Bạn đang xem bài viết Truyện Ngắn Azit Nexin ” Vì Sao Chú Mèo Cúp Đuôi Chạy? được cập nhật mới nhất trên website Viec.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Bất kỳ việc gì cũng có cái “tại sao” của nó.
Không, câu mở đầu như thế chưa được! Phải bắt đầu bằng một câu gì nghe triết lý hơn kia! Hay thế này vậy: “Dù thế nào thì thế, sau cơn bực dọc, người ta cần phải được trở về trạng thái bình tĩnh.”
Thực ra thì câu này nghe cũng chưa ổn. Có lẽ những lời nói vĩ đại chỉ có ở miệng các bậc vĩ nhân mà thôi! Chính vì thế mà lúc nào tôi cũng thấy thương cho cái thân phận mình. Truyện nào tôi cũng bắt đầu bằng một câu đáng được lưu truyền thiên cổ. Thế mà tuyệt đối không một ai thèm coi cả tôi lẫn những lời nói của tôi ra cái gì cả! Mà bạn tưởng các bậc vĩ nhân phát ra được những câu gì đặc biệt lắm sao? Có một bậc vĩ nhân bảo: “Mùa hè nóng.” Thế là mọi người rối rít ca tụng: “Trời ơi! Chí lý biết chừng nào, sâu sắc biết chừng nào! Cái chân lý vĩ đại mà nhân loại phải tìm kiếm hàng trăm năm nay, đã được Ngài nói ra trong ba chữ!”.
Một vĩ nhân khác trước lúc tắt thở thốt lên: “Mở cửa ra!”. Người ta lại đưa nhau bình phẩm: “Chà! Cả một ý tưởng vĩ đại chứa đựng trong câu nói thiên tài! Chỉ bằng mấy chữ, nhà tiên tri đã vạch đường cho hậu thế!”
“Mở cửa ra!” Câu đó nghĩa là gì?
Muốn hiểu hết ý nghĩa thâm thúy của mấy chữ này cứ gọi là phải viết hàng núi sách! Vì thâm ý vĩ nhân muốn nói rằng…
Mà đã là bậc vĩ nhân thì Người muốn nói gì? “Này hỡi nhân loại! Đừng có ru rú trong cái xó chuồng tăm tối như bầy lừa ấy nữa! Hãy mở cửa ra cho ánh sáng kiến thức rọi chiếu vào!”
Hoặc giả Người ta muốn nói: “Hãy mở cửa ra mà nhìn thế giới! Cho ánh sáng kiến thức soi rọi vào cái đầu óc ngu dốt của các người!”
Thế nhưng cũng như tất cả mọi người bình thường khác, trong lúc hấp hối thấy khó thở, nên bậc vĩ nhân yêu cầu “mở cửa ra” cho dễ thở hơn chút. Có thế thôi! Sau này chết đi, sang bên kia thế giới, việc trước tiên là tôi phải tìm ngay Gớt và hỏi ông:
– Người ta bảo trước lúc vĩnh biệt cõi trần, ngài có nói: “Vén rèm lên cho sáng thêm một chút!” Vậy ngài nói câu ấy là có ý sâu xa gì không?
Tôi chắc thế nào Gớt cũng mỉm cười mà bảo:
– Thật tôi có nói “Cho sáng thêm một chút” à? Chắc vì lúc đó tôi thấy mắt tự nhiên tối sầm lại, nên bảo vén rèm lên để nhìn rõ mọi người xung quanh. Thế thôi!
…Tôi đang đi trên đường. Bỗng từ ngôi nhà nọ, một chú mèo phóng như bay, rồi thoáng sau thì mất hút. Chính vì chú mèo này mà tôi cứ phải suy nghĩ mãi. Vì sao nó lại gào lên một cách thảm thiết như vậy? Bất kỳ chuyện gì, như tôi đã nói, cũng có cái tại sao của nó. Vậy thì tại sao chú mèo cúp đuôi chạy?
Đó chính là câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn nghe bây giờ đây. Tôi sẽ thuật lại đầy đủ, theo đúng trình tự. Có điều tôi không biết nên chọn phương pháp nào cho thích hợp? Phương pháp dân chủ, từ dưới lên trên, hay phương pháp truyền thống phương Đông, từ trên xuống dưới? Nghĩa là bắt đầu từ chú mèo đến ngài Tổng trưởng, hay từ ngài Tổng trưởng xuống đến chú mèo? Không! Dẫu sao thì cũng không nên bỏ các truyền thống của ta!
Vậy thì đầu đuôi câu chuyện của chúng ta nó như thế này:
Một hôm, tất cả các báo, cứ y như là bảo nhau, nhất loạt lên tiếng công kích một vị Tổng trưởng nọ. Điều đó, làm vị Tổng trưởng hết sức đau buồn, đến nỗi Ngài không biết làm gì nữa. Mà hễ khi nào thấy buồn bực trong lòng và không biết làm gì nữa, là y như rằng ngài cho gọi ông phụ tá đến… Ngại đặt cho ông ta một câu hỏi. Ông phụ tá trả lời. Ngài lại đặt câu hỏi khác. Ông phụ tá lại trả lời rất rành rọt. Thành ra Ngài không có cớ gì để trút nỗi bực lên đầu ông ta được. Nhưng chết cái là, dù thế nào thì thế, sau lúc bực dọc, người ta cần phải được trở về trạng thái bình tĩnh! Ngài Tổng trưởng lại đọc tiếp câu hỏi thứ ba. Ông phụ tá tường trình lại cặn kẽ cách thức ông giải quyết công việc đó ra làm sao. Thế là cơn dông tố nổ ra! Không phải làm như thế! Làm như thế là không được! Hoàn toàn không thể được!… Có thể được chứ ạ! Không thể được!… Được chứ ạ! Khô… ô…ng đ.ư.ợ.c! Ngài Tổng trưởng hả lắm: thế là cuối cùng ngài đã nguôi được cơn giận. Ngài đã xạc cho ông phụ tá một trận nên thân. Bây giờ ngài mới cảm thấy bình tĩnh lại.
“Dù thế nào thì thế, sau cơn bực dọc người ta cần phải được trở về trạng thái bình tĩnh.” Nhưng ông phụ tá làm thế nào để bình tĩnh lại được? Xin từ chức à? Không được! Vì cớ gì? Ông bèn hỏi ông chánh văn phòng một câu. Ông chánh văn phòng trả lời. Ông hỏi tiếp câu nữa. Ông chánh văn phòng vẫn trả lời được. Nhưng được thì được, chứ trong lúc trả lời, ông chánh văn phòng vẫn không tránh khỏi sơ xuất. Xong rồi! Ông phụ tá cho gọi viên thư ký đến.
– Viết đi! Ông ra lệnh cho người thư ký.
Ông phụ tá đọc cho người thư ký chép một lúc lâu và thấy cơn giận nguôi dần. Lạy trời! Giá ông không trút bỏ được nỗi bực thì ruột gan ông đến vỡ tung ra mất! Rồi cả gia đình ông cũng vì thế mà mất hết bình tĩnh, sẽ quay ra cáu gắt nhau mất! May lắm! Nhưng còn ông chánh văn phòng thì biết làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao ông có thể ngậm viên bồ hòn ông phụ tá vừa tặng ông mà lấy làm ngọt được! Ông bèn ấn nút chuông:
– Gọi cho tôi ông thanh tra Ali vào đây!
– Thưa ông, ông Ali đi thanh tra đã 10 hôm nay rồi ạ!
– Thì gọi ông Vêli!
– Thưa ông, vâng.
Ông thanh tra Vêli vào:
– Bẩm ông cho gọi tôi?
– Ông đã làm xong cái việc tôi giao chưa?
– Bẩm ông đã ạ!
– Còn việc kia?
– Bẩm việc kia cũng xong rồi ạ!
– Ông nói rõ xem xong là xong thế nào?
Ông Vêli trình bày lại cặn kẽ đầu đuôi.
– Nhưng có phải làm như thế đâu? Hoàn toàn không phải! Ai bảo ông làm như thế? Làm thế là láo toét! Láo toét hết! Ông hiểu chứ? Ôi! Lạy Đức Ala!
Ông chánh văn phòng gắt ngậu cả lên. Vì nếu không gắt thế, ông đến tắc thở mất! Đến lượt ông thanh tra thấy tức quá! Nhưng biết làm thế nào? Chả lẽ chịu câm à? Không! Thế này thì tức lắm, không chịu được!
– Ông trưởng phòng!
– Dạ, ông bảo gì ạ?
– Sáng nay tôi dặn ông cái gì?
– Sáng nay ạ? Bẩm ông không có dặn gì cả!
– Vô lý, không có lẽ!
– Sáng nay nào tôi có gặp ông đâu ạ!
– Nếu vậy thì sáng hôm qua?
– Hôm qua ông bị mệt không đến sở ạ.
– Thế thì sáng hôm kia!
– Sáng hôm kia ông có dặn là…
– Nghĩa là tôi có dặn chứ gì? Nhưng tôi dặn cái gì mới được chứ? Tại sao ông không làm tròn trách nhiệm? Thái độ của ông như vậy là không thể dung thứ được, ông hiểu chưa? Không thể được! Tôi cấm đấy!… Cương quyết cấm!
Mặt ông trưởng phòng dài thưỡn ra. Nhưng dù thế nào thì thế, sau lúc bực dọc, người ta cần phải được trở về trạng thái bình tĩnh.
– Gọi ông phó phòng vào đây!
Ông phó phòng vào. Ông trưởng phòng hỏi:
– Biểu đồ ông làm xong chưa?
– Thưa ông đã!
– Xong toàn bộ chứ?
– Xong toàn bộ ạ!
– Thế các tờ phiếu đã ghim lại với nhau chưa?
– Ghim rồi ạ!
Làm gì mà cứ phải đúng răm rắp thế nhỉ?
– Thế gửi đi chưa?
– Thưa đã ạ!
Cứ làm như không thể chậm lại được ấy!
– Gửi bao giờ?
– Hôm qua ạ!
– Sao? Hôm qua à? Sao lại chểnh mảng đến thế được nhỉ? Cái kiểu đâu lại đổ đốn như vậy? Phải làm việc chứ! Làm việc! Làm việc hàng ngày! Tôi yêu cầu ông! Ông rõ chưa?
Chao ôi! Khi trút được cơn bực, người ta cảm thấy nhẹ nhõm làm sao! Ông phó phòng bước vào phòng ông trưởng bộ phận. Ông thở một cách nặng nhọc.
– Cái gì thế này?
– Chứng từ để chuyển sang phòng kế toán đấy ạ!
– Ra thế đấy!… Thế là rõ rồi. Đến giờ mà vẫn còn ngổn ngang bừa bãi thế này… Lại còn cả đống này nữa này…
Ông phó phòng vừa bước ra, ông trưởng bộ phận tức giận đấm bốp một cái xuống bàn:
– Haxan đâu?
– Haxan nào ạ? Haxan bộ phận 2 hay Haxan kế toán ạ? Lại còn Haxan làm ở phòng đăng lục nữa ạ! Hay ông muốn gọi ông Haxan lục sự?
– Lôi cổ đến đây bất cứ thằng Haxan nào cũng được! Nghĩa là cứ gọi cho tôi tay Haxan lục sự ấy!
– Thưa ông đã có chuông nghỉ, ông ấy đi ăn cơm rồi ạ!
– Nếu vậy… anh tên là gì?
– Huyxên.
– Huyxên hay Muyxên cũng vậy thôi! Tôi bảo cho các anh biết, tất cả lũ các anh…
Ông trưởng ban nổi trận lôi đình khoảng 10′. Cuối cùng ông thấy nguôi giận, rời khỏi sở.
Còn Huyxên thì quay sang hạch sách ông văn thư. Cửa kính sao lại bẩn thế này? Trần nhà gì mà đẩy mạng nhện thế kia? Bàn nào cũng đầy bụi. Sàn nhà thì chẳng chịu lau chùi gì cả… Không thể chịu được! Không chịu được! Hiểu chưa? Hả!…
Ra khỏi sở, Huyxên cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cái nhẹ nhõm hẳn, cái nhẹ nhõm của người trút bỏ được cái áo bông nặng trĩu khi vụ rét vừa hết.
Ông văn thư định trút giận lên đầu người gác cửa, nhưng ông này lại về nhà mất rồi. Làm sao bây giờ? Dù thế nào thì thế, sau cơn bực dọc, người ta cần phải được trở về trạng thái bình tĩnh. Ông văn thư bước lên xe điện.
– Cái nhà anh này! Dẫm cả vào chân người ta! – ông bắt đầu sinh sự với ông khách đứng bên cạnh – Chân cẳng cứ xéo bừa đi, chẳng nhìn gì hết!
Ông khách im không nói. Người soát vé tiến đến.
– Ông lấy vé đi!
– Anh không thấy tôi đang bị ép thế này à? Cả hai tay đều không nhúc nhích nổi thì làm sao mà rút được ví? Lúc nào xuống tôi sẽ mua!
– Không được!
– Sao lại không được?
– Đã bảo không được là không được! Ngộ nhỡ nhân viên kiểm tra đến thì làm sao?
Thế là thành to tiếng. Rốt cuộc, ông văn thư cũng tìm được người để trút giận.
Hết chuyến cuối cùng, người soát vé trở về nhà. Chị vợ toét miệng cười khi thấy anh về.
– Làm cái gì mà nghe răng như cái con khỉ thế? – Anh soát vé bỗng thấy điên tiết – Cái thằng bố mày đây đứa nào cũng bắt nạt được, mà mày còn…
Chửi mắng vợ một trận nên thân xong, anh ngồi vào bàn điềm nhiên xới cơm ăn.
Chị vợ thì bắt đầu thút tha thút thít. Trong lúc đó, chú mèo cứ quẩn dưới chân. Cáu tiết, chị đá cho nó hai cái vào lưng. Thế là chú mèo “ngheo” lên một tiếng thảm thiết rồi nhảy bổ ra đường.
Chị vợ anh soát vé nép sát vào người chồng. Tình yêu đằm thắm nhất thường đến sau nước mắt. Cả đôi đều đã bình tâm lại.
“Bất kỳ việc gì cũng có tại sao của nó”. Ví thử các báo đừng công kích ngài Tổng trưởng, thì việc gì chú mèo tội nghiệp nhảy bổ ra đường!
Con người dù sao cũng khôn ngoan, biết cách trở về trạng thái bình tĩnh. Nhưng còn chú mèo? Chú nhảy bổ đi mất như hoá dại. Liệu rồi chú có lấy lại được bình tĩnh hay không?
Điều ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc.
Thái Hà dịch
Mèo Hoang – Truyện Ngắn Của Hương Văn
Mấy hôm dọn về nhà mới, khách khứa, đồ đạc… khiến vợ chồng Khải Loan tất bật lo đủ thứ. Mệt hết cả người. Đem quần áo ra phơi, ánh mắt Loan bắt gặp con mèo đen đang vờn bóng trước sân nhà ông Tư. Ông Tư chính là người bán một lô đất cho vợ chồng Loan. Chưa kịp tạo mối thân tình hàng xóm thì ông đã rao bán nhà cùng mấy sào đất còn lại, vào Nam ở cùng con gái. Nhìn con mèo nhảy nhót, Loan chợt nghĩ lại mấy ngày trước, lúc phụ ông Tư thu dọn hành lý, cô nghe ông nói: “Còn con mèo, vợ chồng cô có thích thì tôi bắt cho về nuôi”. Thấy con mèo lông đen mượt hay đùa nghịch, Loan cũng muốn. Nhưng Khải không hứng thú gì với động vật, nhà lại vừa xây xong, ai lại đi bắt mèo về nuôi… Tiếng kêu của nó nghe mà phát ớn. Loan tôn trọng ý chồng. Nhưng sau mỗi bữa ăn cô lại chừa ra một ít thức ăn mang sang bên đó. Cái giống ấy ranh mãnh thật, ăn thì ăn nhưng chưa bao giờ nó để tay Loan chạm nó. Ông chủ đi rồi, nó đâm ra sợ người, dè dặt, nhút nhát. Không khiến nó gần gũi mình được, nhiều khi Loan quên khuấy cho nó ăn, nhất là vào những hôm mưa gió. Dần dần, nó trở thành kẻ độc thân trong một không gian quá rộng lớn.
Con người biết tự lập để mưu sinh thì con vật cũng có thể. Qua mấy tháng, rêu xanh, cỏ dại đua nhau mọc bên nhà ông Tư, trở thành nơi định cư an toàn của con vật vô chủ. Bị bỏ đói, mèo ta sinh thói ăn vụng. Nó thường rình vào bếp nhà Loan, rất nhẹ nhàng và lẹ chân, chỉ cần Loan hở cơ để thức ăn ở chỗ trống là trong nháy mắt, mèo đã no say. Đi chợ về, đặt thức ăn tới bệ rửa, Loan vừa thay xong quần áo, xuống bếp, miếng cá thu thật tươi đã “không cánh mà bay”. Cô đưa mắt tìm khắp nơi, thấy mụ lông đen đang ngoàm ngoạm nhai. Mèo ăn như chưa bao giờ được ăn. Cá ngon quá mà! Loan tức tối vô cùng, đành lấy trứng luộc tạm. Nhiều lần như thế, Loan cẩn trọng hơn. Thức ăn dù sống, chín đều cất tuốt vào tủ lạnh, khỏi bận tâm nữa. Mèo có đằng trời mà đụng vào đấy được. “Chó treo, mèo đậy” quả không sai tí nào!
Từ khi ra ở riêng, Khải ít có dịp ngồi cùng mấy anh bạn nhậu. Lần này, nhín lại ít lương, Khải nịnh khéo Loan rồi đi lai rai một đêm. Ở nhà một mình, Loan mở mạng đọc báo, chát với mấy đứa bạn một lúc rồi đi nằm. Nhưng nhớ hơi chồng, không được gác chân… Loan trằn trọc mãi. Bỗng có tiếng sột soạt trên mái tôn, Loan cố lắng tai nghe. Lúc cô cho rằng tiếng lá dừa cọ vào tôn, lúc lại nghĩ ả mèo đi rình chuột. Nhưng không! Âm thanh ấy mỗi lúc một to dần, không phải tiếng chân mèo! “Lộp rộp… lạch cạch” phải là tiếng chân người. Loan nghĩ bậy: “Trộm! Hay biết chồng mình đi vắng, kẻ lưu manh nào đó mò mẫm vào gây chuyện gì thì sao nhỉ??? Nơi đồng không mông quạnh… Sợ thế này…”. Loan vớ lấy điện thoại, trùm chăn lại, nhắn tin cho Khải “Nhà có trộm, sợ quá anh ơi!”, rồi cô nhá máy để chồng biết. Lại có cả tiếng cạy cửa…? Loan nằm im không nhúc nhích.
Âm thanh lạ trong đêm thưa dần thì cũng là lúc chiếc xe máy của Khải pha ánh sáng vào sân nhà. Khải nhận ra mùi tanh tanh. Cửa còn đóng. Nhưng Khải không kịp bình tĩnh nữa, có thể hơi men đã khiến anh thiếu tỉnh táo. Anh thả vội xe, chạy nhanh lại đập cửa thình thình. Loan càng sợ hơn. Khải cất tiếng run run “Loan ơi! Em có làm sao không?”. Cô vợ mở mắt, ào ra. Ôi chao! Thì ra một con chuột to bị cắn nham nhở đang nằm chỏng chơ nơi góc tường. Chắc là ả mèo đã thịt được nó, thấy có người, mèo vội bỏ mồi lại đây mà! Một phen hú hồn hú vía! Đoạn, Khải trách khéo Loan: “Em vẽ chuyện để lôi anh về với em đấy phải không?”. Sáng hôm sau, Loan đem chuyện kể với mấy bà tám trong cơ quan, được một mẻ cười vỡ bụng.
Con quỷ mắt xanh, lông đen, thoắt ẩn thoắt hiện đã trở thành kẻ thù số một của đôi vợ chồng trẻ khi nó lại “cướp” mất của họ mâm cúng tất niên. Vợ nghén mệt, Khải sắm vai một đầu bếp sắm cỗ. Trên tay còn bưng đĩa ngũ quả, anh đã la toáng lên khi thấy “vị khách không mời mà đến” đang ngoạp lấy cái đùi gà vàng rộm trên mâm. Nghe tiếng la, nó cúp đuôi phóng cái vút. Mọi thứ đổ vãi, kêu loảng xoảng. Xa một đoạn, nó ngoảnh mặt, liếm mép, chùi râu. Trông tức điên! Giống nó quá nhanh mà lại vô cùng lì lợm không thể đánh đuổi được cho bõ giận.
Khải bàn với Loan tìm cách trả đũa mèo. Anh mua một ít thuốc chuột, trộn đều với một nhúm cá cơm. Sáng chủ nhật. Mèo lò dò đến, nhai sạch chỗ cá. Một lúc sau, nó lử đử lừ đừ, nhưng không lăn quay. Khải sẽ phải phang thêm vào nó mấy gậy. Anh cầm khúc cây, vụt lấy vụt để vào lưng mèo. Nó ngoắc mắt “méo meo”, lao nhanh về phía bể nước, rơi ùm! Khải ngã sấp ngã ngửa. Khi con mèo đang lõm bõm bơi, Loan giúp Khải lấy nắp đậy miệng bể. Thà mất đi vài khối nước máy còn hơn là thấy cái bộ dạng của nó. Chừng sẩm tối, anh chị chắc mẩm mèo đã chết, hoặc chí ít cũng ngáp ngoải. Khải mang cái chân đau đi tập tễnh, lấy bị ni lông, định mở nắp đậy để vớt mèo. Trời đất! Hai chân nó bám lên thành bể, ướt sũng, đôi mắt vẫn xanh, tròn xoe nhìn Khải. Anh hất tung nắp bể. Xoẹt… Mèo vụt chạy tuốt. Cái giống gì mà sống dai hơn đỉa!
Hình bóng kẻ vụng trộm, lén lút ấy vắng tiệt từ sau trận đòn nhừ tử. Nó chuyển hướng kiếm ăn, không còn gây phiền hà đến cuộc sống đôi vợ chồng ấy nữa. Nhưng thừa cơ hội này, bọn chuột nhắt phá phách đủ kiểu, chúng thi nhau gặm nhấm mọi thứ, giở cả trò “khiêu vũ” trên tấm la phông trần nhà, chúng chạy rầm rầm, thi thoảng cắn nhau chít chít và cũng rất đỗi ranh ma, khó tài nào mà diệt được. Kẻ thù này đi thì kẻ thù khác vào trận. Cặp vợ chồng mệt mỏi vô cùng!
* * *
Trời mùa hè nóng như rang, Loan trở nên cáu gắt, giận hờn chồng vô cớ vì sự thay đổi của thân nhiệt. Nhiều lúc Khải không chịu được, lớn giọng thì chẳng hay ho gì, muốn yên chuyện luôn phải lên tiếng làm lành trước, khổ với bà bầu quá chừng.
Lại một cuộc chiến không đâu từ việc Khải không chịu rửa xe mà dắt ẩu vào khi nhà vừa lau xong. Loan càm ràm mãi. Khải phải lên nhà trên nằm ngủ tạm. Đêm khuya. Nóng bức. Mồ hôi chảy ướt lưng. Loan trở dậy định đi vệ sinh. Vừa thò chân xuống giường, từng chuỗi âm thanh lạ tựa như tiếng trẻ nít “oe óe” cất lên liên hồi, Loan rờn rợn. Xóm này làm gì có trẻ con nào đâu? Hay là ai đem con bỏ ở vườn hoang kia? Hay là ma? Có lúc nghe như tiếng mèo, nhưng nó đã đi từ lâu lắm rồi cơ mà? Tiếng kêu lại réo lên vài hồi nữa. Loan nhìn qua khung cửa sổ, trời tối đen như mực. Nhưng mắc quá rồi, nhà vệ sinh lại tít ngoài sau, làm sao đây? Âm thanh “oe óe” và việc tức bụng khiến Loan quên hết cả giận dỗi, cô chạy lên lay vai chồng dậy. Khải dụi mắt, rồi toét miệng: “Bà xã hôm nay xuống nước sớm thế?”. Loan thì đã ríu cả chân.
* * *
Loan về quê mẹ sinh con. Được hơn ba tháng, Khải hí hửng gọi taxi đón vợ con về. Ngôi nhà ông Tư cũng vừa có người mua lại. Họ đang đập gõ để lấy mặt bằng xây quầy bán tạp hóa.
Đang nửa đêm, Loan lại nghe tiếng gì kêu oe óe, chị bật dạy lay chồng hỏi: “Nó lại trở về sao anh?”.
Khải phì cười: Làm gì có, mẹ con nó cắp nhau đi đâu rồi ấy. Mà anh cũng đang trông có một con mèo để nhà mình đỡ chuột, chuột dạo này nhiều quá!
Truyện Hay Mầm Non: Truyện Chủ Đề Trường Mầm Non
Gà và vịt đều học lớp cô giáo Họa Mi. gà nghe lời cô giáo: Khi đi đường, Gà luôn đi bên tay phải và gặp ai Gà cũng đứng lại khoang tay chào. Còn Vịt con thì chỉ thích chạy lăng xăng. Thấy ai, Vịt cũng hét toáng lên gọi tên ầm ĩ. Trên đường đi, thấy bác Ngỗng dẫn con ăn cỏ ở bờ rộng. đứng từ xa, Vịt con gân cổ gọi Ngỗng con ầm ĩ, làm bé Ngỗng út giật mình suýt rơi xuống nước. Thấy vậy, bác Ngỗng bảo: – Cháu muốn hỏi ai thì đến gần và nói nhẹ nhàng, đừng đứng ở xa mà kêu toáng lên như vậy là không tốt đâu! Trên lớp học, cô giáo Họa Mi dạy hát. Các bạn ai cũng khen Gà hát đúng giọng như cô dạy, còn Vịt thì gân cổ hát thật to, làm cô giáo phải nhiều lần nhắc nhở. Đến giờ chơi, Vịt con cứ chạy lăng xăng từ góc xây dựng sang góc phân vai rồi đến gốc nghệ thuật và hét vào tai các bạn làm các bạn đang chơi ở các góc đều giật mình. Cô giáo lại phải nhắc nhở Vịt, nhưng Vịt con vẫn chứng nào tật ấy. Hôm cô giáo cho đi thăm quan cửa hàng bán đồ chơi, khi vào cửa hàng, Vịt con cứ luôn mồm khen cái này đẹp, chê cái kia xấu. Cô giáo lại phải nhắc nhở. Trên đường về, Vịt con lại chẳng đi theo hàng cùng các bạn và cô giáo. Vịt con cứ chạy lăng xăng và bị vấp ngã. Vịt con kêu toáng lên và gào khóc ầm ĩ. Cô giáo Họa Mi phải đưa Vịt về nhà. Về đến nhà, Vịt con thấy mẹ lại làm nũng, khóc to hơn. Một lúc sau, Vịt con mệt quá, ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, Vịt con chẳng nói được nữa, mẹ phải đưa Vịt đến bác sĩ Sóc Nâu khám bệnh. Bác sĩ bảo: – Cháu bị khàn tiếng là do nói to, nói nhiều và hay khóc nhè. Vịt con nghe bác sĩ nói thấy hối hận lắm. Vịt cúi đầu thầm nghĩ: “Từ nay mình sẽ không như thế nữa”. Rồi Vịt định hứa với mẹ điều gì, nhưng giọng Vịt khàn mất rồi nên Vịt chỉ kêu được mấy tiếng “Cạp cạp cạp”.
Đọc Truyện Tiếng Mèo Kêu
Con mèo còm nhom chạy vọt ra khỏi “căn nhà” rách nát. Theo sau chân nó, bụi đất trên mảng tường lả tả rơi xuống, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ một vết chân mèo.
Cái nắng chang chang lạ lẫm của một ngày giáp Tết, cái nắng kèm với gió Lào khiến màu xanh của bầu trời chẳng mang màu dịu mát. Nắng chói chang, giữa ban ngày, một tiếng mèo kêu khiến ai gần đấy cũng sởn da gà. Con mèo vẫn cứ kêu, ngoài xóm có ai chửi đổng, chửi con mèo nhà ai mất nết, ban ngày ban mặt kêu như gọi hồn người chết về.
Lão Tứ chẳng biết từ đâu đi tới, đá con mèo bay từ cổng vào giữa sân. Nó kêu ngoéo rồi xù đám lông xơ xác, ngoác cái mồm với những chiếc răng nhọn hoắt, tiếng gầm gừ trong cổ họng, cái đuôi trật trầy xương với lông của nó cũng dựng cả lên. Nhìn con mèo gớm ghiếc.
– Mẹ con mèo ! Im đi cho bố nhờ ! – Lão hục hặc rồi bước về nhà. Con mèo vẫn xù lông, trân trân nhìn lão. Lão quay lại thấy cái dáng ngoan cố của con mèo, bực mình, lão lại gầm lên : – Cẩn thận ông cho mày thành tiểu hổ.
Con mèo như hiểu tiếng người, nó rùng mình run sợ, quay ngoắt mình, chạy biến vào nhà. Nó bay qua bậu cửa gỗ mục, chân đáp êm ru xuống nền đất nện, vậy mà tường nhà vẫn rung lên, bụi đất từ trên tường lả tả bay xuống, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ một vết chân mèo.
****
Con mèo rón rén đến bên người phụ nữ nằm trên cái chõng tre. Cái chõng mục nát. Nhìn đi nhìn lại, trong “căn nhà” ấy, chẳng có gì đáng tiền, cũng không có không khí Tết, trong nhà chỉ có một người bệnh còm cõi da bọc xương nằm thở yếu ớt, bên cạnh cô là một con mèo còm nhom trơ trụi. Cơn ho lại ập đến, người phụ nữ ấy ho một tràng dài, khóe môi cô ươn ướt vị tanh tanh. Cô thở hổn hển, mệt nhoài nhìn con mèo. Con mèo liếm láp bàn tay cô, bàn tay đã bị rớt rụng, chẳng còn những ngón. Rồi đôi mắt nó long lên, màu xanh của mắt nó biến thành màu hung dữ. Nó lại gào lên thảm thiết. Nhịp thở của người phụ nữ đã tắt. Tim ngừng đập, cô ngừng thở, nhưng đôi mắt cô không nhắm. Con mèo vẫn ngoeo ngoéo, tiếng kêu đau đớn xé lòng, nó kêu không chỉ như gọi hồn người chết, nó kêu như con khóc mẹ. Con mèo vẫn kêu.
Ai cũng thấy phiền bởi tiếng mèo kêu, tiếng kêu rờn rợn làm không khí Tết trùng xuống. Con mèo lại lao ra ngoài sân, lớp bụi rụng theo vết chân nó. Đám lão Tứ bên bàn nhậu bực bội, tiếng mèo kêu khiến mấy lão đang cầm chén rượu lại phải đặt xuống. Lão Bình, lão Hoành dắt díu nhau, chân nam đá chân xiêu bước đến, trên tay mỗi lão cầm một viên gạch, nhìn thấy con mèo ngoài sân, hai lão đáp gạch chan chát. Con mèo lùi lại, tránh đòn. Hai lão lại khoác vai nhau quay về nhà lão Tứ, không quên bỏ lại vài câu chửi :
– Im đi cho bố mày uống rượu ! Kêu nữa bố mày thịt !
Con mèo chỉ gầm gừ trong cổ họng, nó xù hết người, rồi lại vào “nhà”, nó đau đáu lặng nhìn đôi mắt không nhắm của người phụ nữ. Nó đi qua đi lại, những ngón tay ngón chân bị cụt khiến nó hụt hẫng, chẳng bước nữa, nó dừng lại, liếm láp. Nó không như con người, nó chẳng sợ một người hủi.
****
Bên nhà lão Tứ, đám nhậu đã tàn. Lão Bình gật gà gật gù cưỡi chiếc xe to bè đi ra khỏi ngõ, lão Hoành đi sau, cũng vậy. Con mèo rón rén nhảy lên yên xe từ lúc nào. Xe lắc lư. Con mèo bám những móng vuốt sắc nhọn vào yên xe. Nó kêu, tiếng kêu của nó khiến tóc gáy lão Hoành dựng ngược, vướng víu, lão tháo mũ bảo hiểm vứt xuống đường, chiếc mũ lăn lông lốc vào vỉa hè. Con mèo vẫn kêu, một luồng khí lạnh lướt qua lưng lão. Mặt lão trở nên tái xám, lão quay lại thấy con mèo còi xù lông, dựng đuôi, đôi mắt nó sáng rực, nó gầm gừ đe dọa lão. Lão quờ tay ra sau để hất con mèo, con mèo nhanh chân hơn, nó vụt lao xuống vệ đường. Lão Hoành quay lại giữ tay lái, nhưng không kịp nữa, lão chỉ kịp nhìn thấy mình đâm thẳng vào chiếc ô tô đi ngược đường. Thân thể lão cùng chiếc xe máy nát bét, máu tong tong chảy giữa đường, máu tanh nồng trộn với đất bụi. Người ta xúm xít lại xem vụ tai nạn, rồi người ta kết luận lão Hoành do uống rượu khi điều khiển xe máy nên gây ra tai nạn và tử vong.
****
Lão Tứ mặt vẫn đỏ gay đỏ gắt nằm trên tấm sập gụ giữa nhà. Thằng cu con vào lay mãi lão mới lóc ngóc dậy.
– Sao ?
– Bác Hoành bị tai nạn, chết rồi bố ạ. – Hai từ “chết rồi” làm lão tỉnh ngủ, tỉnh cả cơn say. Lão hỏi vội con.
– Tai nạn ở đâu ?
– Ngay ngoài ngõ nhà mình ạ.
Nghe đến đấy lão lập cập bò dậy, xỏ ngay đôi dép chạy ra ngoài. Cả đám đông đang xúm xít, lão gạt người ta ra mà chen vào. Lão bạn nhậu của lão chỉ còn là đống thịt nát nằm trên đường. Lão chẳng dám lại gần, chính lão cũng thấy gớm ghiếc, lão chạy đến cống nôn thốc nôn tháo, nôn ra cho bằng được những đồ nhậu, những rượu, những sự sợ hãi. Vợ lão Hoành chạy đến, mắt đỏ hoe, túm lấy lão Tứ mà giật, mà lắc.
– Trả chồng cho tôi ! Trả chồng cho tôi ! Rượu với chè !!!
Vợ lão Hoành tóc tai rũ rượi cả, ả buông lão Tứ ra, ả ngồi lê lết trên đường, ả khóc, ả gào, ả đớn đau. Dù ngày thường người ta có ghét ả đến đâu thì hôm nay trông thấy ả như vậy, có người nói “Nhà này năm nay mất tết”, người thì “Ghê quá”, nhưng cũng có người động lòng rơi giọt nước mắt. Nhà ả nổi tiếng bán thuốc vừa đắt lại bỏ mặc người mua. Ả thích thì bán, ả không ưa thì mời đi chỗ khác. Mới chín giờ tối có người đến mua thuốc hạ sốt cho con ả cũng mặc, con người chứ con ả mà ả lo. Ấy vậy mà người ta vẫn mua ở hàng ả, vì ả có bằng trung cấp dược, trước làm y tá trên thành phố rồi mới về đây. Bởi thế mà ả tự tung tự tác.
Mãi sau lão Bình mới chạy đến, cái bụng phệ của lão lấm tấm mồ hôi. Nhìn cô em dâu, lão biết cái tin lão vừa nghe thấy không phải đứa nào nó thù ghét mà chửi rủa nhà lão. Lão dù sợ xanh mặt nhưng cũng cố hốt xác em trai, nhặt nhạnh đem về mai táng.
****
Khóc mãi cũng mệt, bên nhà lão Hoành chỉ còn tiếng rên ư ử, tiếng sụt sùi. Lão Bình, lão Tứ thất thần ngồi đừ ra. Con mèo lại kêu. Tiếng kêu của nó khiến đứa trẻ đang ngủ trong nhà khóc ré lên khiến hai lão giật mình thon thót. Con mèo kêu một lúc lại im bặt. Nửa đêm, gió thốc qua nhà, giật cánh cửa mở toang. Gió kéo ngược, dựng những đôi mắt lim dim gật gù bên linh cữu. Họ ngước mắt dậy. Con mèo còi xù lông, nhe răng nhọn hoắt, chiếc đuôi trầy trật của nó dựng thẳng, khẽ rung theo tiếng gầm gừ của nó. Đôi mắt xanh hung dữ của con mèo rọi thẳng vào mắt lão Bình. Lão hốt hoảng nhận ra là con mèo ban chiều, lão ú ớ trong cổ họng :
– Mèo ! Có mèo !
Con mèo thấy lão hét vậy, gầm gừ rồi nhảy vọt ra cửa, trốn vào đêm tối. Cả nhà lão Hoành bị đánh thức lại lục tục mò dậy. Cả đêm, nhà ấy mất ngủ. Lão Bình từ lúc ấy cứng họng, cứ ấp a ấp úng “Mèo ! Mèo”.
Hôm sau, đám đưa nhanh gọn. Chẳng kèn trống rầm rộ, chẳng nhiều người đến viếng, lác nhác vài người. Ông Bình, anh trai lão Hoành như dở như điên, vẫn cứ lẩm bẩm “Mèo!Mèo”. Họ nhẹ nhàng thả chiếc quan tài xuống, những nắm đất bay xuống cái hố sâu, họ lấp đất nhanh lắm, nhanh như thể họ sợ cái thân hình phì nộn đầy những máu những mỡ của lão Hoành sẽ bốc mùi, ám vấy vào họ. Vút ! Con mèo còi bay qua đạp đổ que nhang vừa thắp, bát cơm cúng lăn lông lốc vãi những hạt cơm trắng lên mặt đất. Nó hiên ngang đứng trên nấm mộ, gầm gừ đe dọa. Chân trước nó cào cào bới đất. Rồi nó nhảy vào người lão Bình cào cắn. Đám người hốt hoảng chắp tay khấn vái, lão Bình khóc ré lên như đứa trẻ, tay chân luống cuống hất con mèo. Lão Tứ nhận ra con mèo ấy,là con mèo còi xác xơ, lão đuổi theo nó. Con mèo chạy nhanh qua những nấm mộ, nó cứ lao về phía trước. Nó thoát thân. Lão Tứ gập người thở hồng hộc. Lão nhìn quanh, giờ lão trơ trọi, mất phương hướng giữa bãi tha ma. Gió đập cành tre vào với nhau, tiếng chim lợn kêu éc éc. Đám người nhà lão Hoành chỉ như chấm nhỏ, lão Tứ hướng theo phía ấy mà đi về, đôi chân lão run cầm cập.
****
– Mình vào nghỉ ngơi đi ! – Vợ đưa cho lão Tứ cái khăn mặt còn xâm xấp nước. Lão lau vội lau vàng, lau hết mùi người chết, lau những giọt mồ hôi nồng. Đưa trả chiếc khăn cho vợ, lão giật mình, chiếc khăn chuyển màu đỏ, chiếc khăn đầy những máu, lão tuột tay, chiếc khăn rơi xuống đất. lão nhìn lại, vẫn cái màu cháo lòng chứ có màu nào đâu, chắc là do lão thần hồn nát thần tính đấy thôi.
– Mình sao thế ? – Vợ lão hỏi, nét mặt đầy lo lắng.
– Không sao. Ngoài đồng nắng quá nên tôi hơi nhức đầu hoa mắt thôi.
– Mình nghỉ ngơi đi. Gớm nắng nóng, lại đám ma đám chay. Còn đâu mà Tết. – Vợ lão loẹt xoẹt đôi dép đi ra sân rửa mấy tấm lá rong. Hôm nay đã hai tám Tết.
Lão Tứ đặt mình xuống cái sập gụ, đôi mắt lão lim dim nhưng tim lão đập mạnh, lão nhớ lại lúc con mèo bay qua đạp đổ bát cơm cúng là mồ hôi lại mướt sống lưng lão. Lão cố nghỉ ngơi, nhưng vừa chợp mắt thì tiếng mèo kêu khiến lão bật dậy. Cái giống mèo ấy vừa xấu vừa đáng ghét. Với lão, con mèo ấy cũng chẳng khác gì chủ của nó, ốm o, rách nát, chẳng được tích sự gì. Lão nhớ sau dạo vợ cũ của lão bị bệnh chuyển ra ở một mình một thời gian thì ở bên ấy xuất hiện một con mèo, con mèo cũng ốm nhách, nhưng nó là con mèo lắm điều. Con mèo ấy rất biết cách kêu, nó kêu đúng lúc, khi chủ nó đau cần thuốc, khi chủ nó đói cần ăn là con mèo ấy sẽ kêu thật lực, để có người để ý, lần nào lão Tứ cũng là người không chịu nổi tiếng kêu. Thực ra lão cũng chẳng tốt với vợ cũ như vậy đâu, nhưng ngày xưa nếu không có của nả của gia đình nhà vợ, chắc lão cũng không giàu lên được, lão sợ vợ cũ bù lu bù loa lên, nên lão nhịn, đôi ba ngày lại có người qua để bát cơm miếng rau, họa hoằn thì có miếng thịt dính đầy mỡ. Lần này, tiếng mèo kêu không chỉ khiến lão bực mình mà còn nén vào lòng lão sự sợ hãi. Mắt nhắm mắt mở, lão bò dậy, xỏ đôi dép rồi đi ra ngoài ngõ. Vợ lão thấy lão bước ra khỏi nhà với dáng dấp bất thường liền đuổi theo. Tiếng bước chân sau lưng khiến lão Tứ giật mình, lão cố quay người lại mà không thể cử động, đôi chân lão cứ thế bước về phía trước, vội vã hơn. Lão đi như ma đuổi, chẳng mấy chốc đã đến trước “căn nhà” ấy. Com mèo còi đang đứng giữa sân, vừa trông thấy lão Tứ, nó gầm gừ tự vệ, nhe những cái răng nhọn hoắt đe dọa lão Tứ. Lão Tứ rút dép dưới chân ném thẳng vào con mèo, nó nhảy vút, nhưng vẫn bị cả chiếc dép của lão Tứ bay vào người, nó gầm ghè rồi lao vào nhà, bay nhanh qua bậu cửa. Lão Tứ đã nhặt kịp hòn đá khá to ném trúng bậu cửa, con mèo trúng thêm đòn nữa. Vệt máu rớt ở bậu cửa, lão Tứ đuổi tới cùng, nhưng khi lão vừa bước qua cánh cửa mục ruỗng, lão thấy mùi lạ. Một mùi hôi thối khó chịu, và đập vào mắt lão là xác người vợ cũ đã dần hoại tử. Ruồi nhặng bay vo ve trên chõng tre. Đôi mắt mở trân trân của người vợ cũ khiến lão trở nên bấn loạn. Con mèo còm nhom đang ở bên xác người “mẹ” của nó, nó kêu, nó gào. Tiếng kêu gọi hồn người chết về. Lão Tứ hoảng sợ, chân tay lão đơ cứng lại, những cơn đau dồn dập ập đến, lão lết ra khỏi căn nhà mục nát, lão khó khăn đưa tay lên giữ chặt phía ngực trái. Bước chân lão loạng choạng, khắp người mồ hôi toát lạnh ngắt, lão nôn, nôn thốc nôn tháo, nôn cả cái thứ mật vàng nhờ nhợ.
– Mình ơi ! Mình sao thế ? – Vợ lão lúc ấy mới chạy đến, mớ tóc dài xõa bung chưa kịp buộc lại. Ả chạy đến đỡ lão chồng to lớn.
– Chôn ! Chôn đi ! – Lão Tứ nói, chới với, đứt đoạn. Từ miệng lão ộc máu. Lão chết.
– Cứu ! Ai giúp chồng tôi với ! – Vợ lão hét lên trong hoảng loạn.
Chỉ có tiếng mèo kêu trong nhà đáp lại lời ả. Một lúc sau mới có tiếng chân ở gần đấy chạy đến.
****
Ngay chiều hôm ấy người ta chôn xác người vợ cũ. Họ không dám đến gần nhưng không còn cách khác, người chết thì phải chôn. Người ta chôn cái xác ấy ở một khoảnh đất cách biệt những ngôi mộ khác. Không kèn không trống, không người đưa. Con mèo là “người” thân duy nhất của người đàn bà bị hủi cũng không xuất hiện. Khi người ta đang xúc đất hất xuống quan tài, tiếng mèo kêu lại vang lên. Đám trai cầm những chiếc xẻng tay run rẩy. Con mèo còm nhom trầy trật què quặt bước đến. Nó trừng đôi mắt nhìn bọn người lạ. Cả đám ấy dạt ra không dám đến gần con mèo, họ sợ bị mèo ám, sợ bị trừng phạt. Chỉ có kẻ yếu bóng vía mới vậy. Con mèo nhe răng như cười khẩy, nó quất đuôi, nhảy xuống huyệt sâu, nằm gọn ở phía đầu quan tài. Đám trai do dự một hồi rồi tiếp tục hất đất. Đôi mắt của người nằm trong quan tài từ từ khép xuống, khóe môi dường như đang cười.
Ở lũy trẻ ở phía xa, một cậu bé chừng bảy tám tuổi nhìn về phía đám người. Mắt cậu rơm rớm, cậu khóc. Một con mèo con từ bụi tre đi ra, quấn lấy chân cậu bé, liếm láp, nựng nịu. Cậu ôm con mèo vào lòng, cậu gạt nước mắt, bình thản ôm con mèo về nhà.
Gió thổi, những thân tre cao vút đập vào nhau kẽo cà kẽo kẹt. Con mèo nhỏ kêu một tiếng xót xa.
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Ngắn Azit Nexin ” Vì Sao Chú Mèo Cúp Đuôi Chạy? trên website Viec.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!