thế giới, nơi chuẩn bị diễn ra một đám cưới thế kỷ. Và thế là cuộc chiến mèo – chuột lại nổ ra, kéo theo loạt rắc rối cho khách sạn, và biết bao tình huống dở khóc dở cười.

– tựa Tiếng Việt: TOM AND JERRY TOM AND JERRY: QUẬY TUNG NEW YORK – Dự kiến khởi chiếu: 19.02.2021

Tập Cuối Của Loạt Phim Hoạt Hình Tom&Amp;Jerry Có Kết Thúc Buồn Bã Và Chết Chóc?

Lật lại 50 năm trước, trong bộ phim hoạt hình Blue Cat Blues (chú mèo màu xanh buồn bã) (1956), Tom và Jerry trở nên tuyệt vọng và tự sát.

Trong 75 năm qua, mèo Tom trong bộ phim Tom và Jerry đã sống sót qua rất nhiều vụ tai nạn như nổ mặt, chó cắn và bẫy chuột nên hiện chú mèo đã quen thuộc với sự đau đớn. Đó là lý do tại sao một tập phim hoạt hình năm 1956 quyết định đưa mọi việc lên một đẳng cấp khác bằng cách không giết chết thể xác mà tập trung vào tinh thần của mèo Tom.

Mèo Tom sẽ chết trong buồn bã ở tập cuối Tom&Jerry?

Tập phim bắt đầu bằng cảnh Tom ngồi giữa đường ray tàu với một ý định rõ ràng là để đoàn tàu cán qua người. Jerry đã tường thuật lại sự việc rằng “trong một vài phút mọt chuyện sẽ kết thúc” và “Việc sẽ tốt hơn theo hướng này”.

Mở đầu tập phim, mèo Tom buồn bã ngồi trên đường ray chờ tàu đến.

Khi chúng ta nhìn lại lý do khiến Tom thất vọng, đó là một người phụ nữ. Ngay lập tức Tom phải lòng cô và họ có một vài khoảnh khắc âu yếm bên nhau (chúng tôi chỉ có thể nói vậy vì biểu lộ của cô không bao giờ thay đổi). Sau tất cả, cô mèo bỏ rơi Tom khi phát hiện ra một chú mèo khác giàu có hơn. Tom cố gắng để giành lại cô mèo bằng cách sử dụng tiền tiết kiệm của mình để mua nữ trang cho cô mèo.

Mèo Tom tiếp tục phải lòng cô mèo trắng.

Và cậu lao đầu vào công việc vất vả trong 20 năm để mua 1 chiếc xe mới. Nhưng không việc gì thành công, Tuyệt vọng cậu mèo chuyển sang ‘uống sữa giải sầu’.

Mèo Tom tìm đủ cách kiếm tiền để chiều lòng cô mèo. Cậu đập lợn tiết kiệm và thậm chí ký vào hợp đồng nô lệ.

Cuối cùng chúng ta quay trở lại với cảnh đường ray tàu, khi đó Jerry ngồi cùng Tom chờ chết và nói về việc cậu may mắn như thế nào khi có một người bạn gái yêu mình. Tuy nhiên những lời nói của Jerry cũng nhanh chóng tiêu tan khi cậu nhận ra bạn gái của mình ngoại tình và cưới một cậu chuột khác. Do vậy, Jerry cũng ngồi chờ chết trên đường ray tàu cùng Tom.

Cuối cùng, mèo Tom và chuột Jerry lại về bên nhau nhưng với vị trí hai chàng thất tình.

Và, đây có phải là nơi họ ôm nhau và nhận ra rằng họ không thật sự cô đơn miễn là họ có nhau? Hoặc ít nhất, họ nhớ ra mình là mèo và chuột rồi họ bắt đầu một cuộc rượt đuổi kì quái kết hợp với sự ghét lẫn nhau? Không phải vậy. Họ chỉ ngồi đó, chúng ta nghe thấy tiếng còi cho biết đoàn tàu đang đến gần và mọi chuyện kết thúc.

Liệu đây có phải là tập cuối của loạt phim hoạt hình này?

Xem Con Mèo Nhỏ Của Tôi

Tôi ngày ấy còn có một con mèo. Con mèo quý. Gọi là quý không phải vì con mèo của tôi màu đen tuyền được mọi người khen nức nở, mà vì tôi yêu mến nó và nó là của quý của riêng tôi.Ngày thường, nó trầm ngâm nằm trên khoảng chiếu mẹ tôi trải giữa sàn nhà, tư lự và im ắng. Có lúc mèo sưởi nắng, và đôi khi, nó vươn dài hai đôi chân cong cong nằm sõng xoài giữa sân và thích thú trườn hết lớp bụi này đến lớp bụi khác lên mình. Những ngày mùa thu, khi cái nôn nao dịu dịu về cùng với gió lạnh se se và hương bưởi man mác, chỗ nằm quen thuộc của mèo lại là lớp chăn mỏng trên chiếc trường kỉ, chiếc dép bông ấm áp hay đơn giản hơn, theo tôi, là trên hai đùi tôi. Bộ lông trắng đen mềm mại phe phẩy dưới hai cánh tay tôi. Tôi cũng thích thú ôm mèo vào lòng.Đó là một con mèo kì lạ : một vệt đen nho nhỏ xinh xinh nằm nơi mũi và lớp thịt trước hàm, tôi không biết phải gọi làm sao, đành theo mẹ tôi gọi là Đém, lâu dần thành tên riêng. Đém được cả nhà tôi yêu quý, và nó đủng đỉnh đi dọc sàn nhà, qua cái sân ra ngõ rồi lại trở vào. Tôi thường nhân những lúc ấy, thơ thẩn nép sau cánh cửa bế lấy nó. Tôi cẩn trọng và nhẹ nhàng như đối với một con người bé bỏng mà dễ thương. Tôi lại đặt Đém xuống sàn nhà, để cho nó tiếp tục cuộc dạo chơi thật kì thú như thường lệ. Đém ngồi xuống, khép gọn gàng hai chân sau rồi lim dim mắt. Chỗ ngồi của nó cũng thật khác biệt : khó có thể trông thấy nó ngồi trên sàn nhà, trần trụi, trừ khi có ai đó đứng gần, nó phải dè chừng và trừ khi nó quyến luyến ngồi cùng tôi. Còn bình thường, dễ nhận thấy nhất là một chỗ ngồi cao ráo trên manh chiếu cói, chiếu trúc, trên mặt bàn, mặt ghế, hoặc có lúc, tôi buồn cười trông thấy, nó nằm trọn trên một chiếc dép nhựa.Một hôm, trời tưng hửng nắng nhàn nhạt, giàn thiên lý trước nhà tôi tơi tả sau một trận mưa dữ, lại bắt đầu mơn mởn tươi xanh. Gốc đu đủ cũng đu đưa trước gió, lắc lư những chùm quả ương ương vàng vàng mời gọi lũ trẻ chăn trâu. Bà tôi bắt đầu buổi sớm mai bằng công việc quét tước mảnh sân nhỏ trước nhà, cái công việc mà bà vẫn quen tay. Bà thỉnh thoảng mới xuống nhà tôi chơi, hoặc có việc gì. Bà cứ nhấp nhổm không yên, hết dọn dẹp lại đi chơi hàng xóm, không ở nhà cả ngày như chúng tôi. Tôi cũng mải học bài, lại vẩn vơ với mảnh vườn, không để ý xem Đém nó đi đâu. Kể ra, nhà tôi còn có con Đực nữa, hình thù cũng giống mẹ nó, nên tôi quên khuấy khoả. Xém chiều, mây mưa bắt đầu kéo đến, lại xối xả như tối hôm trước. Tôi vừa bực, vừa hấp tấp thu dọn đám đồ treo lủng lẳng trước nhà, lại chạy vất vểu đi đóng từng chiếc cửa. Bà thấy tôi đi vội vàng, dặn dò :- Mày có đi đâu thì từ từ thôi cháu ạ ! Mà mèo với chó đâu cả rồi, từ sáng bảnh mắt có thấy con nào đâu ?Bà tôi hay để ý như thế đấy. Mà khi ấy tôi mới vỡ ra, vừa lo lắng, lại vừa băn khoăn, tôi lục lọi trong trí nhớ xem từ sáng đến giờ có thấy Đém đi đâu hay không. Trong vườn, chắc chắn là không, vì cả sáng tôi tỉ mẩn ngắt hoa trong ấy, cánh cửa lại thông với bếp, nên có gì là tôi biết. Ngoài sân ra ngõ chắc cũng không, bà tôi quét dọn ngoài ấy, lại nói chuyện với bà Tâm hàng xóm, cũng để ý. Vậy chỉ còn trong mấy gian nhà này thôi. Nhưng thường thường Đém với tôi vẫn chơi đùa giữa phòng khách, hoặc trong này, phòng tôi, và tôi tìm ra nó ngay, không khi nào nó lại trốn tránh tôi cả. Nhưng để cho chắc ăn, tôi vẫn ngó nghiêng đi tìm khắp các ngõ ngách, lạo tìm cả trong vườn và sân ngoài nữa. Khi ấy, may sao, trời lại tạnh mưa. Nắng chan hoà kéo nhau lên núi, và lấp ló nắng trên những ruộng lúa sau nhà. Mưa nhanh đến, nhưng cũng nhanh đi. Nắng mau về. Nhưng tôi chỉ tiện mắt đưa nhìn vậy thôi, còn tâm trí để hết vào việc đi tìm con mèo yêu quý. Chợt ở đâu một tiếng “meo meo” rơi ngang, vọng ấn tượng vào tai tôi. Tôi tìm theo thính giác, thấy một bóng đen lổ đổ trắng vụt xuống chiếc cối đá sau vườn. Tôi toan chạy lại ôm, thì con vật lừ đừ đưa mắt nhìn tôi, cảnh giác. Ồ, không phải rồi. Tôi suýt hụt ! Đôi mắt to tròn ấy, Đém không bao giờ nhìn tôi như thế, lại nhất là chiếc mũi hồng hồng, Đém của tôi đã có tên riêng cơ mà ! Tôi định thần lại, mắng con mèo Đực :- Trời ! Tao tưởng mẹ mày, thật làm cho tao tưng hửng quá ! Thôi, có thấy mẹ mày đâu, thì dẫn tao đi, chứ đứng đó làm gì ?Con vật tội nghiệp có lẽ biết bị mắng, cụp tai lủi thủi đi và hiền lành ngồi dưới gốc mít. Tôi đã lỡ nói thế, nên dù không tin, cũng lẹ làng bước qua đám lá vườn nhìn lên thân mít, mong có một điều thần kì xảy ra. Nhưng không có gì cả.Tôi buồn bã vì đã tìm khắp mọi xó xỉnh, vẫn không thấy con mèo yêu quý đâu. Vừa nghĩ, lại vừa lo. Tôi mải chơi với nó lâu nay, không nghĩ đến một ngày sẽ mất nó. Tôi xốn xang… và bồn chồn vô hạn, tôi ngồi bó gối trên ghế, gục đầu xuống. Mũi tôi cay cay, và im lặng… Sao Đém lại đi như thế, trong một ngày mưa ?… Ồ, a ! Nhưng không ! Thoáng nghe thấy tiếng lao xao trên giàn thiên lý, tôi giật nảy mình như dưới ghế này cắm kim. Một tấm thân nhỏ nhắn, bốn cái chân lanh lẹ trượt từ từ trên gốc tre nghiêng nghiêng cắm xuống đất. Tôi đã nhanh chóng nhìn thấy đôi mắt lim dim, bình thản, bốn cái chân vàng vàng và nhất là cái chấm nhỏ đen đen nới mũi. Tôi chạy vội vàng ra, nhấc bổng Đém và sung sướng ôm vào lòng, hít hà, và kể lể. Thì ra, lúc trời sắp mưa, cô nàng có vui vẻ trèo lên giàn thiên lý chơi với gió, chới với thế nào chẳng xuống được. Tôi lấy khăn thấm nước cho Đém, vừa thấm khô, tôi rủ rỉ trò chuyện…Nhưng đó đã là chuyện của một năm về trước, còn giờ đây, tôi mất mèo Đém thật rồi. Ngày hôm ấy không mưa, cũng chẳng nắng, gió chỉ đu đưa mấy lá bưởi va vào nhau xào xạc. Đang lúc chúng tôi háo hức về mùa bưởi đầu tiên, với những trái bưởi to tròn và chín mọng lủng lẳng trên cây thì mèo của tôi bị bệnh. Nó bỏ ăn, bỏ uống đến khô cả bụng, mẹ và tôi đều biết thế nào rồi cũng không qua khỏi. Cơn bệnh hành hạ nó đến mười ngày liền, cũng tức là trong chừng ấy thời gian, Đém chỉ uống nước, mà công việc này lại cũng rất khó khăn …! Tôi đã chỉ ước ao mình là một bác sĩ thú y, mình có thể làm gì hơn nữa, để giữ Đém của tôi mãi mãi ở bên tôi ? Có những lúc tôi đã nghĩ Đém sẽ thật sự ra đi, nhưng không nặng nề như lúc ấy… Thật kỳ lạ thay, trước ngày đi xa mãi, nó vẫn tỉnh táo nằm xoài xuống nền nhà – một điều cho thấy nó đã yếu lắm rồi – cho tôi vuốt ve, và tâm sự. Mẹ an ủi tôi. Trước đó, nó bỏ đi biệt tăm tìm nước, vì chính trong bụng nó như đang có lửa hành hạ bởi cơn khát. Ôi, ước gì tôi san sẻ được phần nào căn bệnh khó hiểu ấy cho Đém của tôi. Nó đợi … nó đợi tôi về, để chào tạm biệt tôi và từ biệt ngôi nhà lần cuối vào đúng lúc không ngờ nhất, theo lời mẹ tôi kể lại : lúc tôi đi học về. Rồi nó gắng gượng dậy, lại đủng đỉnh đi, nhưng nghiêng về một bên, xiêu xiêu chỉ như một tia nắng chiều, bốn cái chân đệm những bước cuối cùng, rồi đi khuất. Tôi xót xa vô cùng, nhưng cũng chẳng còn nhớ nổi mình có rơi nước mắt hay không nữa, bởi bao suy nghĩ đã ập đến đầu tôi… Tôi không trông thấy được giây phút cuối cùng của Đém, nhưng có lẽ như thế, tôi còn an ủi được phần nào, nếu không, tôi còn đau đáu rất nhiều nữa… Nó – Đém của tôi – không bao giờ còn có thể chơi với nắng, không bao giờ còn có thể tròn chuyện với tôi những ngày đông giá rét được nữa…

Tôi vẫn chờ, vẫn chờ đấy… Ai bảo loài vật không có linh hồn, không có tri giác ? Tôi tin tưởng rằng, Đém vẫn luôn dõi theo tôi, và tôi thì luôn luôn không thay đổi, giữ mãi hình ảnh người bạn đó trong tim. Có lẽ, không một ai có thể thay thế nó trong tâm tư của tôi, trong suy nghĩ, và trong quan niệm về sự sống. Có lẽ những gì ta yêu quý, trân trọng giữa cuộc đời bé nhỏ này, sẽ tạo lập một niềm tin vững bền mãi mãi : những gì ta cho đi …, kể cả những tình cảm không ngờ nhất như giữa tôi và Đém. Chỉ cần một lần thôi tôi nhận thức được tình yêu thương thực sự hiện hữu của loài vật như một điều thần kỳ, một lời tri ân suốt bốn năm cũng đủ cho tôi một ngọn lửa ấm áp trong tim … Trân trọng những gì cuộc sống ban tặng thông qua tình bạn là cách tốt nhất để hiểu giá trị nhân văn tuyệt vời của sự liên kết tự nhiên trong tâm hồn ./.