Xem Con Mèo Gái / Top 5 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Viec.edu.vn

Con Gái Và… Con Mèo

Nếu có quyền lựa chọn thì con gái tốt nhất hãy giống như loài mèo, dịu dàng vừa đủ và biết sử dụng móng vuốt khi cần. Lúc đã đủ tinh còn có thể… thành cáo. Thật không muốn ví von tình yêu giống như một cuộc vờn nhau, nhưng nghĩ cho cùng thì cũng có phần… đúng! Đa phần hưng phấn đều nằm ở khúc dạo đầu, khi cả hai cùng tò mò và kích thích, hết tấn công lại giả đò làm ngơ để đối phương lạc hướng, nhân lúc đó đánh úp và thu phục để thắng một cách vẻ vang. Con gái lúc yêu đương cũng thế thôi. Luôn làm mới mình để giữ ánh mắt của đối phương không bao giờ rời nửa tích tắc. Vừa níu, vừa buông, tạo đủ khoảng cách để người ta muốn đương đầu chiếm giữ. Và cũng đủ tỉnh táo để giữ cho mình một đường lui. Nếu có quyền lựa chọn thì phụ nữ tốt nhất hãy giống như loài mèo, dịu dàng vừa đủ và biết sử dụng móng vuốt khi cần. Lúc đã đủ tinh còn có thể thành cáo.

Một con mèo sẽ ngoan ngoãn nằm gọn trong tay anh, không cựa quậy, giằng co. Cũng như anh luôn yêu những phút giây nàng nhẹ nhàng đến ngạt thở. Phụ nữ cá tính mạnh cũng tốt thôi, nhưng sẽ tốt hơn nếu nàng biết cách khiến người ta muốn ôm vào lòng mà che chở. Yêu anh, đôi lúc nàng phải hóa thành bé bỏng để được thương. Một con mèo còn luôn muốn được dựa dẫm, chiều chuộng, nựng, cưng. Cũng như nàng luôn cần anh ngọt ngào, săn sóc. Chỉ cần “meo meo” đôi tiếng, không nhiều lời, ồn ào, rắc rối, nàng sẽ khiến người ta phải để tâm. Nhưng một còn mèo lại có bộ vuốt sắc giấu kỹ trong lớp đệm mềm dưới chân, mà những lúc cần nó sẵn sàng cào rách toạc mọi thứ khiến nó phát cáu. Cũng như con gái dù yếu đuối, mỏng manh đến mấy, cũng phải có sức mạnh phản kháng tiềm ẩn, đừng nhẹ dạ để bất cứ ai làm đau.

Một con cáo tinh ranh rốt cuộc cũng chỉ là một con cáo bình thường. Nhưng một con mèo thông minh lại được người ta trầm trồ, ca tụng. Cũng như con gái vốn mạnh mẽ, kiêu kỳ có thể được đàn ông nể phục. Nhưng một cô gái vốn quen với lối hành xử bẽn lẽn, nhẹ nhàng bỗng nổi loạn và sắc bén, lại biến hóa, hấp dẫn và sâu sắc hơn bao nhiêu.

Phụ nữ đừng là cuốn sách để đàn ông lật giở và học thuộc từng trang. Đặc biệt là bây giờ sách điện tử đang lên ngôi, rất hiếm người kiên nhẫn với một cuốn sách giấy. Phụ nữ hãy là một con mèo khó đoán, khiến đàn ông vừa muốn thu phục, vuốt ve, lại vừa dè chừng và phòng thủ. Vì lẽ đời, những thứ dễ dàng thường mau chán. Mà khi đã chán, cuộc chơi sẽ ngưng.

Xem Con Mèo Nhỏ Của Tôi

Tôi ngày ấy còn có một con mèo. Con mèo quý. Gọi là quý không phải vì con mèo của tôi màu đen tuyền được mọi người khen nức nở, mà vì tôi yêu mến nó và nó là của quý của riêng tôi.Ngày thường, nó trầm ngâm nằm trên khoảng chiếu mẹ tôi trải giữa sàn nhà, tư lự và im ắng. Có lúc mèo sưởi nắng, và đôi khi, nó vươn dài hai đôi chân cong cong nằm sõng xoài giữa sân và thích thú trườn hết lớp bụi này đến lớp bụi khác lên mình. Những ngày mùa thu, khi cái nôn nao dịu dịu về cùng với gió lạnh se se và hương bưởi man mác, chỗ nằm quen thuộc của mèo lại là lớp chăn mỏng trên chiếc trường kỉ, chiếc dép bông ấm áp hay đơn giản hơn, theo tôi, là trên hai đùi tôi. Bộ lông trắng đen mềm mại phe phẩy dưới hai cánh tay tôi. Tôi cũng thích thú ôm mèo vào lòng.Đó là một con mèo kì lạ : một vệt đen nho nhỏ xinh xinh nằm nơi mũi và lớp thịt trước hàm, tôi không biết phải gọi làm sao, đành theo mẹ tôi gọi là Đém, lâu dần thành tên riêng. Đém được cả nhà tôi yêu quý, và nó đủng đỉnh đi dọc sàn nhà, qua cái sân ra ngõ rồi lại trở vào. Tôi thường nhân những lúc ấy, thơ thẩn nép sau cánh cửa bế lấy nó. Tôi cẩn trọng và nhẹ nhàng như đối với một con người bé bỏng mà dễ thương. Tôi lại đặt Đém xuống sàn nhà, để cho nó tiếp tục cuộc dạo chơi thật kì thú như thường lệ. Đém ngồi xuống, khép gọn gàng hai chân sau rồi lim dim mắt. Chỗ ngồi của nó cũng thật khác biệt : khó có thể trông thấy nó ngồi trên sàn nhà, trần trụi, trừ khi có ai đó đứng gần, nó phải dè chừng và trừ khi nó quyến luyến ngồi cùng tôi. Còn bình thường, dễ nhận thấy nhất là một chỗ ngồi cao ráo trên manh chiếu cói, chiếu trúc, trên mặt bàn, mặt ghế, hoặc có lúc, tôi buồn cười trông thấy, nó nằm trọn trên một chiếc dép nhựa.Một hôm, trời tưng hửng nắng nhàn nhạt, giàn thiên lý trước nhà tôi tơi tả sau một trận mưa dữ, lại bắt đầu mơn mởn tươi xanh. Gốc đu đủ cũng đu đưa trước gió, lắc lư những chùm quả ương ương vàng vàng mời gọi lũ trẻ chăn trâu. Bà tôi bắt đầu buổi sớm mai bằng công việc quét tước mảnh sân nhỏ trước nhà, cái công việc mà bà vẫn quen tay. Bà thỉnh thoảng mới xuống nhà tôi chơi, hoặc có việc gì. Bà cứ nhấp nhổm không yên, hết dọn dẹp lại đi chơi hàng xóm, không ở nhà cả ngày như chúng tôi. Tôi cũng mải học bài, lại vẩn vơ với mảnh vườn, không để ý xem Đém nó đi đâu. Kể ra, nhà tôi còn có con Đực nữa, hình thù cũng giống mẹ nó, nên tôi quên khuấy khoả. Xém chiều, mây mưa bắt đầu kéo đến, lại xối xả như tối hôm trước. Tôi vừa bực, vừa hấp tấp thu dọn đám đồ treo lủng lẳng trước nhà, lại chạy vất vểu đi đóng từng chiếc cửa. Bà thấy tôi đi vội vàng, dặn dò :- Mày có đi đâu thì từ từ thôi cháu ạ ! Mà mèo với chó đâu cả rồi, từ sáng bảnh mắt có thấy con nào đâu ?Bà tôi hay để ý như thế đấy. Mà khi ấy tôi mới vỡ ra, vừa lo lắng, lại vừa băn khoăn, tôi lục lọi trong trí nhớ xem từ sáng đến giờ có thấy Đém đi đâu hay không. Trong vườn, chắc chắn là không, vì cả sáng tôi tỉ mẩn ngắt hoa trong ấy, cánh cửa lại thông với bếp, nên có gì là tôi biết. Ngoài sân ra ngõ chắc cũng không, bà tôi quét dọn ngoài ấy, lại nói chuyện với bà Tâm hàng xóm, cũng để ý. Vậy chỉ còn trong mấy gian nhà này thôi. Nhưng thường thường Đém với tôi vẫn chơi đùa giữa phòng khách, hoặc trong này, phòng tôi, và tôi tìm ra nó ngay, không khi nào nó lại trốn tránh tôi cả. Nhưng để cho chắc ăn, tôi vẫn ngó nghiêng đi tìm khắp các ngõ ngách, lạo tìm cả trong vườn và sân ngoài nữa. Khi ấy, may sao, trời lại tạnh mưa. Nắng chan hoà kéo nhau lên núi, và lấp ló nắng trên những ruộng lúa sau nhà. Mưa nhanh đến, nhưng cũng nhanh đi. Nắng mau về. Nhưng tôi chỉ tiện mắt đưa nhìn vậy thôi, còn tâm trí để hết vào việc đi tìm con mèo yêu quý. Chợt ở đâu một tiếng “meo meo” rơi ngang, vọng ấn tượng vào tai tôi. Tôi tìm theo thính giác, thấy một bóng đen lổ đổ trắng vụt xuống chiếc cối đá sau vườn. Tôi toan chạy lại ôm, thì con vật lừ đừ đưa mắt nhìn tôi, cảnh giác. Ồ, không phải rồi. Tôi suýt hụt ! Đôi mắt to tròn ấy, Đém không bao giờ nhìn tôi như thế, lại nhất là chiếc mũi hồng hồng, Đém của tôi đã có tên riêng cơ mà ! Tôi định thần lại, mắng con mèo Đực :- Trời ! Tao tưởng mẹ mày, thật làm cho tao tưng hửng quá ! Thôi, có thấy mẹ mày đâu, thì dẫn tao đi, chứ đứng đó làm gì ?Con vật tội nghiệp có lẽ biết bị mắng, cụp tai lủi thủi đi và hiền lành ngồi dưới gốc mít. Tôi đã lỡ nói thế, nên dù không tin, cũng lẹ làng bước qua đám lá vườn nhìn lên thân mít, mong có một điều thần kì xảy ra. Nhưng không có gì cả.Tôi buồn bã vì đã tìm khắp mọi xó xỉnh, vẫn không thấy con mèo yêu quý đâu. Vừa nghĩ, lại vừa lo. Tôi mải chơi với nó lâu nay, không nghĩ đến một ngày sẽ mất nó. Tôi xốn xang… và bồn chồn vô hạn, tôi ngồi bó gối trên ghế, gục đầu xuống. Mũi tôi cay cay, và im lặng… Sao Đém lại đi như thế, trong một ngày mưa ?… Ồ, a ! Nhưng không ! Thoáng nghe thấy tiếng lao xao trên giàn thiên lý, tôi giật nảy mình như dưới ghế này cắm kim. Một tấm thân nhỏ nhắn, bốn cái chân lanh lẹ trượt từ từ trên gốc tre nghiêng nghiêng cắm xuống đất. Tôi đã nhanh chóng nhìn thấy đôi mắt lim dim, bình thản, bốn cái chân vàng vàng và nhất là cái chấm nhỏ đen đen nới mũi. Tôi chạy vội vàng ra, nhấc bổng Đém và sung sướng ôm vào lòng, hít hà, và kể lể. Thì ra, lúc trời sắp mưa, cô nàng có vui vẻ trèo lên giàn thiên lý chơi với gió, chới với thế nào chẳng xuống được. Tôi lấy khăn thấm nước cho Đém, vừa thấm khô, tôi rủ rỉ trò chuyện…Nhưng đó đã là chuyện của một năm về trước, còn giờ đây, tôi mất mèo Đém thật rồi. Ngày hôm ấy không mưa, cũng chẳng nắng, gió chỉ đu đưa mấy lá bưởi va vào nhau xào xạc. Đang lúc chúng tôi háo hức về mùa bưởi đầu tiên, với những trái bưởi to tròn và chín mọng lủng lẳng trên cây thì mèo của tôi bị bệnh. Nó bỏ ăn, bỏ uống đến khô cả bụng, mẹ và tôi đều biết thế nào rồi cũng không qua khỏi. Cơn bệnh hành hạ nó đến mười ngày liền, cũng tức là trong chừng ấy thời gian, Đém chỉ uống nước, mà công việc này lại cũng rất khó khăn …! Tôi đã chỉ ước ao mình là một bác sĩ thú y, mình có thể làm gì hơn nữa, để giữ Đém của tôi mãi mãi ở bên tôi ? Có những lúc tôi đã nghĩ Đém sẽ thật sự ra đi, nhưng không nặng nề như lúc ấy… Thật kỳ lạ thay, trước ngày đi xa mãi, nó vẫn tỉnh táo nằm xoài xuống nền nhà – một điều cho thấy nó đã yếu lắm rồi – cho tôi vuốt ve, và tâm sự. Mẹ an ủi tôi. Trước đó, nó bỏ đi biệt tăm tìm nước, vì chính trong bụng nó như đang có lửa hành hạ bởi cơn khát. Ôi, ước gì tôi san sẻ được phần nào căn bệnh khó hiểu ấy cho Đém của tôi. Nó đợi … nó đợi tôi về, để chào tạm biệt tôi và từ biệt ngôi nhà lần cuối vào đúng lúc không ngờ nhất, theo lời mẹ tôi kể lại : lúc tôi đi học về. Rồi nó gắng gượng dậy, lại đủng đỉnh đi, nhưng nghiêng về một bên, xiêu xiêu chỉ như một tia nắng chiều, bốn cái chân đệm những bước cuối cùng, rồi đi khuất. Tôi xót xa vô cùng, nhưng cũng chẳng còn nhớ nổi mình có rơi nước mắt hay không nữa, bởi bao suy nghĩ đã ập đến đầu tôi… Tôi không trông thấy được giây phút cuối cùng của Đém, nhưng có lẽ như thế, tôi còn an ủi được phần nào, nếu không, tôi còn đau đáu rất nhiều nữa… Nó – Đém của tôi – không bao giờ còn có thể chơi với nắng, không bao giờ còn có thể tròn chuyện với tôi những ngày đông giá rét được nữa…

Tôi vẫn chờ, vẫn chờ đấy… Ai bảo loài vật không có linh hồn, không có tri giác ? Tôi tin tưởng rằng, Đém vẫn luôn dõi theo tôi, và tôi thì luôn luôn không thay đổi, giữ mãi hình ảnh người bạn đó trong tim. Có lẽ, không một ai có thể thay thế nó trong tâm tư của tôi, trong suy nghĩ, và trong quan niệm về sự sống. Có lẽ những gì ta yêu quý, trân trọng giữa cuộc đời bé nhỏ này, sẽ tạo lập một niềm tin vững bền mãi mãi : những gì ta cho đi …, kể cả những tình cảm không ngờ nhất như giữa tôi và Đém. Chỉ cần một lần thôi tôi nhận thức được tình yêu thương thực sự hiện hữu của loài vật như một điều thần kỳ, một lời tri ân suốt bốn năm cũng đủ cho tôi một ngọn lửa ấm áp trong tim … Trân trọng những gì cuộc sống ban tặng thông qua tình bạn là cách tốt nhất để hiểu giá trị nhân văn tuyệt vời của sự liên kết tự nhiên trong tâm hồn ./.

Truyện Bạn Gái Của Ta Là Con Mèo

Chiêu tài trừ tà. Mềm manh Tiểu Nãi Miêu vs siêu cấp bao che khuyết điểm. Ôn nhu đẹp trai cảnh sát

An Niên là cái đứa trẻ bị vứt bỏ, ba tuổi lúc ngộ nhập miêu yêu tộc địa, truyền thừa mèo đen nhất tộc lực lượng cuối cùng. Nàng lấy mèo thân phận sinh sống mười hai năm về sau, bị Cửu bộ bộ trưởng An Trường Viễn cứu ra, quay về xã hội loài người.

Ngây thơ vô tri An Niên có lực lượng cường đại, gặp phải lệ quỷ, nàng có thể một ngụm nuốt, gặp phải cương thi, nàng có thể nhấc bắt xé, nhưng là nàng không biết nên như thế nào cùng người ở chung.

Thẳng đến, nàng bị một cái gọi Trần Dương nam nhân nhặt về nhà.

=

Ngày nào, Trần Dương nhặt được một con mèo đen.

Tắm rửa, lột lông, đi ngủ, nên làm đều làm về sau, mới phát hiện mèo đen nàng. . . Là nữ hài.

Trần Dương: “. . .”

An Niên: “Ta không phải cố ý nhìn lén ngươi tắm rửa.”

Trần Dương: “. . .”

== nhỏ kịch trường:

An Niên ngoại trừ bắt quỷ còn có thể chiêu tài. Mèo đen hôn có thể mang đến tài vận.

Ngày nào, đế đô quý công tử, thân gia không ít Trần Dương đồng chí ở nhà thở dài: “Sát vách siêu thị ngày mai làm công việc động, giải đặc biệt đưa một rương sữa bò, thật mong muốn a.”

An Niên: . . . (ban đêm lén lút thân hai cái. )

Ngày thứ hai, Trần Dương khiêng về nhà một rương sữa bò, dị thường thỏa mãn.

Microblogging: Tấn sông Bạo Táo Đích Bàng Giải

==

Tiếp ngăn văn ” ta học giả hội chứng lão công [ trùng sinh ] ” đã mở. . .

Mộc Tiểu Nhã sống hai mươi sáu năm mới biết được trên người mình có đột phát tính bệnh di truyền, dược thạch không y, chỉ có thể chờ đợi chết.

Trước khi chết, rất nhiều người đến xem nàng, nhưng nàng hình ảnh sâu nhất chính là Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên là nàng hàng xóm, một cái hoạn có học giả hội chứng tự bế. Lúc ấy, hắn tràn đầy vết sẹo trên mặt tất cả đều là lo lắng: “Ta, ta nghiên cứu ngươi tất cả bệnh lịch, ta không có cách nào cứu ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên: “Ngươi là đại phu?”

Bạch Xuyên: “Ta không phải, nhưng ta có học giả hội chứng, ta là thiên tài, ta sẽ học tập. . .”

Mộc Tiểu Nhã bệnh là bệnh di truyền, trừ phi cải biến gen, nếu không tuyệt không chữa trị khả năng. Nhưng, Bạch Xuyên là nàng sinh bệnh về sau một cái duy nhất ý đồ chữa khỏi nàng người.

Mộc Tiểu Nhã: “Ngươi tại sao muốn chữa khỏi ta?”

Bạch Xuyên: “Ta muốn cưới ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã cười: “Ngươi nếu là cưới ta, lập tức sẽ phải biến người không vợ.”

Bạch Xuyên: “Ta muốn cưới ngươi.” Có được nhận biết chướng ngại hắn cũng không thể rất tốt biểu đạt chính mình ý tứ, chỉ là một lần một lần tái diễn.

Về sau, mộc Tiểu Nhã vẫn phải chết, tỉnh nữa lúc đến, nàng về tới đại học tốt nghiệp năm đó mùa hè.

Bạch Xuyên: “Nãi nãi ta sắp chết, nàng hi vọng ta kết hôn, ta. . . Ta muốn cưới ngươi.”

Mộc Tiểu Nhã nghĩ, nếu như mình chú định chỉ có thể sống thêm bốn năm, kia sao không gả cho Bạch Xuyên. Tối thiểu nhất sẽ không để cho Bạch Xuyên tái giá người đàn bà ác độc kia, cuối cùng bị đại hỏa thiêu hủy cái này tuấn tiếu dung nhan.

Mộc Tiểu Nhã: “Được.”

Một khắc này Bạch Xuyên trong mắt tinh quang, là mộc Tiểu Nhã hai đời gặp qua đẹp nhất phong cảnh.

Nội dung nhãn hiệu: Điềm văn sảng văn manh sủng huyền học

Lục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Trần Dương, An Niên ┃ vai phụ: Không ┃ cái khác: Không linhlinhvl: đây là truyện cv theo yêu cầu.

Là Con Gái, Hãy Làm Bạn Với Một Chú Mèo

V ới các bạn nữ, mèo luôn là một sự lựa chọn rất thích hợp vì cả hai đều dịu dàng và khó hiểu, đều rất kiêu nhưng đáng yêu và…đều khó chiều nhưng ai cũng phải liêu xiêu… làm người khác phải thương không ít thì cũng nhiều…

Không phải tự nhiên mà người ta thường ví con gái với những chú mèo vì thật ra giữa cả hai đều có những nét chung rất đáng yêu.

Có lẽ một số bạn nữ sẽ thích cún hơn, một số bạn thì không thể gần gũi các loại thú cưng do dị ứng hay do không có thời gian và điều kiện để chăm sóc tốt. Nhưng với những bạn nữ đã từng nuôi một chú mèo con hay rất yêu quý cái loại động vật dễ thương này thì sẽ hiểu rất rõ cái cảm giác ấm áp mà các em ấy mang lại.Thật ra có rất nhiều lý do để một cô gái nên có một chú mèo để làm bạn mà kể mãi cũng không thể hết nên chỉ xin nêu một vài lý do rõ ràng nhất để cho các bạn tham khảo mà thôi.

Một chú mèo quấn chủ có thể sẽ đi theo bạn bất kì nơi đâu điều này sẽ khiến cho các bạn nữ sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Khi bạn ăn, các em ý cũng sẽ đi theo đứng nhìn, khi bạn nấu ăn vẫn là cái ánh mắt ấy đứng nhìn… thậm chí ngay cả khi bạn vào nhà tắm các em cũng sẽ rất vui vẻ tháp tùng chủ nhân! Vậy thì lấy thời gian đâu ra để mà trống trải?

Những lúc bạn không vui và mệt mỏi, các em ấy sẽ luôn ở bên cạnh, thi thoảng lại dụi đầu vào tay bạn để làm nũng và đòi vuốt ve. Khi ấy bạn sẽ có cảm giác như cái túm lông có bốn chân mang tiếng chảnh chọe ấy cũng có khi đáng yêu và biết lắng nghe, chia sẻ vô cùng…

Nếu như những chú chó luôn tỏ ra thân thiện và biết ơn chủ mình thì loài mèo lại có xu hướng rất chảnh và chỉ thích chủ nhân “hầu hạ” ngược lại nó thôi. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà chủ nhân của những chú mèo sẽ trở nên có trách nhiệm hơn… ít nhất là trong việc cho ăn và xúc cát cho em ấy.

Ngoài ra cũng sẽ rất vui khi bạn trở về nhà trong trạng thái cáu gắt, bực bội chỉ muốn mở máy tính lên than phiền và trút giận với hội bạn thân. Nhưng chưa kịp khởi động đã thấy các “ông hoàng, bà hoàng” nằm chễm chệ trên laptop hay sang chảnh hơn là nằm hẳn lên chiếc ghế mà bạn ưa ngồi mà đuổi mãi chúng vẫn không thèm đi. Thế là lại đành ngồi nửa mông còn lại thì chừa hết cho hắn cả cái ghế êm ái mà không nở nhúc nhích hay than phiền.

Chảnh chọe là thế nhưng cũng tình cảm rất nhiều vì khi dành nhiều thời gian gần gũi và chăm sóc cho các em, bạn sẽ nhận ra rằng các em cũng có thể ra tận cửa đợi bạn về như một chú cún hẳn hoi, cũng biết rúc vào chăn bạn mỗi đêm hay sợ hãi núp sau lưng bạn khi thấy bóng dáng người lạ…Thậm chí cũng có chú dù bị bẫy nhưng vẫn lếch về tận nhà với chủ nhân.

Con gái à, hãy nhận nuôi một chú mèo nếu các bạn có thể vì sẽ có một cảm giác như có một cô bạn rất thân ở bên cạnh, không còn cô đơn cũng chẳng lo phải buồn. Vì mèo có thể đùa giỡn với bất cứ những thứ gì nó với được hoặc di chuyển được, những lúc ấy càng tạo nên những hành động, tình huống hài hước cực kỳ dễ thương. Cam đoan là bạn sẽ phải phì cười ngay nếu trông thấy em ấy đang nhún nhảy với một sợi dây hay cắm đầu vào một chiếc hộp…

Tính cách của một chú mèo cũng giống như một cô gái vậy, tuy khó chiều nhưng vẫn rất đáng yêu. Chỉ cần biết cách vuốt ve và dỗ dành thì mọi thứ đều êm đềm và suôn sẻ. Ngoài ra các bạn nữ biết không? Các bạn trông cũng sẽ rất đáng yêu khi thể hiện tình cảm của mình với bất kì loài động vật nào. Có thể các chàng trai sẽ vờ vĩnh phát ngôn rằng: “Em hâm à? ai lại đi nói chuyện với chó mèo thế kia?”. Nhưng thực sự thì trong mắt bọn con trai chúng tớ, các bạn luôn rất đáng yêu khi nói chuyện “như đúng rồi” với một em miu hay một em cún xinh xắn.

Mỗi chúng ta hãy ít nhất một lần trong đời chọn cho mình một em thú cưng, và xem em ấy như một người bạn thực sự để chia sẻ. Với các bạn nữ, mèo luôn là một sự lựa chọn rất thích hợp vì cả hai đều dịu dàng và khó hiểu, đều rất kiêu nhưng đáng yêu và… đều khó chiều nhưng ai cũng phải liêu xiêu… làm người khác phải thương… không ít thì cũng nhiều!