Bộ tranh tô màu con mèo dễ thương cho bé
Có một chú mèo con rất vui vẻ. Chú ta sở hữu một cái đuôi rất đẹp và dài. Mỗi ngày cậu được mẹ chăm sóc và chải chuốt cho cái đuôi của mình. Mỗi lần có ai khen cái đuôi thì mèo con rất thích và muốn được mọi người khen nó.
Cái đuôi của mèo con đẹp thật đấy! Mình cũng muốn có một cái đuôi dài và mượt như vậy nhưng đuôi của tôi quá ngắn lại xấu vô cùng.
Thế là mèo con suy nghĩ khi đến trường sẽ có rất nhiều bạn khen về cái đuôi của mình. Nhưng nếu ai cũng muốn sờ vào nó thì nó sẽ hỏng mất. Thế là mèo con cảm thấy bực bội và không biết mình phải làm như thế nào.
Mẹ ơi, cái đuôi của con nó bị ốm rồi. Ngày mai cọn không thể đến trường được đâu mẹ à!
Đừng lo, tôi sẽ chữa được ngay!
Bác tính làm gì với chiếc đuôi của cháu?
Cách nhanh nhất là phải bỏ ngay chiếc đuôi đấy đi mèo con à!
Ngày xưa, con chuột vốn dĩ là một loài vật linh thiêng trên trời. Ông trời giao cho nó trọng trách giữ chìa khóa kho thóc của thiên đình. Nhưng nó là một loài không đáng tin. Khi nhận được chìa khóa thì nó rủ cả bọn vào ăn hết sạch cả kho thóc.
Sao lại ăn lúa nhà tao thế này?”
Con người cảm thấy tức giận nên kêu vua bếp. Thế là vua bếp nhanh tay bắt nó lên trời và bẩm báo:
Ông trời trả lời:
Trước đây nó ở trên trời để trông coi kho thóc cho ta nhưng nó và đồng bọn ăn vụng quá nhiều nên ta đuổi nó xuống trần gian để giữ thóc lúa cho con người.
Vua bếp lại bẩm:
Trời nghe vậy lại bảo:
Vua bếp cảm ơn rồi đem cả chuột và mèo xuống gian trần. Rồi ra lệnh cho mèo làm nhiệm vụ của nó. Vì thế cho đến bây giờ, khi nào con mèo canh rình lũ chuột thì nó sẽ “gầm gừ gầm gừ”. Khi nào không bắt chuột thì nó sẽ kêu to ” Nghèo, nghèo, nghèo” để nhắc nhở và hù dọa lũ chuột.
Nhưng mèo lại rất giận vua bếp vì tại ông ấy mà nó phải xuống trần gian. Nhưng mèo ta chẳng biết làm gì ông ta cả vì đây là quyết định của ông trời.
Nhưng lúc ấy, mèo ngồi nghĩ lại, mới lấy làm giận vua Bếp, vì tại vua Bếp mèo mới phải xuống dương gian. Nhưng không làm gì nổi vua Bếp, mèo chỉ còn cách thỉnh thoảng vào giữa đống tro bếp để phóng uế.