Bạn đang xem bài viết Truyện Em Chỉ Là Của Riêng Tôi được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tiếng la thất thanh của cô vang lên, cô đang sợ, rất sợ. Anh đang ôm cô lên giường, đè cô ra khiến cô sợ hãi mà trào nước mắt. Anh thực sự không hề kiểm soát được chính mình, anh không biết giờ đây anh đang làm cái gì nữa. Nhìn cô trào nước mắt, anh buồn, anh lo, anh hối hận. Anh không biết cảm giác bây giờ của anh là gì nữa. Anh rất sợ cô ghét anh, sợ cô giận anh, sợ cô bỏ anh mà đi. Anh rất sợ. Anh nghĩ mình thực sự yêu cô rồi!
– Tôi… Tôi xin lỗi! Tôi..- anh nói ấp úng.
Anh từ từ thoát khỏi cơ thể cô trong khi cơ thể anh vô cùng khó chịu. Cô đang nấc cục, chắc cô sợ lắm, chắc cô lo lắm. Anh cũng khó chịu có thua kém gì cô đâu! Anh phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được cu cậu “em trai” của mình. Lập tức đứng dậy, anh nhanh chóng bỏ vào nhà vệ sinh. Không phải anh chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt đau buồn của cô, mà anh còn muốn dập tắt ý định xấu trong đầu mình. ]
– Huhuhu.. Huhuhu
Tôi đang khóc như một đứa trẻ, tôi không biết tại sao hết. Tôi vốn đã trở thành người của anh ta rồi mà vậy tại sao tôi vẫn không muốn để anh ta chạm vào người mình. Trong lúc hắn đè tôi ra, tôi nghĩ đến gương mặt của anh John, tôi lo, tôi muốn anh John là người đầu tiên của tôi. Lúc nãy, tôi sợ Khải lắm. Nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Dẫu biết anh ta lạnh lùng, tàn ác, nhưng tôi vẫn muốn anh ta vì tôi mà dừng lại, vì tôi mà buông tha, vì tôi mà chờ đợi. Tôi chưa sẵn sàng!
[ Sau khi đã hạ hoả trong người, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Anh sẽ giải thích cho cô, anh sẽ xin lỗi cô. Nhưng khi anh bước ra, cô đã say vào giấc ngủ từ khi nào rồi. Nhìn khoé mát cô vẫn còn vấn vương nước mắt, lòng anh lại nhói đau. Cô cuộn tròn như con mèo con đáng yêu, anh lại bắt đầu “nóng”. Nhưng cũng may, anh lại một lần nữa khống chế được cơn thịnh nộ trong người.
Anh lại gần cô, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Càng nhìn cô, anh lại càng thấy cô đẹp đến lạ thường. Cô mang vẻ kiêu sa nhưng cũng rất dễ thương, rất đáng yêu. Anh nhẹ nhàng đặt cô lại ngay ngắn, rồi khéo léo nằm xuống cạnh cô. Và cứ thế hai người họ đều chìm sâu vào giấc ngủ. Không biết trong giấc nồng, cô có mơ về anh, anh có đón nhận cô?
***
Ánh sáng đang cố gắng len lỏi vào căn phòng. Nơi mà anh đang ôm cô, cô đang rúc vào anh, hai người họ đang ân ái như đôi tình nhân thực thụ. Anh khẽ nheo mắt, ánh nắng như kẻ thù hiện tại của anh. Liền mở mắt, anh thấy cô, cô xinh, cô ôm anh, cô rúc vào anh khiến anh có cảm giác hạnh phúc vô cùng. Anh muốn thời gian hãy quay chậm lại, để cho anh được hưởng hạnh phúc dù chỉ trong giây lát thôi cũng được.
Nhưng cô đã tỉnh, hai con người, bốn cặp mắt đang nhìn nhau. Cô bất giác sợ, sợ anh vô cùng!
– Anh tránh xa tôi ra!- cô hét.
– Em bé miệng thôi- anh vừa nhắc vừa bịt miệng cô lại.- Em mà nói to, mẹ tôi biết đấy! Đến lúc đó, không cứu vãn nổi đâu!
– Buông ra!- cô hất tay anh- Tôi ghét anh! Đồ máu lạnh.
Nói đoạn, cô liền đứng dậy, định chạy đi, cô muốn chạy khỏi anh thật xa, cô không thể kìm lòng được nữa. Nhưng, khi cô vừa định đứng dậy chạy đi, anh liền giữ tay cô lại. Do mất đà, cô ngay lập tức ngã quỵ xuống lòng anh! Hai người họ, đang kề sát nhau, cô thở, anh biết, tim anh đập, cô cũng biết. Không gian trở nên im ắng đến lạ thường.
– Tôi xin lỗi! Làm ơn! Đừng giận tôi!
Anh nói theo sự chỉ dẫn của con tim mà không biết cô đang khó hiểu vô cùng. Nghe đồn là anh rất lạnh lùng và cụ thể là hôm bữa ở bang hội. Vậy mà giờ đây, chuyện gì xảy ra thế này! Anh đang xin lỗi cô sao? Không thể tin nổi!
– Tôi..- cô ấp úng
– Đừng giận tôi nha!
Lời nói của anh vang lên kèm theo biểu hiện rất ư là đáng yêu của anh khiến cô bật cười trong vô thức.
– Đó! Em cười rồi! Hết giận nha!- anh càng nũng.
– Anh buông ra đi!
Anh buông cô, anh tiếc. Nhưng phải làm vậy thôi! Cô đứng dậy, định đi nhưng chẳng may vấp phải cái chăn mà té ngã xuống giường. Mà không hiểu cô ngã kiểu gì mà ôm luôn cả anh mà nằm xuống giường. Còn hơn hết là họ đang hôn nhau!
Bốn con mắt nhìn nhau! Cô đẩy anh ra! Cô nấc! Cô ghìm lòng trước gương mặt hot boy của anh. Anh định hôn cô tiếp, nhưng cô né tránh, và rồi…. Cô quay mặt lại, nuốt nước bọt và đáp trả lại anh. Hai người họ đang hôn nhau, nụ hôn say đắm, nồng nàn. Anh nhẹ nhàng trườn tay xuống eo cô như muốn cởi dây buộc áo. Nhưng cô giữ lại, cô không muốn làm chuyện này quá sớm.
Họ ngừng hôn, nhìn nhau:
– Làm ơn!- cô nhìn anh với ánh mắt nhờ cậy.
– Tôi sẽ chờ tới khi em chủ động đến bên tôi!
Cô cười, cười sau câu nói của anh, cười một cách nhẹ nhàng, đáng yêu. Anh đỡ cô dậy, để cô vào phòng vscn, anh lại cười. Anh thực sự khó hiểu về cô gái này.Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào lại từ chối anh cả, cô chính là một ngoại lệ. Anh luôn muốn chơi đùa với phụ nữ, đặc biệt là với loại “gái vẫy”. Nhưng trước mặt cô, anh lại không thể làm cô buồn. Liệu anh đã thực sự quên đứa trẻ hàng xóm ngày nào mà yêu cô sao? Không thể! Đứa trẻ ấy là người anh yêu nhất, là người mà luôn chia sẻ buồn vui với anh, là người mà không coi thường anh khi ba anh rời bỏ mẹ con anh. Nhưng tại sao với anh giờ đây cô mới là người quan trọng nhất! Anh rất khó hiểu! ]
***
Trên bàn ăn:
– Chào mẹ!- cả tôi và Khải đồng thanh khi gặp bác gái từ phòng ra.
– Chào hai đứa! Sao dậy sớm vậy?- bác từ tốn.
– Dạ! Hôm nay Hà Vy phải đến trường mẹ ạ!- Khải lên tiếng.
– À! Hà Vy không nghỉ được à con?-bác gái vừa nâng ly nước cam lên uống, vừa hỏi tôi.
– Dạ?
– Thì ta hôm nay muốn đưa con đi chơi cùng ta mà!
– Nhưng mẹ ơi! Để mai đi! Hôm nay thứ 7 rồi!- Khải nói giúp tôi khi tôi véo tay hắn nhờ vả.
– Uk. Thế cũng được! Mà hôm qua con có ngủ ngon không Vy mà sao mắt con thâm cuồng thế kia!
Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi của bác gái. Thực tình tôi có muốn nó như vậy đâu, tất cả là do tên Khải chết bầm kia làm hôm qua tôi phải khóc ấy chứ! Tôi khẽ liếc qua hắn mà không hề biết nụ cười của ai đó đang nhìn chằm chằm tụi tôi.
– Dạ, là do hôm qua cố quá mà mẹ! Mẹ đừng trêu vợ con nữa!- Khải trả lời mẹ hắn mà như chuyện ấy là thật khiến tôi tức lòi ruột.
– À ừ! Thôi ăn đi, con dâu ăn nhiều vào! Còn phải tẩm bổ chứ!
Vậy là bữa sáng của tôi trôi qua trong sự vui vẻ. Cả bác gái và Khải đều xỏ xiên tôi nhưng tôi cảm thấy ấm cúng đến lạ thường. Đây mới là cảm giác hạnh phúc của gia đình sao???
***
– Thôi! Anh đi làm đi!- tôi nói với Khải khi hắn chuẩn bị vào lớp cùng tôi.
– Sao? Tôi đi học mà. Tôi nào đã đủ tuổi đi làm đâu!- Khải ngạc nhiên.
– Tôi biết mọi chuyện rồi! Anh đã có bằng giáo sư rồi, lại còn đi học lớp 10 làm chi, trẻ con mà!
– Nhưng sao em biết?
– Thì do tôi nghe chú Đức nói chuyện với ai đó về anh mà! Tình cờ nghe được thôi!
– Chú Đức! À! Vậy em vào lớp đi! Tôi tới công ti, chiều đón em!
– Ok! Chiều gặp nha “ông xã”! Bye!
Tôi vào lớp trong sự kinh ngạc của mọi người. Chắc họ ngạc nhiên lắm về những chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ.
– Hà Vy!
Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn mình. Giọng nói này là của Linđa, đúng, chỉ có thể là của nhỏ. Tôi quay xuống nơi phát ra giọng nói ấy, nhỏ Linđa đang nhìn tôi với con mắt như muốn toé lửa. Tôi hiểu mà!
– Sao! Có gì mà mày phải hét lên như thế!- tôi đi xuống chỗ nhỏ và hỏi- Có gì từ từ nói.
– Mày về nhà hắn ở rồi phải không? Mày nói mày thích anh John mà mày lại làm cái trò này hả? Con nhỏ Min nó chuẩn bị lấn chiếm chỗ mày rồi đấy, nó đang sống ở nhà tao kìa. Mày còn không mau thì anh John không còn là của mày nữa đâu.
Nhỏ nói làm tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cái gì mà sống chung, sao có thể, anh John đâu phải hạng người đó! Chuyện này là sao???
– Mày nói gì? À mà thôi! Anh John đương nhiên phải xứng đôi với người như Min rồi! Tao rút!
– Cô nói đúng đấy!- một giọng nói từ đâu chen vào.
Em Chỉ Là Của Riêng Tôi
Tiếng la thất thanh của cô vang lên, cô đang sợ, rất sợ. Anh đang ôm cô lên giường, đè cô ra khiến cô sợ hãi mà trào nước mắt. Anh thực sự không hề kiểm soát được chính mình, anh không biết giờ đây anh đang làm cái gì nữa. Nhìn cô trào nước mắt, anh buồn, anh lo, anh hối hận. Anh không biết cảm giác bây giờ của anh là gì nữa. Anh rất sợ cô ghét anh, sợ cô giận anh, sợ cô bỏ anh mà đi. Anh rất sợ. Anh nghĩ mình thực sự yêu cô rồi!
– Tôi… Tôi xin lỗi! Tôi..- anh nói ấp úng.
Anh từ từ thoát khỏi cơ thể cô trong khi cơ thể anh vô cùng khó chịu. Cô đang nấc cục, chắc cô sợ lắm, chắc cô lo lắm. Anh cũng khó chịu có thua kém gì cô đâu! Anh phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được cu cậu “em trai” của mình. Lập tức đứng dậy, anh nhanh chóng bỏ vào nhà vệ sinh. Không phải anh chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt đau buồn của cô, mà anh còn muốn dập tắt ý định xấu trong đầu mình. ]
– Huhuhu.. Huhuhu
Tôi đang khóc như một đứa trẻ, tôi không biết tại sao hết. Tôi vốn đã trở thành người của anh ta rồi mà vậy tại sao tôi vẫn không muốn để anh ta chạm vào người mình. Trong lúc hắn đè tôi ra, tôi nghĩ đến gương mặt của anh John, tôi lo, tôi muốn anh John là người đầu tiên của tôi. Lúc nãy, tôi sợ Khải lắm. Nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Dẫu biết anh ta lạnh lùng, tàn ác, nhưng tôi vẫn muốn anh ta vì tôi mà dừng lại, vì tôi mà buông tha, vì tôi mà chờ đợi. Tôi chưa sẵn sàng!
[ Sau khi đã hạ hoả trong người, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Anh sẽ giải thích cho cô, anh sẽ xin lỗi cô. Nhưng khi anh bước ra, cô đã say vào giấc ngủ từ khi nào rồi. Nhìn khoé mát cô vẫn còn vấn vương nước mắt, lòng anh lại nhói đau. Cô cuộn tròn như con mèo con đáng yêu, anh lại bắt đầu “nóng”. Nhưng cũng may, anh lại một lần nữa khống chế được cơn thịnh nộ trong người.
Anh lại gần cô, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Càng nhìn cô, anh lại càng thấy cô đẹp đến lạ thường. Cô mang vẻ kiêu sa nhưng cũng rất dễ thương, rất đáng yêu. Anh nhẹ nhàng đặt cô lại ngay ngắn, rồi khéo léo nằm xuống cạnh cô. Và cứ thế hai người họ đều chìm sâu vào giấc ngủ. Không biết trong giấc nồng, cô có mơ về anh, anh có đón nhận cô?
***
Ánh sáng đang cố gắng len lỏi vào căn phòng. Nơi mà anh đang ôm cô, cô đang rúc vào anh, hai người họ đang ân ái như đôi tình nhân thực thụ. Anh khẽ nheo mắt, ánh nắng như kẻ thù hiện tại của anh. Liền mở mắt, anh thấy cô, cô xinh, cô ôm anh, cô rúc vào anh khiến anh có cảm giác hạnh phúc vô cùng. Anh muốn thời gian hãy quay chậm lại, để cho anh được hưởng hạnh phúc dù chỉ trong giây lát thôi cũng được.
Nhưng cô đã tỉnh, hai con người, bốn cặp mắt đang nhìn nhau. Cô bất giác sợ, sợ anh vô cùng!
– Anh tránh xa tôi ra!- cô hét.
– Em bé miệng thôi- anh vừa nhắc vừa bịt miệng cô lại.- Em mà nói to, mẹ tôi biết đấy! Đến lúc đó, không cứu vãn nổi đâu!
– Buông ra!- cô hất tay anh- Tôi ghét anh! Đồ máu lạnh.
Nói đoạn, cô liền đứng dậy, định chạy đi, cô muốn chạy khỏi anh thật xa, cô không thể kìm lòng được nữa. Nhưng, khi cô vừa định đứng dậy chạy đi, anh liền giữ tay cô lại. Do mất đà, cô ngay lập tức ngã quỵ xuống lòng anh! Hai người họ, đang kề sát nhau, cô thở, anh biết, tim anh đập, cô cũng biết. Không gian trở nên im ắng đến lạ thường.
– Tôi xin lỗi! Làm ơn! Đừng giận tôi!
Anh nói theo sự chỉ dẫn của con tim mà không biết cô đang khó hiểu vô cùng. Nghe đồn là anh rất lạnh lùng và cụ thể là hôm bữa ở bang hội. Vậy mà giờ đây, chuyện gì xảy ra thế này! Anh đang xin lỗi cô sao? Không thể tin nổi!
– Tôi..- cô ấp úng
– Đừng giận tôi nha!
Lời nói của anh vang lên kèm theo biểu hiện rất ư là đáng yêu của anh khiến cô bật cười trong vô thức.
– Đó! Em cười rồi! Hết giận nha!- anh càng nũng.
– Anh buông ra đi!
Anh buông cô, anh tiếc. Nhưng phải làm vậy thôi! Cô đứng dậy, định đi nhưng chẳng may vấp phải cái chăn mà té ngã xuống giường. Mà không hiểu cô ngã kiểu gì mà ôm luôn cả anh mà nằm xuống giường. Còn hơn hết là họ đang hôn nhau!
Bốn con mắt nhìn nhau! Cô đẩy anh ra! Cô nấc! Cô ghìm lòng trước gương mặt hot boy của anh. Anh định hôn cô tiếp, nhưng cô né tránh, và rồi…. Cô quay mặt lại, nuốt nước bọt và đáp trả lại anh. Hai người họ đang hôn nhau, nụ hôn say đắm, nồng nàn. Anh nhẹ nhàng trườn tay xuống eo cô như muốn cởi dây buộc áo. Nhưng cô giữ lại, cô không muốn làm chuyện này quá sớm.
Họ ngừng hôn, nhìn nhau:
– Làm ơn!- cô nhìn anh với ánh mắt nhờ cậy.
– Tôi sẽ chờ tới khi em chủ động đến bên tôi!
Cô cười, cười sau câu nói của anh, cười một cách nhẹ nhàng, đáng yêu. Anh đỡ cô dậy, để cô vào phòng vscn, anh lại cười. Anh thực sự khó hiểu về cô gái này.Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào lại từ chối anh cả, cô chính là một ngoại lệ. Anh luôn muốn chơi đùa với phụ nữ, đặc biệt là với loại “gái vẫy”. Nhưng trước mặt cô, anh lại không thể làm cô buồn. Liệu anh đã thực sự quên đứa trẻ hàng xóm ngày nào mà yêu cô sao? Không thể! Đứa trẻ ấy là người anh yêu nhất, là người mà luôn chia sẻ buồn vui với anh, là người mà không coi thường anh khi ba anh rời bỏ mẹ con anh. Nhưng tại sao với anh giờ đây cô mới là người quan trọng nhất! Anh rất khó hiểu! ]
***
Trên bàn ăn:
– Chào mẹ!- cả tôi và Khải đồng thanh khi gặp bác gái từ phòng ra.
– Chào hai đứa! Sao dậy sớm vậy?- bác từ tốn.
– Dạ! Hôm nay Hà Vy phải đến trường mẹ ạ!- Khải lên tiếng.
– À! Hà Vy không nghỉ được à con?-bác gái vừa nâng ly nước cam lên uống, vừa hỏi tôi.
– Dạ?
– Thì ta hôm nay muốn đưa con đi chơi cùng ta mà!
– Nhưng mẹ ơi! Để mai đi! Hôm nay thứ 7 rồi!- Khải nói giúp tôi khi tôi véo tay hắn nhờ vả.
– Uk. Thế cũng được! Mà hôm qua con có ngủ ngon không Vy mà sao mắt con thâm cuồng thế kia!
Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi của bác gái. Thực tình tôi có muốn nó như vậy đâu, tất cả là do tên Khải chết bầm kia làm hôm qua tôi phải khóc ấy chứ! Tôi khẽ liếc qua hắn mà không hề biết nụ cười của ai đó đang nhìn chằm chằm tụi tôi.
– Dạ, là do hôm qua cố quá mà mẹ! Mẹ đừng trêu vợ con nữa!- Khải trả lời mẹ hắn mà như chuyện ấy là thật khiến tôi tức lòi ruột.
– À ừ! Thôi ăn đi, con dâu ăn nhiều vào! Còn phải tẩm bổ chứ!
Vậy là bữa sáng của tôi trôi qua trong sự vui vẻ. Cả bác gái và Khải đều xỏ xiên tôi nhưng tôi cảm thấy ấm cúng đến lạ thường. Đây mới là cảm giác hạnh phúc của gia đình sao???
***
– Thôi! Anh đi làm đi!- tôi nói với Khải khi hắn chuẩn bị vào lớp cùng tôi.
– Sao? Tôi đi học mà. Tôi nào đã đủ tuổi đi làm đâu!- Khải ngạc nhiên.
– Tôi biết mọi chuyện rồi! Anh đã có bằng giáo sư rồi, lại còn đi học lớp 10 làm chi, trẻ con mà!
– Nhưng sao em biết?
– Thì do tôi nghe chú Đức nói chuyện với ai đó về anh mà! Tình cờ nghe được thôi!
– Chú Đức! À! Vậy em vào lớp đi! Tôi tới công ti, chiều đón em!
– Ok! Chiều gặp nha “ông xã”! Bye!
Tôi vào lớp trong sự kinh ngạc của mọi người. Chắc họ ngạc nhiên lắm về những chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ.
– Hà Vy!
Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn mình. Giọng nói này là của Linđa, đúng, chỉ có thể là của nhỏ. Tôi quay xuống nơi phát ra giọng nói ấy, nhỏ Linđa đang nhìn tôi với con mắt như muốn toé lửa. Tôi hiểu mà!
– Sao! Có gì mà mày phải hét lên như thế!- tôi đi xuống chỗ nhỏ và hỏi- Có gì từ từ nói.
– Mày về nhà hắn ở rồi phải không? Mày nói mày thích anh John mà mày lại làm cái trò này hả? Con nhỏ Min nó chuẩn bị lấn chiếm chỗ mày rồi đấy, nó đang sống ở nhà tao kìa. Mày còn không mau thì anh John không còn là của mày nữa đâu.
Nhỏ nói làm tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cái gì mà sống chung, sao có thể, anh John đâu phải hạng người đó! Chuyện này là sao???
– Mày nói gì? À mà thôi! Anh John đương nhiên phải xứng đôi với người như Min rồi! Tao rút!
– Cô nói đúng đấy!- một giọng nói từ đâu chen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi
Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi
Giới hạn của bạn chỉ là điểm xuất phát của tôi là một cuốn sách kỹ năng sống mà bất cứ bạn trẻ nào cũng nên đọc một lần trong đời. Thành công không tự dưng từ trên trời rơi xuống, chỉ có chăm chỉ làm việc mới có thể gặt hái được thành quả.
“Xuất phát điểm ở đâu không quan trọng, quan trọng là sau khi rời vạch xuất phát bạn có thể đi được đến đâu.”
Giới thiệu về Tác giảMèo Maverick được biết đến là một tác giả nổi tiếng trên Wechat (một mạng xã hội của Trung Quốc), các bài viết của cô đều thu hút được sự quan tâm của rất nhiều độc giả. Những cuốn sách của Mèo Maverick đều hướng người đọc đến những giá trị của bản thân, giá trị của sự thành công mang đến cho bạn đọc những năng lượng tích cực để chúng ta có thể trở thành phiên bản hoàn hảo nhất.
Lí do bạn nên lựa chọn cuốn sách nàyHiện tại cuốn sách này vẫn đang giữ top 25 trong 100 sách tư duy – kỹ năng sống bán chạy trong tuần.
Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi là tổng hợp những trải nghiệm của bản thân về cuộc sống, các mối quan hệ, công việc của Tác giả. Nó không chỉ đem đến những năng lượng tích cực mà còn là bài học về sự trưởng thành để mỗi chúng ta đều có thể thay đổi chính mình, nỗ lực phấn đấu khẳng định giá trị của bản thân.
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
Cảm nhận về sáchChương 1: Có ước mơ mà không hành động, mãi mãi chẳng bao giờ thực hiện được
Với một số người hay trì hoãn và lười biếng, có lẽ từ “chờ đợi” đã quá quen thuộc với họ, kèm theo đó là những lời biện minh: “Tôi chờ đợi cơ hội” hoặc là “Ngày mai tôi sẽ làm”. Nhưng họ không hề biết rằng mỗi ngày mới đều là một cơ hội dành cho mỗi người, nếu chỉ ngồi lên kế hoạch chi tiết mà không thực hiện thì hai từ ước mơ mãi không có ý nghĩa gì. Hằng ngày họ thường lên mạng để xem những tấm gương thành công, đến những buổi chia sẻ với mong muốn rằng có thể học được kinh nghiệm thành công từ người khác. Nhưng chẳng có kinh nghiệm nào cả, trên đời này làm gì có một bí quyết hay cuốn sách nào có thể giúp người lười biếng và ngồi chờ đợi có thể thành công được. Không có thành công nào mà không đánh đổi bằng gian lao khổ luyện, cái mà chúng ta thấy được chỉ là ánh hào quang chói lọi. Còn khó khăn vất cả của những người thành công chẳng ai biết được, thậm chí một số người còn hy vọng mình có thể tránh được tất cả khó khăn để dễ dàng làm mọi thứ. Cuộc sống dễ dàng chỉ có trên phim truyền hình và trong tiểu thuyết thôi, trên đời này làm gì cũng có cái giá của nó. Không có công việc nào bên ngoài hào nhoáng mà đằng sau không có sự vất vả cả, muốn có được thành công ai trong mỗi chúng ta đều phải đánh đổi bằng nỗ lực của bản thân.
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
“Tôi tin rằng bạn có những ước mơ rất tuyệt vời, tôi cũng tin rằng bạn có thể thực hiện được ước mơ đó. Có ước mơ mà không hành động sẽ mãi chỉ là mộng tưởng mà thôi. Tôi hy vọng mỗi sáng đánh thức bạn dậy không phải tiếng chuông đồng hồ mà là khát vọng lớn lao trong trái tim bạn”
Chương 2: Tin tưởng chính bản thân mình, khả năng của bạn sẽ còn vươn xa hơn
Thành công luôn dựa trên những nguyên tắc được xây dựng từ chính chúng ta, sự ràng buộc bản thân theo nguyên tắc tích cực thì quả là tuyệt vời. Bạn hãy thử nghĩ đi giữa lướt web và học tập thì cái nào thích hơn, chắc chắn là lướt web rồi. Vậy tại sao một số người vẫn chọn chăm chỉ học tập hằng ngày chứ không phải lướt web? Bởi vì chỉ có học tập trau dồi kiến thức thì mới có thể thành công, lựa chọn điều khó khăn ấy nó xuất phát từ sự ràng buộc bản thân vào một nguyên tắc nào đó. Lúc đầu có thể học tập rất nhàm chán, vô vị nhưng khi hình thành thói quen của bạn rồi thì nó trở thành điều tuyệt vời trong cuộc sống.
Không tin tưởng vào bản thân mình chính là tác động giúp bạn làm việc không có hiệu quả, bạn luôn nghĩ rằng mình không thể hoàn thành tốt công việc đã được giao, hay bạn sợ mình không thể đạt được một thành tích nào đó. Tất cả đều giới hạn khả năng của bạn, thử nghĩ xem nếu dùng 100% năng lượng để nỗ lực làm một điều gì đó sẽ thế nào so với lúc nào cũng lo lắng sợ hãi không chắc những gì mình làm. Thay vì lúc nào cũng lo sợ và muốn nằm trong vùng an toàn của bạn thì hãy thử đặt niềm tin vào bản thân nó sẽ giúp bạn có dũng khí tiến về phía trước. Cuộc sống này không hề có giới hạn, đừng tự tạo ra giới hạn, hãy vững tin vào bản thân, vào cuộc sống, thành công sẽ không bỏ rơi những người chăm chỉ và nỗ lực hết mình đâu. Cố lên!
“Khả năng của con người là vô hạn, đừng tự đặt ra giới hạn cho cuộc đời mình. Khả năng của bạn còn lớn hơn rất nhiều so với những gì bạn đạt được bây giờ. Hãy nghĩ cách để khai thác tiềm năng ấy, thành tích trong tương lai sẽ khiến con người bạn hiện tại phải kinh ngạc”
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee
Chương 3: Cố gắng có hiệu quả chứ đừng giả vờ cố gắng
Một số bạn trẻ ngày nay làm việc gì cũng đưa lên mạng, chỉ một vài thất bại đã đem lên kêu than rằng tôi cố gắng rất nhiều, nhưng tại sao vẫn không thể thành công? Sự cố gắng của chúng ta không nhất thiết phải phô trương ra cho cả thiên hạ biết, những đau khổ hay thất bại bạn phải nếm trải căn bản không một ai có thể hiểu ngoại trừ bản thân bạn. Chỉ mới có một chút đau khổ bạn đã kêu than, kể lể rằng thế giới này khắc nghiệt với bạn. Khoe mẽ lên mạng để chứng minh rằng mình luôn cố gắng làm việc chăm chỉ sao? Bạn nên nhớ rằng ngoài xã hội kia có rất nhiều người giỏi hơn chúng ta hằng ngày họ phải đương đầu với vô vàn thử thách nhưng họ vẫn làm việc chăm chỉ nỗ lực mỗi ngày. Hãy kiên trì và làm việc một cách có hiệu quả hơn nữa, đừng hở ra một tý là than vãn, than vãn không giúp bạn giải quyết vấn đề đâu.
Làm nhiều không bằng làm ít mà chất lượng, kéo dài thời gian làm việc nhưng không có hiệu quả chỉ khiến cho bạn luôn trong trạng thái mệt mỏi, kiệt quệ mà thành tích công việc thì không thấy đâu. Hãy để bản thân nghỉ ngơi một cách tốt nhất, lên kế hoạch chi tiết để mọi công việc bạn làm đều có hiệu quả. Phải thật sự cố gắng, đừng giả vờ cố gắng. “Cuộc sống không phải chỉ chạy theo trào lưu, hiệu quả mới quan trọng.”
“Muốn gặt hái được thành công vang dội không thể thiếu nỗ lực phi thường. Điều bạn cần làm là thật sự cố gắng chứ không phải giả vờ cố gắng. Nỗ lực không hiệu quả chỉ làm lãng phí tuổi xuân, xói mòn ý chí của bạn, khiến bạn trở nên vô dụng.”
Chương 4: Học tập giúp cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn
Giới trẻ ngày nay thường rất thụ động trong học tập, trong công việc. Một số người nghĩ rằng phải có người chỉ dạy thì học mới có hiệu quả, từ đó họ ý lại mà không chịu khó tìm tòi tự học. Khả năng tư duy và sáng tạo là yếu tố rất quan trọng trong học tập, trong công việc. Cuộc sống này chính xác là một bức tranh không màu, đi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực là do mỗi người tự tay tô điểm nó. Không tự học hỏi, tìm tòi thì bạn chỉ có thể nhìn cuộc sống này như thể một bức tranh không màu, nhạt nhẽo mà thôi.
Ngày nay với sự phát triển của công nghệ hiện đại sẽ không quá khó khăn để bạn tự mày mò tìm tòi cho việc học. Từ bây giờ mỗi người trong chúng ta hãy hình thành thói quen tự học rèn luyện kiến thức mỗi ngày. Xã hội ngày càng phát triển, nếu không trau dồi kiến thức thì bạn sẽ bị lạc hậu. Hãy để cho mỗi ngày của bạn đều mới hơn so với ngày hôm qua.
“Thế giới rộng lớn vô vàn cạnh tranh. Nếu muốn cuộc sống của mình tốt lên, bạn phải có khả năng chống chọi. Con đường duy nhất nâng cao năng lực chính là hành động. Học tập bất cứ lúc nào cũng giúp cuộc sống của bạn thoải mái và đầy đủ hơn.”
Trích dẫn hay trong sách
Mỗi ngày cố gắng một chút, cuộc sống sẽ càng nhàn nhã hơn! Còn trẻ còn sức mà ham hưởng thụ, sau này bạn sẽ còn mệt gấp trăm, gấp nghìn lần.
Trên đời này không có thứ gì công bằng tuyệt đối, nhưng vun trồng sẽ có thu hoạch, chân lý ấy luôn đúng dù trong bất cứ hoàn cảnh, thời gian nào.
Tuổi tác không phải là nhân tố quyết định cuộc sống tương lai của mỗi người mà hành động mới chính là nhân tố then chốt.
Đố kỵ chỉ khiến bạn dậm chân tại chỗ, thậm chí tụt lùi, trong khi cuộc sống của những người bạn đố kỵ ngày càng tốt hơn.
Giới hạn là gì? Giới hạn liệu có phải ranh giới an toàn của mỗi người? Có lẽ là không, giới hạn là để phá bỏ. Bởi giới hạn của bạn chỉ là điểm xuất phát của người khác.
Lời kết“Chông chênh nhất đời người là quãng thời gian đầu lập nghiệp, khó khăn, mông lung và đầy bế tắc. Trong giai đoạn chuyển giao đầy thử thách và khắc nghiệt ấy, có kẻ chọn buông xuôi, người miệt mài nỗ lực. Bạn chọn hướng đi nào cho bản thân?”
Mua sách Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi ở đâu?Bạn có thể tìm hiểu thông tin chi tiết về cuốn sách “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi” và tham khảo giá ưu đãi trên các trang thương mại điện tử như: Tiki, Fahasa, Shopee,…
1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi Tiki”
Review chi tiết bởi Dương Hạnh
Đọc Truyện Tôi Chỉ Thích Cậu !
[Đồng Nhân HP] Chương 29 Tôi và đám Draco đang đi trên hành lang, chả biết từ khi nào mà tôi hình thành thói quen khoác tay Draco rồi nữa. Khẽ lườm Draco, tôi thầm nghĩ tên này đúng là biết cách xâm nhập vào cuộc sống của người khác mà. Mỗi lần Draco đứng dậy khẽ cong tay lên là tôi lập tức chạy theo khoác vào tay cậu ta…..lúc nhận ra thì tôi đã bám vào tay cậu ta mất rồi. Không còn cơ hội buông ra. Đôi lúc tôi khống chế bản thân không bám vào tay cậu ta, thì cậu ta lại chủ động cầm lấy tay tôi. Tôi “…..” Có cảm giác tên này đang cố tình? Tôi cũng thầm khinh bỉ bản thân vì không thể từ chối cậu ta. Mà cũng không thể trách tôi được, do mặt cậu ta quá gạt người thôi. Bellanita vừa khinh bỉ bản thân vừa tự an ủi bản thân. Phòng sinh hoạt Slytherin. Tôi và Parkinson cùng nói xấu Beavis. Beavis ở nơi nào đó hắt xì đến mấy lần liền. Thầy Snape xuất hiện bất ngờ bắt tôi đi.
…
Thầy nói là sẽ ‘dạy’ lại tôi cách cắt và pha chế độc dược. “Là một Slytherin nhưng lại không biết cách pha chế độc dược? Trong khi đó, chủ nhiệm của Slytherin là người dạy môn độc dược…mi đúng là một con lợn ngu đần?” Nhìn con nhóc này pha chế thuốc lú trong lúc thi mà ông muốn nổi điên. Tôi giật mình “Không..thầy ơi, sao có thể là lợn được..phải là một con mèo ngu ngốc đáng yêu chứ.” Phản bác xong tôi nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía. Thầy Snape kỳ dị nhìn tôi “…..” Con mèo ngu ngốc đáng yêu???
…
“Cậu quả là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa!” “Hihi…. là kẻ ngốc nghếch đáng yêu của cậu~” “Có tin tôi tát chết cậu không?” “Cậu không nỡ….ấy!! Đánh thật à!!!”
….
Phòng của Thầy Snape không có nhiều ánh sáng, trong không khí tràn ngập mùi ma dược, bốn phía có nhiều cái bình to to nhỏ nhỏ được để trên giá. Thầy đi đến chỗ cái bàn to ngồi xuống chấm điểm bài thi. “Trò Martin, ta kêu trò đến không phải là đứng ngẩn ngơ ở đó. Phía sau trò có một cái bàn và đến đó đứng đi.” Thầy Snape âm u nhìn tôi. Tôi ngoan ngoãn đi đến chỗ cái bàn “Dạ đã đi lại bàn.” Thầy Snape không ngước đầu mà hỏi “Muốn pha chế thuốc lú gồm có?” Tôi vặn vặn ngón tay ” Thưa thầy, muốn pha chế thuốc lú gồm có….hai giọt nước sông Mê Âm Phủ, hai nhánh Nữ Lang, hai gói Cỏ Hỗn Hợp và bốn quả Tầm Gửi.” “Công thức điều chế?” Tôi “…à. ừm, hình như là….đầu tiên là cho hai giọt nước sông Mê Âm Phủ vào vạc rồi đun nhỏ trong hai mươi giây….thêm hai nhánh cây Nữ Lang vào vạc, khuấy ba lần theo chiều kim đồng hồ rồi vẫy đũa phép nè….đúng không thầy?” [Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon. *Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1 *Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb] Thầy Snape lập tức nạt tôi “Thôi ngay cái trò ‘nè, nha’ !” Suốt ngày cứ tỏ vẻ đáng yêu cho ai nhìn, thằng Draco làm gì có ở đây! Tôi méo môi nghẹn họng e hèm một tiếng rồi nói tiếp. “…tiếp tục đun 45-60 phút, thêm hai đơn vị thành phần tiêu chuẩn và bốn quả tầm gửi đã giả vỏ, nghiền cả hai vừa phải và cho hai nhúm hỗn hợp đã nghiền vào vạc. Khuấy năm lần ngược chiều kim đồng hồ, cuối cùng là vẫy đũa phép của bản thân để hoàn thành lọ thuốc.” Nói xong tôi nhìn thầy. Thầy Snape mỉa mai “Sai nát bét, thì ra đây là lý do thuốc lú của trò không hoàn hảo.” Con nhóc chết tiệt này làm thế nào? Nó bỏ tới 4 nhánh Nữ Lang vào vạc!! Tôi “???” Sai chỗ nào? Chữ sai không có trong từ điển của Bellanita xinh đẹp!! Thấy mặt tôi không cam lòng thầy Snape trực tiếp khinh bỉ ra mặt, không khách khí mắng tôi “Nghe cho kĩ đây đồ đầu óc có chứa bã đậu! Giải đoạn đầu tiên để pha chế thuốc lú ta cần thêm 2 giọt nước sông Mê Âm Phủ vào vạc rồi đun từ từ trong 20 giây, tiếp theo là thêm 2 nhánh Nữ Lang vào vạc, khuấy 3 lần theo kim đồng hồ. Nhấc xuống và vẫy đũa phép. Để lên bếp nấu lại từ 45-60 phút. Giai đoạn hai, trò cho 2 gói cỏ hỗn hợp và 4 quả cây Tầm Gửi vào cối, nghiền thành BỘT MỊN bằng chày! Khuấy đều 5 lần theo ngược chiều kim đồng hồ, cuối cùng vẫy đũa phép để hoàn thành thuốc.” “Nghe rõ chưa?” “….dạ rõ.” Bé Ngoan Bellanita đã bị thuần phục. “Rõ rồi thì mau pha chế đi. Nhớ là nghiền thành BỘT MỊN.” Thầy nhấn mạnh hai chữ cuối. Tôi vâng lời bắt tay vào pha chế thuốc lú. Trong quá trình làm…thầy Snape nạt tôi hơi bị nhiều…còn tôi thì đần độn nghe thầy chửi. “Trò Martin…lố 20 giây rồi! Đầu óc trò để đi đâu vậy!” “Trò Martin là nghiền thành bột mịn!” “Cái chày! Dùng cái chày mà nghiền, trò nghĩ ngón tay của trò có thể nghiền được à?” “Rồi sao trò không vẫy đũa phép?” “Chép phạt cách pha chế thuốc lú 100 lần cho ta, não của trò đã được ném xuốnghồ nước đen rồi.”
….
Sau mấy lần liền bị mắng te tua tơi tát thì cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được thuốc lú. Thầy Snape thầm thở phào. Tôi nhìn thầy xem thành quả của tôi, hơi nâng cằm lên một tí. “Được rồi, bây giờ thì lăn về ký túc xá đi.” Tôi “….” Adu “Ngày mai đúng vào giờ này trò và Draco đến đây.” Thầy Snape nói với giọng vô cảm. Hôm sau đúng vào giờ ngọ tôi và Draco vác mặt đến. Trên đường đi Draco cứ trêu tôi suốt, tôi vọt nhanh vào phòng thầy Snape, Draco cũng vọt vào túm lấy tôi trêu tiếp. “Nơi này là nơi mà tụi bây muốn đùa là đùa sao?” Giọng thầy Snape từ phía sau vang lên. Draco hoảng hốt buông tôi ra, tôi đứng thẳng đứng đắn kéo áo choàng lên. Thầy Snape mắng tôi và Draco hồi lâu…rồi giao nhiệm vụ. Cắt dược liệu, tôi và Draco được thầy sai cắt dược liệu. Nhìn Draco cắt rất thành thạo nha, nhìn lại tôi thì….miếng to miếng nhỏ. Tôi “….” Có gì mà làm không được chứ! Chỉ cần cố gắng thôi. Tôi run rẩy đưa thành quả cho Thầy Snape, kết quả bị mắng một trận. Tôi hơi uất ức. Draco lắp bắp nói thay tôi vài câu liền bị liên lụy luôn. Lại qua hôm sau, chúng tôi đến lần nữa. Thầy Snape vẫn tiếp tục cho chúng tôi cắt dược liệu. Chúng tôi cắt được một lúc thì thầy đi ra ngoài nhanh như một cơn gió. Cả người tôi cứng ngắc cắt cắt rồi cắt. Cả người điều vô cùng nghiêm túc chăm chỉ. Draco đã dùng thời gian ngắn xử lý hết đống dược liệu, tôi vô cùng kinh ngạc, đành cắn răng gắng sức hơn. “Không phải như vậy đâu, sai rồi.” Cậu nói với giọng làm biếng rồi đi đến sửa tay cầm dụng cụ của tôi. “Thế này.” Tôi gật đầu híp mắt, nhắm chuẩn xác… cắt nguyên miếng rõ to. Draco “…….” Cậu ta trực tiếp giật lấy làm nốt luôn phần của tôi, lẩm bẩm trong miệng “Sao mày lại có thể ngốc như vậy chứ?” Tôi ngồi xuống ghế chống cằm nhìn cậu ta xử lý dược liệu. Draco vẫn giữ thái độ trầm mặc khi làm việc. Không còn nụ cười khinh khỉnh, không còn dáng vẻ ngả ngớn …… Người ta thường nói một chàng trai quyến rũ nhất là khi cậu ta nghiêm túc làm một việc gì đó. Thật sự rất đúng nha~ Đến lúc thầy Snape quay lại thì chúng tôi đã hoàn thành phần công việc. Draco đang cầm lấy một lọn tóc của tôi thắt biếm. Tôi làm vẻ ghét bỏ đẩy tay cậu ta, cậu ta cười khanh khách không một chút quý tộc. Thầy Snape “….” Y chang thằng cha nó. “Trò Draco, chỗ của ta không phải là chỗ trêu gái.” Thầy Snape nhếch mép cười lạnh. Draco giật bắn người. Đứng sang một bên. Thầy đi đến nhìn dược liệu đã xử lý. Rồi ý vị thâm thường liếc chúng tôi. “Trò Draco, trò vào đây là để học tập.” Thầy nói câu không rõ ý vị. “Còn trò Martin… không có lần sau.” Tôi biết thầy đã phát hiện Draco làm phần thay tôi, trong lòng có chút buồn bực, sao cái gì Thầy Snape cũng biết hết vậy.
…..
Hôm sau tôi mới biết được tin động trời. Potter, Weasley, Hermione và thằng em đần độn kia của tôi xâm nhập vào khu cấm, thành công ngăn cản một phù thủy đánh cắp hòn đá phù Thủy. Hòn đá phù Thủy, Nicolas Flame. Không đúng, sao thằng Beavis lại đi được? Tôi rõ ràng định vị nó ở ký túc xá Gryffindor mà? Không lẽ nó tháo dây chuyền ra? Nghĩ đến đây mặt tôi tái đi. Lập tức đi tìm người tính sổ.
* Hứa thiệt nhiều rồi cũng thất hứa thiệt nhiều….
9/12/2023
Anh Trai Em Gái Chương 6: Em Là Con Mèo Lang Thang Của Tôi,
Dương An ngồi dưới chân cột đèn đường, ánh đèn khuya hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi. cô đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa, tít tận điểm mút con đường có những ngọn đèn nhỏ dần. vừa rồi cô đã thỉnh cầu Liêu Văn Đạo cho ngủ nhờ một đêm.
Đêm về khuya, ở những tòa nhà xung quanh, thỉnh thoảng có ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. An An vô cùng cô đơn.
Liêu Văn Đạo đang nhìn người con gái ngồi co ro duối chân cột đèn đường không chịu về nhà, chợt cảm thấy thật ảm đạm.
Một cô gái mười tám, mười chín, xinh đẹp, tự tin lại tự để rơi vào cảnh ngộ khiến người ta có cảm giác cô đang bị xa lánh, đang trốn chạy tội lỗi, hoặc gặp chuyện éo le nào đó – đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như thế này.
Các cô gái thời nay quả đáng sợ. Anh cho rằng Dương An cũng chỉ là một trong bao nhiêu thiếu nữ được nuông chiều giận dỗi bỏ nhà ra đi vì bị cha mẹ mắng mấy câu mà không biết rằng bên ngoài có bao nhiêu cạm bẫy.
Lẽ ra Liêu Văn Đạo phải lấy làm mừng, bởi vì một cô gái xinh đẹp chủ động đưa ra lời đề nghị – tưởng chỉ có trong giấc mơ của cánh mày râu.
Liêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái trẻ, hai tay ôm gối ngồi dưới chân cột đèn đường nhất định không chịu về nhà thì anh bắt đầu do dự. Anh có cảm giác cô ta không giống đứa con hờn dỗi cha mẹ. “Dỗi bố mẹ bỏ nhà đi hả?” Liêu tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, tự dưng mỉm cười, môi hơi nhếch lên vẻ chế nhạo, lại quay đi, nhìn xa xăm. Vẻ tội nghiệp, yếu đuối lập tức bị thay thế bởi cái ngang tàng, bất cần cố ý.
“Tôi đưa em về nhà!” Liêu Văn Đạo không thích kiểu cách phóng đãng cố ý của một cô gái trẻ măng. Anh nói, giọng cương quyết.
“Về nhà ư? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nên về nhà? Tôi không thích cô đơn.” Cô ngước nhìn anh, chun mũi, nhăn mặt, trông rất ngộ. “Cảm giác cô độc thật khó chịu.” Cô buột miệng.
“Vì sao?”
“Bởi vì…”, cô ngoẹo đầu, đứng dậy, một tay nắm chặt cột đèn đường xoay người một vòng rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau, vừa liếc nhìn anh vừa thủng thẳng buông một câu chẳng hề phù hợp với dáng điệu bất cần của cô lúc đó. “Khi chỉ có một mình, người ta sẽ nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta xoay người quanh cột đèn đêm của thành phố với vẻ sung sướng lạ thường. Vẻ tội nghiệp yếu đuối dường như đã biến mất tự lúc nào.
Liêu phân vân, thì ra mỗi người đều có tâm sự riêng, mà nếu có chuyện gì xảy ra với một người xa lạ thì mình cũng không phải chịu một trách nhiệm nào hết. Trong xã hội này, đàn ông sợ nhất hai chữ: “trách nhiệm!”. Đôi vai của bao nhiêu đàn ông đã oằn xuống bởi trách nhiệm mà vẫn phải giả bộ đàng hoàng trước người khác. Có người cho thế là giả dối nhưng thực ra, nó thể hiện một đều rất quan trọng: sự mệt mỏi.
“Tôi không dám đảm bảo tôi là người tốt. Em có hiểu ý tôi không?” Anh nói rất thật, bởi anh ái ngại cho sự ngây thơ, khờ khạo của cô gái.
“Đêm nay có thể xảy ra chuyện gì ư?” Cô gái người nhìn anh, ánh mắt trong sáng, chân thật.
Liêu Văn Đạo không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cô về nhà, trong lòng không chút áy náy.
Trong khoảnh khắc quay người đi về nhà, Liêu Văn Đạo nghĩ, dường như với cô gái ngày nay, tuổi tác tỷ lệ nghịch với tình sử. Không biết đó là phúc hay họa của đàn ông?
Liêu Văn Đạo là người Trùng Khánh. Anh vừa hoàn thành khóa đào tạo nhạc công ở Thẩm Quyến. Quán Địa Đàng nơi anh làm việc, nằm ở trung tâm thành phố, gần nơi có bia tưởng niệm quân giải phóng, anh cùng với bạn thuê phòng ở gần đó.
Từ quán Địa Đàng đến nơi ở của Liêu mất khoảng mười phút đi bộ; trên đường đi, cảm giác yên tâm không chút áy náy lúc trước đã tiêu tan, Liêu lại thấy băn khoăn. Trái lại, cô gái đi bên cạnh anh tỏ ra hết sức vui vẻ; cô như một con chim nhỏ nhảy nhót trên đường, miệng liến thoắng hỏi tất cả những gì nảy sinh trong cái đầu hiếu kỳ kia.
“Sao anh lại đi làm nghề này?”
“Làm nhạc công có mệt không? Tôi thấy lúc chơi nhạc, trông anh “phê” lắm!”
“Sao cái nghề của anh có vẻ tầm thường thế? Trong trí tưởng tưởng của tôi, nhạc công phải là những anh chàng tóc đỏ, tóc túm sau gáy, râu quai nón, tai đeo khuyên sáng loáng cơ. Trông anh chẳng giống họ chút nào!”
Nói đến đây, An An quay người đi giật lùi. Miệng vẫn nói nói cười cười, không lúc nào yên.
Liêu Văn Đạo băn khoăn, chẳng lẽ vừa rồi cô ta không hiểu câu nói của anh. Một câu mà bất kỳ cô gái nào ở tuổi trưởng thành cũng không thể không hiểu. Ai chẳng biết tình cảnh hiện nay của hai người đã có một cái tên rõ ràng – “cuộc tình một đêm”. Từ bao giờ, cuộc tình một đêm đã đi vào lứa tuổi thuần khiết của các thiếu nữ? Phải chăng, phàm những cô gái lõi đời hoặc trục lợi đều cố tình tỏ ra ngây thơ?
Liêu Văn Đạo châm thuốc rít một hơi dài. Ánh đèn đêm lúc mờ lúc tỏ. Anh nhìn rất lâu cô gái mới quen, như muốn biết bên ngoài vẻ ngây thơ con trẻ kia, thực chất cô ta là ai, nhưng ánh mắt, khóe miệng, cả những câu hỏi liến thoắng của cô mà anh nghe câu được câu chăng chỉ thể hiện một sự thơ ngây thuần túy. Phát hiện này, không hiểu sao khiến anh bật cười.
“Không phải nhạc công nào cũng lập dị. Coi như tôi hơi khác người. Nhưng tôi thực sự không thích phô trương.” Anh nói, vẻ nghiêm túc.
“Ô, vậy anh nhìn nhận thế nào về những anh chàng thích trang phục sặc sỡ?”
“Tôi không phản đối, rốt cuộc vẫn có những người làm như vậy để thu hút sự chú ý. Trang điểm cho mình có gì xấu!” Liêu thong thả nói.
“Tôi hiểu, có phải anh định nói anh có khả năng thực sự, không cần phải đánh bóng bằng trang phục lòe loẹt?”
“Có lẽ em đã quá lời.”
“Anh không nghĩ anh cần một cô bạn gái sao?”
“Có chứ, nhưng tôi chưa tìm được!” Liêu chậm rãi nhả khói; làn khói thuốc lẩn quất, vòng vèo trước mặt.
“Lương tháng năm ngàn, ở cái đất Trùng Khánh này coi như không đến nỗi nào, chỉ có điều, hiện vẫn chưa gặp tình yêu đích thực.” Nói xong câu cuối, anh liếc nhìn cô, mỉm cười.
“Có phải anh sợ các cô gái lừa gạt tình cảm của anh, đến với anh chỉ vì tiền?”
Liêu nhìn An An, anh thích sự thông minh, thẳng thắn của cô.
“Có thể coi là thế, nhưng cũng còn bởi tôi chưa tìm thấy một người tôi thực sự thích.”
An An gật đầu, vẻ hiểu biết.
Khi đi được nửa đường, Liêu chợt nghĩ đến câu hỏi đầy ẩn ý của An An vừa rồi, anh bỗng tiến sát bên cô, đưa tay nắm lấy vai cô. Cô gái quả nhiên không phản ứng gì, tiếp tục đi. Thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, có lúc bỗng cười phá lên, rất tự nhiên. Cô đi giật lùi trước mặt Liêu, tóc cột cao sau gáy, má ửng hồng, môi đỏ, rất đáng yêu.
Lần đầu tiên đưa một cô gái thông minh, xinh đẹp về nhà, lúc bước vào phòng, Liêu cố kiềm nén hồi hộp.
Vào nhà thì Chàng Béo đang lên mạng; nhìn thấy cô gái đi sau Liêu Văn Đạo, anh ta cũng tỏ ra thông minh, không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu thay cho lời chào.
Vừa vào phòng An An đã kêu mệt, muốn đi ngủ.
“Vậy cô nghỉ một lát rồi đi tắm, hôm nay nóng quá!” Liêu vừa đưa cho cô gái tách trà vừa đưa ra lời khuyên không hẳn là vô tư.
An An nói: “Hay đấy”, sau đó nhảy chân sáo vào nhà tắm.
An An ở trong nhà tắm. An An đang tắm. Liêu cảm thấy tiếng nước chảy nghe rõ hơn mọi ngày. Tiếng nước ào ào nhắc Liêu trong đó có một mỹ nhân đang để trần tấm thân trắng như tuyết. Tắm xong, An An bước ra, thoang thoảng mùi xà phòng thơm. “Đây là phòng ngủ của tôi. Em đi nằm trước đi.” Liêu Văn Đạo nói, rồi anh đi vào nhà tắm.
Trong phòng tắm lờ mờ ánh đèn còn phảng phất mùi người lạ, Liêu Văn Đạo cảm thấy như vừa hít phải hơi men. Đầu óc anh thốt nhiên đờ đẫn. Anh nhắm mắt hình dung cảnh tượng vừa diễn ra trong phòng tắm vài phút trước, tưởng chừng như anh đã nhìn thấy tất cả.
An An đang đứng ở ban công, cởi chiếc khăn trên đầu bỏ vào túi. Cô gục đầu vào thành lan can; dưới lớp tóc mái dày, cặp mắt đen chăm chú dõi nhìn ra xa. Từ trên tầng mười bốn nhìn xuống, thành phố như cả một biển đèn lung linh.
“Nhìn gì thế?” Liêu lặng lẽ đi đến, vòng tay ôm An An từ phía sau. Không hiểu sao tiếng nói của anh bỗng khản đặc. Nói thế nào nhỉ, có một cô gái rất đẹp đang chờ anh trong đêm…
“Đèn!” An An trở nên đăm chiêu.
“Đèn?” Liêu ngạc nhiên. Lúc này, nếu họ có nói chuyện với nhau thì cũng nên nói ở trên giường mới đúng! “Đèn làm sao?”
“Có một ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình. Bao giờ mới có một ngọn đèn thuộc về em?!”
Liêu nghe câu nói ấy, đột nhiên đầu óc tỉnh táo trở lại. Anh khẽ buông An An. Khuôn mặt trông nghiêng của cô đượm buồn. Anh nhớ lại hình ảnh cô gái ngồi dưới ngọn đèn đường, mắt nhìn xa xăm.
Lẽ nào cô ấy đúng là con mèo lang thang?
Cô ấy vì ai mà phải đi lang thang như vậy?
Liêu nhớ lại hoàn cảnh lúc anh rời nhà ra đi – mười bảy tuổi, không nơi nương tựa, tài sản duy nhất là một cơ thể cường tráng và những giấc mơ đẹp. Thời gian đầu anh làm gì cũng thất bại, thành tích học tập không lấy gì là lý tưởng, nhưng lại ngây thơ cho rằng mình có thể làm được tất cả, tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước. Sau nửa năm rời gia đình, tiền tiêu hết, anh gặp Chàng Béo, cả hai lăn lộn tìm việc, những lúc đói bụng chỉ có thể tự an ủi bằng tương lai huy hoàng trong tưởng tượng.
Những lúc như vậy, anh vừa gặm bánh bao chay vừa mơ ước: giá mà mình có 500 vạn đồng.
Nhớ hồi nhỏ đi học, thầy giáo dạy văn thường ra đề bài: “Nếu em có…”
Hồi đó Liêu đã viết: “Nếu em có cha…”
Bài văn của em được thầy đọc mẫu trước lớp, gây xúc động lớn cho các bạn. Nếu anh có cha… Trong ký ức của anh, cha là một từ rất xa lạ, không thể hình dung, không thể chạm tới. Anh nghĩ nếu nhà mình không quá nghèo thì mình đã không bỏ nhà ra đi lúc mười bảy tuổi, để đến nỗi ngày ngày gặm bánh bao chay, mơ ước viển vông. Nếu tôi có 500 vạn đồng…
Chàng Béo đã gầy đi nhanh chóng chính trong khoảng thời gian này.
Đó là chuyện bảy năm trước, khi còn ở Thâm Quyến. Lúc đó anh tưởng rằng ở Thâm Quyến, vàng rải khắp nơi.
Vào một đêm bảy năm trước, khi không nhặt được vàng cũng không còn tiền mua bánh bao chay, Liêu Văn Đạo cũng từng nhìn ngắm những ngọn đèn qua các ô cửa sổ, xót xa nghĩ, mỗi ngọn đèn là một gia đình, bao giờ mới có một gia đình thuộc về mình?
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, dường như anh muốn ngay lập tức cho cô một gia đình: Đừng lang thang nữa, mèo con của tôi!
Sau một hồi im lặng, An An bỗng cất giọng sôi nổi: “Có chuyện gì phải buồn kia chứ, ngủ thôi!”
Sau đó cô chạy tọt vào phòng ngủ. Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi vào theo.
Đọc Truyện Mèo Con , Tôi Yêu Em
Reeng…Reeng… 1 hồi trống à lộn 1 hồi chuông vang lên báo hiệu h nghỉ trưa của biết bao học sinh đang mệt mỏi với những tiết học dàiiiii… Tại caanten – Tiểu Nhi này, em ko định về gặp ba à- anh ( Thuyết Ngôn) vừa đặt khay thức ăn xuống bàn vừa nói – Ông ấy… ko phải ba em- nó nói với giọng hậm hực tay thì cầm nĩa chọt đồ ăn – Này cậu đang phá hoại tài sản của trường đó- cô kéo khay thức ăn của nó qua chỗ mình Đúng lúc Lập Nhiên và Minh Kỳ đi ngang qua – Cho tụi này ngồi chung với- hắn (LM) và Minh Kỳ đặt khay lên bàn và nhìn về nó – Umk 2 người ngồi đi- thấy nó im lặng nên cô và anh lên tiếng Bọn hắn kéo ghế ngồi – Ngôn đây là em ôg à- cậu (MK) nhìn anh rồi hỏi Anh nhìn nó im lặng 1 hồi rồi trả lời – Umk em cùng cha khác mẹ của tui, vì vài lý do nên nó…- chưa nói hết thì cô xen vào vì biết nó đang nghĩ gì – Ahh hay là học xong chúng ta đi bar đi- vừa nói cô vừa lắc tay nó – Umk… vậy ai hk đi thì ăn sờ ri vậy- nó trở lại với gương mặt hàng ngày ( mèo: chụy thay đổi nhanh quá em gần chóng mặt rùi nè nó: cái con *… này ai bảo mày thêm muối mắm vào tao đâu h mày nói lắm thía méo: em… chạy *xách dép*) Kết thúc cuộc trò chuyện của bọn nó và bọn hắn.Nó về lại căn biệt thự lúc sáq ( nhà nó đấy m.n)vứt cặp saq một bên và ngủ từ lúc nào Tại một cánh đồng hoang với những cơn gió se se lạnh – Mẹ ơi ba ko thương con đúng ko- 1 cô bé dương đôi mắt long lanh ngấn đầy nước hỏi mẹ – Không ôg ấy thương con hơn Tiểu Ngôn có điều vì ôg ấy ghét mẹ vì ko phải vợ chính thức- nói rồi bà ôm nó vào lòng đến khi ngọn gió đưa mẹ nó đi xa nước mắt nó tuôn trào mà không nói lên đc lời nào. – Con… nhớ mẹ- theo ý thức nó thốt lên và tỉnh dậy mắt ngấn lệ- Chị Lam có gì ăn không- nó gạt đi dòng nước mắt bước xuống lầu xoa xoa bụng – Ah tiểu thư có Cá bông lau kho tộ, Mực sữa chiên nước mắm, Gà kho khoai sọ, Cá hấp nấm,…( mèo còn nhìu món ngon lắm nhưng ko muốn nói, nói nhiều sẽ khiến đọc giả chảy nước dải KKK)- cô người hầu đọc những món ăn có sẵng – Được rồi dọn lên đi em sẽ ăn- nó mĩm cười Tại 1 nơi khác, sau trong phòng khách của căn biệt thự lớn – Có lẽ con bé còn hận ta lắm- giọng của ôg chủ căn biệt thự – con nghĩ là em ấy không nhỏ mọn vậy đâu, ngày mai con sẽ khuyên con bé, à mà hình như anh hai về thì phải- vâng không ai khác chính là anh ba nó Thuyết Ngôn còn người ngồi đối diện anh là ba nó 11h tối tại bar VAGODA – Các cậu đến sớm nhỉ, ồ mấy em chân dài nào đây , nhìn cũng đệp nhỉ Cửu Cửu- cô nói có chút bởn cợt – Umk… – nó che miệng cười khúc khích – Nè 2 em không nên nói tụi này như vậy nha- cậu lên tiếng – Ai nói tui là em của ôg vậy- cô vờ tức giận – Thì Nhi nói…- hắn chen vô – không Nhi đúng thật là nhỏ hơn mọi người nhưng Trình Trình bằng tuổi mọi người mà- nó uống 1 chút cocktail rồi nói – Mình bị hố nặng rùi Nhiên ơi- cậu nói có vẻ đầy tức tưởi
Verse 1 I lie awake at night See things in black and white I only got you inside my mind You know you have made me blind
Verse 2 I lie awake and pray That you will look my way I have all this longing in my heart I knew it right from the start
CHORUS Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy you’re mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you Oh my pretty pretty boy I do Let me inside Make me stay Right beside you
Verse 3 I used to write your name I’ll put it in a frame And sometimes I think I hear you call Right from my bedroom wall
Verse 4 You stay a little while And touch me with your smile And what can I say to make you mine To reach out for you in time
CHORUS Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy you’re mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you Oh my pretty pretty boy I do Let me inside Make me stay Right beside you
BRIDGE Oh pretty boy pretty boy pretty boy~~ Say you love me too
CHORUS Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy you’re mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you ( Pretty Boy- M2M) Đúng lúc nhạc chuông đt của nó vang lên – Hê lố ai đấy nghe rõ trả lời đê- nó cử chỉ của nó thật dễ thương – Anh , mai anh về em nhớ đón nha…
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Em Chỉ Là Của Riêng Tôi trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!