Truyện Mèo Con Lễ Phép / Top 4 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Viec.edu.vn

Rèn Kỷ Năng Chào Hỏi Lễ Phép Cho Trẻ

Thời gian dạy: 15-20 phút

– Trẻ biết chào hỏi lễ phép với người lớn

– Biết sử dụng một số từ chào hỏi lễ phép phù hợp với tình huống khi giao tiếp với mọi người

– Giáo dục yêu quý, lễ phép với ông bà, cha mẹ, cô giáo và mọi người xung quanh.

– Địa điểm: Trong lớp học

+ Cô sáng tạo câu chuyện “Mèo con lễ phép”

+ Một con mèo, 1 con gà trống bằng đồ chơi

+ Chiếu cho trẻ ngồi.

– Quan sát, dùng lời, thực hành.

– Cả lớp vui vận động bài hát “………………………”

– Các con ơi! Sáng nay ai đưa các con đến trường? Sáng mai đi học các con chào ai? Đến lớp chào ai? Có bạn nào đi học không chào cô giáo không? Như vậy đã ngoan chưa?

– Các con có muốn trở thành một em bé ngoan được mọi người yêu quý không?

– Cô kể chuyện sáng tạo cho trẻ nghe (Cô kể bằng rối)

+ Các con vừa nghe cô kể câu chuyện gì? Trong câu chuyện có những bạn nào?

– Bạn mèo con và bạn gà trống bạn nào ngoan hơn?

– Vì sao bạn mèo con lại ngoan hơn bạn gà nhĩ? (Vì khi gặp người lớn bạn mèo biết chào hỏi lễ phép còn bạn gà thì không)

– Vậy các con có muốn trở thành một em bé ngoan, lễ phép và được mọi người yêu quý không?

* Hoạt động 2: Dạy trẻ cách chào hỏi + Dạy trẻ cách chào hỏi người lớn!

– Hôm nay cô sẽ hướng dẫn chúng mình cách chào hỏi lễ phép để trở thành một em bé ngoan, các con có đồng ý không?

– Khi gặp cô giáo, bố mẹ các con chào như thế nào?

– Cô làm mẫu: Con chào cô ạ!

(Khoanh tay trước ngực, đầu hơi cúi, miệng cười tươi, giọng nói phải to, rõ ràng)

– Vậy khi gia đình mình có khách thì con có chào không?

– Các con chào như thế nào?

– Khi đi học về các con chào ai? Chào như thế nào? (Chào ông/bà/bố/mẹ/anh/chị…. Cháu/con/em… đi học về ạ!

+ Dạy trẻ cách chào hỏi bạn bè!

– Khi gặp người lớn các con vòng tay lại chào, đầu hơi cúi, thế khi gặp các bạn của mình thì sao? Các con chào như thế nào?

– Cô làm mẫu: (Nhìn thẳng vào bạn và vui tươi đưa tay ngang tầm mắt vẫy chào (Mình chào bạn)

– Bây giờ các con có muốn trở thành một em bé ngoan được mọi người yêu quý không?

+ Hoạt động 3: Trẻ thực hành

– Các con hãy nhìn xem, ai đây? (Cô Ngân)

– Chúng mình cùng lễ phép chào cô Ngân nào?

– Con chào cô Ngân ạ! (2 trẻ lên chào)

– Các con hãy nhìn xem, hôm nay lớp mình rất vinh dự vì có các cô giáo đến dự giờ đấy, vậy chúng mình hãy đến chào các cô nào! (Cho từng tổ một đến chào các cô)

– Cho 2 bạn lên chào nhau.

– Cho cả lớp đứng dậy chào nhau.

– Cô nhận xét tuyên dương: Hôm nay, cô thấy lớp mình rất ngoan, đã biết chào hỏi lễ phép rất to, rất rõ ràng, cô tuyên dương các con nào!

* Chơi tự chọn: Hôm nay trong lớp mình cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi lý thú và bổ ích đấy, cô sẽ cho các con về chơi ở các góc để khám những đồ chơi của mình các con có đồng ý không? Bây giờ cô mời các con hãy về góc yêu thích của mình nào!

Lễ Ra Mắt Liên Chi Hội Mèo Việt Nam

LỄ RA MẮT LIÊN CHI HỘI MÈO VIỆT NAM-VEMEDIM ĐỒNG HÀNH CÙNG CHI HỘI

RA MẮT LIÊN CHI HỘI MÈO VIỆT NAM

Liên chi hội Mèo Việt Nam với 200 thành viên, chính thức ra mắt sáng 18/10 tại Hà Nội. Đây là tổ chức đầu tiên được Nhà nước công nhận hoạt động trong lĩnh vực nâng cao nhận thức người dân về phúc lợi và bảo tồn các loài mèo tại Việt Nam.

Ông Nguyễn Xuân Sơn, Chủ tịch Liên chi hội Mèo Việt Nam (thứ 2 từ trái sang)

Sự kiện Lễ ra mắt Liên chi hội mèo Việt Nam sự góp sự tham gia của các lãnh đạo và thành viên trong Ban chấp hành Hội bảo vệ động vật Việt Nam; các nhân sự sáng lập Liên chi hộ và 200 hội viên; các tổ chức quốc tế; cùng với sự tham gia của các nhãn hiệu đồng hành: Công ty Vemedim thương hiệu thuốc thú y và thủy sản đứng đầu Việt Nam, Thức ăn cho thú cưng Farmina; thương hiệu đồ ăn thú cưng Mister Donut,..

Bàn trưng bày sản phẩm chăm sóc thú cưng của Vemedim

Ông Nguyễn Xuân Sơn, Chủ tịch Liên chi hội Mèo Việt Nam chia sẽ: Tổ chức ít nhất 03 buổi triển lãm mèo (cat show) với ít nhất 1 buổi triển lãm tầm cỡ quốc tế (World Show) ở Hà Nội và TP. HCM với sự tham gia của Liên đoàn mèo Thế giới. Soạn thảo và hoàn thiện tài liệu về bảo tồn và nhân giống mèo dựa trên kiến thức được cung cấp bởi các hiệp hội mèo trên thế giới. Lên kế hoạch tiến tới đề xuất thế giới công nhận một giống mèo tại Việt Nam.

Liên chi hội mèo Việt Nam kêu gọi đoàn kết các cá nhân, tổ chức trong nước và trên thế giới tự nguyện thực hiện một số mục đích sau:

Xây dựng các quy trình chăm sóc, cứu chữa cho mèo khi thiên tai, dịch bệnh xảy ra, bảo đảm cho mèo có được cuộc sống tự do, được chăm sóc đầy đủ.

Xây dựng các quy định bảo vệ mèo chống lại những hành vi ngược đãi gây đau đớn, tổn thương.

Tuyên truyền việc đối xử với mèo bằng tình thương, sự yêu mến và tôn trọng, nâng cao nhân thức công chúng về quyền được đối xử công bằng của mèo

Thay đổi các phong tục tập quán coi mèo là thức ăn từ xa xưa của Việt Nam.

Nhân giống bảo tồn các giống mèo.

Một số hình ảnh tại buổi lễ ra mắt Liên Chi Hội mèo Viết Nam Buổi lễ thu hút rất đông các bạn yêu mèo Tư vấn các sản phẩm chăm sóc da, lông, bổ sung dinh dương cho mèo Các member khi tham gia buổi lễ rất thích thú với sản phẩm của Vemedim Các member khi tham gia buổi lễ rất thích thú với sản phẩm của Vemedim Nhân vật chính của buổi lễ này không ai khác đó chính là các bé mèo xinh đẹp Nhân vật chính của buổi lễ này không ai khác đó chính là các bé mèo xinh đẹp Nhân vật chính của buổi lễ này không ai khác đó chính là các bé mèo xinh đẹp

Truyện Bạn Gái Của Ta Là Con Mèo

Chiêu tài trừ tà. Mềm manh Tiểu Nãi Miêu vs siêu cấp bao che khuyết điểm. Ôn nhu đẹp trai cảnh sát

An Niên là cái đứa trẻ bị vứt bỏ, ba tuổi lúc ngộ nhập miêu yêu tộc địa, truyền thừa mèo đen nhất tộc lực lượng cuối cùng. Nàng lấy mèo thân phận sinh sống mười hai năm về sau, bị Cửu bộ bộ trưởng An Trường Viễn cứu ra, quay về xã hội loài người.

Ngây thơ vô tri An Niên có lực lượng cường đại, gặp phải lệ quỷ, nàng có thể một ngụm nuốt, gặp phải cương thi, nàng có thể nhấc bắt xé, nhưng là nàng không biết nên như thế nào cùng người ở chung.

Thẳng đến, nàng bị một cái gọi Trần Dương nam nhân nhặt về nhà.

=

Ngày nào, Trần Dương nhặt được một con mèo đen.

Tắm rửa, lột lông, đi ngủ, nên làm đều làm về sau, mới phát hiện mèo đen nàng. . . Là nữ hài.

Trần Dương: “. . .”

An Niên: “Ta không phải cố ý nhìn lén ngươi tắm rửa.”

Trần Dương: “. . .”

== nhỏ kịch trường:

An Niên ngoại trừ bắt quỷ còn có thể chiêu tài. Mèo đen hôn có thể mang đến tài vận.

Ngày nào, đế đô quý công tử, thân gia không ít Trần Dương đồng chí ở nhà thở dài: “Sát vách siêu thị ngày mai làm công việc động, giải đặc biệt đưa một rương sữa bò, thật mong muốn a.”

An Niên: . . . (ban đêm lén lút thân hai cái. )

Ngày thứ hai, Trần Dương khiêng về nhà một rương sữa bò, dị thường thỏa mãn.

Microblogging: Tấn sông Bạo Táo Đích Bàng Giải

==

Tiếp ngăn văn ” ta học giả hội chứng lão công [ trùng sinh ] ” đã mở. . .

Mộc Tiểu Nhã sống hai mươi sáu năm mới biết được trên người mình có đột phát tính bệnh di truyền, dược thạch không y, chỉ có thể chờ đợi chết.

Trước khi chết, rất nhiều người đến xem nàng, nhưng nàng hình ảnh sâu nhất chính là Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên là nàng hàng xóm, một cái hoạn có học giả hội chứng tự bế. Lúc ấy, hắn tràn đầy vết sẹo trên mặt tất cả đều là lo lắng: “Ta, ta nghiên cứu ngươi tất cả bệnh lịch, ta không có cách nào cứu ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên: “Ngươi là đại phu?”

Bạch Xuyên: “Ta không phải, nhưng ta có học giả hội chứng, ta là thiên tài, ta sẽ học tập. . .”

Mộc Tiểu Nhã bệnh là bệnh di truyền, trừ phi cải biến gen, nếu không tuyệt không chữa trị khả năng. Nhưng, Bạch Xuyên là nàng sinh bệnh về sau một cái duy nhất ý đồ chữa khỏi nàng người.

Mộc Tiểu Nhã: “Ngươi tại sao muốn chữa khỏi ta?”

Bạch Xuyên: “Ta muốn cưới ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã cười: “Ngươi nếu là cưới ta, lập tức sẽ phải biến người không vợ.”

Bạch Xuyên: “Ta muốn cưới ngươi.” Có được nhận biết chướng ngại hắn cũng không thể rất tốt biểu đạt chính mình ý tứ, chỉ là một lần một lần tái diễn.

Về sau, mộc Tiểu Nhã vẫn phải chết, tỉnh nữa lúc đến, nàng về tới đại học tốt nghiệp năm đó mùa hè.

Bạch Xuyên: “Nãi nãi ta sắp chết, nàng hi vọng ta kết hôn, ta. . . Ta muốn cưới ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã nghĩ, nếu như mình chú định chỉ có thể sống thêm bốn năm, kia sao không gả cho Bạch Xuyên. Tối thiểu nhất sẽ không để cho Bạch Xuyên tái giá người đàn bà ác độc kia, cuối cùng bị đại hỏa thiêu hủy cái này tuấn tiếu dung nhan.

Mộc Tiểu Nhã: “Được.”

Một khắc này Bạch Xuyên trong mắt tinh quang, là mộc Tiểu Nhã hai đời gặp qua đẹp nhất phong cảnh.

Nội dung nhãn hiệu: Điềm văn sảng văn manh sủng huyền học

Lục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Trần Dương, An Niên ┃ vai phụ: Không ┃ cái khác: Không linhlinhvl: đây là truyện cv theo yêu cầu.

Truyện: Mèo Con Là Để Yêu Thương

Mặt mũi tôi tái mét, quay sang hỏi Hàn Nặc Minh:

Cậu…đưa tôi tới đây làm gì? Đừng chết nha! Không là tôi lo lắm đấy! Công việc 1 năm tôi còn chưa làm xong nữa! Mong rằng không phải là rủ đi tự tử.

Sắc mặt cậu ta đang tốt lắm, nhưng nghe câu nói của tôi, sắc mặt cậu ta trở nên u ám thấy sợ:

Nghĩ gì thế hả? Đời tôi còn sung sướng thế này thì đi tự tử làm gì chứ!?

Thế cậu tới đây làm gì?

Đương nhiên là đi chơi rồi!

Chơi gì ở đây chứ?

Không phải ở đây! Là ở dưới kia! Hàn Nặc Minh chỉ xuống dưới khe núi sâu hoắm.

Tôi khẽ rùng mình. Có đường xuống dưới kia hả? Nhưng nhìn dưới kia đáng sợ quá đi!

Nhảy thôi! Hàn Nặc Minh cất giọng.

Cái…Cái gì! Nhảy!? Tôi hốt hoảng.

Không đùa chứ? Nhảy xuống dưới kia để mà thịt nát xương tan à?

Tôi sợ hãi bỏ chạy:

Không! Tôi thề sẽ không bao giờ nhảy xuống dưới đó đâu!

Hàn Nặc Minh giữ tôi lại:

Nhát thế! Tin tôi đi! Không chết đâu!

Tin cậu được không đây? Tin cậu có khi tôi chết sớm ấy chứ.

Mà thôi, tạm tin lần này vậy.

Cậu ta đưa tôi tới trước vách đá, bảo tôi nếu sợ thì nhắm mắt lại, rồi cậu ta bắt đầu đếm, eo ôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ số 3 đến thế.

Hắn ta nhanh như cắt nhảy xuống phía dưới. Rồi xong! Xong phim rồi! Đời tôi coi như chấm dứt! Thần linh thiên địa phù hộ cho người con gái bé bỏng!

Cả hai chúng tôi rơi tự do có khi tới 2 phút rồi cung chưa hề có động tĩnh gì. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Hàn Nặc Minh gọi. Khó lắm mới mở được mắt ra.

Eo ôi! Tốc độ còn cao hơn cả tàu lượn siêu tốc.

Mặc dù Hàn Nặc Minh đã nắm chặt tay tôi rồi nhưng tôi vẫn sợ hãi mà với với lấy cổ cậu ta ôm chặt lấy.

Gần chạm đất rồi! Bớ thần linh thiên địa!

Í! Cái gì kia! Phía dưới kia là một màu trắng toát!

Chúng tôi tiếp đất một cách an toàn nhờ thứ màu trắng đó. Tôi đáp xuống đất chỉ hơi đau một tí chứ không đến nỗi thịt nát xương tan như tôi tưởng tượng. Tôi khẽ mở mắt ra, là một tấm nệm hơi.

Không thể tin được, thế mà lại có tấm nệm hơi ở bên vách núi.

Sao hả! Ngạc nhiên không? Hàn Nặc Minh thích chí bật cười.

Có! Tôi cũng nằm phịch xuống tấm nệm bông.

Vừa trắng trắng lại vừa mềm mềm, nằm thoải mái cực kỳ, hơn nữa lại còn rất đẹp nữa chứ.

Sao cậu biết dưới này an toàn?

Vì tôi đã từng tới đây rồi!

Hàn Nặc Minh vừa dứt lời thì có một cậu nhóc chắc khoảng 7, 8 tuổi chạy lại:

Hàn Nặc Minh! Lâu rồi em mới thấy anh! Thằng bé nhảy tới ôm chầm lấy Hàn Nặc Minh.

Hàn Nặc Minh cũng dang tay ra ôm lấy thằng bé. Trông hai người thân thiết như là anh em ấy.

Kia là ai vậy anh? Thằng bé nhìn tôi rồi hỏi cậu ấy.

Mèo của anh!

…Không biết nói gì hơn.

Thằng bé trông nhỏ con thế mà khôn lỏi dễ sợ. Nó đi lại chỗ tôi rồi cúi xuống chào một cách lễ phép nhưng có chút sai sai:

Chào chị, người bạn gái đầu tiên của anh Hàn Nặc Minh! Em là Thịnh Nghi, em kểt nghĩa của anh ấy! Còn chị là…

Tôi cứng họng. Cái quái gì mà bạn gái đầu tiên của cậu ta. Tên Hàn Nặc Minh đó lại nói gì với thằng nhóc này vậy.

Chào em, chị là Đàm Y Nhi, nhưng mà…chị không phải là bạn gái của anh ấy đâu!

Thịnh Nghi nghe thế thì mặt hơi buồn. Hình như nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hàn Nặc Minh cũng không muốn im lặng thêm nữa, đứng dậy rồi kéo cả hai chúng tôi đi.

Chỗ ban nãy vì có nhiều người bị rơi xuống đây rồi nên chủ tịch đã bố trí nhiều tấm nệm hơi cạnh vách núi để để phòng ấy mà! Thịnh Nghi nói.

Chủ tịch nào vậy?

Em cũng không rõ, ngài chủ tịch ấy là sếp của bố em, ông ấy tim ra nơi này rồi lập một khu công viên giải trí. Em chỉ giúp bố làm hướng dẫn viên thôi! Thằng bé nói.

Tôi gật gù đã hiểu. Nơi này phong cảnh đẹp như vậy, làm một khu công viên cũng có lợi. Nhưng gần đây thế này sao tôi lại không biết nhỉ? Tôi lạc hậu quá chăng!?

Từ vách núi đi tới trung tâm công viên chỉ mất vài phút đi bộ. Tới nơi là tôi phải trợn mắt lên mà ồ.

Không thể tin được là công viên ở đây lại vừa rộng lớn vừa đẹp, lại còn có rất nhiều khách nữa chứ. Tôi đúng là lạc hậu quá rồi.

Thứ đập vào tôi lần đầu tiên chính là chiếc bánh xe gió to khổng lồ trước mặt. Thứ mà tôi muốn được vào bên trong nhất. Công viên thì tôi đi nhiều rồi nhưng bánh xe gió thì chưa bao giờ thế nên bây giờ tôi muốn lên đó lắm.

Tôi tưởng chỉ có mình tôi và Hàn Nặc Minh tới đây thôi, ai ngờ vài phút sau thì cả trường tôi đều tới.

Ủa! Y Nhi! Sao bà tới đây sớm vậy? Chi Lộ ngạc nhiên hỏi.

Tôi cũng đang ngạc nhiên đây. Tôi chạy tới chỗ Chi Lộ và Ninh Ngọc:

Hàn Nặc Minh đưa tớ tới đây! Sao mọi người đến đây cả thế?

Thì tới đây vốn để tới công viên này chơi mà!

…. Ra là thế.

Tôi khẽ nhìn Ninh Ngọc, mắt của bả vẫn còn hơi đỏ. Tôi khẽ bước tới, vỗ lấy vai bà:

Ninh Ngọc à! Bà đừng giận tớ nữa! Tớ đã từ chối cậu ấy rồi!

Ninh Ngọc ngẩng mặt lên nhìn tôi, ngơ ngác như không thể tin được:

Bà nói thật chứ? Bà không hề có tình cảm gì với cậu ấy?

Tôi gật đầu. Thế là Ninh Ngọc lại vui vẻ trở lại. Thật tốt quá!

Nhưng vấn đề là, bây giờ nếu tôi gặp mặt Mộc Thượng Thần thì biết nói gì đây? Tôi không biết nói dối.

Tôi liếc mắt nhìn Hàn Nặc Minh. Cậu ta bỏ đi, trông bóng lưng thấy cô đơn đến lạ. Tôi nghĩ tôi nên đi với cậu ấy thì đúng hơn, vì dù sao cậu ấy cũng là người đưa tôi tới đây mà, rồi chẳng lẽ vì hai cô bạn mà tôi để cậu ấy đi một mình?

Không được! Tôi không thể phụ tình cậu ta thế được!

Thế là tôi chọn đi cùng với cậu ta. Tuy bị hai bà bạn chọc ghẹo một tí nhưng tôi cũng mặc kệ. Lúc tôi chạy tới chỗ Hàn Nặc Minh thì nghe tiếng Chi Lộ gọi với:

Này! Đến 11 giờ phải tập trung ở nhà nghỉ đó nha!

Tôi vừa đi vừa quay lại nói:

Ok!

Nghe giọng tôi, cậu ấy mới quay đầu lại. Trông thấy tôi, cậu ta lườm một cái. Gì vậy? Người ta có lòng tốt thế mà đi lườm người ta? Thật không muốn đi chung luôn mà.

Sao không đi với hai người kia?

Nghe câu hỏi của Hàn Nặc Minh, tôi mất hứng luôn. Đúng là chẳng có chút cảm xúc gì.

Tôi hờn dỗi định quay người lại đi với hai bà bạn thì bất ngờ cậu ta kéo tay tôi lại:

Này! Giận nhanh vậy?

Tôi cố nín cười. Vậy ra tôi cũng quan trọng đấy chứ! Chắc là hắn sợ cô đơn rồi.

Tôi lại tiếp tục đi với hắn, cái biệt danh mèo con chẳng biết lúc nào trở thành câu cửa miệng của cậu ta luôn.