Bạn đang xem bài viết (Truyện Đã Đọc) Miêu Mễ Ngu Ngốc Mới Đáng Yêu – Ngụy Tùng Lương được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Sau bao nhiêu truyện bị hố thì tui cũng vớ được một bộ khá đáng yêu. Mô típ bộ này không mới, vẫn là việc con mèo cưng bỗng nhiên hóa thành người, nhưng nó vẫn gây được dấu ấn khá riêng.
Truyện bắt đầu từ việc anh công – một tác giả mạng viết xong một bộ truyện thì xỉu luôn, đến khi tỉnh lại đã phát hiện em mèo béo ụ nhà mình đã biến thành một mỹ thiếu niên xinh xắn. Mà không như các truyện mèo hóa người khác, em mèo này vẫn rất ngu ngơ, vẫn kêu meo meo vì chưa quen tiếng người, rất bám ba ba mình vì lạ lẫm. Tiếp đó là quá trình công dắt bé thụ ra ngoài đi siêu thị, làm quen với cuộc sống. Bước ngoặt xảy ra khi thụ đến kỳ động dục. Vì hồi còn làm mèo em là một bé mèo cưng ốm o, được chăm cho béo rồi chỉ nằm với ngủ chứ không kêu gào đòi gái, nên anh công cũng quên bẵng việc thiến nó. Đến khi bé phát tình thì anh phải chịu, chỉ đành lấy tay giải quyết cho nhóc. Nhưng vẫn không hết, thụ nắng quá nên cọ cọ vào tấm thảm của công để giải quyết, khi bị phát hiện thì xin lỗi ba ba vì con đã làm dơ thảm. Đến đây thì công hết nhịn nổi, quăng em lên giường mần thịt luôn.
Nói chung truyện này ngắn ngắn mà khá là cưng, công khá lạnh nhạt, thụ thì đáng yêu như một con mèo thật sự ấy. Đọc xong truyện này rồi nhìn xuống con quỷ mèo nhà mình đang nằm ườn trên chân, tui tự nhủ nếu nó mà biến thành người chắc không được như truyện đâu, vì nó ngu vcl luôn ấy, éo gì đi vệ sinh xong dẫm luôn vào chính đống cức của nó rồi ngang nhiên đạp lên giường….
Link đọc: Kho tàng đam mỹ
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…
Miêu Tả Con Mèo Đáng Yêu Của Em
Miêu tả con mèo đáng yêu của em
“Meo… Meo”. Con mèo cọ người vào chân em đòi bồng. Em học bài cũng vừa xong nên cúi xuống chơi với chú. Miu khá lớn rồi còn ưa làm nũng. Nó tên là Miu vì bà em gọi như vậy.
Chú Miu nhỏ trắng như bông. Toàn thân nó mềm mại. Cái đuôi dài cũng mềm mại, chót đuôi có túm lông màu nâu. Cặp mắt nó lúc mở to thì tròn xoe, xanh biếc. Em vuốt ve cái đầu tròn nhỏ êm như nhung của nó. Chú Miu lim dim mắt, dụi đầu vào tay em. Lúc này coi bộ nó hiền và rất dễ thương. Khi Miu bước đi thì lại oai ra trò. Nó vươn mình dài, chân bước êm mà dõng dạc từng bước. Trông không khác chi một con cọp thu nhỏ. Cái tai nó vênh vểnh, cái đầu nó nghiêng nghiêng.
Thoắt một cái nó đã nhảy lên giường. Con mèo trắng sạch lắm. Nó thường nằm trên cái đệm tròn riêng do má em làm cho. Nó nằm ghé cả gối của má nữa. Má em thương và cưng nó lắm. Má đi chợ không quên mua cá cho nó. Miu được ăn trong cái dĩa nhỏ. Nó thích cơm trộn chút cá. Nó ăn chậm, nhấm và gặm từng chút một chứ không phàm như con cún. Con mèo Miu cũng có cách làm vệ sinh đặc biệt của nó. Nó ngồi thu người lại, le lưỡi liếm dần khắp mình. Riêng cái mặt, nó liếm vào chân trước rồi lấy chân xoa mặt. Má em cười: đúng là rửa mặt như mèo! Rồi nó nằm dài trên giường tắm nắng, ông mặt trời lại tắm cho Miu một lần nữa.
Từ khi Miu về, nó kêu meo, meo, chuột chạy đâu hết cả. Miu vẫn rình chuột. Không có chuột nó vồ gián. Một con gián chạy trên sàn nhà, Miu phóng theo. Nó giỡn lấy chân đập đập rồi vờn con gián như một cầu thủ giỡn giữ banh. Đêm em đi ngủ, Miu vẫn thức tuần trong nhà. Nó rất giỏi, tối thế mà nó không va, không làm rớt thứ gì. Bình tĩnh vô địch. Chân nó cũng uyển chuyển không kém. Thỉnh thoảng con cún xộc tới đe chú Miu. Miu cong đuôi nhảy phóc lên. Nó đứng thủ thế rất lâu trên nóc tủ. Em phải xua cún đi. Mèo giữ trong nhà, chó canh ngoài sân.
Mèo và chó, cả hai con vật này đều thân thiện. Khi em đi học về, con cún vẫy đuôi mừng rối rít từ ngoài cổng. Khi em bước chân vào nhà, Miu nhảy tới cong đuôi lên, quấn sát vào ống quần em. Có hai bạn nhỏ như thế cũng thích.
Nguồn: Vietvanhoctro.com
Đọc Truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương
Tôi tên là Đàm Y Nhi. Lúc còn nhỏ thì được gọi là đầu rễ tre, lên tiểu học thì bị gọi là đồ xấu xí, lên trung học cơ sở thì bị gọi là đồ nhà quê với gu thời trang lỗi mốt và bím tóc đuôi sam đầy lạc hậu…Phải nói là tuổi thơ tôi là cả một trang bi kịch.
Có lẽ đó là lý do mà tôi đã hoàn toàn thay đổi khi bắt đầu bước vào lớp 11. Cuối cùng thì ước mơ của tôi cũng đã được toại nguyện rồi! Chuyển trường muôn năm!
Đây phải gọi là ngôi trường mà tôi ao ước nhất đấy. Chắc chắn trong này sẽ có rất nhiều người bạn mới, tôi sẽ không bị cô lập nữa, và đặc biệt là có nhiều zai để mà ngắm nữa chứ.
Hôm nay chưa phải là lễ khai giảng của năm học mới nhưng tôi cũng đến trường để nhận phòng trong ký túc xá(KTX). Không biết tôi sẽ được chung phòng với ai đây? Một cô bạn đáng yêu hay là một idol trong trường!? Háo hức quá đi!
Trường mà tôi vừa nhập học là trường quốc tế nên nhiều học sinh lắm, đặc biệt đều là con nhà giàu cơ nên tôi cũng có phần hồi hộp.
“Cố lên Đàm Y Nhi! Mày làm được mà!” Tôi cố trấn an bản thân rồi hít một hơi thật dài, rảo bước chân đi vào bên trong.
KTX nữ có 3 tầng, mỗi tầng có 8 phòng, rộng rãi thoáng mát. Sảnh chính của KTX cũng rộng thênh thang, lại hiện đại nữa chứ.
“Đẹp quá!” Tôi thốt lên.
“Ơ kìa! Chưa tới ngày tới trường, em tới đây làm gì?” Một cô gái ngồi trong phòng trực bước ra.
Chắc đó là người giám sát KTX này. Tôi hồi hộp chạy tới chỗ người đó:
“Em là học sinh mới, em tới sớm để nhận phòng trước ạ!” Tôi vừa nói vừa lấy hồ sơ ra đưa cho cô ấy.
“Ra là học sinh mới!” Cô ấy vừa nhìn hồ sơ vừa bước vào phòng làm việc.
Cô tra trên máy tính một hồi rồi tới tủ chìa khóa đưa cho tôi một cái chìa:
“Phòng của em là phòng 301, ở tầng ba! Em sẽ ở cùng với Chi Lộ và Ninh Ngọc.
“Vâng ạ!” Tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít rồi chạy lên tầng.
Cũng may trường có thiết kế sẵn thang máy chứ nếu hông chắc tôi phải ngồi xe lăn quá.
“Chi Lộ và Ninh Ngọc! Không biết hai cậu ấy là ai nhỉ? Hồi hộp ghê!” Tôi vừa đi vừa nghĩ lung tung.
Phòng 301 nằm đối diện thang máy luôn nên tôi rất tiện. Tôi định mở cửa bước vào thì bất ngờ, cánh cửa không khóa, mà bên trong cũng có người nữa.
Lẽ nào…là Chi Lộ và Ninh Ngọc?
Tôi mở cửa dần dần rồi hé đầu vào, quả nhiên, bên trong có hai cô bạn đang cười đùa, nói chuyện với nhau.
“Hử! Trông cậu lạ quá! Cậu là người mới sao?” Cô gái ngồi đối diện với cửa phát hiện ra tôi đầu tiên.
Thấy có người hỏi mình, tôi bạo gan mở cửa to ra rồi bước vào:
“Xin chào! Mình là Đàm Y Nhi! Mình được phân công ở phòng này!”
“Ra thế!” Cô gái kia trông có vẻ hoạt bát, lanh lợi đứng dậy.
Cô nàng không hề ngại ngùng mà khoác vai tôi rất thân mật rồi nhoẻn miệng cười:
“Hay lắm! Cuối cùng cũng có người thứ ba! Rất vui được chào đón cậu tới căn phòng 103 này! Tớ là Bạch Chi Lộ, nổi tiếng là tomboy lanh chanh nhất trường. Còn đây là Ninh Ngọc, khuôn mặt đẹp nhất trường.”
Cô gái tên Ninh Ngọc kia khẽ cười vẫy tay chào tôi. Xem ra cô ấy là người kiểu thục nữ đoan trang, còn Chi Lộ là người cá tính, mạnh mẽ.
“Lát nữa bà đừng chết mê chết mệt anh trai quốc dân của thiên hạ là được! Chỉ được đứng ngoài ngắm nhìn thôi đấy!” Chị Lộ và Ninh Ngọc dặn trước.
Anh trai quốc dân? Là ai cơ chứ!? Chứng tò mò trong người tôi liền trỗi dậy…
Truyện Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân Chương 22
Tác giả: Tê Kiến
Chương 22: Chương 21
Lúc Sơ Chi ấn chuông cửa, Lục Gia Hành đang quan sát xem trong căn phòng này chỗ nào có thể ngủ được.
Đúng là phòng ngủ đã sửa xong, nhưng tất cả chăn, gối, ga trải giường đều không có, muốn ngủ chỉ có thể nằm lên tấm ván gỗ.
Lúc Lục Gia Hành theo Sơ Chi trở lại đây, anh hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, thậm chí anh còn cảm thấy chắc hẳn căn phòng này đã trang bị đầy đủ, không nhiễm một khói bụi, chỉ chờ anh xách vali đến ở là được rồi.
Vì lẽ đó, sau khi mở cửa, Lục Gia Hành nhìn thấy vẻ mặt của cô gái từ lờ mờ chuyển sang kinh ngạc, anh cảm thấy khá là lúng túng.
Sơ Chi cầm gói mì ăn liền trong tay, khuôn mặt in bên trên bao bì lắc qua lắc lại theo động tác của cô, hai người đứng ở trước cửa nhìn nhau một hồi lâu, Lục Gia Hành hơi chần chờ, anh không biết có nên mời cô vào nhà hay không.
Màng ni lông mỏng trên cửa chống trộm mới vẫn chưa bị xé đi hoàn toàn, một nửa phía trên bị kéo xuống, giống như một đám mây bồng bềnh ở giữa hai người.
Cho dù bên trong phòng lộn xộn, Lục Gia Hành vẫn giống như đứng trong hoàng gia, lớp xi măng trên quần anh không phải là xi măng mà là một họa tiết được một nhà thiết kế thời trang nào đó nổi tiếng ở Milan thiết kế.
Người chàng trai hơi nghiêng nghiêng, ung dung nói: “Vào không?”
“…”
Lần này người chần chờ lại biến thành Sơ Chi.
Cô suy nghĩ một chút, vừa đi vừa cẩn thận nhìn dưới chân, vòng qua đồ vật dưới chân đi vào.
Những căn hộ ở khu nhà này đều có kết cấu giống nhau, diện tích căn hộ ở tầng trên đều giống nhà cô, nhà cô có ba người thêm một con mèo nữa, thỉnh thoảng ông nội và bà nội cũng ở lại nhà cô một thời gian, không gian hoàn toàn thừa sức, nhưng Lục Gia Hành ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, ngẫm lại vắng vẻ đến dọa người.
Cô nhìn lướt qua phía nhà bếp, quả nhiên, hoàn toàn vô cùng thê thảm.
Sơ Chi bỏ qua tiếp tục đi về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Lục Gia Hành đang theo sau: “Đàn anh, anh có đói bụng không?”
Lục Gia Hành không lên tiếng.
Sơ Chi cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, từ lúc lên xe cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa ăn gì, làm sao không đói bụng được, hỏi xong cô lại gật đầu, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đến đây đi, vừa vặn ba mẹ tôi cũng không có nhà, chúng ta có thể ăn cùng nhau.”
Cô vừa nói vừa đi tới cửa, mở cửa, xoay người lại, dường như đang chờ anh.
Lục Gia Hành nhìn một loạt hành động cực kỳ tự nhiên của cô gái, sau một lúc anh mới phản ứng lại, có chút sững sờ.
Anh đứng tại chỗ, một lát sau, anh chầm chậm mở miệng: “Đến nhà em sao?”
Giọng nói vừa phát ra, anh mới phát hiện cổ họng mình có chút khó khăn.
Sơ Chi gật đầu, rất thành khẩn mời: “Được không?”
“…”
Lục Gia Hành cảm thấy không đúng lắm.
Dường như trái tim anh đập mạnh hai cái, có chút vui vẻ, thế nhưng lại là niềm vui không giải thích được, lại có chút muốn nổi giận.
Đèn trong phòng đã được lắp đặt gọn gàng, đèn ở phòng khách có độ sáng rất cao khiến toàn bộ không gian đều bừng sáng, Lục Gia Hành vẫn đứng ở nơi đó như trước không nhúc nhích, lộ ra vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Sơ Chi, trong lúc ba mẹ không có nhà, em không thể mời một người đàn ông đến nhà mình vào buổi tối được.”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, tay cô vẫn tiếp tục cầm chốt cửa, nghiêng đầu nhìn anh: “Không sao đâu, bởi vì là anh tôi mới mời đó.”
Hình như mí mắt Lục Gia Hành giật một cái.
“Đàn anh là người tốt.” Sơ Chi tiếp tục nói.
“…”
Tâm tình Lục Gia Hành trở nên phức tạp.
Vẻ mặt anh đầy phức tạp nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa, giơ tay xoa bóp lông mày, trầm thấp thở dài một tiếng rồi đi tới: “Đi thôi.”
Sơ Chi nhìn anh cầm chìa khóa, tắt đèn rồi đóng cửa, đi xuống lầu, đột nhiên cô quay đầu lại, có chút tò mò hỏi: “Đàn anh, đến cùng anh có muốn xuống nhà tôi hay không nha?”
Lục Gia Hành không trực tiếp trả lời: “Làm sao vậy.”
“Nhìn anh thật giống vừa muốn đi, lại giống không muốn đi.” Đôi chân ngắn của Sơ Chi nhảy lên bậc tam cấp, vui sướng nói.
Lục Gia Hành giương mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Lúc này Sơ Chi đang đứng trước cửa mở cửa, cô đi vào trước, vừa ngồi xổm trước tủ giầy tìm dép cho anh vừa nói: “Đàn anh, anh muốn ăn gì?”
Nhà Sơ Chi được trang trí vô cùng đơn giản, không bày biện quá nhiều đồ, vật dụng trong nhà và giấy dán tường màu trắng vô cùng sạch sẽ mà ấm áp.
Lục Gia Hành tiện tay đóng cửa lại, mắt nhìn cô gái đang ngồi xổm đặt một đôi dép nam xuống bên cạnh chân anh, cảm giác ảo não lại buồn bực kia có chút không khống chế được.
Anh không đổi giày, mà thừa dịp Sơ Chi còn chưa kịp đứng dậy, cũng ngồi xổm xuống.
Hai người mặt đối mặt ngồi xổm trước cửa nhà, ngay cả như vậy, anh vẫn cao hơn cô một đoạn.
Lục Gia Hành mím mím môi, anh chầm chậm mở miệng: “Sơ Chi.”
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi hoàn chỉnh tên cô như vậy.
Không biết tại sao, Sơ Chi nghe có chút sợ hãi.
Cái cảm giác này giống như cảm giác lúc nhỏ bị thầy giáo gọi đứng lên trả lời bài, hoặc là lúc ở nhà phạm sai lầm gì đó, mẹ sẽ ôn hòa nhã nhặn gọi tên của cô, trước tên lừa gạt cô lại gần.
“Sơ Chi, con tới đây, mẹ không đánh con.”
Sơ Chi vô thức nuốt một ngụm nước bọt, biểu hiện có chút sốt sắng,
Mi mắt Lục Gia Hành hơi rủ xuống, đôi mắt đen ánh nhìn cô chằm chằm: “Say này đứng để người khác đến nhà em.”
Sơ Chi: “…”
Sơ Chi há to miệng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hả?”
Đôi mắt Lục Gia Hành híp lại: “Gật đầu.”
Sơ Chi liền gật đầu.
Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, tựa hồ cuối cùng cũng hài lòng: “Nói được.”
Sơ Chi: “À, được.”
Dáng vẻ yếu đuối của cô thật sự là quá ngoan ngoãn, điểm khó chịu trong lòng anh tự lúc bắt đầu cho đến giờ cứ thế biến mất không thấy tung tích đơn giản như vậy.
Sơ Chi đứng lên, đi vào trong nhà, đột nhiên cô quay lại: “Đàn anh.”
“Hả?”
“Tại sao không thể để người khác đến nhà tôi?”
Lục Gia Hành: “…”
Lục Gia Hành nở nụ cười: “Em còn muốn ai tới?”
Sơ Chi suy nghĩ một chút: “Đồng Đồng này, cuối tuần sau cô ấy muốn tới chơi.”
Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, anh đeo dép đi tới: “Nam sinh thì không được.”
Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vốn sẽ không để cho nam sinh tùy tiện đến nhà mình, tôi chỉ mang anh trở về thôi.”
“…”
Bước chân Lục Gia Hành dừng lại, đột nhiên bả vai anh đè xuống.
Anh đứng giữa phòng khách cúi đầu nhìn cô, thở dài, giọng nói trầm thấp mang theo một chút cảm giác thất bại: “Làm sao em có thể… giày vò người khác như thế.”
Sơ Chi hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát, giọng nói cô đầy vui vẻ: “Đàn anh, anh là tổng giám đốc bá đạo sao? Tiểu yêu tinh giày vò người khác nha!”
Lục Gia Hành: “…”
*
Sơ Chi đã đói bụng, cô liền gọi một nồi lẩu khô Trung Khánh của một nhà hàng gần nhất, thêm một ít khoai tây chiên và rong biển.
Đồ ăn bên ngoài được đưa tới, hương vị thơm phức, cửa phòng ngủ bên trong vẫn đóng chặt được nhẹ nhàng mở ra một cái khe.
Lục Gia Hành lấy hộp đồ ăn vẫn bọc plastic để lên trên bàn, anh lui về phía sau một bước, bên chân có gì đó nóng nóng.
Cúi đầu xuống, một con mèo đang đứng bên cạnh chân anh, cái đuôi lông xù quét qua quét lại, bộ lông xung quanh cổ nó rất đẹp, đám lông trên mặt khiến nó giống như một con báo biển.
Đôi mắt to tròn màu xanh da trời nhìn anh, cái đầu nhỏ ngẩng lên cao, bi bô kêu một tiếng “Meo”.
Bất kể là âm thanh hay ánh mắt, so với cô gái nào đó giống nhau như đúc.
Sơ Chi cầm cái muôi và đôi đũa, cô vừa rung đùi đắc ý đi tới vừa nói chuyện phiếm với nó: “Chị về lâu như vậy mà em đều lui ở trong phòng không có động tĩnh gì, vậy mà vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền ra ngoài rồi? Cái này em không thể ăn, nó rất cay, mèo không ăn được, không thể cho em ăn cái này.”
Cô nói xong, để đũa xuống rồi mở hộp đồ đặt bên chân, mèo con vui vẻ chạy tới, bắt đầu liếm hộp đồ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Lục Gia Hành cảm thấy lúc con mèo này liếm đồ ăn cũng rung đùi đắc ý.
Càng nhìn càng cảm thấy thú vị, anh nhếch khóe môi, thuận miệng hói: “Con mèo này tên gì vậy?”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Nhĩ sai (Anh đoán).”
Lục Gia Hành bật cười: “Làm sao tôi đoán được.”
Sơ Chi: “Tên của nó là Nhĩ Sai.”
Lục Gia Hành: “…”
Nhĩ Sai ăn rất nhanh, Sơ Chi và Lục Gia Hành ăn được một nửa, đồ ăn của nó đã không còn, nó liền vui vẻ chạy tới, cọ cọ bên chân Sơ Chi kêu “Meo meo”.
Sơ Chi cũng gần ăn no, ôm lấy nó vào trong ngực, tiện tay cầm tuýp kem dinh dưỡng bên cạnh, vặn ra, bóp một chút rồi đưa tới bên miệng nó.
Cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn của mèo nhô ra, nó bắt đầu liếm xung quanh ống, khi liếm hết, nó sẽ liếm bàn tay đang cầm tuýp kem dinh dưỡng của Sơ Chi, nhắc nhở cô bóp tiếp cho nó.
Cô gái cười tủm tỉm, vừa ôm mèo vừa khẽ giọng nói chuyện với nó, dường như tên tiểu tử này cái gì cũng đều nghe hiểu, hình ảnh thần kỳ này khiến cho lòng người ta mềm mại.
Ánh đèn ở phòng ăn dịu nhẹ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, đột nhiên Lục Gia Hành cảm thấy, trong cuộc đời mình không có một khoảnh khắc nào cảm thấy có gia đình nào so với cảm giác hiện tại.
Anh cầm chiếc đũa trong tay ngước mắt lên nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên con mèo đang liếm kem dinh dưỡng kia nghiêng đầu lại, đôi mắt xanh thẳm trừng trừng nhìn anh.
Tầm mắt Lục Gia Hành dời khỏi người Sơ Chi, đôi mắt màu xanh dương đối diện với đôi mắt màu đen, đột nhiên Nhĩ Sai nhếch miệng, nhìn anh kêu “Meo” một tiếng, không còn dáng vẻ dễ thương như lúc nãy, mà đầy vẻ dữ dằn.
Lục Gia Hành: “…”
Sơ Chi vui vẻ nói: “Nó yêu thích anh!”
“…”
Lục Gia Hành cảm thấy dáng vẻ dữ dằn này, nhìn thế nào cũng không giống như là yêu quý anh.
Quả nhiên, một giây sau, đột nhiên Nhĩ Sai đứng lên người Sơ Chi, xoay người lại, dùng cái mông quay về phía Lục Gia Hành, cái đầu nhỏ chui vào ngực Sơ Chi.
Chui xong mới thấy nghiện, xoay qua xoay lại, cọ tới cọ lui không ngừng trong lòng cô.
Sơ Chi bị cọ có chút ngứa, cô vừa cười vừa mò nó.
Con mèo kia cứ cọ qua cọ lại như vậy, nhõng nhẽo kêu khò khè một hồi lâu, mãi đến tận khi Sơ Chi kéo nó lên, nó mới bất đắc dĩ ngẩng đầu, chậm rì rì xoay người lại, đôi mắt to màu xanh dương lại nhìn về phía Lục Gia Hành ngồi đối diện.
Lại một người một mèo cách một nồi lẩu khô Trùng Khánh nhìn nhau ba giây, dường như Nhĩ Sai đang thị uy hướng anh kêu “Meo Meo” hai tiếng, sau đó cái đầu ngạo mạn giống như con báo biển lại xoay lại, dùng chóp mũi của nó cọ cọ cằm Sơ Chi.
Đột nhiên cái móng vuốt nhỏ nâng lên, đùng một cái, vỗ lên ngực Sơ Chi.
Lục Gia Hành: “…”
Khóe môi Lục Gia Hành nở một nụ cười sởn tóc gáy, anh nghiến răng, giọng nói cũng giống như chen từ trong hàm răng ra ngoài: “…Nó là mèo đực sao?”
Sơ Chi đang không hiểu nổi vì sao hôm nay đột nhiên con mèo này lại trở nên dính người như thế, khuôn mặt thần kỳ ngẩng lên từ bên trong đám lông mèo: “Vâng, đúng vậy, làm sao anh biết được?”
Lục Gia Hành: “Ha ha.”
Cập nhật thông tin chi tiết về (Truyện Đã Đọc) Miêu Mễ Ngu Ngốc Mới Đáng Yêu – Ngụy Tùng Lương trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!