Xu Hướng 3/2023 # Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 14 # Top 5 View | Viec.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 14 # Top 5 View

Bạn đang xem bài viết Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 14 được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tác giả: Mèo Folk Scotland

“Cô ơi, xong rồi ạ.”

Một bàn tay nhỏ mập mạp trước mặt Ôn Nhiễm quơ quơ, Ôn Nhiễm nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn cậu bé đang mở to cặp mắt, hơi ngượng ngùng.Cô đặt ly trà trên tay xuống, cầm lấy tập kiểm tra anh văn mà cậu mang đến.

Ôn Nhiễm ở đại học B cũng tìm một công việc gia sư làm thêm.Thực ra ở trường cũng có rất nhiều học sinh làm việc này, chủ yếu là dạy học sinh nhỏ cho nên cũng nhiều người đồng ý.Ôn Nhiễm rất thích công việc tự do này nên cô nhận phụ đạo một cậu học sinh tiểu học.

Ôn Nhiễm nhìn bài Anh văn của cậu học trò non nớt, cười cười:”Làm không sai.”

Cậu nhóc hét lên vui sướng, vui vẻ bỏ bút ra:” Disney có hy vọng rồi.”

“Sao thế?”Cô thắc mắc nhìn.

Cậu bé quyệt miệng:”Mẹ em nói, cuộc thi Anh ngữ cuối kì làm không tốt sẽ không cho em đi Hongkong.”

Ôn Nhiễm bật cười, thì ra bây giờ các vị phụ huynh đều áp dụng chính sách vừa mềm vừa cứng với con em như vậy.Nếu tốt sẽ thưởng, còn không thì cũng được ” thưởng”.

Mười hai giờ trưa, mẹ cậu học sinh thấy Ôn Nhiễm ra về liền tươi cười đi tiễn:”Nhờ cô nhiều quá cô Ôn.”

Ôn Nhiễm mỉm cười khách khí, còn chưa kịp trả lời đã nghe một giọng nam từ dưới lầu truyền lên:”Cô Ôn?”

Cô kinh ngạc nhìn sang, là Phiền Ánh Trạch.

Phiền Ánh Trạch một tay đang ôm chồng sách nhìn cô vui vẻ:”Cô đã về rồi à?”

Ôn Nhiễm ngạc nhiên không kém, chỉ chỉ chồng sách giáo khoa trong tay cậu ta:”Em, em cũng…?”

Phiền Ánh Trạch ngại ngùng cười:”Em cũng làm gia sư ạ.”

Nói chuyện với nhau một lát Ôn Nhiễm mới biết được, thì ra gia đình Phiền Ánh Trạch cũng không giàu có gì, vào đại học gia đình cũng không đủ chu cấp cho nên luôn phải tìm công việc làm thêm.So với cậu, Ôn Nhiễm càng thấy mình hổ thẹn.

“Cô không biết thôi chứ lúc em nhận được thông báo đậu đại học, ba em rất buồn bực, ban đêm ngồi cùng em uống rượu đến say mèm.”Nói xong cậu lại cười hắc hắc,”Trước kia ba và em chưa từng cùng nhau uống rượu.”

Cô khẽ mỉm cười:”Có phải rượu Trạng nguyên hồng không?”

Phiền Ánh Trạch gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu:”Ba em cũng không quá tay như vậy đâu, chỉ là trong nhà là một xưởng rượu.”Nói xong dường như nhớ ra điều gì, vội nói:”À cô ơi, lần đầu tiên em gặp cô không phải ở văn phòng đâu.”

“Vậy thì ở đâu?”

“Là ở thư viện trường mình, trường học phân bọn em làm việc ở thư viện ngoài giờ, ngày đó lại là ngày trực của em.Cô ngồi cách em không xa.”

Ôn Nhiễm cũng cố gắng nhớ lại cảnh tượng kia, cố gắng, nhưng mà cũng không nhớ rõ, hình như khi đó bài sơ khảo của cô bị Diệp Dĩ Trinh bác bỏ, cho nên phải tranh thủ sau buổi học đến thư viện kiểm tra lại, lúc đó cô đang phẫn nộ không khéo bị cậu học trò này nhìn thấy.

“Cô, cô lúc đó với bây giờ bộ dạng không giống nha.”

“À.” Đương nhiên là không thể giống, lúc đó cô bị Diệp Dĩ Trinh trấn áp tàn bạo nên vô cùng tức tối, trong khi bình thường cô lại rất bình tĩnh nha.

Phiền Ánh Trạch không để ý tới vẻ suy tưởng của cô, tiếp tục nói:”Khi đó em còn tưởng cô cũng là học sinh mới, không ngờ đã là nghiên cứu sinh năm nhất.”

Ôn Nhiễm thở dài:”Ừ, cô của em đã hai mươi mốt, già rồi.”

Phiền Ánh Trạch bật cười, thực ra điều cậu muốn nói là, khi đó nhìn thấy bộ dạng giương nanh vuốt của Ôn Nhiễm, thực sự tràn đầy sức sống, đầy sự bồng bột của con gái.Đến khi gặp lại mới biết mình nhìn lầm rồi.Lúc cô cười, cũng không chắc chắn là đang vui vẻ.

Lúc về tới kí túc xá, Lâm Sanh và Lưu Phỉ Phỉ ngồi trên đệm học bài, một người miệng ngậm cây bút, gật gật tụng tụng.Cô nhìn hai người mỗi động tác giống như là đang lập đàn cúng bái.

Bước qua xem:”Hai cậu đang làm gì thế?”

“Này, dạy học đáng giá vậy sao, thực đáng ghét, lúc nào cũng đi làm việc.”Nói xong Lưu Phỉ Phỉ ngẩng đầu.” Mình nói cho cậu biết cô Ôn à, cậu đang chủ nhiệm hai lớp năm một cũng đã nhiều rồi.”Nói xong lại cười hắc hắc rất chi là tà ác.

Ôn Nhiễm liếc bạn một cái, vòng qua cô đến nhà vệ sinh.Chỉ nghe Lâm Sanh từ từ nói:”Bây giờ dạy học trò cũng không phải tốt, cậu tận tâm hết sức truyền dạy rồi giải đáp thắc mắc, nhưng người ta với cậu lại không hài lòng, còn có thể nói xấu sau lưng.Không phải là không có đâu, không chừng còn gọi cả tổ tông của cậu ở trên mạng nữa đấy.”

Ôn Nhiễm tháo trang sức ra dừng lại một chút, mắt trợn to:”Ai lại biến thái như thế?”Lâm Sanh gần đây cũng vừa gia nhập hàng ngũ học viên, thực ra cô ngoài lạnh nhưng trong lại nóng khó trách người ta không thích,”Cậu bị người ta thịt à?”

Lâm Sanh miễn cưỡng cười, Lưu Phỉ Phỉ nói tiếp:”Cậu ta thì bị ai thịt chứ?Là thầy Diệp, Ôn Nhiễm mấy ngày nay cậu không ở đây, trên BBS trường đang náo nhiệt đến điên rồi.”

Ôn Nhiễm dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt rồi mở máy tính ra, truy cập BBS của đại học B.Quả nhiên trên tiêu điểm là tựa đề quen thuộc:”Giáo sư hấp dẫn nhất đại học B Diệp Dĩ Trinh và những bí mật lớn được tìm thấy.”Nhìn tiêu đề này Ôn Nhiễm không khỏi bật cười, thời buổi bây giờ khắp nơi đều viết những câu đề tương tự vậy, không biết có thể khám phá ra được bí mật gì.

Lưu Phỉ Phỉ nói:”Người này đúng là không có gì là không biết, nói gia cảnh thầy Diệp rất hoành tráng, cậu có biết Diệp đại tướng quân không?”

“Diệp tướng quân, hình như có chút ấn tượng.” Cô nhớ ở hành lang lầu hai Ôn gia có rất nhiều ảnh chụp, trong đó đều là các bác trong quân khu, cũng không thiếu ảnh có người tên là Diệp Tán này.”Sao thế?”

“Bài này người ta nói cha thầy Diệp là Diệp Tán, mà Diệp Tán lại chính là Diệp tướng quân.Chậc chậc, thầy Diệp lại là hậu bối của tướng quân.”

Hậu bối của tướng quân?Cô có chút ngạc nhiên.Nhìn ảnh chụp chỉ lộ ra gương mặt thanh cao nghiêm túc của anh, Ôn Nhiễm hình như đã thấy ở đâu rồi.Cô ngẫm nghĩ một lát cũng nhớ ra.Là trong tạp chí của trường đại học T.Trong hình đó, anh mặc một bộ tây trang màu đen, áo trắng bên trong.Bức ảnh chỉ chụp ở phần sườn mặt, nhưng lại phảng phất như khẽ cười.

Vậy người đó, rốt cục có những bí mật gì?Cô nhanh chóng bấm vào tiêu đề trên.

“Thầy Diệp trước kia từng đảm nhiệm vai trò quản lý học viên sau lại sang dạy học ở đại học B, đến nay đã dạy không biết bao nhiêu người.Thầy Diệp lúc đi học luôn rất điềm tĩnh, được nhiều giáo sư khen ngợi.Không chỉ như thế, ngoài việc dạy học, thầy Diệp còn là một nhà cố vấn của một ngân hàng đầu tư nổi tiếng, thầy thực sự là một nhân vật xuất chúng của đại học T.”

Nhìn mấy dòng ấy Ôn Nhiễm mím mím môi, tiếp tục kéo xuống xem.

Ôn Nhiễm yên lặng thêm +1, tiếp tục xuống phía dưới xem, người viết đang online

“Các bạn, cho phép mình cũng +1, mình cũng thấy rằng, thầy Diệp thực là sâu không lường được, sự thật đúng là như thế.Mẹ thầy Diệp là người thứ ba, lúc Diệp Tán tướng quân cùng vợ ly hôn cũng là lúc bà này có con, không nghi ngờ gì nữa chính là thầy Diệp.”

Sau khi mấy dòng này được đưa lên, mọi người trầm mặc thật lâu.Mãi đến khi có một người vì câu ” Đây là chân tướng sao” mới hỏi:” Này vì sao bạn lại biết rõ ràng như vậy?”

Người viết không khiêm tốn chút nào:”Ha ha, thực ra cái này cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua mọi người không nói mà thôi.Mình biết vài người trong quân đội nên mới nghe nói việc này.”

“Người thứ ba ghê tởm, cả nhà đều là người thứ ba ghê tởm.”

Lưu Phỉ Phỉ nắm bả vai của cô:”Trên mạng mà khó tránh khỏi những lời lẽ không tốt, đừng để ý.”

Cô yên lặng gật đầu, nắm chặt điện thoại trong tay.

Đại học B ban đêm đều tắt hết đèn, dù là sinh viên chưa tốt nghiệp ở kí túc xá hay nghiên cứu sinh đều giống nhau.Vừa đến mười một giờ cả kí túc xá đều tối mịt, điều này được không ít học sinh nói là “Thời điểm mười một giờ hắc ám”

Trong bóng tối, Ôn Nhiễm mặc chiếc áo lớn bước đi.Dù trên hành lang có máy sưởi cô vẫn rét chúng tôi xa là khu của giáo viên đèn điện sáng trưng.Ánh sáng ấm áp chiếu qua làm cả người cô chậm chạp hơn.

Thời gian này các giáo sư phải khảo hạch rất bận rộn, vì sau đây không lâu sẽ bình bầu chức danh giáo sư.Cô hôm nay khi đi qua còn thấy xe Diệp Dĩ Trinh trong khu, im lặng nằm đó, như vậy anh chắc sẽ ở lại ở trường.Bây giờ, anh đang ngủ sao?Cũng đã trễ thế này rồi.

Nhìn di động cô lại do dự.Thật lâu sau mới hạ được quyết tâm, bấm số gọi.Từng tiếng tút liên tiếp, điều cô không nghĩ đến là chỉ mới hai tiếng người bên kia đã bắt máy, cô cũng chưa nghĩ ra được phải nói gì, anh đã thản nhiên gọi:”Ôn Nhiễm?”

Cô trố mắt ra, đầu dây truyền đến tiếng ho khan, vội hỏi:”Thầy, thầy lại đau sao?”

Việc này làm Diệp Dĩ Trinh có chút dở khóc dở cười:”Ừ, không sao, bệnh cũ thôi.”

Nếu cô nhớ không lầm thì lần trước anh cũng nói thế.Ôn Nhiễm 囧 một chút, nghe đầu dây kia hỏi:”Đã về rồi sao, mẹ em thế nào rồi?”

“Vâng, mẹ em khỏe lên nhiều rồi.”

Anh khẽ ừ một tiếng, sau lại rơi vào trầm mặc.Ôn Nhiễm nghe thấy từng tiếng hít thở dài, thật lâu sau:”Đã trễ vậy rồi, ngủ đi.”

Giống như sợ anh gác máy, ÔnNhiễm vội thốt ra:”Em mất ngủ.”Người kia nghe xong hơi giật mình, cô giờ mới ý thức được mình xúc động quá, cắn môi:”À, thầy ngủ ngon.”

“ÔnNhiễm”. Diệp Dĩ Trinh lại bất ngờ gọi cô, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng mỉm cười kia của anh, bởi vì mỗi lần gọi cô anh đều như vậy.

“Dạ?”

Anh cúi đầu cười một tiếng:”Ngủ không được thì xuống lầu đi bộ được không?”

Đã trễ vậy còn đi tản bộ?

Ôn Nhiễm còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, cô đứng trên sân thể dục đã nhìn Diệp Dĩ Trinh từ xa đang đi về phía cô.Nhiệt độ dưới 0 mà anh chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng tanh, còn hỏi cô có lạnh không.

Ôn Nhiễm trong đống quần áo dày và chiếc khăn quàng cổ kín mít, lắc lắc đầu

Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 3

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Mấy ngày nay vừa vặn là ngày toàn bộ học sinh nhập học, các câu lạc bộ trong trường cũng tranh thủ chiêu nạp thêm thành viên mới.Nhưng mà các cô lại là nghiên cứu sinh, tuy cũng mang các mác người mới nhưng lại không ai đến hỏi thăm.Chỉ có một khóa duy nhất, danh sách lại ít đến đáng thương.Hơn nữa đại học B đối đãi với học sinh đều thực hành chính sách nuôi thả, cho nên trong mấy ngày khai giảng này, Ôn Nhiễm rảnh rỗi quá đành ở kí túc xá xem phim.

Hôm nay Ôn Nhiễm đăng kí MSN, vừa kết nối được đã có thông báo, thì ra là nàng Diêu Trường quấy rầy.Đây là bạn từ nhỏ đến lớn của cô, suốt ngày đều học cùng lớp với nhau, mãi đến khi Ôn Nhiễm lên đại học đến trường B thì tách ra.Bây giờ Diêu Trường đang làm việc cho một ngân hàng đầu tư, mỗi ngày lên MSN không ngừng, ca thán công việc cho nên ngay khi xem status của Ôn Nhiễm lúc sáng :”Hôm nay không có việc gì làm” lập tức không bình tĩnh.

Bông y tế: Ôn Nhiễm mày làm tao nhớ đến Louie mười sáu…

Ôn Nhiễm: ?

Bông y tế: Louie mười sáu thích viết nhật kí, có việc cũng ghi mà không có cũng ghi.

Ôn Nhiễm:…

Bông y tế: có một ngày buổi sáng, ông ta viết nhật kí: Hôm nay không có việc gì làm

Ôn Nhiễm: sau đó?

Bông y tế: kết quả cách mạng nước Pháp nổ ra, sau đó mày cũng biết.

Ôn Nhiễm:…

Quả nhiên con người này tâm lý không bình thường mà.

Bông y tế: haha, nói giỡn thôi.Thế nào, cuộc sống của nghiên cứu sinh ở đại học B thế nào?

Ôn Nhiễm: không có gì để làm.

Bông y tế: lúc trước mày cố gắng để được trúng tuyển vào đại học B, sao lại không có việc gì ,nói đi.

Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát, ngón tay trên bàn phím định đánh lại thôi.Đúng lúc Đồng Chu đột nhiên đẩy cửa bước vào, cầm một quyển tập chí nói mãi không ngừng.Ôn Nhiễm nhìn bạn một cái, có tâm đưa cho bạn cốc nước.

Đồng Chu không giống với cô, vừa mới đi gia nhập hội nghiên cứu sinh, mỗi ngày đều có việc, đúng là bộ dạng của sinh viên mới.Đồng Chi uống ngụm nước, huơ huơ tạp chí vui vẻ nói:”Này, mình nói cho nghe, gia cảnh thầy Diệp thật không đơn giản.”

“Thầy Diệp?”

“Đúng, chính là giáo sư Diệp.”

Ôn Nhiễm bừng tỉnh:”Thế nào cơ?”

“Này cậu xem, học vị tiến sĩ ngành kinh tế Bắc Mỹ, nghe nói trước kia là nghiên cứu sinh đại học T”

Nói xong Đồng Chu đưa một phần tạp chí cho cô,Ôn Nhiễm vừa nhìn đã thấy là tạp chí nội bộ của đại học T, cũng không biết Đồng Chu kiếm đâu ra.Ảnh chụp Diệp Dĩ Trinh lưu ở trang thứ hai, anh cùng một người đàn ông khác kề vai, chụp cận cảnh, khuôn mặt hao gầy, miệng mở rộng như đang cười.

Không thể không nói người đàn ông này cười làm cho người khác có ấn tượng rất sâu sắc, ôn hòa, không quá khoa trương, nhìn qua lại rất thoải mái.

Ôn Nhiễm nhìn tiêu đề: “phó giáo sư trẻ tuổi nhất đại học T”, bàn tay nắm tạp chí càng thêm chặt.

Sau ngày khai giảng, viện trưởng học viện ra thông báo tiến hành ở quy mô nhỏ vài nghiên cứu.

Sáng sớm thứ tư, bốn người trong kí túc xá suy nghĩ miệt mài bắt đầu chọn đề án.

Lưu Phỉ Phỉ không ngừng đập bàn:”Đề án này giống như muốn đua tốc độ với ốc sên a, đến ốc sên cũng còn chê nó chậm.”

Đồng Chu khuyên bảo:”Không cần gấp gáp, cứ thong thả suy nghĩ rồi cũng làm được thôi”.

“Làm gì có chuyện tốt như thế, có khi ngay cả thành tích bình thường không khéo cũng bị người ta cướp sạch, mấy đề đưa cho cậu chính là của Diệt Tuyệt sư thái đó a”.

Đồng Chu nhô đầu ra khỏi máy tính:”Sư thái, sư thái là ai?”

Lưu Phỉ Phỉ bày ra bộ mặt vô cùng đau đớn:”Chính là người khó tình cực kì lại quyết định việc tốt nghiệp của chúng ta, học kì này lại đúng có một môn của bà,Miss Lý.”

Ôn Nhiễm cẩn thận hỏi:”Sẽ không thảm như vậy chứ?”

“Sao lại không, chạy nhanh chạy nhanh thôi.”

Một loạt đầu đề, Ôn Nhiễm xem qua một lần, có chút đau đầu.Mỗi một hàng là một tiêu đề, ngay cả gợi ý cũng không có làm cho Ôn Nhiễm thật rất muốn có đề cương luận văn.Quên đi, cũng không có gì quan trọng, tùy tay chọn một cái, xem như đã không còn đường lui.

Môn thứ nhất là của Diệp Dĩ Trinh, Ôn Nhiễm còn nhớ rõ, lúc tan học tiết đầu tiên thầy có nói là sẽ không điểm danh, hy vọng mọi người có thể đi học đúng giờ, nếu không có thể tự mình viết đơn xin phép rồi đưa lên là được.Đối với sinh viên hoàn toàn tin tưởng.

Mọi người không khỏi cảm thán:”Giáo sư như vậy thật không nhiều lắm”.

Ôn Nhiễm định tiết thứ nhất tranh thủ đến sớm chiếm chỗ, nhưng cô lại không thể rời giường được, thế là chờ sang tiết hai, nhưng mà đi muộn ngồi sau lại không nhìn thấy gì, bởi vì người đến nghe tiết của thầy quả không ít.Lúc này Ôn Nhiễm đứng ở cửa cùng Lưu Phỉ Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ:”Này đây là môn chuyên ngành của chúng ta, bọn học MPA chạy tới đây làm gì?”

May mà Đồng Chu đến sớm đã chiếm được chỗ phía trước, Ôn Nhiễm đi theo Lưu Phỉ Phỉ chen qua, Đồng Chu nhún vai:”Biết làm sao được, thầy Diệp vốn rất được hâm mộ mà.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Trinh đang chậm rãi bước lên bục giảng, phong thái cực kì nhàn nhã.

Diệp Dĩ Trinh nhìn quét qua mọi người lộ ra một nét cười thản nhiên, hai tay chống bàn từ từ nói:”Gần đây nghe nói có nhiều người oán giận tôi tại sao đến dạy lại dẫn theo nhiều học sinh như vậy, tôi cũng không hiểu lắm, hôm nay bước vào phòng mới ngẫm ra.”

Có người cười trộm.

Diệp Dĩ Trinh cười cười nói:”Thích môn học này quả là tốt, nhưng đối với các bạn trễ học lại không tốt.Tôi nghĩ có người oán giận tôi cũng không phải là không đúng.”

Cách nói hài hước của hắn bây giờ Ôn Nhiễm đã khá quen thuộc, bả vai bị Lưu Phỉ Phỉ vỗ một cái:”Ôn Nhiễm mình luôn thấy, một người con gái đứng đắn không thể tùy tiện thích một nam nhân.”

Ôn Nhiễm bị dọa nhếch miệng:”Cho nên?”

Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt nói:”Cho nên, hiện tại mình rất hối hận, mình muốn là một nữ sinh bồng bột đem luôn người đàn ông trên bục cho vào túi”.

Haha

“Nữ nhân đứng đắn sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ”.

“Mình biết nhưng cũng có thể gặp được ngoại lệ”.

Ôn Nhiễm híp mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh, không khỏi tưởng tượng không biết có bao nhiêu người nguyện ý cho hắn ngoại lệ đó.

Tới gần giờ nghỉ, Diệp Dĩ Trinh tắt máy tính:”Hôm nay học viện đã thông báo kết quả đề án được nhận.”

Tất cả mọi người rất quan tâm đến chuyện này vội hỏi:”Thầy à, đề mục thầy chọn là của người nào?”

Giáo sư tốt tình hiền lành như vậy ai mà không muốn làm cùng cơ chứ.

Chỉ một người thôi sao?Thực vất vả mà.Ôn Nhiễm trong lòng hơi sợ, cô tùy tiện chọn cái đề án kia sẽ không phải là…

“Ôn Nhiễm” âm thanh trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng, người đàn ông ngẩng đầu lên, quét qua một vòng:”Ôn Nhiễm là ai?”

Quả nhiên…

Dự cảm chẳng lành của cô luôn cực kì chuẩn xác, Ôn Nhiễm bất lực trước cặp mắt ngưỡng mộ của mọi người đứng lên, mỉm cười nhạt nhẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:” Thưa thầy, là em.”.Em chính là cái người xui xẻo đó.

Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, ôn hòa cười:”Hi vọng sẽ cùng em hợp tác vui vẻ.”

Đồng Chu nhỏ giọng nói:”Thật là tốt a.”

Lưu Phỉ Phỉ tiếp lời:”Giáo sư Diệp đúng là tốt nhất a.”

Ôn Nhiễm đầu đầy hắc tuyến ngồi xuống, không chú ý đến vẻ hứng thú trong ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh.

Thật ra kết quả này với anh cũng có chút ngoài ý muốn, văn phòng thông báo quá muộn, anh còn không kịp nhìn đề mục đã rút đại một bộ, vốn tưởng sẽ không có ai chọn, mình cũng sẽ được nhẹ nhàng hơn, không nghĩ lại có một người.Cũng may, anh còn có chuẩn bị.

Dọn dẹp xong xuôi để về, vừa ra khỏi phòng đã thấy có một cô gái đang chờ.

Anh khẽ nhăn mày, chậm rãi bước qua cười nói:”Có vấn đề gì sao ?”

Ôn Nhiễm mâm mê ngón tay có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc:”Em chỉ muốn hỏi thầy, đề án phải chuẩn bị gì trước ạ?”.Chỉ có một mình, cô cũng cần phải sớm làm thôi, nghĩ đến đây Ôn Nhiễm càng cảm thấy chán nản.

Cho dù người con gái trước mặt cố gắng che giấu, Diệp Dĩ Trinh vẫn nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời đó có một tia cảm xúc khác thường, khẽ cười:”Không cần vội, thứ sáu tuần này mới bắt đầu, khi đó chúng ta hãy bàn bạc.”

Ôn Nhiễm:”…”.Quả nhiên, hắn không hiểu sự khổ cực của cô

“Này em?”Anh gọi, nhìn đồng hồ,”Còn có việc gì sao, tôi còn có tiết.”

Nói xong lại mỉm cười, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đó làm Ôn Nhiễm vô thức lắc đầu, khi tỉnh ra thì bóng dáng cao lớn của Diệp Dĩ Trinh đã ở đằng xa.

Thứ sáu là lần đầu tiên họp, Ôn Nhiễm cẩm tài liệu đến khu học viện.Nhắm mắt, thật sự không có tinh thần chút nào.

Thời gian còn sớm, tòa học viện không có mấy người, Ôn Nhiễm đứng trước đại sảng, nhớ tới khi mình đi Đồng Chu và Lưu Phỉ Phỉ còn nằm trong chăn ngủ, thật oán giận mà.Thứ sáu vốn không có tiết, các thầy cô đều khá rảnh rỗi, đa số các đề báo cáo đều họp mười giờ, nhưng tối qua Ôn Nhiễm lại nhận được lời nhắn của Diệp Dĩ Trinh, sáng tám giờ có mặt ở phòng họp.

Trước cửa phòng làm việc của sư thái, cửa khép hờ, Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn qua, sư thái đang trừng mắt nhìn hai bạn nam cùng lớpTrong lòng không khỏi sung sướng, không may cũng không phải chỉ có mình cô.

Văn phòng của Diệp Dĩ Trinh ở cuối hành lang, cửa mở sẵn, Ôn Nhiễm do dự một chút rồi gõ cửa.

“Vào đi”.Giọng đàn ông từ trong phòng truyền ra.

Ôn Nhiễm đẩy cửa bước vào, Diệp Dĩ Trinh ngồi bên bàn làm việc, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, đằng sau chiếc kính là đôi mắt đen láy, trầm tĩnh như nước, thấy cô thì ánh mắt chợt lóe lên.

“Buổi sáng tốt lành”.

Ôn Nhiễm ngượng ngùng gật đầu:”Buổi sáng tốt lành”.Nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp:”Thầy Diệp”.

Nói xong lại thấy hắn cười, có vẻ như bộ dạng lúc nãy của cô chọc cười hắn.Bỗng nhiên một danh sách được đưa đến trước mặt.

“Đầu tiên xem bảng danh sách này, phía dưới là những thứ em cần tham khảo, tôi ở đây có mấy quyển, còn lại em đến thư viện tìm”.

Ôn Nhiễm nghe xong thoáng ngơ ngẩn.

Diệp Dĩ Trinh vừa xem tài liệu vừa nói:”Cũng có thể sẽ gặp khó khăn, vốn đều là những tài liệu dành cho nghiên cứu sinh khi làm luận văn dùng.Nhưng mà em cũng có thể đi hỏi các anh chị đi trước, nếu vẫn không được…”.Giọng nói kéo dài một chút rồi lại vang lên:”Em cũng có thể tìm tôi.”

Cô thật không thể hiểu được cái vị giáo sư hay nói giỡn này.

“Thầy à, cái này chúng ta không học mà”.Cô cố gắng đề nghị.

“Sao?Vậy nhân dịp này thì học nhiều một chút, càng tiếp thu được nhiều hơn.”

Lại bị bác bỏ, Ôn Nhiễm nhất định không buông xuôi:”Nhưng mà không phải chỉ là thành tích bình thường thôi sao?”

“Em nói không sai.”Hắn gật đầu.”Nhưng cũng không phải là không quan trọng.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn híp lại, thần sắc không giống như vẻ ôn hòa lúc trước:”Nếu không quan trọng ,tôi cũng không cần phải bỏ thời gian cho em.Làm gì cũng phải chú ý được mất,em hiểu không.”

Người này dạy dỗ học trò mà vẻ mặt cũng không thay đổi.Ôn Nhiễm hít một hơi, lấy bút ra bắt đầu đánh dấu vào bảng, bộ dạng rất ư là hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.Không bảo sao mà Diệp Dĩ Trinh và sư thái đều bắt đầu họp vào tám giờ, thực là thời điểm bi tráng mà.

Diệp Dĩ Trinh nhíu mày nhìn người con gái trước mặt, môi hơi gợi lên.

“Thầy Diệp”.

“Ừ”.Anh vươn tay nhận lấy bảng danh sách cô đưa, nhìn qua ,đúng đến tên mình thì bật cười, cô bé này, cố ý?

“Ôn Nhiễm.”

“Dạ?”

Nghe được tên mình, Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu, thấy người trước mắt lấy bút vòng to trên tờ giấy, ba chữ cái to làm Ôn Nhiễm như có bị sét đánh, chỉ đạo giáo sư Diệp Dĩ Trinh, cô thế nhưng lại viết sai hai chữ!!

Diệp Dĩ Trinh dở khóc dở cười, lấy ra một chiếc bút giúp cô sửa lại, rồi đưa cho cô.

Dĩ Trinh.

Khí thế độc lập mạnh mẽ, đúng là hai chữ này.

Đọc Chương 14: Mèo Con Lilac

Nhà thờ, chủ nhật, người đông. Hôm nay My lại gặp chị Tâm một lần nữa, bình thường chị Tâm thường ngồi cách xa cô tập trung đọc kinh nhưng hôm nay chị ấy lại mang quạt đến gần chỗ cô ngồi. My cảm thấy chị ấy đang muốn kết bạn với cô, cô cũng không biết vì sao chị ấy lại muốn như thế. Chị Tâm nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, tóc mai nhẹ bay bay, gương mặt lại như chất chứa ngàn vạn tâm tư. Lễ xong My chuồn trước, nhưng cô không cách nào thoát khỏi được chị ấy. Cô đi trước một bước chị ấy lại lẽo đẽo theo sau, hết cách cô bèn quay lại hỏi rằng, “Hôm nay chị lại muốn em chở về nhà hả?” Tâm gật đầu xác nhận, đúng vậy, cô muốn My chở cô về nhà. “Chị đi xích lô đi, em đi ngược hướng mà.” “Chị thích em chở.” Tâm chẳng bao giờ cho My một cơ hội từ chối, một khi cô đã quyết thì có mười núi cô cũng dời. My thở dài một tiếng, số cô thật khổ! Vậy nên cô cũng chẳng dám kì kèo nữa, đành dắt xe ra chở chị ấy về nhà. Vì hôm qua My và Ngọc vừa đi Vũng Tàu về nên hôm nay Ngọc vẫn còn đang ngủ ở nhà cô, cô mà không về sớm không chừng Ngọc sẽ băm nát cô cho cá ăn. Vậy nên cô phóng xe như bay về nhà chị Tâm, bình thường đều đi với tốc độ bình thường hôm nay tự nhiên chạy nhanh làm Tâm ngồi không vững, cô đành ôm eo My lại, giữ cho bản thân không ngã nhào xuống đường. Bình thường phải đi mười lăm phút mới tới, hôm nay còn chưa tới mười phút My đã thả Tâm xuống trước cửa. Gương mặt Tâm thoáng lên nét không vui, cô ra hiệu cho My dắt xe vào bên trong nhà mình. My lắc đầu, nhanh chóng giải thích, “Em phải về rồi, hôm nay nhà có khách.” “Bé Ngọc qua chơi à?” Tâm hỏi, “Em và con bé thế nào rồi, xác định mối quan hệ chưa?” “Quan hệ gì chứ?” My đỏ mặt mà không biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua cô đã hứa với Ngọc rằng sẽ không rời bỏ cô bé, cho dù có như thế nào cũng luôn là người đồng hành bên cạnh Ngọc. Vì thế nên mọi chuyện có một chút khác, chẳng hạn như sáng hôm nay Ngọc đỏ mặt khi nhìn cô. Chẳng hạn như khi cô ôm Ngọc, thân thể Ngọc có chút cứng đơ, nằm yên ra như khúc gỗ cho cô ôm. Bình thường Ngọc đối với cô không hề cứng ngắt như vậy.

Còn My thì biết được đạp xe đi kiếm mang ý nghĩa gì, cô chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đang chạy xe máy về, trên đường thấy Ngọc đang đạp xe đạp ngược hướng kiếm cô. Vừa nghĩ đến đã rùng mình, nếu ngày đó xảy ra cô nên nhảy hẳn xuống xe dắt bộ về nhà, vừa đi vừa xin lỗi Ngọc cho tiện. “Chị vòng qua chợ mua thạch dừa cho em mà.” My cố mở to mắt ra nói dối, nếu cô nheo nheo mắt nói dối thế nào Ngọc cũng nhận ra. “Từ nhà thờ qua chợ chưa đến mười phút đâu, cô bán thạch dừa chắc xinh đẹp lắm ha.” “Bé Ngọc… Chị mua thạch dừa về hơi trễ, lần sau nhất định về sớm. Không để em trông.” “Còn có lần sau?” “À không, không có lần sau.” My tự vả nhẹ vào miệng mình biểu thị cho việc nói sai hai chữ lần sau. Ngọc khó tính khó nết, My ở cạnh riết cũng quen, một người khó thì một người bắt buộc phải dễ tính, bằng không cứng quá sẽ gãy. “Dọn cơm ăn đi, em nấu xong hết rồi.” Ngọc đem chảo để xuống bồn nước một lát rửa, sau đó mới mang dĩa rau vừa xào ban nãy để lên bàn ăn. My nghe tiếng meow nho nhỏ yếu ớt phát ra trong nhà, cô nhíu mày, cố gắng tập trung lắng nghe xem đó là gì. Ngọc chỉ hừ một tiếng, nói, “Mèo em mới xin về đó.” “Em muốn nuôi mèo hả?” My cúi đầu lần theo dấu vết của con mèo kia, cô phát hiện chú mèo nhỏ đang nằm co ro trong góc nhà, nhìn thấy cô chú mèo càng hoảng sợ thu mình lại. My đưa tay nắm cổ mèo kéo ra ngoài, chú mèo lông màu xám tro có đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve. Nhớ đến hai hòn bi ve cô mới đưa chú mèo lên ngang mặt Ngọc nhìn thử, đúng thật là giống như in đôi mắt của Ngọc. Ngọc và con mèo này thật có duyên. “Em với nó không có giống, chị so làm gì.” Cô nhận lấy con mèo con từ tay của My, bế nó vào lòng vuốt ve nó. Vì đây là mèo mới nên sợ nhà là chuyện đương nhiên, cô muốn nuôi nó trước tiên phải cho nó làm quen với gia đình của hai người. “Tên nó là gì?” My ngước mắt lên nhìn Ngọc, mèo cũng tự động nhận giúp cô, ắt hẳn tên cũng đặt rồi. “Lilac.” My cũng không biết ý nghĩa của Lilac là gì, nhưng cô cứ gọi mèo của hai người là Lí Lắc.

Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Mèo Hello Kitty

Ở nước Nhật, có một câu chuyện cảm động về sự ra đời của chú mèo “Luôn biết lăng nghe” người khác

Có một cô bé là con gái duy nhất của một cặp vợ chồng trẻ và có lối sống hiện đại. Bố mẹ cô luôn bận rộn với những chuyến công tác và lịch trình làm việc dày đặc. Cô bé thì ngày nào cũng đến trường để tham gia vào những hoạt động ngoại khóa nào đó. Thế nhưng, vì bé nhỏ và nhút nhát nên cô bé thường bị những đứa trẻ ở lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn bị đánh. Cô bé khao khát được nói chuyện với ai đó, nhưng chẳng ai dành thì giờ ngồi nghe. Nỗi sợ hãi, lạc lõng khiến cô ngày càng thu mình trong vỏ ốc cô đơn.

Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn trên lớp lôi ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi thu mình trên ghế đá và khóc. Một lúc sau, khi ngẩng lên, cô nhìn thấy một ông lão đang ngồi cạnh mình. Ông lão mỉm cười ân cần hỏi:

-Cháu gái, tan học rồi sao cháu không về nhà mà ngồi đây khóc ?

Được khơi mở, cô bé oà lên tức tưởi:

-Cháu không muốn về nhà, ở nhà buồn lắm, không có ai hết, không ai nghe cháu nói!

-Vậy ông sẽ nghe cháu nói! – Ông lão nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bé.

Vừa khóc, cô bé vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, buồn rầu trong lòng từ bấy lâu nay.Ông lão cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời phân định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.

Từ hôm đó, hầu như chiều nào tan học cô bé cũng vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn.

Cho đến một hôm cô bé bị một bạn trong lớp trêu chọc và ức hiếp. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ với ông lão cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Quá vội vã, cô bé chạy băng qua đèn đỏ và tai nạn đã xảy ra…

Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé thường ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt những hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn tặng cô bé ngày hôm trước, nhưng cô bé đã không đến được. Hình nộm là một chú Mèo rất đẹp, trắng trẻo,có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành nhưng không có miệng. Ông lão muốn nó ở cạnh cô bé, mãi mãi lắng nghe và không bao giờ phán xét.

Ngày nay, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một con búp bê hình Mèo được mang danh hiệu là “Hello Kitty” nhưng điều đặc biệt là chú Mèo này không có miệng. Bởi vì được chú làm ra với mục đích lắng nghe mọi người.

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Chuyện Dũng Cảm Nhất Chương 14 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!